Bàn này có ba người, Phương Thư Tuyển, Ân Trạch và Tô Mẫn.
Tên đàn em nhìn chằm chằm một lát, cuối cùng hắn phải quay sang hai người còn lại, hỏi: “Chúng mày lấy đúng không?”
Phương Thư Tuyển giơ tay, “Không có.”
Bọn họ cũng mặc đồng phục, chỉ cần liếc một cái là biết có hay không ngay. Tên này tên Trương Kiến, hiện tại hắn rất buồn bực.
Trương Kiến đứng đực ra một lát cũng không hiểu vì sao quả cam biến mất, hắn đành quay lại chỗ Hào ca.
Hào ca tên đầy đủ là Lý Hào, người cũng giống như tên, mười phần thì hết bảy phần là thô lỗ ba phần còn lại là lưu manh, trình độ văn hóa không cao nên lúc nào cũng muốn tìm một người có học thức bên cạnh.
Nhưng tiếc là hắn mới trẻ đã phải ngồi tù, đàn bà chưa thấy đâu thì chỉ thấy một đám đàn ông, lâu dần hắn cũng phải tiếp nhận sự thật.
Lúc trước hắn bị xử án chung thân nên cái danh ngồi tù lâu nhất cũng rơi xuống đầu hắn. Tuy nhiên ở trong này, người Lý Hào để vào mắt thì không nhiều, còn mấy tên tự động đưa tới cửa thì hắn lại không thèm đếm xỉa đến.
Mãi đến lúc Tô Mẫn vào ngục giam, Hào ca mới giống như được tiêm thuốc kích thích.
Cậu có khuôn mặt xinh đẹp, hơn nữa vừa nhìn là biết thư sinh, nhất định là một sinh viên còn đang đi học. Đây không phải loại hắn mơ ước hay sao?
Trương Kiến thấp giọng nói: “Hào ca, không thấy quả cam nữa.”
Lý Hào đang còn say xưa ngắm Tô Mẫn, nghe thấy thì hoàn hồn, hỏi: “Chuyện gì, không phải mày đưa tới sao?”
“Đúng vậy, là em đưa qua, chính tay em còn đặt lên bàn nó.” Trương Kiến nói: “Nhưng… nhưng mà em mới vừa để lên đã không thấy đâu nữa.”
Lý Hào cau mày lại: “Không thấy nữa?”
Trương Kiến liền vội vàng gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, nó tự nhiên biến mất. Hình như cũng không phải bọn kia lấy, quả cam đột nhiên biến mất thưa đại ca.”
Lý Hào nhìn về phía Tô Mẫn bên kia, càng nghĩ càng nghi ngờ, hắn đá tên đàn em một cước: “Có phải mày nuốt rồi không?”
Nghe vậy, Trương Kiến liền vội vã run lên, “Em nào dám, Hào ca, anh xem trên người em có chỗ nào để giấu đâu?”
Mọi người đều mặc bộ đồng phục giống hệt nhau, ngay cả cọng lông trong túi cũng không có.
Lý Hào bắt đầu đứng ngồi không yên, hắn đứng lên nói: “Thật sự biến mất?”
Sao lại quái dị như vậy?
Trương Kiến vẫn chưa trả lời, một người khác đang ngồi bên cạnh đột nhiên trợn to mắt, kéo kéo quần áo Lý Hào, “Hào… Hào ca!”
Lý Hào tức giận nói: “Làm gì?”
Người kia chỉ chỉ cái bàn, “Hào ca… Cam!”
Nghe thấy giọng điệu thấp thỏm của hắn, Lý Hào cúi đầu nhìn xuống, không biết từ lúc nào trong bát cơm của hắn đã xuất hiện một quả cam.
Nhưng trái cam này không giống quả ban nãy hắn đưa, nó đã bị lột vỏ, phần thịt cam bên trong héo khô, mọc ra vài cọng lông dài, trái cam đã bị hỏng.
Lý Hào sững sốt, hắn ngồi xuống.
“Ban nãy không thấy nó…” Trương Kiến cũng nuốt một ngụm nước bọt, “Sao bây giờ lại ở đây?”
Hắn vừa từ bên bàn kia về đây, thế mà quả cam này cũng như nhau, bất thình lình xuất hiện.
Giống như ai đó đã động tay vào…
Cam là do cảnh ngục phát cho bọn họ, ngoại trừ những ngày lễ đặc biệt, lúc bình thường chỉ có những người biểu hiện tốt mới được cho, đây chính là thứ hy hữu. (*hiếm có)
Trong ngục chưa từng xuất hiện tình huống thế này.
Có điều quả cam này bên ngoài nhìn cứ như mới, nhưng phần bên trong lại mọc ra mớ lông dài, làm gì có cái quả nào hỏng như vậy.
Lý Hào độ nhiên cảm thấy sợ hãi, hắn vội vã nhìn về phía bàn Tô Mẫn, thì thấy cậu đang cười với mình.
Tuy nhìn không rõ lắm, nhưng cậu ta thật sự đang mỉm cười với hắn.
Lý Hào còn ngẩn ngơ nghĩ thật đẹp, hắn cũng cười lại với người ta.
“Hào… Hào ca…”
Một lần nữa cuối đầu xuống, thì hắn thấy vỏ cam bây giờ cũng mọc ra thật nhiều lông, toàn bộ quả cam đã hư thối.
Lý Hào: “…”
Cái tên 488 này là ma quỷ!
…
Bên này, ba người vẫn bình thản dùng cơm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ân Trạch nói: “Xem ra Hào ca thật sự coi trọng cậu, qua mấy ngày rồi mà lão vẫn tìm tới.”
Phương Thư Tuyển hỏi: “Coi trọng?”
Tô Mẫn bất đắc dĩ giải thích: “Hào ca ở trong ngục lâu ngày, giờ nhìn thấy đàn ông cũng vui tai vui mắt.”
Phương Thư Tuyển cười cười, “Nói không chừng là khả năng trời sinh.”
Vừa nói xong, Tô Mẫn và Ân Trạch đều nhìn về phía hắn.
Phương Thư Tuyển không cảm thấy lạ ở chỗ nào, vẫn ăn uống như thường, “Không biết hôm nay sẽ đi đâu, cái tên cùng phòng tôi cũng không rõ.”
Ân Trạch cúi đầu, không lên tiếng.
Tô Mẫn húp một hớp cháo, “Lát nữa sẽ biết.”
Một khoảng thời gian sau, ba người cũng không nói chuyện nữa.
Ân Trạch cùng Phương Thư Tuyển đều không tò mò quả cam kia đến từ đâu, dù bọn họ cũng rất nghi ngờ.
Phương Thư Tuyển cảm thấy chuyện này không có gì để tìm hiểu, dù sao chuyện không liên quan đến hắn, chỉ cần Tô Mẫn cùng phe với bọn họ là được.
Nhưng Ân Trạch ở một bên lại đang suy nghĩ.
Lúc trước ngày nào hắn cũng nghe thấy Tô Mẫn nói chuyện, dù Tô Mẫn nói với hắn là cậu chỉ lầm bầm một mình. Hắn thấy rõ ràng cậu ta là một người bình thường, sao lại có tật xấu này được.
Tối hôm qua lại càng quái lạ hơn.
Ân Trạch lén liếc Tô Mẫn một cái, rồi nhìn sang Hào ca bên kia, hắn nghĩ trong chuyện này có khi nào tồn tại vấn đề khác.
Cũng chính là vào lúc này, hắn thấy được trái cam kia.
Ân Trạch sửng sốt một chút, trong lòng mơ hồ có một suy đoán.
***
Nửa tiếng sau bữa ăn, phạm nhân lại bị mang đi.
Cảnh sát trại giam chỉ tùy ý nói sơ một chút, sau đó cho bọn họ ở bên ngoài tự do hoạt động, nói là cho phép mọi người hít thở không khí, hôm nay không lao động.
Lúc này mọi người đều cảm thấy được tự do.
Phương Thư Tuyển ngồi dưới đất nói: “Sao hôm nay khỏe vậy nhỉ, có chút không quen.”
Sau một lát, Ân Trạch nói: ” Chắc vì liên tục có chuyện xảy ra.”
“Không phải.” Tô Mẫn nói: “Nơi này đã xảy ra rất nhiều chuyện, không phải một lần hai lần.”
Có thể ngày hôm nay bọn họ thật sự được tự do hít thở khí trời.
Tô Mẫn liếc nhìn xung quanh, “Gần đây có sông không?”
Phương Thư Tuyển ngồi xuống, “Chắc không có.”
Nơi này gần như là một ngọn đồi, có sông cũng không nhìn thấy. Nếu bọn họ ở trên núi may ra còn có thể nhìn xuống bên dưới xem có cái gì.
Tô Mẫn quan sát xung quanh một lúc, cậu không thấy con sông nào, đoán chắc buổi chiều mới biết được
Mọi người ngồi dưới đất ngẩn người.
Mãi đến nửa tiếng sau.
“A —— “
Đột nhiên một tiếng thét kinh hãi truyền tới.
Tô Mẫn trong nháy mắt xoay đầu qua chỗ khác, cậu nhìn thấy vài người đang đứng bên đường, bọn họ cúi đầu không biết đang nhìn cái gì.
Phương Thư Tuyển nói: “Chúng ta qua xem một chút.”
Bởi vì thanh âm kia nên có rất nhiều người kéo tới, Tô Mẫn ngay lúc tiếng hét phát ra thì đã chạy tới bên cạnh.
Thì ra bên cạnh đường cái có một mạch nước ngầm.
Cậu đến gần hơn, một mùi hôi thối ngay lập tức xộc vào mũi, một bộ thi thể đang nằm sấp trong vũng nước màu xám đen, đã không còn nhúc nhích.
Tô Mẫn: “…”
Đây cũng coi là sông sao?
Tô Mẫn thật sự cạn lời với nhắc nhở của rạp chiếu phim
Cái này rõ ràng chính là nước trong trong lòng đất chảy ra tạo thành rãnh nhỏ, ở đâu ra mà sông. Chắc sau khi thoát ra cậu phải nhắc rạp chiếu phim một chút mới được.
“Chết kiểu gì mà nằm đây, hắn là ai vậy?”
“Nằm thế này không thấy được, nhìn xem kìa số trên đồng phục của hắn cũng đã thành màu đen.”
“Hôm nay chúng ta mất tích người nào không?”
“Không có, ngày hôm nay không nghe nói thiếu người. Chẳng lẽ là người mất tích ngày hôm qua?”
“…”
Phương Thư Tuyển liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là bạn cùng phòng của hắn, Trần Húc.
Tiếng thảo luận ồn ào đã đưa cảnh sát trại giam tới, bọn họ đem tất cả mọi người rời khỏi nơi này, cấm đến khu vực nước ngầm bên kia, sau đó đem thi thể vớt lên.
Mặc dù ở hơi xa nhưng Tô Mẫn có thể nhìn thấy chính diện của thi thể.
Bởi vì nằm dưới vũng nước ngầm cho nên toàn bộ phía trước của thi thể cũng đã bị nước bẩn che kín, không thấy rõ khuôn mặt.
Có điều lồng ngực Trần Húc hơi phồng lên, cánh tay cũng vậy, không biết có phải do ngâm lâu nên sưng hay không.
Rất nhanh, thi thể bị các cảnh sát mang đi.
Ân Trạch nghi hoặc: “Thế nào lại xuất hiện ở đây?”
Rõ ràng Trần Húc đã mất tích ở trong phòng, sao bây giờ lại nằm ngoài này.
Phương Thư Tuyển nói: “Là từ trong phòng ra?”
Tô Mẫn lắc lắc đầu, “Có lẽ, nhưng có chút kỳ quái.”
Nghe thấy cậu nói vậy, Phương Thư Tuyển nghiêng đầu, “Làm sao vậy?”
Tô Mẫn nói: “Hai anh có nhớ cấu tạo của căn phòng không? Người này chỉ có thể bị hút vào bên trong đường nước ngầm, thế nhưng đường nước ngầm lại rộng như vậy sao?”
Đương nhiên là không, chuyện này cũng là vấn đề bọn họ khúc mắc ở thi thể lần trước.
Mỗi lần có người tử vong, sẽ xuất hiện chuyện quỷ dị.
Tô Mẫn có một suy đoán, chuyện ma quỷ đã gây ra cái chết của mấy người này, một khi chuyện này được làm rõ thì mọi người đều an toàn.
Cho nên mấy chuyện quỷ dị này tốt hay xấu cũng là một vấn đề.
Tô Mẫn nhớ tới bộ phim lần trước cho nên lần này cậu sẽ không trực tiếp hoài nghi quỷ là xấu.
Phương Thư Tuyển suy tư một chút, “Có lẽ có nơi nào đó chúng ta không biết, đáng tiếc không hủy được đường nước ngầm.”
Bọn họ chỉ được ở trong ngục, phạm vi hoạt động bị hạn chế, với lại bây giờ có rất nhiều người nhìn chằm chằm bọn họ, một khi họ làm ra hành động gì đó đặt biệt thì sẽ bị phát hiện.
Nếu bị báo cáo lại, không biết có dẫn đến bức dây động rừng hay không.
Một mãi đến tận buổi trưa, các phạm nhân bị dẫn về, xe một đường đi thẳng đến quảng trường trong ngục giam.
Sau khi xuống xe, Tô Mẫn đưa mắt quan sát nơi này một chút.
Cậu đã đến đây mấy ngày, mỗi ngày từ bên ngoài trở về cậu đều nhìn thấy nơi bọn họ ở. Khu này rất lớn, tường thành cũng có chút cao, chắc phải vài mét.
Trần nhà chỗ bọn họ ngủ cũng vậy.
Cấu tạo ngục giam này cũng không giống nơi khác, cái mái phía trên nhìn giống như mái nhà dân bình thường, là đỉnh nhọn.
Tô Mẫn nhìn một lát, sau đó cùng những người khác đi đến phòng ăn.
Chuyện về bộ thi thể kia cảnh sát cũng không tính giải thích với bọn họ.
Chờ sau khi mọi người đều ngồi vào vị trí của mình, Phương Thư Tuyển lúc này mới thấp giọng nói: “Là hắn.”
Thi thể kia quả thật là Trần Húc.
Tô Mẫn dừng đũa, “Hai chuyện đều liên quan đến đường nước ngầm, một bộ thi thể thì trực tiếp rớt ra, cái còn lại thì xuất hiện bên ngoài.”
Đường nước ngầm này không hiểu sao lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Ân Trạch nói: “Ngục giam này vẫn luôn có vấn đề.”
Làm gì có chuyện đã nhiều người mất mạng như vậy mà cảnh ngục vẫn bình tĩnh xử lý, phía bên trên cũng không thèm điều tra thử có chuyện gì.
Rất nhiều người chết đều không phải là người bị thụ hình, cũng không phải tù chung thân, mà bọn họ chỉ có mấy năm thụ án, thế nhưng vừa tiến vào đã chết rồi.
Ân Trạch cũng chưa thấy ai từ bên ngoài tiến vào điều tra.
Tô Mẫn đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, cậu liếc nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới nơi này mới hạ thấp giọng nói: “Có khi nào nơi này không phải ngục giam?”
Lúc trước cậu cũng có nghĩ đến, nhưng sau đó lại bỏ qua, bây giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy mới nhớ lại.
Nói thật, ý nghĩ này rất nguy hiểm.
Nếu bọn họ không ở trong ngục, vậy cảnh ngục ở đây có thực sự là cảnh sát trại giam không, tù nhân nơi này thật sự là tù nhân?
Lúc trước Tô Mẫn bị xe cảnh sát đưa tới đây, nếu như không phải ngục giam, những cảnh sát đưa bọn họ vào đây có biết chuyện này hay không?
Bầu không khí u ám tràn lan khắp nơi, sương mù bao quanh.