Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

Chương 74: Cháy đen



Tô Mẫn luôn cảm giác mình đã bỏ sót cái gì đó.

Hai ngày nay viện trưởng không cho cậu cảm giác gì đặc biệt, ngược lại đứa trẻ Minh Minh này, lần nào cũng xuất quỷ nhập thần.

Lúc trước cậu nghi ngờ thằng bé không phải người, nhưng hình như không đúng.

Nghiêm Kinh Tài khó hiểu nói: "Bây giờ liên quan gì đến đạo Cơ Đốc, hỏi cái này để làm gì?"

Tô Mẫn nói: "Tôi thuận miệng hỏi một chút."

"Đúng rồi, hôm qua chúng ta nói không ăn sáng." Hứa Y Hương đột nhiên mở miệng: "Vậy tranh thủ đi xem mấy đứa nhỏ đi."

Tình huống bên kia bọn họ cũng không hề biết.

Tô Mẫn liếc nhìn sắc trời bên ngoài, bầu trời vẫn tối tăm như cũ, không hề có dấu hiệu sáng lên, "Chờ một chút đi."

Vừa dứt lời, trời bên ngoài đột nhiên sáng.

     Có thể nói là cực kỳ nhanh, trong nháy mắt sắc trời đã sáng choang, hoàn toàn không có bộ dáng tối tăm vài phút trước.

Tô Mẫn càng thấy kỳ quái.

Ngay cả bầu trời cũng bị khống chế, nói sáng liền sáng?

Nghiêm Kinh Tài không chú ý tới biến hóa bên ngoài, nhìn điện thoại một chút rồi nói: "Không nghĩ tới đã gần tám giờ."

Tô Mẫn hoàn hồn, "Vậy thì đi thôi."

Tám giờ không phải sớm, dù sao cũng đã nói với viện trưởng không ăn điểm tâm, ông ta sẽ không làm gì bọn họ.

Lão viện trưởng ghét nhất việc lãng phí đồ ăn.

Nơi ở của bọn nhỏ nằm ở hành lang bên phải chỗ này. Đi dọc theo hành lang, sau đó đến một cái hành lang khác, nơi đó là phòng bọn nhỏ ở.

Hứa Y Hương nhỏ giọng hỏi: "Làm sao biết phòng nào có người đây?"

Bên này có tới mấy căn phòng, bọn họ cũng không thể thăm dò từng cái được, rất dễ bị bại lộ.

"Nhìn tro bụi bên ngoài sẽ biết." Tô Mẫn chỉ chỉ một căn gần nhất, "Phía trêи này có bụi chứng tỏ đã lâu không dùng, hơn nữa có khóa."

Nghiêm Kinh Tài bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Phòng có người tất nhiên sẽ thường xuyên mở cửa, nên không thể có bụi. Còn nữa, không ai đang ở mà khoá cửa lại, chỉ cần tìm căn phòng nào không khoá là được.

Cứ như thế xem từng cái, lúc đến căn phòng thứ ba, cửa không khoá.

Nghiêm Kinh Tài hỏi: "Chúng ta trực tiếp đi vào à?"

Hứa Y Hương nói: "Em sợ bên trong có thứ gì kinh khủng."

   Lần trước Thạch Nam Thịnh và Hàn Cầm Cầm chết thảm như vậy, lỡ như trong này có cái gì không nên nhìn, vậy chẳng phải càng đáng sợ hơn sao.

"Phải xem." Tô Mẫn nói, "Bất kể thế nào chúng ta cũng phải điều tra một chút đến cùng bọn nhỏ có ở đây không."

Quan trọng nhất là bọn nó còn sống hay đã chết.

Nếu như cô nhi viện này tất cả đều không phải người, nói cách khác, là quỷ gửi thư cho bọn họ, mục đích đại khái chính là muốn bọn họ chết ở chỗ này.

Còn nếu như có người ở đây, vậy thì là chuyện khác.

Tô Mẫn lấy tay đẩy cửa ra.

"Sao trong phòng có vị khét nhỉ?" Mới đi vào, Nghiêm Kinh Tài đã không nhịn được nói: "Không phải anh nhầm chứ?"

Hứa Y Hương căn bản không chú ý, nghe hắn nói như vậy cũng sực tỉnh. Nàng thực sự ngửi được mùi khét, nhưng nó có chút kỳ quái.

Nàng suy đoán nói: "Mấy đứa nhỏ đang nghịch lửa à?"

Trong phòng không bật đèn, một mảnh tối tăm. Rèm cửa sổ lúc này bị kéo lên, đập vào mắt toàn bộ là màu đen, không biết mấy đứa nhỏ ngủ chỗ nào.

Tô Mẫn lấy tay mò tới công tắc lạnh lẽo.

  Nhưng đúng lúc này, một cái tay đụng phải tay cậu.

Dù Tô Mẫn có lớn mật đến đâu cũng bị biến cố này dọa hết hồn. Sau khi phản ứng lại, cậu nhanh chóng mở đèn.

Trong phòng đột nhiên sáng choang.

Tô Mẫn trực tiếp quay đầu xem bên cạnh tay  mình, thấy mặt trêи không hề có thứ gì, ngay cạnh công tắc cũng không có đứa trẻ nào.

Mới vừa nãy là ai chạm vào tay cậu?

Hứa Y Hương thấy Tô Mẫn thất thần, nhắc nhở: "Làm sao vậy?"

Tô Mẫn lắc đầu một cái, "Không có chuyện gì."

Cậu đem chuyện này áp xuống bụng, ngẩng đầu nhìn trong phòng. Có ba cái giường có người nằm, bọn nhỏ còn đang đắp chăn, có thể nhìn thấy đầu lộ ở bên ngoài.

Nghiêm Kinh Tài nói nhỏ, "Bọn nó còn ngủ."

Tô Mẫn nhẹ nhàng tiến lên, đi tới cái giường gần nhất, đứa bé này là thằng bé ngồi cùng bàn ăn lúc đó với cậu.

Cậu nhìn chằm chằm một lát, không thấy có gì khác thường.

Nhưng chính ngay lúc cậu quay người chuẩn bị rời đi, thằng bé đột nhiên trở mình, phía sau cái cổ lộ ra một màu đen kịt.

Tô Mẫn theo bản năng dừng lại, ánh mắt dừng ở nơi đó.

Cậu khom lưng để sát vào, mùi khét quen thuộc từ chỗ đó truyền tới chóp mũi. Nhưng thằng bé này ngủ rất say, một chút cảm giác cũng không có.

Tâm lý Tô Mẫn chìm xuống.

Cậu đi sang hai cái giường còn lại, phát hiện trêи làn da lộ ra bên ngoài của bọn nó cũng cháy đen, từng chỗ da dẻ kết thành vảy, gần như muốn bóc ra.

"Chuyện này là thế nào?" Nghiêm Kinh Tài làm khẩu hình, "Vì sao da bọn nhỏ trở thành thế này, bị bệnh sao?"

Hứa Y Hương lôi hắn, "Chúng ta rời đi trước đi."

Cứ ở lại trong cái phòng này, nàng sẽ cảm thấy không an toàn. Sợ lão viện trưởng lại đột ngột xuất hiện.

Tô Mẫn gật gật đầu, "Đi trước đi."

Mãi cho đến khi đứng trêи hành lang, mùi khét kia mới biến mất, nhưng hình ảnh cậu mới vừa nhìn thấy cũng không thể nào quên được.

Da của ba đứa nhỏ này đều bị cháy đen thui, khác nhau chính là mức độ mà thôi. Thằng bé ngồi cùng bàn với cậu nhẹ nhất, hai đứa còn lại có thể nói là cả khuôn mặt đều bị cháy đen.

Lúc trước lão viện trưởng nói bị bệnh, chính là thế này sao?

Tô Mẫn cảm thấy là lạ chỗ nào, lại nghĩ đến dáng vẻ của bé gái nhảy lầu lúc trước, hình như da nó không bị cháy.

Hứa Y Hương hỏi: "Có muốn đi xem tiếp không?"

Tô Mẫn muốn coi suy đoán của mình chính xác không, "Xem đi."

Căn phòng tiếp theo không có khóa là căn phòng nằm thứ hai đếm ngược. Bọn họ đẩy cửa đi vào, mùi khét còn nghiêm trọng hơn.

Lần này Tô Mẫn bật đèn không có chuyện gì xảy ra.

Trong phòng có hai đứa bé đang ngủ, Tô Mẫn để sát vào xem thì thấy làn da bọn nó đều xuất hiện tình trạng như vậy.

Sau khi rời phòng Nghiêm Kinh Tài không nhịn được nói: "Có vẻ như bị thiêu cháy, bọn nó không đau sao?"

Hứa Y Hương không khỏi suy đoán nói: "Lão viện trưởng không muốn để cho chúng ta thấy có thể bởi vì chuyện này. Đã có sự cố gì đó xảy ra, nên mới muốn che giấu."

Nàng cảm thấy suy đoán của mình vô cùng hợp lý.

Chỉ có một vấn đề duy nhất là tại sao gọi bọn họ trở về. Không trở về sẽ không ai biết bí mật nơi này, cũng không cần giết người diệt khẩu.

Tô Mẫn nhắc nhở: "Còn một đứa nữa."

Mà đứa bé này chính là Minh Minh.

Hứa Y Hương không nhịn được rùng mình một cái, "Minh Minh cũng cần phải xem sao? Tôi thấy thằng bé không bình thường lắm."

Nghiêm Kinh Tài nói: "Chúng ta đã đến đây rồi thì xem hết đi."

Hiện tại lầu hai cũng chỉ còn sót lại căn phòng cuối cùng không khóa.

Ba người đẩy cửa đi vào.

Sau khi bật đèn, giường trong phòng có vết tích mới ngủ xong, thế nhưng lúc này ở phía trêи không có ai, không biết thằng bé đi đâu rồi.

"Có phải nó biết chúng ta tới cho nên chạy trốn rồi không?" Nghiêm Kinh Tài hỏi: "Có khi nào thằng bé đi báo cho viện trưởng?"

Hứa Y Hương trừng hắn, "Anh đừng nói chuyện xui xẻo có được hay không."

Gian phòng này có vẻ như chỉ có một người ở, trong phòng rất ngột ngạt, trêи tường còn có mấy nét vẽ nguệch ngoạc."

Tô Mẫn đếm đếm, vẽ mười ba người.

Những người trêи tường có lớn có nhỏ, lớn có sáu người, nhỏ là bảy, hỗn tạp cùng nhau.

Loại trừ Hứa Y Hương ra, số người bọn họ vừa vặn giống với con số này.

Mà con số này cũng là nhân số trong . Ai vẽ ở đây, Minh Minh sao?

Làm sao thằng bé có thể biết số người. Hay là bộ phim cố ý an bày cho nó là người biết tất cả mọi chuyện, giống như bà lão trong bộ phim lần trước?

Trong lòng Tô Mẫn nghĩ như vậy, nhưng lại cảm thấy là lạ chỗ nào.

"Vẽ người làm gì, mấy đứa nhỏ cứ thích vẽ bậy." Nghiêm Kinh Tài lại gần, "Không có ai ở đây, chúng ta đi thôi."

Trong căn phòng này có rất ít đồ, nhìn bằng mắt cũng có thể thấy được ngay cả đồ chơi cũng không có.

Vị trí của Minh Minh trong cô nhi viện này thế nào cậu không biết, thế nhưng chắc chắn cũng không tốt bao nhiêu.

Thông thường trong mấy bộ phim thế này đều có nhân vật hết sức vô tư tồn tại.

Tô Mẫn nói: "Đi được rồi."

Hứa Y Hương vội vã lôi Nghiêm Kinh Tài rời khỏi phòng.

Bên ngoài hành lang không có ai, thế nhưng lúc nào cũng khiên người ta lo lắng lão viện trưởng sẽ xuất hiện, nhìn thấy ra bọn họ vậy thì đáng sợ.

Lỡ như lại kéo bọn họ đi ăn cơm thì sao.

Nghiêm Kinh Tài hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Em không mang theo điện thoại." Hứa Y Hương tức giận nói: "Không phải anh có cầm theo sao, tự xem đi."

Nghiêm Kinh Tài sờ sờ túi, điện thoại di động không có.

Hắn nghi ngờ hỏi: "Có phải lúc nãy chụp ảnh để quên lại rồi không?"

Vừa nãy ở trong phòng hắn còn cố tình chụp ảnh lại để đem về quan sát thêm. Thế nhưng bây giờ điện thoại lại không thấy tăm hơi.

Tô Mẫn suy nghĩ một chút, "Chúng tôi chờ ở ngoài, anh vào tìm đi."

Hứa Y Hương thúc giục: "Nhanh lên."

Nghiêm Kinh Tài cũng không biết điện thoại để ở đâu, chỉ có thể tìm từng cái phòng. Cuối cùng tìm thấy trong căn phòng thứ nhất.

Chẳng qua ngay lúc hắn muốn đi ra ngoài, ánh mắt lại bỗng dưng trợn to.

...

Bên ngoài Hứa Y Hương đang sốt sắng, "Buổi trưa hôm nay làm sao đây? Tiếp tục đổ đồ ăn? Phải đổ ở đâu?"

Tô Mẫn nói: "Lại thay đổi vị trí."

"Có khi nào viện trưởng theo dõi chúng ta không?" Hứa Y Hương cau mày, "Ông ấy nhìn thấy Hàn Cầm Cầm như vậy, biết đâu sẽ nghi ngờ chúng ta."

Tô Mẫn buông tay, "Vậy thì không có biện pháp."

Cậu tốt xấu gì cũng có thể ăn một chút, dù sao bên cậu không thêm vào cái gì kỳ quái. Còn hai vị vai chính...

Tô Mẫn chỉ có thể mặc niệm.

Hứa Y Hương nói: "Tôi thấy ánh mắt của cậu đấy."

Tô Mẫn nói: "... Thật xin lỗi."

Cậu cũng không thể nói tiểu Trần đừng xào rau. Không biết có phải người ta được mời từ phương Tây về không. Chuẩn bị thể hiện mà bị cậu nhắc nhở, có lẽ sẽ xem cậu như thức ăn.

Đang nói, Nghiêm Kinh Tài thất kinh chạy đến.

"Những đứa bé kia không thấy nữa, anh vừa mới quay đi một người cũng không có!"

Rõ ràng vừa nãy hắn còn chính mắt thấy được mặt mấy đứa nhỏ kia. Thế nhưng chỉ loay hoay mấy phút, bọn nó đã biến mất giống thi thể Thạch Nam Thịnh và Hàn Cầm Cầm.

Hứa Y Hương nói: "Anh đang nói sảng gì vậy."

Tô Mẫn biểu tình biến đổi, "Anh nói thật?"

Cậu bước nhanh tới cửa căn phòng, ba đứa nhỏ đang ngủ bên trong đã không thấy nữa, phòng khác cũng như thế.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy e rằng còn tưởng là ảo giác.

Hứa Y Hương theo sát, nhìn thấy căn phòng không có một bóng người thì sau lưng lạnh buốt. Phương thức biến mất đột ngột này có chút hù người.

Lúc trước thi thể không nói, hiện tại ngay cả người sống cũng biến mất.

Nàng không khỏi nghĩ đến lúc nào đó bọn họ cũng biến mất?

Nghiêm Kinh Tài cầm điện thoại di động, thở hổn hển suy đoán: "Bọn nó cũng đã biến mất, có khi nào từ đầu đến cuối chỉ là mấy cái xác thôi không?"

Lúc trước là thi thể của Thạch Nam Thịnh và Hàn Cầm Cầm biến mất.

Tô Mẫn trầm tư chốc lát, "Trước tiên đi tìm Minh Minh thử, xem nó đã biến mất hay vẫn đang trong phòng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.