*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Muốn quan hệ hữu nghị là chuyện không thể, đời này cậu đều không có khả năng làm chuyện này, huống chi là ở trong ngục.
Tô Mẫn cự tuyệt nói: “Tôi không muốn thăm hỏi, không đi.”
Mấy tên đàn ông phòng số 5 nghe vậy liền đưa tay ra kêu: “Nhanh qua đây, nếu không ngày mai mày chắc chắn sẽ hối hận!”
“Hỏi thăm một chút thôi mà, đêm nay cho cậu vui sướng!”
“Mau tới đây đừng phí lời nữa, Hào ca đã đợi không kịp, mau mau nhanh, mau đưa cậu ta mang tới!”
Hình ảnh trước mắt này thoạt nhìn khá là quái dị, mấy cánh tay từ sau song sắt thay phiên duỗi ra, mà người bên trong thì không ra được.
Cảnh sát trại giam nói: “Chỉ qua thăm hỏi một chút, sẽ không có chuyện gì.”
Hắn đã được Hào ca đảm bảo, một tuần tới tên đại ca này hứa sẽ yên lặng, sức mê hoặc của chuyện này rất lớn. Hơn nữa việc tù nhân hỏi thăm nhau cũng không phải chuyện gì to tát.
Tô Mẫn liếc nhìn hành lang, “Được thôi.”
Nếu phải chết cậu đành chịu, đổi lại phát hiện ra được con quỷ kia thì càng hữu dụng, không uổng công cậu đi một chuyến.
Ân Trạch ở phía sau nhắc nhở: “Cậu chú ý an toàn.” Chỉ là bạn cùng phòng mới buổi trưa, hắn đối với chuyện Tô Mẫn gặp sắp tới biết rõ nhưng sẽ không ngăn cản.
Tô Mẫn cùng cảnh sát trại giam đi ra ngoài.
Sau khi từ nhà ăn trở lại đã được một khoảng thời gian, mùi vị kia càng lúc càng rõ ràng, làm cho cậu thấy rất kỳ quái.
Tô Mẫn đụng viên cảnh sát một cái, “Anh có ngửi được mùi gì không?”
Cảnh sát trại giam cũng không quay đầu lại, “Cậu nói mùi gì?”
Tô Mẫn không hỏi nữa.
Phòng số 8 và phòng số 5 chỉ cách vài mét, cũng chính trong khoảng cách này, toàn bộ đèn đột nhiên tắt ngúm.
Trong phòng giam nháy mắt phát ra tiếng gào thét, còn có tiếng hát.
Cũng chỉ vài giây, âm thanh xung quanh đều đột nhiên biến mất, có người đang gọi số của Tô Mẫn, âm thanh rất nhỏ cũng rất yếu.
Tô Mẫn ban đầu còn tưởng là ảo giác của mình. Sau khi cậu tỉ mỉ lắng nghe lại, phát hiện thật sự là đang gọi số của cậu, từng tiếng từng tiếng một.
Cái này vừa nghe là biết không phải tín hiệu tốt lành gì. Thường trong phim kinh dị sẽ xuất hiện tình huống trong bóng tối bị gọi tên, nếu mà trả lời sẽ lập tức bị quỷ mang đi.
Tô Mẫn thấp giọng gọi viên cảnh sát, không một ai trả lời.
Toàn bộ hành lang cực kỳ yên tĩnh, khung cảnh tối tăm không thể thấy bắt cứ thứ gì, chỉ là rất nhanh liền xuất hiện âm thanh khá nặng nề, như có người đang bị nện lên tường.
Theo sát sau đó có người gọi số hiệu của Tô Mẫn, lần này âm thanh rõ ràng hơn.
Không chỉ có như vậy, đột nhiên một cái tay còn túm lấy tay cậu, cảm giác cực kỳ lạnh lẽo, như là đụng phải kim loại vậy cũng không giống cảm giác âm lãnh mà quỷ mang đến cho cậu.
Chẳng lẽ là Transformers*?
Tô Mẫn còn chưa kịp xem thế nào, cái tay kia đã đột nhiên biến mất.
Cậu hô: “Thẩm Túc?”
“Nghe nói cậu muốn đi quan hệ hữu nghị?”
Vành tai Tô Mẫn bị cắn một cái, làm cả người cậu run lên, hỏi: “Có phải lúc trước anh nói rạp chiếu phim gọi cho tôi đúng không?”
Thẩm Túc không hề trả lời, buông lỏng tay, “Sắp sáng.”
Trên tay Tô Mẫn còn có còng tay, thế nhưng không trở ngại hành động của cậu, “Anh định chuyện gì cũng không nói?”
Thẩm Túc nói: “Từ từ cậu sẽ biết.”
Nói rồi anh lập tức đã rời xa Tô Mẫn, Tô Mẫn chỉ có thể cảm giác được Thẩm Túc còn chưa rời đi, thế nhưng cậu không biết anh đứng đâu.
Khoảng chừng mấy phút sau, trước mắt đột nhiên sáng lên.
Tô Mẫn vẫn không thể thích ứng, cậu lấy tay cản một lát. Chờ lấy xuống sau liền nhìn thấy viên cảnh sát trại giam lúc nãy đang đứng trước mặt mình.
Vừa nãy trong bóng tối hắn cứ như đã biến mất.
Cảnh sát trại giam ngốc trệ một chốc, rồi làm như không có chuyện gì gõ cửa phòng số 5. Sau đó hắn lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa.
Bên trong truyền ra tiếng kêu: “Không hỏi thăm nữa!”
Cảnh sát trại giam bị trêu đùa, trực tiếp mở cửa mắng: “Mẹ nó là mày muốn hỏi thăm, bây giờ không làm nữa, muốn đùa tao à —— “
Lời nói còn lại bỗng nhiên bị chặn.
Tô Mẫn vóc dáng cao hơn so với viên cảnh sát này, cậu có chút hiếu kì chuyện gì liền đi tới phía sau hắn xem thử. Sau đó thầm cả kinh trong lòng.
Cái tên Hào ca buổi trưa còn rất tốt hiện tại không biết vì sao lại đang khóc.
Cảnh sát trại giam phản ứng lại nói, “Tên kia khóc cái gì?”
Bên trong ba người khác cũng cực kỳ kinh hoảng, “Chúng tôi không biết, Hào ca đột nhiên khóc, chúng tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì.”
Đang nói, bên trong Hào ca đột nhiên xông lại đậy, ôm chặt lấy cảnh sát trại giam, “Có…có ma! Có quỷ!”
Cảnh sát trại giam còn tưởng hắn muốn đánh lén, trực tiếp dùng điện côn đem hắn cho giật cho ngã, Hào ca lăn vài vòng rồi nằm trên đất bắt đầu run run.
Tô Mẫn: “…”
Thiếu chút nữa cậu đã đồng tình cho tên này.
Cảnh sát trại giam hiển nhiên thấy hắn có bệnh, kêu người đem hắn kéo trở lại, sau đó liền trực tiếp khóa cửa.
Tô Mẫn tự nhiên cũng về lại phòng số 8.
Về phần vừa nãy đèn trên hành lang đột nhiên tắt, bọn họ từ đầu tới đuôi đều không nhắc tới một câu, giống như không thấy vậy.
“Tiểu tử cậu tốt số thật đấy.”
“Đúng là chó ngáp phải ruồi, thế mà có thể thoát được dưới tay Hào ca.”
“Tối hôm nay có muốn cùng ca ca chơi một chút không?”
Tô Mẫn không nhìn mấy cánh tay đang duỗi ra, lúc này còng tay của cậu đã được cởi, thoải mái hơn rất nhiều.
Trong phòng xuất hiện một cỗ mùi thuốc lá.
Duy nhất một người có thể làm chính là Ân Trạch. Hắn đang nằm ở trên giường, một chút cũng nhìn không ra đến dấu hiệu vừa hút thuốc, nhưng Tô Mẫn biết là hắn.
Nơi này không cho phép hút thuốc, khói cũng không thể có, cho nên Ân Trạch đã dùng biện pháp gì đó giấu đi. Việc này cũng là chuyện của hắn.
“Chuyện vừa rồi tôi nghe được, vận may của cậu cũng thật tốt.” Ân Trạch ngồi ở trên giường nói.
Tô Mẫn ngồi xuống giường đối diện hắn, nói sang chuyện khác: “Nơi này buổi tối có hoạt động gì khác không?”
Ân Trạch nói: “Không có, ngủ đi, sáng mai tập hợp đi ra ngoài nhổ cỏ.”
Tô Mẫn kinh ngạc: “Vì sao mới nhổ buổi chiều, buổi sáng còn làm?”
Ân Trạch nhún vai, “Trong ngục giam cỏ nhiều, mỗi ngày đều phải nhổ.”
Tô Mẫn: “…”
Đúng là nhàm chán, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao bọn họ đi cải tạo vài năm sẽ hiền lại, hoàn toàn là vì cuộc sống nơi này làm trở nên như vậy.
Còn hai giờ nữa, Tô Mẫn trực tiếp đi rửa mặt.
Trong phim chưa nói lúc cậu tắm rửa sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa vừa mới tránh được một kiếp, không thể nhanh như vậy lại xảy ra tiếp, người chết chân chính đầu tiên trong phim là một tên pháo hôi khác.
Sau khi cậu tắm xong đi ra ngoài, cửa phòng mới vừa bị cảnh sát trại giam khoá lại.
Tô Mẫn thuận miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Ân Trạch trở lại bên cạnh bàn, “Kéo bị trộm.”
Tô Mẫn ban đầu còn nghĩ không thông, nhưng rất nhanh cậu phản ứng kịp.
Trong ngục giam sợ nhất chính là tù nhân bỏ chạy, do vậy mấy loại công cụ phải quản càng chặt, kéo càng đặc biệt hơn.
Ân Trạch nhắc nhở: “Bị bắt sẽ thêm hình phạt.”
Tô Mẫn lau khô tóc tai, hỏi: “Nếu biết vậy còn muốn làm, bọn họ muốn dùng kéo giết người?”
Muốn chạy trốn bây giờ là chuyện không thể nào. Làm cái gì cũng có cảnh sát trại giam nhìn, muốn rời phòng trừ khi là ăn cơm, còn không làm gì cũng phải mang còng tay.
Dưới tình huống này, trừ phi phát sinh chuyện lớn gì đó tạo cơ hội cho bọn họ chạy.
Ân Trạch thở dài, “Không biết.”
Trong ngục giam chuyện đánh nhau như cơm bữa, phần lớn cảnh sát trại giam đều không quan tâm, chỉ cần không gây ra mạng người bọn họ sẽ không quản.
“A —— “
Phần cuối đột nhiên truyền đến âm thanh rít gào.
Theo sau âm thanh này, rất nhiều gian phòng đều nối tiếp nhau phát ra tiếng hét thảm thiết. Rất nhanh cảnh sát trại giam liền kéo tới, bọn họ tức giận mắng một lúc mới ngừng lại.
Tô Mẫn biến sắc, cậu tiến đến cạnh cửa, nhìn thấy vô số người giống như mình, ghé vào trước song sắt nhìn sang bên kia.
Mới vừa rời khỏi không bao lâu cảnh sát trại giam liền quay trở lại, chỉ là lần này bọn họ nhìn thấy tình huống trong phòng xong cũng đổi sắc mặt.
Mãi cho đến khi rất nhiều cảnh sát trại giam xông tới, khoảng chừng mấy phút sau, bên kia có một bộ thi thể được mang ra.
Thời điểm đi ngang qua đây, Tô Mẫn còn kinh hoàng một chút.
Cổ họng của người chết bị đâm một cây kéo.
Ân Trạch sắc mặt trắng nhợt, “Giết người thật?”
Liền ngay lúc này, gian phòng đối diện đột nhiên phát ra tiếng kêu, xong liền bị mấy cảnh sát trại giam đem dùi cui gõ cảnh cáo.
Tô Mẫn cúi đầu đến xem, phát hiện thi thể đột nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, mặt hắn ta trực tiếp đối diện với cậu, máu tươi từ miệng vết thương thuận theo cái kéo chảy ra.
Một đường nhỏ trên mặt đất, để lại vệt máu thật dài. Tay của thi thể đột nhiên muốn duỗi về phía cậu.
Tô Mẫn bình tĩnh mà nhìn biến hóa này.
Cũng không lâu lắm, hai ngục cảnh trở về, mở ra một cái cửa phòng, phân phó nói: “Mau dọn dẹp sạch sẽ.”
Tô Mẫn vẫn luôn quan sát bên ngoài.
Vết máu trên đất còn chưa kịp đọng lại đã bị nước dội đi sạch sẽ, chỉ lưu lại một chút mùi máu tanh nhàn nhạt.
Sự việc cứ đột nhiên như thế trôi qua, mấy người ở phòng khác cũng đang bàn tán sôi nổi, rất nhanh đã biết được câu chuyện.
Người chết vừa tiến vào tháng trước, kéo chắc cũng là do hắn trộm cho nên được xem là tự sát.
Ân Trạch nghe xong liền rút về trên giường, một bộ dáng chim cút.
Tô Mẫn lần thứ nhất nhìn thấy nam chính như vậy. Chuyện gì cũng không quan tâm chính mình làm chuyện của mình, ngoại trừ nằm trên giường cũng chẳng làm chuyện gì khác.
Tù nhân vừa dọn vệ sinh xong đã bị giam trở lại.
Không bao lâu, thông báo tắt đèn ngủ liên tục phát ra.
Đèn được thống nhất tắt một lần, cho nên lúc này tất cả các phòng đều tối đen, các loại âm thanh hỗn tạp bắt đầu phát ra.
Ân Trạch nhắc nhở thực sự không sai.
Tô Mẫn nghe nghe liền cảm giác mình đang xem qua vài loại phim, phim tình yêu cũng có, thậm chí còn có phim văn nghệ, ngay cả hát tuồng cũng có luôn.
Sinh hoạt trong ngục giam thật phong phú.
Tô Mẫn nằm lại trên giường, chỉ là không được bao lâu bên cạnh cậu đã xuất hiện con quỷ quen thuộc kia, thậm chí còn hướng cậu cọ vài cái.
Thẩm Túc nằm ở bên cạnh cậu, “Tiểu Mẫn.”
Tô Mẫn: “… Anh mới vừa gọi tôi cái gì?”
Mới qua bao lâu mà đột nhiên đổi xưng hô, con quỷ này muốn làm cái gì, rút ngắn quan hệ sao?
Thẩm Túc nghiêm túc nói: “Quan hệ của chúng ta thế nào, đương nhiên phải thân mật một chút, cậu không thích gọi tiểu Mẫn sao? vậy Mẫn Mẫn?”
Tô Mẫn: “… Mẫn em gái anh.”
Thẩm Túc nặn nặn mặt của cậu, nhẹ giọng nói: “Không được nói tục.”
Mặt bị bóp thành một đoàn làm cậu có chút bực, Tô Mẫn đẩy tay y ra, “Bình thường một chút.”
Lúc nói chuyện cậu không tự chủ được liền nói hơi lớn.
Ân Trạch nằm đối diện nghe được âm thanh, hỏi: “Cậu cùng ai nói chuyện à? Hay tôi nghe lầm?”
Tô Mẫn trầm mặc giải thích: “… Thật không tiện, tôi có thói quen lầm bầm.”
Ân Trạch nói: “Thói quen này cũng không tốt.”
May mắn bởi vì trong ngục giam thường ồn ào, cho nên hắn không thấy được Tô Mẫn có chỗ nào lạ, chỉ hỏi một tiếng liền không nói nữa.
Thẩm Túc cùng Tô Mẫn kề tai nói nhỏ, “Cậu căng thẳng?”
Nghe vậy Tô Mẫn tức giận quay đi, trực tiếp đưa lưng về phía y.
Giường ở nơi này chỉ một người nằm, cho nên bọn họ có chút chen lấn, cậu xoay như thế ở giữa liền lộ ra một khoảng trống.
Thẩm Túc không biết xấu hổ mà nhích quá, đề nghị: “Nếu cậu không thích có thể gọi tôi, gọi là… Tiểu Túc đi.”
Tuy trong ngục giam ồn ào, nhưng câu nói này cậu có thể nghe rõ ràng.
Cái tên này vừa ra, nhịp tim Tô Mẫn liền đập mạnh một cái, loại cảm giác kỳ quái này giống như lúc ở nhà bà nội cậu cảm thấy được, chiếm cứ toàn bộ đầu óc của cậu.
Editor: Mình sẽ thay đổi xưng hô cho Thẩm Túc và Tô Mẫn là tôi – cậu, tôi – anh. Các chương trước sẽ sửa lại sau.
*
Transformers: