Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

Chương 65: Nhà bếp



Sau khi Hứa Y Hương rời đi, Tô Mẫn im lặng một lúc lâu.

Sau đó, cậu chậm rãi xuống lầu. Trêи bàn đã có sẵn bữa sáng, là cháo và một số món tráng miệng. Thạch Nam Thịnh cùng Hàn Cầm Cầm đang ngồi ăn.

Lão viện trưởng thấy cậu xuống nói: "Mau tới ăn chút cháo, rất ngon."

Tô Mẫn không có khẩu vị gì, cậu còn chưa biết đồ ăn ở đây là cái gì nữa, "Con không có thói quen ăn sáng, sẽ không ăn đâu ạ."

Thấy cậu kiên trì, lão viện trưởng cũng không cưỡng cầu nữa.

Thạch Nam Thịnh rất hài lòng với bữa sáng, khen ngợi: "Con thường thức khuya để vẽ tranh nên hiếm khi ăn sáng, trở về đây mới được ăn một bữa đàng hoàng, đúng là mùi vị và ký ức đã lâu không gặp."

Tô Mẫn nhìn bộ dáng mê mẩn của hắn, kéo kéo khóe miệng.

Cậu ngồi lại bàn ăn nửa giờ, sau đó về phòng của mình đánh một giấc, mãi cho đến mười một giờ trưa, Tô Mẫn mới xuống lầu lần thứ hai.

Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương mới vừa đi dạo xung quanh cô nhi viện.

Nhìn thấy bộ dáng vừa tỉnh ngủ của cậu, Nghiêm Kinh Tài nói: "Có muốn đi xem nơi cậu từng sống không?"

Dù sao khi còn bé hai người bọn họ đã biết nhau đúng không?

Tô Mẫn đồng ý nói: "Được."

Tòa nhà nhỏ của cô nhi viện có cửa ở cả hai bên, cửa lớn thông ra sân sau, cái sân này khá

rộng.

Bên ngoài chính là rừng cây, đối diện là một cánh cửa sắt, giống như cái cổng trước đây của cô nhi viện.

Có một con đường ngoài cổng sắt, Tô Mẫn không nhớ rõ nó dẫn đi nơi nào.

Bên trái sân là một ngôi nhà nhỏ.

Tô Mẫn suy nghĩ một chút, hỏi: "Đây có phải là nhà bếp không?"

Nghiêm Kinh Tài thuận theo hướng tay cậu nhìn sang, "Đúng rồi, là nhà bếp, cậu không nhớ trước đây chúng ta thường đến đó ăn trộm thức ăn à?"

Cấu trúc của cô nhi viện là nhà bếp ở phía sau, hơn nữa có cửa sổ và cửa sau. Lúc nhỏ, những đứa trẻ thường rất thích trèo cửa sau.

Mỗi lần đồ ăn vừa được nấu xong, một đám nhóc sẽ tới đó nhìn lén, chỉ cần lão viện trưởng vừa rời đi, bọn nó sẽ đi vào ăn vụng, cho nên giờ ăn cơm đồ ăn lúc nào cũng ít hơn.

Bởi vì lão viện trưởng không tìm được thủ phạm, nên ông chỉ có thể nấu nhiều hơn và khóa cửa sau lại. Từ đó, bọn nhỏ chỉ có thể lén lút nhìn chứ không thể ăn trộm nữa.

Tô Mẫn vẫn luôn nghĩ đến chuyện nhà bếp.

Chuyện xảy ra ở nhà bếp sẽ phát sinh lúc nào không ai biết, nhưng đi xem sớm một chút có thể nắm rõ địa hình.

Tô Mẫn đề nghị: "Đi qua xem đi."

Nghiêm Kinh Tài cũng nhớ tới, "Hiện tại cũng là giờ cơm, anh còn nhớ người công nhân tối hôm qua, không biết hắn có đang nấu cơm không?"

Hứa Y Hương đang muốn từ chối, lại thấy cả hai người đều đi, chính mình cũng không có lý do cự tuyệt, "Nhìn một chút cũng được."

Sau khi nàng nhìn thấy chuyện tối hôm qua đã có chút sợ cái cô nhi viện này.

Bên này cỏ dại không mọc, đường đi cực kỳ bằng phẳng, ba người rất nhanh đã đến cửa sau nhà bếp.

Cả hai đều từng ở đây, cho nên quen cửa quen nẻo.

Nhà bếp nằm tách biệt, chỉ có một mặt tường vây xung quanh. Một mặt làm cửa chính, còn mặt đối diện là cửa sau, lúc này được đóng đinh bằng tấm gỗ.

Cái đinh kia cũng đã rỉ sét loang lổ, có thể nhìn thấy được đã qua một khoảng thời gian rất lâu rồi.

Bên cạnh cửa sau là một cái cửa sổ nhỏ, có lẽ rất lâu chưa được vệ sinh, cho nên bề mặt đã tích rất nhiều bụi, chuyển sang màu vàng đậm.

Nghiêm Kinh Tài thầm nói: "Cái này không biết có thể nhìn vào được không."

Những đứa trẻ năm đó còn cần cục đá kê lên, hiện tại bọn họ chỉ cần khom lưng là có thể nhìn vào bên trong cửa sổ nhỏ.

Hứa Y Hương hít hít cái mũi, "Bên trong có mùi hương."

Bụng Nghiêm Kinh Tài vừa vặn kêu một tiếng ùng ục, lúng túng nói: "Đói bụng...  Để anh nhìn xem thử có món gì."

Nói xong hắn cũng tiến tới trước cửa sổ, nhìn xem bên trong.

Tô Mẫn cùng Hứa Y Hương đứng ở phía sau, hai người còn có chút lúng túng, bởi vì chuyện tối ngày hôm qua.

Hứa Y Hương là sợ Tô Mẫn giận dữ và xấu hổ, cho nên không dám nói nữa.

Tô Mẫn là người đánh vỡ trầm mặc: "Lần này hai người có mang theo cái gì để ăn không?"

Hứa Y Hương nói: "Có mang theo vài túi khoai chiên và socola, trêи xe đã ăn hai gói, hiện tại cũng chỉ còn lại hai, ba gói."

Tô Mẫn: "..."

Thật đúng là thê thảm, nếu mà đồ ăn nơi này có vấn đề, vậy hai nhân vật chính chẳng phải sẽ đói bụng chết chỗ này sao?

Hai người sau khi nói xong, phát hiện Nghiêm Kinh Tài đứng ở kia bất động.

Tô Mẫn có chút hoài nghi, đi tới vỗ vỗ bờ vai hắn, "Còn chưa xem xong à? Hay anh không nhìn thấy được?"         

Nghiêm Kinh Tài từ từ quay đầu, trong mắt tất cả đều là kinh hãi.

Tô Mẫn quen thuộc nhất loại vẻ mặt này, tâm trạng cậu liền hồi hộp, "Anh thấy cái gì?"

Nghiêm Kinh Tài đã hoàn toàn nói không ra lời, đôi môi run lập cập nửa ngày, cuối cùng khuôn mặt trắng bệch chỉ chỉ cửa sổ nhỏ.

Tô Mẫn chuẩn bị tâm lý thật tốt, tới gần xem.

Nhìn vào bên trong cũng không thể thấy được rõ ràng, bởi vì cửa sổ giống như bị bịt kín một lớp màu vàng sẫm vậy.

Người công nhân gọi tiểu Trần đang bận rộn trước bếp lò.

Đó chính xác là bếp lò, bởi vì nơi đây được xây dựng từ mấy chục năm trước, cho nên sẽ không có nồi cơm điện vào thời điểm đó, mọi thứ đều rất đơn sơ.

Mãi đến sau này vẫn không thay đổi, nhưng cơm nấu bằng bếp lò cũng ngon.

Tiểu Trần không biết đang làm gì, lưng hắn đối diện cửa sổ nhỏ, cho nên trong lúc nhất thời Tô Mẫn không nhìn thấy hắn đang làm gì.

Thế nhưng rất nhanh, tiểu Trần xoay người, trêи tay hắn bưng một cái đĩa, bên trong hình như là nguyên liệu nấu ăn đã được cắt gọn.

Hắn rót dầu vào trong một cái chảo, cũng không lâu lắm dầu liền nóng, sau đó hắn đem đồ ăn đổ vào.

Tô Mẫn nhìn cả buổi cũng không thấy lạ chỗ nào.

Đang lúc cậu muốn lùi về, một màn làm người ta kinh hãi xảy ra, cậu ngừng thở tỉ mỉ nhìn vào  trong phòng bếp.

Chỉ thấy tiểu Trần sau khi đem đồ ăn đổ vào xong, trong chảo phát ra âm thanh dầu nổi bùm bùm, nhưng sau đó hắn không đi lấy cái vá xào thức ăn. Mà thay vào đó, hắn dùng tay của mình làm vá , trực tiếp đưa vào chảo xào lên.

Tô Mẫn nhìn thấy cái tay kia ở trong chảo quấy đến quấy đi.

Có khói dầu bay lên rất rõ ràng, vừa nhìn là biết rất nóng. Thế mà tiểu Trần một chút cảm giác cũng không có, xào đến mức không còn biết trời đất là đâu.

Không khác gì một đầu bếp chuyên nghiệp.

Sau vài phút, đồ ăn đã xong. Hắn một tay vớt đồ ăn ra, bỏ vào một cái dĩa bên cạnh.

Một dĩa đồ ăn đã ra lò.

Tô Mẫn: "..." Phim kinh dị bây giờ ngay cả xào rau cũng phải dụng tâm như vậy à?

Tô Mẫn rời khỏi cửa sổ nhỏ, đứng qua một bên.

Nghiêm Kinh Tài có lẽ đã khôi phục một chút, sắc mặt đã bình thường lại, nhìn thấy cậu bình tĩnh như vậy liền hỏi: "Cậu không thấy chuyện gì à?"

Tô Mẫn hỏi: "Vừa nãy anh thấy cái gì?"

Nghiêm Kinh Tài do dự một chút, nói: "Anh mới nãy thấy hắn đang thái rau, sau đó cắt đứt ngón tay của mình, nhưng hắn ta không thấy đau chút nào, cứ như vậy đem tay trộn thức ăn."

Ngón tay kia vẫn đang chảy máu, Nghiêm Kinh Tài cảm thấy rất ghê tởm.

Tô Mẫn cũng kinh hãi, "Lợi hại như vậy?"

Vậy cái chảo thức ăn cậu mới vừa nhìn thấy là có ngón tay của tiểu Trần trong đó sao?

"Mới nãy cậu không thấy cái này?" Nghiêm Kinh Tài nghi hoặc, hỏi: "Vậy cậu không thấy chuyện gì hết sao?"

Tô Mẫn lắc đầu, "Thấy được."

Hứa Y Hương cũng lại gần nghe.

Tô Mẫn đơn giản tổng kết khái quát một câu: "Sau khi hắn đổ đồ ăn vào chảo, hắn không dùng cái vá để xào ra mà dùng chính cái tay của mình."

Nghiêm Kinh Tài: "..."

Hứa Y Hương: "..."

Cặp tình nhân nhỏ này sợ hãi ngay tại chỗ, nửa ngày sau cũng không thốt nên lời.

Con ngươi của Nghiêm Kinh Tài trừng đến nỗi muốn rơi ra, rất lâu sau mới tìm lại được thanh âm của mình, lắp bắp nói: "Cái này... Chúng ta có thể ăn được sao?"

Hứa Y Hương sắc mặt đã trắng bệch, nói không ra lời.

Tô Mẫn, một người từng thấy nguyên liệu nấu ăn đáng sợ trong phim , còn cảm thấy có chút khó chấp nhận được cách làm của công nhân tiểu Trần này.

Nghiêm Kinh Tài không nhịn được buồn nôn, theo bản năng hỏi: "Lẽ nào thức ăn hôm qua của chúng ta đều được làm ra như vậy?"

Tô Mẫn: "... Có thể."

Đột nhiên cậu cảm thấy may mắn hôm qua mình đã ăn trước, cho nên chỉ ăn một chút cơm tẻ, mang đồ ăn vặt lại đây đúng là quá cơ trí.

Nam nữ chính trong gian ngắn sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hứa Y Hương che miệng lại, nhỏ giọng nói: "Em sợ quá, chúng ta đi nhanh đi, không nên ở chỗ này nữa..."

Nghiêm Kinh Tài gật đầu.

Tô Mẫn không có ý kiến gì, dù sao chuyện gì nên xem cũng đã xem rồi, đêm nay ai sẽ gặp chuyện trong nhà bếp, tạm thời không thể biết được.

Lúc rời đi, cậu liếc nhìn cửa sổ nhỏ.

Tiểu Trần đang chuẩn bị nấu một món khác, có lẽ hắn lại muốn dùng cánh tay của mình, sau đó hình như là cảm giác được tình huống bên ngoài, nghiêng đầu.

Tô Mẫn liền nhìn thấy hắn lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn với cậu.

Cũng không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy nụ cười như thế, tâm lý coi như trấn định. Nhưng Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương bên cạnh đã khóc không ra nước mắt.

Ba người một đường không nói chuyện, trực tiếp trở về phòng của mình trong cô nhi viện.

Còn chuyện sau đó ăn cơm như thế nào, đương nhiên là không thể ăn. Đói bụng thì cho đói một bữa, tốt hơn so với ăn ngón tay.

Ở cầu thang, ba người đụng phải một người.

Hàn Cầm Cầm đang vừa đi vừa hát, nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của ba người, hỏi: "Làm sao vậy? Mọi người không thoải mái à?"

Tô Mẫn nói: "Thấy được một ít thứ."

"Chuyện tốt?" Thạch Nam Thịnh đang ở trong phòng lầu một cũng đi ra, chen miệng nói: "Tối hôm tôi ngủ rất ngon."

Tô Mẫn liếc hắn một cái, nghĩ thầm cậu thì ngủ không ngon, may nhờ có Thẩm Túc đến mới yên ổn hơn rất nhiều.

Còn thằng bé kia cũng không biết nó chạy đi đâu rồi.

Hàn Cầm Cầm nói: "Vừa nãy lão viện trưởng lại bảo có thể ăn cơm được rồi, mọi người muốn ăn thì cùng đi đi."

Vừa nhắc tới ăn cơm, Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương liền cực kỳ sợ hãi.

Nghiêm Kinh Tài nhíu nhíu mày, nhắc nhở: "Cái kia, chúng tôi mới vừa ở nhà bếp thấy cái người tên tiểu Trần kia xào rau bằng tay của hắn... Các cậu đừng ăn."

Hắn thực chất có lòng tốt, thế nhưng nội dung cậu chuyện lại khó làm người ta tin tưởng.

Thạch Nam Thịnh cười ra tiếng: "Cậu còn chưa tỉnh ngủ phải không? Làm gì có người nào ngu xuẩn đến nổi dùng cánh tay của mình đi xào rau, nói đùa cũng chuyên nghiệp tí."

Sắc mặt Nghiêm Kinh Tài khó coi, bị Hứa Y Hương lôi kéo mới không cùng hắn ầm ĩ lên, "Đừng để ý tới hắn."

Nghiêm Kinh Tài hừ một tiếng, không lên tiếng.

Thạch Nam Thịnh đột nhiên nhìn về phía phía sau hai người, "Viện trưởng?"

Tô Mẫn quay đầu lại, lão viện trưởng đang đứng phía sau họ, thấy bọn họ nhìn sang, nói: "Nhanh tới dùng cơm đi."

Hàn Cầm Cầm cảm thấy kỳ quái, vì sao bọn họ lại đột nhiên nói như vậy, nhưng có nhiều người nên cũng không hỏi.

Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương vừa nghe ăn cơm, sắc mặt càng khó coi hơn. Thế nhưng từ chối là không có tác dụng, chỉ có thể đi theo sau lão viện trưởng.

Lúc này, trêи bàn ăn đã có ba đứa nhỏ, bọn chúng đều rất ngoan ngoãn, thoạt nhìn rất bình thường, chỉ là có chút im lặng.

Nhìn thấy bọn họ, ba đứa nhỏ cùng nhau ngẩng đầu.

Tô Mẫn lúc này mới chú ý tới còn có một cô bé, đầu nó thắt hai bìm tóc, ngồi ở chính giữa, một đôi mắt không hề gợn sóng.

Tô Mẫn ngồi đối diện bé gái.

Những đứa trẻ khác thấy như thế, biểu tình cực kỳ không vui, tàn bạo mà trừng bé gái, giống như nó đã làm ra một tội ác tày trời vậy.

Mà bé gái không nhìn bọn họ, chuyển hướng Tô Mẫn, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng với cậu.

Tô Mẫn có chút không hiểu ra sao, thế nhưng vẫn nở nụ cười trở lại.

Sao cậu có cảm giác khá giống tranh giành tình nhân...

Cửa sau bị đẩy ra, tiểu Trần đẩy xe tiến vào, sau đó hắn đặt một cái dĩa  lên bàn, lạnh nhạt nói: "Ăn cơm."

Cái dĩa cuối cùng được đặt trước mặt Tô Mẫn.

Tuy cậu không biết tại sao lần này lại phân cho từng người, nhưng thức ăn này cũng không thể ăn.

Tiểu Trần lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, "Cái này là của cậu."

Tô Mẫn bình tĩnh nhìn hắn đem đồ ăn đặt trước mặt chính mình, nhìn lại Nghiêm Kinh Tài cùng Hứa Y Hương, hai người bọn họ lúc này động cũng không dám động.

Tiểu Trần vừa rời đi, hai người liền đột nhiên thở dài một hơi.

Hàn Cầm Cầm tuy rằng do dự, thế nhưng cũng không động thủ, chuẩn bị ngắm nghía cẩn thận, mà Thạch Nam Thịnh không tin chút nào, đã bắt đầu ăn.

Nghiêm Kinh Tài liền nhìn hắn chằm chằm.

Đúng lúc này, tiểu Trần lại xuất hiện ở trong đại sảnh, trong tay bưng một bàn đồ ăn nóng hổi, đi về phía Tô Mẫn.

Tô Mẫn có dự cảm không tốt.

Đúng như dự đoán, sau một khắc tiểu Trần liền nhanh chóng đặt đồ ăn xuống trước mặt cậu.

Tô Mẫn lên tiếng: "... Một bàn là đủ rồi."

"Đương nhiên không đủ." Tiểu Trần cười híp mắt nhìn cậu, âm thanh máy móc không hề chập chùng, "Ăn nhiều một chút, nếu không đủ thì nói tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.