Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

Chương 77: Lựa chọn



Lần thứ hai trở lại phòng chiếu phim, khung cảnh này Tô Mẫn nhìn đã quen.

Lần này rạp chiếu phim có không ít người, chỉ là họ không mang mũ bảo hộ. Liếc sang một cái cả phòng toàn là màu đen.

Lúc này trêи màn hình lớn đang chiếu cảnh hậu trường.

Nhạc bộ phim kinh dị này rất bình thường, nội dung hậu trường nói đến vụ tiểu Trần làm cơm bằng cách nào.

Cũng không khác hình ảnh Tô Mẫn nhìn thấy mấy. Tay thật của tiểu Trần đã giấu trong áo, còn xào rau là mượn tay người khác.

  Dùng một chút kỹ xảo, liền giống như thật.

Tô Mẫn nhìn thấy rất buồn cười, mới nãy trong phim cậu nhìn thấy cảnh đó còn hoảng sợ một phen. Bởi vì đây là lần đầu cậu thấy kỹ xảo như vậy, trước giờ cậu xem qua không ít thế nhưng chưa từng thấy qua cảnh thế này.

Danh sách tên diễn viên vẫn không có Thẩm Túc, Tô Mẫn không thấy lạ lắm. Ngồi thêm một lát thì lấy mũ bảo hộ đặt lại vị trí cũ, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Nói cho cùng, sau khi ra khỏi cô nhi viện cậu đã thật sự thỏa mãn mong muốn của Thẩm Túc, lúc đó đúng là thần xui quỷ khiến.

Tô Mẫn mơ hồ có cảm giác y là người.

Thế nhưng Thẩm Túc không chịu mở miệng,  có lẽ y đang làm chuyện gì đó cậu có hỏi cũng vô dụng, trừ khi tự mình phát hiện ra.

Đèn trong phòng đã sáng lên, khán giả đứng dậy ra về, vừa đi vừa xì xào bàn tán.

"Đúng là không thể tin được, chúng ta mua vé thế giới ảo, thế mà lại ngồi chung phòng với mấy người xem bình thường."

"Lần sau tôi không thèm đi với cậu nữa, đã hứa sống đến lúc kết thúc đâu? Cậu thì tốt quá rồi, còn nghẻo sớm hơn tôi."

"Không dám đâu, so với lần trước đã lâu hơn mấy phút rồi đấy, lần sau nói không chừng tôi còn cố được đến lúc kết thúc cho coi, lúc đó cậu lại đắc ý."

"... Này tôi bị thằng nhóc kia doạ sợ muốn tè ra quần luôn. Không ngờ nó có nhiều trò như vậy, thiếu chút nữa tôi đã xin rút ra rồi."

Tô Mẫn trầm mặc nghe tiếng bàn luận của bọn họ.

Lần này không có nhân viên công tác tiến vào, mà Tô Mẫn vừa ra khỏi cửa phòng thì đụng phải tiểu Hà đang đi đến.

Hắn liền vội vàng tiến lên, "Tô tiên sinh, mời qua bên này."

Tô Mẫn gật gật đầu.

"Chuyện lần trước ngài nghĩ xong chưa?" Tiểu Hà do dự hỏi: "Nếu như chưa nghĩ xong cũng không sao —— "

Tô Mẫn nói: "Tôi đã suy nghĩ kỹ."

Tiểu Hà thở phào nhẹ nhõm, "Vậy ngài có thể nói cho tôi biết."

Phần thưởng rạp chiếu phim tặng lúc trước là cậu được lựa chọn một bộ phim sắp chiếu, ngày chiếu phim tuy không gần, thế nhưng toàn bộ đã sắp xếp tốt.

Phạm vi cậu có thể chọn rất rộng, nào là từ phim kinh dị đến phim tình yêu, thậm chí còn có phim hành động cùng phim hoạt hình, không thiếu gì cả.

Có kinh nghiệm trong phim tình yêu lần trước, Tô Mẫn nghĩ bên trong phim hoạt hình chắc cũng có Thẩm Túc.

Không biết chừng lại thành một bộ phim hoạt hình kinh dị, đúng là quá doạ người.

Tiểu Hà mỉm cười, "Vậy ngài theo tôi."

Tô Mẫn cùng Tiểu Hà đi ra ngoài, sau đó đi đến một căn phòng lạ, bên trong có rất nhiều poster quảng cáo.

Là những bộ phim gần đây, còn có vài bộ chưa được công chiếu mà poster đã làm xong.

Có lẽ phòng bán vé chờ thời điểm tốt sẽ tung ra, khi đó mọi người sẽ đổ xô đi mua.

Tiểu Hà nói: "Ngài chọn cái nào thì để lên đây ạ, ngài sẽ là vị khách đầu tiên của bộ phim."

Chuyện này đối với rạp chiếu phim cực kỳ quan trọng.

Bởi vì phim thế giới ảo rất hấp dẫn, một khi chưa công chiếu thì chỉ giới hạn một người được coi trước. Chỉ có vài phòng bán vé mới làm được như vậy, không tính nhiều nhưng cũng vài nơi.

Bọn họ hiện tại đang cho Tô Mẫn chọn.

Tô Mẫn suy nghĩ một chút, rồi từ trong túi tiền rút ra một tờ giấy, "Cái này đi."

Tiểu Hà nhìn sang, sau đó nhập vào máy vi tính.

Hắn tưởng lần này cũng là một bộ phim kinh dị, nhưng chờ sau khi nhìn thấy tóm tắt bộ phim, biểu tình trêи mặt hắn cực kỳ khó tả.

Thì ra là bộ phim này, hắn thậm chí còn nghi ngờ có phải bên trêи gửi xuống sai rồi không, vì sao phim 18+ cũng nằm trong này...

Tiểu Hà hỏi: "Ngài có chắc chọn cái này không?"

Tô Mẫn nói: "Ừm, là cái này."

Tiểu Hà trộm liếc sắc mặt không đổi của Tô Mẫn một cái, thầm nghĩ cậu ta gan cũng to thật, loại phim cấm này kịch bản chắc chắn sẽ rất kϊƈɦ thích, không biết có chịu nổi không đây.

Tuy hắn chưa từng xem, thế nhưng đoán một chút là biết.

Từ khi cách xem phim thế giới ảo này được chiếu vài tháng, vẫn chưa chiếu bộ phim 18+ nào cả, đây chính là bộ thứ nhất.

   Phần thưởng này là do người bên trêи gửi xuống, tuy tiểu Hà không biết vì sao, nhưng hắn chỉ là một nhân viên công tác nhỏ bé, chỉ có nhiệm vụ làm theo yêu cầu bên trêи đưa ra.

Sau khi tiểu Hà làm xong mọi thứ mới nói: "Được rồi, lần sau đến giờ chiếu phim chúng tôi sẽ báo cho ngài, chỉ cần mang chứng minh thư đến là được."

Tô Mẫn gật gật đầu, "Vậy tôi có thể đi?"

"Đương nhiên có thể rồi ạ." Tiểu Hà liền vội vàng đứng lên, nói: "Nếu điểm được thông qua sẽ có tin nhắn gửi đến."

Chuyện này đã nói qua mấy lần, Tô Mẫn cũng sớm biết. Sau khi đi ra ngoài, Tô Mẫn trở lại sảnh rạp chiếu phim.

   Đội ngũ xếp hàng lấy vé bên ngoài rất dài.

Tô Mẫn nhìn lướt qua poster , cậu nghe được vài tiếng thảo luận hỗn loạn, sau đó nhanh chóng rời khỏi rạp chiếu phim.

***

Vì lần này xem phim buổi sáng, nên lúc cậu trở lại ký túc xá là buổi trưa.

Lý Văn Tân đã rời khỏi giường, vừa rửa mặt xong thì thấy cậu tiến vào, liền vội vàng nói: "Chúng ta cùng đi ăn cơm đi."

Tô Mẫn đáp: "Được đó."

Căn tin trường có rất nhiều món ăn, trong này có nhiều cửa hàng thuê mặt bằng, cho nên đồ ăn khá đa dạng phong phú.

Lần này bọn họ chọn một cửa hàng nấu mì với lẩu hoa.

Nơi này bán nguyên cái nồi lớn, hai người gắp vài bát là có thể ăn hết, Lý Văn Tân ăn được rất nhiều, hắn gọi ra mấy món ăn mặn, Tô Mẫn cũng kêu thêm vài món.

Chờ đồ ăn lên đã là mười phút sau.

Lý Văn Tân vừa ăn vừa hỏi: "Hôm nay xem phim thế nào, mình nằm trêи giường cũng xem trailer rồi, cậu thấy sao?"

Mì nấu với lẩu hoa rất thơm, mùi vị đậm đà.

Tô Mẫn mới ngửi thôi là đã muốn ăn, "Vẫn được, sống thành công."

"Có đứa bạn cùng phòng như cậu, mình thực sự muốn đem ra ngoài khoe khoang." Lý Văn Tân nói: "Cậu ăn cái gì để lớn vậy?"

Cùng một giống loài, sao bọn họ cách xa người ta vậy chứ.

Học giỏi không nói, vì sao ngay cả việc trải nghiệm phim kinh dị, Tô Mẫn cũng có thể qua nhiều lần như vậy được.

Tô Mẫn nhanh chóng chuyển đề tài, "Cậu xem thấy cái gì?"

Đầu óc Lý Văn Tân vốn rất đơn giản, lập tức lực chú ý liền bị dời đi, "Mình thấy rất loạn, cô nhi viện đó là giả, năm đó cô nhi viện đã bị đốt cháy trong trận hoả hoạn, nơi bọn họ đi đến chỉ là chấp niệm do thằng bé kia nghĩ ra."

Tuy hắn không xem phim, nhưng mà xem trailer với một vài bình luận là đoán được, thật ra hắn cũng lười đi rạp phim.

Tô Mẫn hỏi: "Tất cả đều do thằng bé nghĩ ra?"

Cô nhi viện là giả thì cậu đã đoán trước được, bởi vì trận hỏa hoạn cuối cùng cũng là muốn thiêu huỷ cô nhi viện.

"Cũng không phải." Lý Văn Tân suy nghĩ một chút, "Mình thấy là, ví dụ những con quỷ khác đi, có bộ phận là do chấp niệm của bọ nó còn tồn tại, sau đó bị thằng bé kia điều khiển, tạo thành nhóm quỷ."

Tô Mẫn nghe hiểu.

Cho nên khi bọn họ nhìn thấy chúng nó mới biến mất, toàn bộ là do thằng bé khống chế, chỉ cần một suy nghĩ của nó là đám quỷ kia đã không còn tồn tại.

Cũng có thể lý giải được vì sao bầu trời lại lúc sáng lúc tối, đều là do Minh Minh làm ra.

Tô Mẫn uống một hớp nước, thuận tiện hỏi: "Đúng rồi con búp bê, cậu có thấy ai đề cập đến không?"

Tuy cậu đoán đó là búp bê của em gái Minh Minh, thế nhưng đến cuối cùng thằng bé cũng chưa thừa nhận, nên chuyện này vẫn còn là nghi vấn.

Lý Văn Tân gật đầu: "Có, con búp bê này là của em gái Minh Minh, thế nhưng con bé chết từ lâu rồi. Cho nên thằng nhỏ mới trở thành như vậy, mấy người trong cô nhi viện là bị nó giết."

Tất cả đều giống suy đoán của Tô Mẫn.

Em gái Minh Minh chết ở cô nhi viện, cho nên nó vẫn luôn trả thù, vì vậy mà đốt cháy tất cả mọi người.

Sau đó dựa theo khoản tiền gửi mà gọi bọn họ trở về, chuẩn bị lặp lại hình thức giết người này, lúc bọn họ đến còn tưởng là lão viện trưởng gọi, nhưng trêи thực tế mọi chuyện đều là do Minh Minh bày ra.

Mới đầu quả thực Tô Mẫn cũng không nghĩ đến thư là do Minh Minh gửi.

Bởi vì nghĩ theo cách bình thường khó ai mà hình dung được một thằng bé sẽ gửi bưu thϊế͙p͙, giết người thì có thể nhưng gửi thư thì rất khó mà nghĩ ra được.

Lý Văn Tân nói hàm hồ không rõ: "Cậu không thấy cái này?"

Tô Mẫn nói: "Tôi không thể xem hết toàn bộ được."

Dù sao cũng chỉ từ góc nhìn của cậu, chuyện của em gái Minh Minh đã sảy ra trước đó, trừ khi tái hiện lại vụ án giống như , hoặc là có ai đó kể lại, chứ một mình cậu thì không thể biết được.

Lý Văn Tân vừa hiểu vừa không, "À."

Tô Mẫn lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị xem bình luận phim.

Có khi xem bình luận còn vui hơn xem phim nhiều.

Hiện tại trêи weibo đã có không ít bình luận.

"Tôi thấy phim này quá đơn giản, cứ nghĩ có gì kinh khủng lắm ai dè chỉ có vậy."

"A a a a a a tôi cùng bọn nó chơi trốn tìm đấy, cuối cùng bị bắt sợ vãi. Sau đó tôi bị rút khỏi phim luôn, đúng là hết sức oan uổng mà. Biết vậy tôi đã không đi toilet rồi, tôi sai rồi huhu..."

"Tui muốn câu dẫn nữ chính mà bị nam chính đánh cho một trận, tên đó thật bạo lực. Cho điểm kém!"

"Vì sao thằng bé kia muốn giết người vậy! Mấy người trong cô nhi viện đắc tội với nó à? Đến cùng là chuyện gì xảy ra, ngược đãi hay là xâm phạm?"

"Xem từ đầu đến cuối tôi chẳng có cảm tưởng gì hết. Sau này ít đi cô nhi viện lại, nhận được thư thì phải cân nhắc coi bên kia là người hay quỷ ."

"Tôi chỉ muốn nói —— tôi đã đứng ngoài nhà bếp nhìn tiểu Trần làm đồ ăn rất lâu đấy biết không? Không nói cái khác, kỹ thuật của hắn đúng là điêu luyện, mặt còn không thèm biến sắc nữa. Xứng đáng vứt mấy đầu bếp hiện tại hàng trăm con phố!"

"..."

Nhìn thấy cái bình luận liên quan tới tiểu Trần, Tô Mẫn muốn nhịn cười.

Không nghĩ tới không chỉ có bọn họ phát hiện được cảnh nấu ăn trong nhà bếp, cư nhiên còn có người đã đứng xem rất lâu, thế mà không sợ mình bị làm thành đồ ăn.

Lúc đó bọn họ cũng không dám quan sát trắng trợn như vậy.

Tô Mẫn lướt weibo khoảng mấy phút, tuy không thấy hình ảnh nhưng từ bình luận của bọn họ cũng hiểu được đại khái nội dung.

Em gái Minh Minh trước đây cũng ở cô nhi viện. Sau khi nhà bọn chúng xảy ra chuyện hai đứa bé được đưa vào đây, sống nương tựa lẫn nhau.

Thế nhưng thời điểm nhận nuôi bị tách ra, người được nhận nuôi trước là em gái, họ không muốn nhận nuôi Minh Minh, bởi vì trong nhà đã có con trai.

Minh Minh và em gái tách ra không lâu, nhà kia đã quay lại nhận thêm một đứa nữa, cũng bởi vì em gái Minh Minh gặp chuyện chết rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.