Làm Vạn Nhân Mê Trong Phim Kinh Dị

Chương 88: Bóng trắng



Thanh âm này thật sự rất kỳ quái, nghe như tiếng nước sôi ùng ục ùng ục, đứt quãng.

Tô Mẫn không biết trong căn phòng kia đã xảy ra chuyện gì, sau khi người hôm qua mất tích thì ngày hôm nay đã không còn mấy người nhớ tới nữa. Dù sao cái ngục giam này mỗi ngày đều có chuyện xảy ra, điểm khác biệt duy nhất là cái chết của bọn họ khác nhau.

Quan trọng ở đây là lúc người kia gặp chuyện thì đang ở trong phòng, nhưng không có ai nguyện tin tưởng hắn thật sự chết bên trong.

Bởi vì điều này chứng tỏ bọn họ cũng có thế đột nhiên biến mất như vậy.

Ở đây bọn họ đều là tù nhân, trước khi thời kỳ thụ án kết thúc cuộc sống của bọn họ mỗi ngày đều phải trải qua trong này. Nếu chấp nhận sự thật đồng nghĩa với việc bọn họ phải sống trong lo lắng sợ hãi đợi đến ngày ra tù, vì vậy mà mọi người đều nhất trí làm như không có chuyện gì xảy ra.

Cũng có thể nói là đang tự lừa mình dối người.

Phương Thư Tuyển tỉ mỉ lắng nghe, sau đó nói: “Âm thanh truyền đến từ phía sau, hẳn là vị trí này.”

Hắn chỉ vào một vị trí trong gian phòng của mình.

Tô Mẫn nhìn qua, nơi nó là nhà vệ sinh. Chính giữa gian phòng có giường ngủ và bàn, phía trước là cửa sắt lớn, đi vào bên trong nữa chính là nhà xí.

Tất cả căn phòng ở đây đều có cấu tạo giống nhau, tất nhiên cái nằm chếch đối diện phòng cậu cũng vậy.

Tô Mẫn đột nhiên nghĩ đến nhắc nhở của rạp chiếu phim, mạch nước ngầm có khi nào nằm ở đây?

Cậu cứ nghĩ phải đợi đến buổi tối mới phát hiện được, không nghĩ là mới tới trưa đã có đáp án.

Ngay lúc bọn họ đang nhìn qua, gian phòng kia cũng có người gõ cửa.

Viên cảnh sát đứng đó không xa nghe được tiếng động liền lại đây giận dữ nói: “Tên kia đang làm gì đấy? Còn gõ nữa tao dí điện mày!”

Tù nhân bên trong nói: “Nhà vệ sinh! Nhà vệ sinh có tiếng gì đó!”

Cảnh sát trại giam cũng nghe được, “Tên nào ở trong?”

Một người đàn ông hơi lùn lên tiếng: “Không có ai bên trong, chúng tôi bây giờ chỉ có hai người, đều ở nơi này rồi, bên trong không ai!”

Cảnh sát trại giam cũng nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua. Hôm qua đã có người biến mất ở đây, bây giờ lại có tiếng động lạ, nơi này thật sự có vấn đề.

Hắn lập tức gọi một cảnh sát khác lại, sau đó mở cửa phòng.

Tô Mẫn bọn họ đều đang đứng trong phòng của mình, căn bản không nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra bên kia, chỉ có thể nghe thanh âm mà phán đoán.



Cảnh sát trại giam vào phòng, sau đó hắn trực tiếp tiến đến nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh trong ngục giam rất đơn sơ, hơn nữa không có cửa, mở cái màng treo phía trước ra là có thể thấy toàn bộ không gian bên trong.

Cảnh sát trại giam đưa tay kéo màng ra.

Bên trong có một cái thau rửa mặt đã đầy nước, nước vẫn còn đang chảy ra bên ngoài làm trên sàn tích lại một bãi nước lớn, ngoài ra cũng không có chuyện gì khác.

Cảnh sát trại giam quay đầu lại nói: “Không phải đã chuẩn bị sẵn thau nước cho mấy người sao. Mạch nước bây giờ vẫn chảy liên tục, nếu hư chúng mày tự đi sửa.”

Chuyện này có hỏi tù nhân cũng vô dụng, bởi vì căn bản bọn họ không biết.

Hai người bên trong đều vội xua tay, “Cái này tự nhiên bị vậy, lúc chúng tôi về tới giờ vẫn chưa dùng tới, không phải chúng tôi làm.” Tội phá hoại đồ dùng sẽ bị bắt ghi biên bản, bọn họ không làm nên có chết cũng không thừa nhận.

Cảnh sát trại giam đang định nói tiếp thì tiếng nước trong thau đột nhiên lớn hơn, mấy người trong phòng lập tức nhìn sang.

Sau đó một cảnh tượng quỷ dị xảy ra.

Chỉ nghe “Ầm” mà một tiếng, thau rửa mặt đã bị đánh bay, một luồng nước cực lớn văng ra khỏi thau. Lực nước mạnh đến nổi làm mắt của mấy người đứng đây đều không mở ra được, cả người đều bị dính nước.

Theo sau đó một cỗ mùi vị kỳ quái tràn khắp phòng.

Cảnh sát trại giam nhanh chóng phản ứng lại, sau đó hắn liền thấy khắp nơi trong nhà vệ sinh đều bừa bộn, mà chỗ bị phá huỷ nhiều nhất lúc này xuất hiện một bộ thi thể.

Sở dĩ nói là thi thể, bởi vì dưới tình huống như thế hắn ta cũng sống không nổi nữa, trong phòng chỉ có một viên cảnh sát và hai tên tù nhân, lúc này xuất hiện ở đây chắc chắn không phải người.

Tên tù nhân lùn sợ hết hồn nói, “Có quỷ!”

Bên ngoài ngục giam một cảnh sát khác vội vã đi vào, “Chuyện gì xảy ra? Thi thể này xuất hiện từ đâu?”

Bộ thi thể vẫn còn mặc quần áo tù nhân, số hiệu phía trên đã bị chất bẩn che khuất không còn thấy được nữa, ngay cả mặt hắn cũng không thể thấy rõ.

Viên cảnh sát còn lại hít sâu một hơi, “Không biết.”

Vừa nãy thau rửa mặt đột nhiên nổ tung, sau đó bộ thi thể này liền xuất hiện, để lại một cái động nước ngầm tối đen không thấy đáy.

Thế nhưng cái động nước này to lắm cũng chỉ hai cánh tay gộp lại, căn bản không thể lòi ra một thi thể được, lại càng không thể có thi thể nằm bên trong.

Cảnh sát trại giam hỏi: “Sáng nay mấy người dùng có chuyện gì không?”

Tên tù nhân cao hơn núp sau lưng cảnh sát nói: “Không có, lúc chúng tôi dùng rất bình thường, ngay nãy mới có tiếng ùng ục, tiếp theo thì như mấy người thấy…”

Thật ra hai người này đã nhận ra bộ thi thể nằm đó chính là người bạn cùng phòng ngày hôm qua mới mất tích.

Chuyện ban nãy xảy ra quá đột ngột, bọn họ cũng không kịp chú ý xem rốt cuộc là chuyện gì, thì mở mắt ra đã thấy xác bạn cùng phòng nằm trên đất.

Khả năng duy nhất chính là thi thể rớt ra từ ống nước ngầm.

Thế nhưng chuyện thi thể rớt ra từ ống nước ngầm là hết sức vô lý. Đây là một câu đố mà không ai đoán ra được.

Cảnh sát trại giam kêu người lại đây đưa thi thể đi, sau đó đưa hai tù nhân còn lại qua phòng đối diện, bên đó vừa vặn thiếu hai người.

Mấy người trong phòng khác cũng nối đuôi nhòm ra ngoài xem.



Tất cả mọi người đều nhìn thấy một cái xác bị mang ra ngoài.

“Lại chết, vì sao mỗi ngày đều có người chết?”

“Tại sao tôi lại bị đày vào cái ngục giam này hả, bên trên cũng không phái người điều tra sao? Đã chết hết bao nhiêu người rồi a?”

“Tao có một nghi ngờ, nhưng tao không thể nói.”

“…”

Tô Mẫn nhìn chằm chằm cái xác kia, cậu thấy hắn bị mang ra ngoài, sau đó biến mất trong tầm mắt mọi người.

Ân Trạch nhìn xong cũng không biểu lộ cảm xúc gì, “Xem ra đã chết sau khi mất tích.”

Phương Thư Tuyển ở đối diện hỏi: “Theo lời của bọn họ thì nơi này thường có người mất tích hoặc tử vong?”

“Đúng vậy, mỗi ngày đều có người chết.” Ân Trạch nở nụ cười, “Nói không chừng lần sau tới lượt cậu.”

Phương Thư Tuyển nhíu mày, không trả lời hắn.

Ân Trạch hừ một tiếng, sau đó quay lại giường của mình.

Tô Mẫn quan sát hai người, cậu không ngờ Ân Trạch có thù với Phương Thư Tuyển như vậy, còn nguyền rủa hắn.

Thấy Tô Mẫn nhìn mình, Phương Thư Tuyển nói: “Cậu ta chính là tên độc miệng như vậy.”

Tô Mẫn suy tư một chút, ăn ngay nói thật: “Cũng tốt, lúc không có anh, anh ta vẫn bình thường.”

Phương Thư Tuyển hỏi: “Có đúng không?”

Tô Mẫn vẫn chưa trả lời, thì nghe tiếng Ân Trạch gọi ra: “Tô Mẫn cậu còn nói chuyện gì nữa, cậu ta chính là kẻ chuyên đào bới chuyện riêng tư của người khác.”

Phương Thư Tuyển tất nhiên cũng nghe câu này, hắn nhún nhún vai, khẽ mỉm cười không nói nữa, mà chuyển đề tài sang hỏi thăm chuyện cách vách. Tô Mẫn kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua cho hắn.

Phương Thư Tuyển suy tư một chút, hắn có vẻ đang nghi ngờ cái gì đó.

Buổi chiều ngày hôm nay không có ai ngủ được, bởi vì mùi hôi ở căn phòng chếch đối diện thực sự rất khó ngửi, dù đã được xử lý nhưng vẫn còn lưu lại.

Ngửi qua một thời gian thực sự rất buồn nôn, các loại mùi vị kỳ quái trộn lẫn cùng với nhau lan tỏa khắp ngóc ngách trong ngục giam.

Thực ra mỗi gian phòng ở đây đều có một cửa sổ nhỏ trên vách tường, thế nhưng sau khi mở ra rồi mùi hôi vẫn không bớt đi chút nào.

Đợi đến giờ ăn cơm chiều các tù nhân cực kỳ kích động, rốt cuộc bọn họ đã có thể hít thở được chút không khí mới mẻ.

“Mẹ nó, cuối cùng cũng được ra ngoài.”

“Tôi chịu cái mùi này hết nổi rồi, tôi muốn đổi phòng, lão tử ở cách vách thật sự bị hun chết ngạt.”

“Không thể đổi, đừng có nằm mơ.”

Lúc Tô Mẫn cùng Ân Trạch đi ra ngoài, Phương Thư Tuyển cũng vừa đi ra. Xếp hàng theo số phòng nên ba người đứng cùng nhau.

Phương Thư Tuyển nhìn qua trông rất bình tĩnh, ngược lại Ân Trạch khá mất tự nhiên chủ động đứng trước Tô Mẫn, tránh hắn ra.

Phương Thư Tuyển hỏi: “Mỗi ngày đều thế này?”

Tô Mẫn nói: “Ừ.”

Phương Thư Tuyển gật gật đầu, “Tôi còn tưởng có gì đặc biệt, thì ra ngồi tù cũng không có gì.”

“Không có gì cậu còn vào?” Ân Trạch đột nhiên quay đầu lại nói: “Ăn no nhàn rỗi không có việc gì làm?”

Tô Mẫn vỗ vỗ vai hắn, “Tâm trạng anh không tốt?”

Bọn họ là giẫm phải cứt chó hay là kẻ thù gặp nhau đỏ mắt không biết, cứ thích đấu khẩu với nhau.

Giọng nói Phương Thư Tuyển vẫn bình thường như trước: “Tôi tự nguyện vào.”

Ân Trạch không thèm đáp lại, quay đầu đi.

Đồ ăn tối nay đa dạng hơn một chút, nhưng vì phải chịu đựng mớ mùi hôi buổi chiều nên không ai có khẩu vị gì, ngay cả Tô Mẫn cũng vậy.

Có điều Ân Trạch lại ăn nhiều hơn so với bình thường.

Sau khi cơm nước xong, một đám người lục đục xếp hàng trở lại.

Lúc đi ngang qua căn phòng kia, Tô Mẫn cố tình dừng lại quan sát một phen, từ cửa sổ nhìn qua thì thấy trên đất đều là vệt nước còn đọng lại.

Phương Thư Tuyển nói: “Mùi đã đỡ hơn.”

Tô Mẫn nói: “Mùi hôi này phát ra từ mạch nước ngầm, cái xác kia có lẽ đi ra từ bên trong đó, nhưng không biết đi vào bằng cách nào.”

Phương Thư Tuyển cũng không biết.

Tô Mẫn đoán có thể là do quỷ làm, thế nhưng cậu không thấy quỷ xuất hiện nên không chắc lắm.

Lúc vào phòng, Ân Trạch theo thường lệ lại đấu khẩu với Phương Thư Tuyển một lát.

Tô Mẫn đã có chút quen với hành động của bọn họ, cậu cảm thấy bạn cùng phòng đột nhiên có sức sống cũng rất tốt, so với tâm trạng không nóng không lạnh lúc trước còn tốt hơn nhiều.

Không ngờ Ân Trạch lại quay sang nhắc nhở: “Cậu đừng nói nhiều với hắn.”

Tô Mẫn hiếu kỳ nói: “Tại sao?”

Ân Trạch lắc đầu một cái không muốn nhiều lời, “Tóm lại đừng để ý hắn.” Hắn nói xong cũng đồng thời tiến vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Tô Mẫn ngồi trên giường nghĩ đến chuyện phát sinh ở căn phòng nằm chếch đối diện, cậu có cảm giác mãnh liệt là bên trong mạch nước ngầm có quỷ, chính nó đã giết người đàn ông kia. Thế nhưng thi thể tại sao đi ra thì cậu không biết.

Buổi tối đồng hồ điểm chín giờ, tất cả tù nhân hầu như đã làm vệ sinh xong, đèn trong phòng không báo trước đã tắt.

Tô Mẫn nằm ở trên giường yên lặng chờ đến nửa đêm.

Thời điểm bình thường chắc chắn sẽ không có chuyện xảy ra, chỉ có nửa đêm quỷ hồn mới thi nhau xuất hiện.

Đã mười một giờ, cậu cảm giác được cái lạnh như có như không. Với việc quỷ xuất hiện Tô Mẫn rất nhạy cảm, cậu đứng dậy rời giường, đi đến cửa sổ quan sát.

Không bao lâu, cậu đã phát hiện có chuyện.

Là căn phòng số 3, cách phòng cậu khoảng vài mét. Trước căn phòng có một cái bóng trắng khá mơ hồ, giống hệt cái bóng trắng thường xuất hiện trong phim ma.

Nó vẫn đứng nơi đó, Tô Mẫn quan sát không bao lâu, cái bóng trắng kia đột nhiên quay đầu nhìn về phía cậu.

Tô Mẫn không nhìn thấy mặt nó, cậu chỉ thấy một khối trắng xóa cùng với tóc tai màu đen xỏa xung quanh.

Cái kia bóng trắng kia không biết vì sao đột nhiên vẫy tay với cậu.

Tô Mẫn cảm thấy hình như nó đang muốn chào hỏi.

Thẩm Túc lúc này lại xuất hiện bên người cậu, hỏi: “Cậu không sợ sao?”

Tô Mẫn nhìn phía trước một chút, con quỷ kia đã xoay đầu lại, vẫn còn đang đứng cúi đầu trước cửa sổ phòng số 3.

Nếu là người khác chắc đã sợ khiếp vía không nói nên lời. Nhưng Tô Mẫn lúc này vẫn bình tĩnh, thấy Thẩm Túc nhìn cậu chằm chằm thì làm bộ nói: “Thật sự rất sợ.”

Thẩm Túc thuận thế ôm lấy cậu, “Đừng sợ.”

Mặc dù chỉ là câu an ủi bình thường, không hiểu sao Tô Mẫn nghe vậy rất muốn cười, nhưng cậu không biểu lộ ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.