Minh Minh nở nụ cười u ám, "Đúng vậy."
Giọng nói ngây thơ của thằng bé phát ra hai chữ cực kỳ đơn giản.
Nghiêm Kinh Tài đã ngớ ra, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng. Tư duy vẫn còn trong mớ hỗn độn.
Lúc trước Minh Minh rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, bây giờ cứ như biến thành người khác vậy.
Hứa Y Hương tuy bình tĩnh hơn Nghiêm Kinh Tài, nhưng nàng cũng thấy mờ mịt: "Là em gọi bọn chị về? Tại sao?"
Nó đã dùng tên của lão viện trưởng?
Nếu thực sự là Minh Minh gửi bưu thϊế͙p͙, vậy tại sao trong thư nó nói thời gian của lão viện trưởng không còn nhiều, việc này là thật hay giả?
Ngọn lửa chẳng mấy chốc đã bao trùm tới đây.
Tô Mẫn hỏi: "Em gọi bọn anh trở về là muốn bọn anh chết chỗ này?"
Từ khi trở về đến bây giờ không ai biết mục đích của Minh Minh là gì. Nhưng sau đó mọi chuyện lại biến thành thế này, Thạch Nam Thịnh cùng Hàn Cầm Cầm đã chết, nếu tiếp tục sợ rằng sẽ có người tiếp theo.
Nếu như hôm nay bọn họ không đi xem mấy đứa nhỏ kia, bây giờ cũng chưa chắc đã đứng đây, có lẽ chết lâu rồi.
Nhưng nội dung bộ phim chỉ giới hạn như vậy, một khi trải nghiệm xong cũng nên đến lúc kết thúc.
Khói càng ngày càng đậm, bị sặc thêm chút nữa chỉ sợ mọi người sẽ chết ngạt chỗ này.
Tô Mẫn quyết định thật nhanh: "Rời khỏi nơi này trước."
Nghiêm Kinh Tài phiền lòng hỏi: "Nhưng nó đang ở đó, chúng ta đi qua thế nào đây, có cần giải quyết nó không?"
Nói vậy nhưng việc giết người này không ai làm được.
Khoảng cách giữa Minh Minh và bọn họ chỉ có hai mét, Tô Mẫn suy nghĩ một chút, bước nhanh qua ôm thằng bé lên, trực tiếp đi xuống lầu.
"Đi với anh."
Minh Minh có lẽ không kịp phản ứng với hành động này của cậu.
Búp bê bị chặn ngang giữa nó và Tô Mẫn, có thể nghe được một chút mùi vị cũ nát, chắc đã lâu rồi chưa giặc.
Hứa Y Hương bị Nghiêm Kinh Tài kéo theo, chạy xuống phía dưới.
Toàn bộ tầng hai đang bị thiêu đốt, ngay thời điểm bọn họ ở trêи cầu thang đi xuống, lửa cũng đã lan tới.
"Hành lý của chúng ta bị đốt hết rồi..."
Hứa Y Hương một bên vừa ho vừa nói, "Tức quá!"
Có lẽ mấy ngày nay chuyện xảy ra liên tục làm cho nàng sinh lòng buồn bực, không nhịn được nhìn lên trêи hét to.
Lầu một đã bị đốt cháy.
Ngọn lửa này đột nhiên xuất hiện, lúc bọn họ ở lầu một thì không thấy, bây giờ đã giống như lầu hai, càng cháy càng mãnh liệt.
Minh Minh đang giằng co trong ngực Tô Mẫn.
Tô Mẫn vẫn ôm chặt nó không buông, mấy người đồng loạt chạy ra sân.
Từ bên ngoài nhìn vào cả toà cô nhi viện đều đang bị thiêu cháy, có vô số khói đặc từ trong cửa sổ bay ra, toả lên bầu trời.
Bầu trời bây giờ một mảnh tối đen.
Minh Minh vẫn đang giãy dụa trong lòng Tô Mẫn, cậu cũng không buông nó ra, kết quả con búp bê trong ngực nó rơi xuống.
Búp bê vừa rơi, cảm xúc của Minh Minh lập tức thay đổi.
Nó dùng miệng cắn lên vai Tô Mẫn một cái, tuy còn nhỏ, thế nhưng răng nó cứng với dùng lực lớn.
Tô Mẫn bị đau, buông nó ra.
Minh Minh liền vội vàng đem búp bê nhặt lên ôm vào trong ngực, cảnh giác nhìn Tô Mẫn, sắc mặt trắng toát.
Tô Mẫn hỏi lần nữa: "Tại sao gọi bọn anh về?"
Minh Minh nhếch môi cười, "Để cho mấy người lại đây với tôi."
Sau lưng Nghiêm Kinh Tài đổ mồ hôi lạnh.
Hắn cứ nghĩ mọi chuyện đều là tiểu Trần hoặc là lão viện trưởng làm. Thì ra không phải, tất cả đều do một đứa trẻ vài tuổi mà thôi.
Nó đã lên tất cả kế hoạch, đem mọi người xoay vòng vòng, sau đó khiến cho bọn họ chết tại đây, nơi bọn họ từng sống.
Môi Nghiêm Kinh Tài run cầm cập, nói không ra lời.
Hứa Y Hương cảm giác được tâm tình hắn có chút không đúng, nàng lấy tay kéo một chút, không tiếng động mà an ủi.
Tô Mẫn cùng Minh Minh đối mặt nhau, phía sau là một rừng hoả đỏ rực.
Cậu hỏi: "Làm sao em biết bọn anh ?"
Tô Mẫn nghĩ không ra cái này, một đứa bé làm sao biết cách liên lạc với bọn họ, trừ khi lão viện trưởng nói cho nó.
Minh Minh một tay đùa giỡn với búp bê, không nói gì.
Nghiêm Kinh Tài đứng sau nói: "Nhất định là nó thấy chúng ta liên hệ với viện trưởng, khi anh chuyển khoản đến đây đều để lại phương thức liên lạc."
Tô Mẫn quay đầu, "Anh cũng chuyển khoản qua?"
Nghiêm Kinh Tài gật đầu, "Tháng nào cũng có, anh còn gửi đồ ăn nữa."
Tuy rằng con số không nhiều lắm, nhưng cũng là một phen tâm ý.
Suy nghĩ của Tô Mẫn đã có chút rõ ràng, sợ là những người trở về lần này đều là lúc trước từng liên hệ với cô nhi viện, cho nên Minh Minh mới thấy được, sau đó gửi thư cho bọn họ.
Về phần nội dung bức thư...
Lão viện trưởng đã chết, ông lão cũng lớn tuổi như vậy, tùy tiện tìm lý do thời gian không còn nhiều cũng rất bình thường.
Bộ phim tên là , không còn nghi ngờ là bắt nguồn từ bức hoạ kia, mà nhân số vừa đúng lúc là mười ba người.
Lão viện trưởng tin đạo cơ đốc, trêи cổ Minh Minh cũng có một dây chuyền thánh giá. Nếu không phải tin thì cũng liên quan.
Trêи đầu giường của thằng bé cũng có mười ba hình người, chứng tỏ định gọi mười ba người trở về, thế nhưng sự có mặt bất ngờ của Hứa Y Hương đã phá vỡ kế hoạch của nó.
Cho nên Tô Mẫn đoán Minh Minh đã để mọi chuyện cứ thế tiếp tục phát triển. Nhưng bữa tối cuối cùng ngay lúc mới bắt đầu cũng chưa từng tập hợp.
Nếu như Tô Mẫn không tham gia vào bộ phim, vậy nhân số cũng vừa lúc là mười ba người.
Thân phận này làm trở ngại suy nghĩ của cậu, theo quán tính đã bài trừ mình ra ngoài, bằng không sớm phải biết mới đúng.
Minh Minh mở miệng: "Tất cả mấy người đều phải bồi theo tôi."
Tô Mẫn nhìn về con búp bê trong ngực nó.
Con búp bê này mặc một cái váy màu đỏ, mặc dù đã cũ nát không chịu nổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được chủ nhân cũ của nó là bé gái mới đúng.
"Em gái của em biến mất?"
Hẳn không phải là chị gái, bởi vì trong phim ít khi có nhân vật thế này lớn tuổi hơn nhân vật chính, là em gái tương đối nhiều.
Đúng như dự đoán, vừa dứt lời sắc mặt Minh Minh liền thay đổi.
Nó xệ mặt xuống nhìn Tô Mẫn, cả người lộ ra cảm giác người khác chớ gần, khuôn mặt hiện vẻ chán ghét rõ ràng.
Tô Mẫn đã hiểu ra, em gái sợ là tử huyệt của nó.
Nghiêm Kinh Tài hỏi: "Nó có em gái?"
Tô Mẫn đứng lên, "Đúng, con búp bê kia là của em gái nó, nhưng hiện tại không ở đây, cho nên mới làm ra nhiều chuyện như vậy."
Chỉ là muốn bọn họ chôn cùng mà thôi.
Tô Mẫn duỗi tay tới, Minh Minh muốn né tránh nhưng không thành công, Tô Mẫn vẫn đụng được con búp bê trong lòng nó.
Cậu khích lệ nói: "Rất đẹp."
Minh Minh mở to mắt, chắc là lần đầu tiên được nghe như vậy, mắt thường cũng có thể thấy tâm tình nó đang tốt hơn.
Tô Mẫn không nghĩ tới nhân vật bộ phim này chỉ cần khen một câu cũng có thể như vậy. Quả nhiên là con nít, nếu là người lớn chỉ sợ không có tác dụng.
Minh Minh ôm búp bê, "Anh đi."
Đôi mắt nó lúc này rất đẹp, khác hoàn toàn với lúc trước. Thế nhưng bên trong con mắt này không có tâm tình gì, hoặc là nói không thấy được.
Tô Mẫn ngồi xổm ở trước mặt nó, "Em phải ở lại chỗ này?"
Minh Minh không trả lời cậu.
"Nó muốn thả chúng ta đi thôi." Hứa Y Hương lên tiếng nói: "Tô Mẫn, cậu đi không?"
Nàng không có cảm giác gì với Minh Minh, thậm chí còn có chút sợ hãi, có thể rời khỏi nơi này là tốt nhất.
Nghiêm Kinh Tài cũng nói: "Đi thôi."
Lỡ như đứa bé này lại đổi ý, bọn họ đừng hòng tính chuyện rời đi, lúc đó phải chịu chết ở đây.
Tô Mẫn nghĩ muốn ôm Minh Minh theo nhưng lần này nó tránh thoát.
Thằng bé chạy cách cậu một khoảng.
Tô Mẫn không thể làm gì, chỉ có thể theo lời của nó rời đi.
Nơi này cách bên ngoài cũng không xa, chỉ chốc lát sau ba người đã đứng trước cửa lớn cô nhi viện, nhìn vào bên trong.
Sau khi đợi bọn họ ra ngoài xong, Minh Minh đứng chơi với búp bê trong lồng ngực một lát, sau đó thằng bé xoay người đi về hướng toà nhà, rất nhanh đã biến mất ở cửa.
Mãi đến mấy phút sau, Tô Mẫn thấy nó đứng sau cửa sổ lầu hai.
"Thằng bé muốn bị thiêu chết hay sao?" Nghiêm Kinh Tài liền khẩn trương lên, "Không thể nào..."
Tuy rằng Minh Minh đã nói mọi chuyện đều là nó làm, thế nhưng trơ mắt nhìn một đứa bé chết trong biển lửa hắn vẫn không đành lòng.
Hứa Y Hương nắm chặc tay Nghiêm Kinh Tài, "Nó có lẽ không bao giờ đi ra, việc thả chúng ta có thể là thay đổi kế hoạch."
Bầu trời đột nhiên sáng ngời.
Mảnh tối tăm lúc trước giống như là ảo giác, thậm chí ngay cả mặt trời cũng xuất hiện, thứ mà mấy ngày nay bọn họ chưa từng thấy được.
Tô Mẫn nhìn Minh Minh biến mất bên trong ngọn lửa, "Nơi này chính là thế giới của nó."
Sau khi biết mọi chuyện là do thằng bé làm, cậu đã thông suốt rất nhiều.
Lão viện trưởng, tiểu Trần, thậm chí là những đứa trẻ khác, đều không phải là người, có thể nói là quỷ.
Từ những chuyện mới xảy ra ban nãy, bọn đã biết cô nhi viện này là do Minh Minh khống chế. Trừ bọn họ đến từ phía ngoài thì những người còn lại cũng không phải người.
Nhắc nhở của rạp chiếu phim đột nhiên xuất hiện ——
【 Chào ngài khán giả Tô Mẫn, chúc mừng ngài đã thành công sống đến đại kết cục! Còn năm phút cuối cùng, xin hãy chuẩn bị 】
Quả nhiên, Tô Mẫn không đoán sai.
Phía sau ba người không xa là đường cái rộng rãi, còn phía trước là toà cô nhi viện đang bốc cháy mãnh liệt, ánh lửa ngút trời.
Tô Mẫn không nói được đây là cảm giác gì.
Bộ phim này là bộ phim đặc biệt nhất cậu từng trải qua, một đứa trẻ điều khiển toàn bộ nội dung bộ phim, cuối cùng lại thả bọn họ.
Những đứa trẻ khác đều chết bên trong ngọn lửa, chắc có liên quan đến Minh Minh, cũng có thể đều liên quan đến chủ nhân cũ của con búp bê kia.
Cho nên Minh Minh mới muốn đem bọn họ về đây thiêu chết.
Thế nhưng cuối cùng nó lại thay đổi ý định ban đầu, tự mình đi vào trong biển lửa.
Hứa Y Hương không nhịn được nói: "Chúng ta thật sự đi ra rồi, em còn tưởng lại phải ăn cơm chứa người tiểu Trần nữa chứ."
Tô Mẫn nghĩ bữa cơm cuối cùng quả thật là lúc trời tối.
Bởi vì bầu trời nơi này hoàn toàn dựa theo Minh Minh, nếu như cậu không tiến vào, tất cả sẽ giống như tóm tắt của bộ phim, tên của nó cũng cực kỳ phù hợp.
Nghiêm Kinh Tài nói: "Sau khi trở về phải ăn thật ngon mới được."
Hắn và Hứa Y Hương sống sót sau tai nạn, ôm chặt nhau, mừng đến phát khóc, hai người căn bản không để ý những thứ còn lại.
Tô Mẫn vừa quay đầu, Thẩm Túc đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cậu.
Thẩm Túc nói: "Chúng ta cũng ôm một cái."
Bầu không khí u ám lập tức bị câu nói này của y quét sạch, Tô Mẫn không nhịn được muốn hừ một tiếng, nhưng cuối cùng cậu vẫn nhịn lại, "Ngươi tự ôm mình đi."
Ai mà muốn ôm ấp với y.
Thẩm Túc nói: "Ôm ta không tốt à? Mùa hè rất thoải mái."
Tô Mẫn bị y chọc cười.
Nhưng mà lời cậu nói cũng không có tác dụng gì, Thẩm Túc trực tiếp đem cậu kéo vào trong ngực mình, nhiệt độ lạnh lẽo xuyên qua quần áo đơn bạc truyền vào thân thể Tô Mẫn.
Tô Mẫn suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa tay đặt lên eo y.
Đầu Hứa Y Hương đang tựa vào vai Nghiêm Kinh Tài vừa vặn đối diện với Tô Mẫn, nàng vô cùng khϊế͙p͙ sợ.
Ban ngày cũng có ma!
Năm phút không phải dài, ý thức của Tô Mẫn rất nhanh đã biến mất trong phim điện ảnh, cậu đã bị hút ra ngoài.
Hình ảnh bộ phim dừng lại tại đây.
Editor: Mấy ngày nay tui đang bấn bộ phim người lạ đến từ địa ngục. Hai anh đẹp quá a~~
Anh Wook đúng chuẩn hình tượng bác sĩ biến thái trong lòng tui. Thể loại phim đam mỹ, kinh dị u ám nhe, đề cử mn.