Minh Nguyệt lại một đường đi trở về bên bờ sông, cách đó không xa là nước sông cuồn cuộn đang chảy xiết, chỉ là hình như không nhận thấy địa điểm đang đi đến, chính là kinh ngạc nhìn bóng lưng cao lớn tự xưng là “Ninh vương”, thật không thể tin được thần sông này lại là một cái phiên vương…. Không đúng! Phải nói là một cái vương gia khi còn sống.
“Đi xuống đi!” Hàn Tĩnh lạnh lùng nói.
Nàng mạnh mẽ khôi phục lại tinh thần :” Xuống? Đi xuống nơi nào?”
“Tất nhiên là đáy sông!”
“Đáy sông?” Nàng ngây ngốc lặp lại, sau đó mới ý thức được ý tứ của đối phương :”Đáy sông!”
Hàn Tĩnh lười cùng nàng giải thích, phất tay áo phải lên, nước sông nháy mắt cuồn cuộn kéo lên, dâng lên cao gấp mấy trượng, tiếp theo đánh về phía hai người, khiến Minh Nguyệt mở lớn miệng nhỏ, nghĩ rằng sẽ bị cắn nuốt.
“A….” Thì ra nàng không thể trốn thoát vận mệnh bị chết chìm.
Theoi bản năng, Minh Nguyệt hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống, đây là tư thế tự bảo vệ chính mình.
“Ngươi còn ngồi đó làm cái gì?”
Những lời này khiến nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, phát hiện bản thân từ đầu đến chân đều khô ráo, một giọt nước cũng không có. Mà trước mắt lại là toà cung điện uy nghiêm cao ngất đứng sừng sững cùng với cửa cung trang nghiêm màu đồng.
“Di? Nơi này là đáy sông? Thật sự là quá lợi hại….”
Minh Nguyệt còn ngơ ngẩn nhìn xung quanh, miệng oa oa kêu :”Đây là ở đáy sông, bốn phía hẳn là phải nên có nước, còn có rất nhiều loại tôm cá lớn nhỏ bên người bơi qua bơi lại, như vậy một điểm trường thi cảm cũng không có…”
“Cái gì là trường thi cảm?”
Nàng trầm ngâm một lát :”Ý tứ chính là tự mình trải nghiệm.”
“đây là do ngươi muốn đích thân trải nghiệm, ta đây sẽ thanh toàn cho ngươi…” Nói xong, hắn liền giơ lên tay phải, chuẩn bị phát huy, Minh Nguyệt liền rất nhanh cười nịnh.
“Không cần, không cần, ta có thể vận dụng trí tưởng tượng.” Minh Nguyện ngưỡng cao đầu, nổ lực nhìn tấm bảng trên cửa cung đề ba chữ có lực – “Hoàng cực môn”, rất giống loại cửa cung ở cổ đại mà nàng từng gặp qua trên trang mạng :” Đây là nơi nào?”
Hàn Tĩnh hừ cười một tiếng :” Tất nhiên là cung điện của bản phiên.”
“Sao?” Minh Nguyệt ngốc lăng nhìn hắn, nghĩ rằng chỉ có nơi ở của hoàng đế mới có thể kêu là cung điện chứ.
“Mở cửa!” Hắn cao giọng hét lớn.
Tiếng chưa dứt, liền nghe thấy “nha” một tiếng, hai cánh cửa cung màu đồng đang khép chặt chậm rãi mở ra.
Khi cửa cung mở ra đến một nữa, Minh Nguyệt nguyên lai còn hiếu kì hướng trong khe cửa nhìn quanh, trong nháy mắt liền lọt vào “Công kích” vô hình.
“Công kích” vô hình này không trực tiếp đụng đến thân thể nàng, mà là tinh thần, phảng phất như có một luồng khí lưu cường đại từ bên trong cửa vọt ra, lao thẳng về hướng nàng. Trong đó bao gồm oán khí, bất đắc dĩ, nhớ tiếc cùng phẫn hận, toàn bộ rất nhanh hoà cùng một chỗ, khiến Minh Nguyệt cắn chặt răng, cúi gặp thắt lưng ngăn cản.
Minh Nguyệt chưa từng cảm nhận loại cảm giác đáng sợ như vậy… Lại nhịn không được cảm giác muốn khóc đang tăng lên, lan tràn đến từng tế bào trong cơ thể, tiến nhanh vào từng mạch máu, khiến nàng không khỏi run lên kịch liệt, lo sợ nếu còn tiếp tục như vậy chỉ sợ cả người sẽ bạo phát.
Theo bản năng, nàng dùng tay phải đè lại cổ tay đang đeo chiếc vòng xà cừ lại, hy vọng lấy năng lực tránh ma quỷ của nó mà chống đỡ.
“Xảy ra chuyện gì?” Nghe thấy tiếng rên rỉ phía sau, Hàn Tĩnh nhìn lại, nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, người đổ đầy mồ hôi lạnh, bộ dáng hô hấp dồn dập.
Nàng mở to miệng thở hổn hển, tuy vẫn rất khó chịu, nhưng ít ra còn có thể mở miệng nói chuyện được :”Nơi đó… Có cái gì đó?”
Nghe vậy, Hàn Tĩnh lộ ra kiêu ngạo tự phụ, cười quỷ dị :”Trừ bỏ cung điện, ở ngoài, đương nhiên còn có năm ngàn đại quân của bản vương…. Xem ra ngươi là bị bọn họ uy chấn nhiếp trụ, mới cảm thấy thân thể mình không khoẻ.”
“Năm, năm ngàn đại quân?” Minh Nguyệt không khỏi cứng họng.
Hàn Tĩnh giương ống tay áo lên :”Vào đi! Bản vương sẽ giúp cho ngươi hảo hảo mà hiểu biết.”
“Có thể không cần đi vào không?” Nàng không tốt hỏi.
“Ân….” Ngữ khí của hắn mang theo đe doạ kéo dài thanh âm.
Minh Nguyệt nuốt nước miếng :”Ta đi vào là được.”
Thế là, nàng trước hít sâu vài cái mới có thể đi theo Hàn Tĩnh bước vào bên trong cửa cung, chỉ thấy quảng trường to như vậy một mảnh trống rỗng, một người cũng không thấy, bất quá Minh Nguyệt cũng có thể cảm nhận được thứ không tốt đang tồn tại.
“Đây là chuyện gì?” Hàn Tĩnh đối với quảng trường không có một bóng người gầm lên, sau đó tạm dừng một lát, giống như đang lắng nghe bẩm tấu, tiếp theo nghiêng đầu chất vấn Minh Nguyệt :”Trên người ngươi có pháp khí?”
“Có pháp khí?” Nàng một mặt không hiểu :” Ta chỉ có cái này…” Nói xong, Minh Nguyệt giơ cao cổ tay trái đang đeo xà cừ.
Sắc mặt Hàn Tĩnh trở nên khó coi.
“Nguyên lai là đeo tàng vương pháp khí của bồ tát, có thể độ hoá vong hồn, đáng tiếc thứ này đối với ta vô dụng.” Hắn lạnh lùng hừ một cái :”Ngươi nhìn thấy đại quân của bản vương?”
Minh Nguyệt nhìn chung quanh :”Dùng mắt nhìn thì nhìn không thấy…” Chỉ là có thể cảm giác được cổ lực lượng vô hình kia rất cường đại.
“Phải không?” Hàn Tĩnh đầu tiên là hừ nhỏ, tiếp theo tay phải hướng trước mắt nàng làm phép, khoé miệng giơ lên độ cong tà tứ :”Mở mắt to nhìn cho rõ!”
“Oa…” Nàng quát to một tiếng.
Minh Nguyệt nàng sống đến mười tám năm nay, đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy đội hình năm ngàn đại quân to lớn chỉnh tề như thế, toàn bộ đều mặc áo giáp, túc mục uy vũ, chỉ là có thể do e ngại pháp lực của vòng cừ xà trên người nàng, toàn bộ đều thoái lui cách xa đến vài thước.
Hàn Tĩnh ngạo nghễ cười to :”Thấy rồi sao? Đây là năm ngàn đại quân của bổn vương, bọn họ từng đánh bại qua vô số địch nhân, giúp triều đình lập không ích công lớn.”
“Bọn họ…” Minh Nguyện nhìn một vòng vô số khuôn mặt nam tính, bộ dạng cũng không doạ người, cũng không thiếu chân hoặc thiếu cánh tay này nọ, chỉ là không có một tia biểu cảm, ánh mắt càng không hề có ánh sáng, nhưng nàng biết bọn họ không phải không có hỉ nộ ái ố, mời vừa rồi ở ngoài cửa cung nàng đều cảm nhận được cảm xúc nội tâm của bọn họ :”Bọn họ vì cái gì mà tất cả đều ở trong này?”
“Bọn họ là quân dưới trướng của bản vương, tất nhiên đều phải đi theo.” Hắn đương nhiên nói.
Nghe vậy, cái miệng nhỏ của nàng nhất thời mở ra rồi khép lại :”Nhưng bọn họ đã chết, nếu đã chết thì phải tiến vào luân hồi, đầu thai chuyển thế mới đúng.”
Hắn nở nụ cười, kia cười lại làm cho người ta lạnh đến xương tuỷ :”Thì sao nào? Bọn hõ sống là người của bản vương, chết cũng là ma của bản vương, bản vương ở nơi nào, bọn họ cũng phải đi theo đến cùng.”
Quân lệnh như núi, năm ngàn đại quân thoáng chốc quỳ xuống, cùng kêu lên phụ hoạ.
“Nguyện vĩnh viễn trung thành thiên tuế…”
“Thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…”
Mọi người phát ra thề nguyện đủ để lão thiên trên cao nghe được, địa phủ cũng thông xuống, mặc cho người khác vô pháp dao động.
Thấy bọn họ mặt không biểu cảm nghe lệnh phục tùng, Minh Nguyệt lại kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, như thế cố chấp, như thế vặn vẹo, dựa theo cá tính bản thân, đối mặt loại người không ăn được liền phá cho hôi này, căn bản chính là một cái tiểu hài tử bị làm hư, hẳn là nên giúp cha mẹ hắn quản giáo một phen. Nhưng là không biết tại sao, lại rất muốn khóc, nàng chẳng phải là loại nữ sinh đa sầu đa cảm, thời điểm khóc cũng rất ít, vẫn là nhịn không được lại rơi nước mắt.
“Ngươi khóc cái gì?” Hàn Tĩnh có chút kinh ngạc.
“Ta… Ta thay năm ngàn “người” này khóc…” Nàng lấy mu bàn tay liều mạng gạt lệ, đều đã chết còn bị giam cầm ở đây, lại vô pháp phản kháng lại mệnh lệnh, thật sự là rất tàn ác.
“Hảo cho một tâm địa thiện lương mẫn cảm!” Hắn lạnh lùng cười to.
Minh Nguyệt nức nở một tiếng :”Ta cũng thay ngươi khóc…”
“Không cần!” Lời nói vừa xuất ra, toàn thân Hàn Tĩnh liền bị bao phủ trùng trùng hắc khí, đoàn hắc khí kia mang theo ác ý mãnh liệt đánh về phía Minh Nguyệt.
Nàng từ nhỏ đến lớn gặp qua không ít thần phật, cũng không thua bởi thần lực, nhưng lại bị cổ lực lượng này đánh bại.
Người chấp niệm quả nhiên là loại vũ khí đáng sợ nhất trên đời này….
Trước khi ngất đi, Minh Nguyệt không khỏi tin tưởng như thế.
Đây là lần thứ mấy té xỉu?
Khi Minh Nguyệt tỉnh táo lại, cũng không khỏi cảm thấy buồn cười, ngồi dậy, nhìn thấy bản thân nằm trên một chiếc giường, nhìn đồ dùng cùng cách trang trí lộng lẫy xung quanh mình. Thật giống như cảnh tượng hoàng cung cổ trang trên phim.
Còn tưởng rằng người kia trong cơn thịnh nội sẽ hối hận vì đã cứu mình, không thể tin được vẫn là giữ nàng lại, xem ra thật sự là thích món cá kho tàu kia. Đúng là nguy hiểm thật, bất quá vẫn còn may mắn, Minh Nguyệt không khỏi vuốt ve vòng xà cừ đang đeo trên cổ tay.
Nàng còn nhớ cha mẹ đã từng nói qua, ngày nàng sinh ra là đúng vào ngày trăng tròn, trong đêm đột nhiên có một vị sư phụ đầu đội thiên quan, mặc áo cà sa, tay trái cầm bảo châu, tay phải nắm gậy tích trượng đến nhà hoá duyên, đối phương trước khi đi còn lưu lại vòng châu kết duyên, cũng chỉ rõ là cấp cho bản thân, sau đó cha mẹ còn cảm thấy rất kì quái, lão làm sao biết được bọn họ vừa mới sinh hạ một nữ nhi?
“Nguyên lai là tàng vương của bồ tát…” Minh Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm, chính là vì cái gì lại muốn tặng thứ này cho nàng? Có dụng ý đặc biệt gì sao?
“Vương hậu nương nương đã tỉnh…”
Bỗng nhiên nghe được có người nói chuuyện, làm cho Minh Nguyệt sợ tới mức thiếu chút nữa ngã từ trên giường xuống.
Chỉ thấy bóng dáng hai cung nữ mơ hồ từ từ rõ ràng hiện ra, khiến nàng không khỏi mở to hai mắt :”Các nàng là biến ra sao?”
Cung nữ thanh âm cứng nhắc mở miệng :”Thỉnh vương hậu nương nương rửa mặt chải đầu thay y phục…”
“Vì cái gì kêu ta là vương hậu nương nương?” Nàng đầu tiên là nghi hoặc, sau đó tự đoán nói :”Bỡi vì hắn là phiên vương, mà thê tử phiên vương chính là vương hậu sao?”
Hai cung nữ lại như không nghe thấy, chỉ chuyên tâm làm tốt chuyện bổn phận mình nên làm, không chỉ giúp bưng nước rửa mặt tới cho Minh Nguyệt, lại vì nàng chải tóc, thay y phục.
“Thời tiết nóng bức như thế còn phải mặc nhiều lớp áo như vậy, đợi một lát không trúng nắng mới là lạ…” Minh Nguyệt cúi đầu nhìn quần áo trên người được may bằng tơ lụa thượng hạng. Tóc dài bới tinh xảo sau đầu, sờ thử, lại sờ trúng vào một đống trâm cài, châu hoa, khiến nàng cảm thấy rất ruồm rà, động tác lại càng không dám quá lớn, không khỏi thở dài :”Nữ nhân cổ đại quả nhiên không dễ làm, chỉ là mấy nữ nhân vật chính trong ngôn tình tiểu thuyết hình như rất ít oán giận loại sự tình này, một chút cũng không giống người hiện đại xuyên qua, hoàn toàn giống một cổ nhân…”
Một giọng nói nam tính mang theo cuồng ngạo dễ nghe cùng bóng dáng nam nhân đẩy cửa mà vào, có chút không kiên nhẫn cao giọng hỏi dò---
“Đã tỉnh rồi sao?”
“Tỉnh, tỉnh.” Minh Nguyệt thầm cảm thấy may mắn khi đã mặc xong quần áo, bằng không không phải là bị xem sạch bách sao?
Thấy hắn bước vào, hai cung nữ cúi người hành lễ, rồi dần dần biến mất.
“Cuối cùng cũng tỉnh…” Hàn Tĩnh hừ một tiếng, trên dưới tuỳ ý đánh giá bộ dạng của nàng :”Qủa nhiên là cây nhờ vỏ, người nhờ ăn mặc, chẳng qua là trang điểm một chút, liền so với trước giống người hơn.”
Khoé miệng nàng run rẩy :”Ta nói thần sông…”
Ở thế giới trước kia, bản thân cũng có thể xem là một mỹ nhân xinh đẹp, thực không hiểu là do thế giới song song này thẩm mỹ không giống như người thường, hay là do ánh mắt nam nhân nàyy có vấn đề.
“Ngươi là đang kêu ai?”
“Ngươi không muốn làm thần sông, nhưng vẫn đã tiếp nhận hương khói của chúng sinh, không phải do ngươi nói không cần thì sẽ không cần.” Minh Nguyệt “Hảo ý” nhắc nhở hắn.
Sắc mặt Hàn Tĩnh trầm xuống :”Thì đã làm sao? Không ai có thể ép buộc bản phiên.”
Nghe hắn mở miệng “Bản phiên”, ngậm miệng cũng là “Bản phiên”, Minh Nguyệt trợn trừng mắt, miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác xúc động muốn châm chọc hắn, chỉ sợ đối phương thật sự lại đem bản thân quăng xuống sống.
“Nguyên liệu cùng cá đều đã chuẩn bị tốt, lại đi làm món cá nấu tương cho ta.” Nếu không là bỡi vì nhìn trúng trù nghệ của nàng, hắn đã sớm đem cô gái này ném vào Thanh Hà* (*sông – nguyên văn cho nó hay).
Minh Nguyệt giật mình :”Lại muốn ăn cá kho tàu? Có muốn đổi thành cải xanh xào không?”
“Kêu ngươi làm ngươi liền làm!” Hàn Tĩnh quát khẽ.
Bị hắn đe doạ, Minh Nguyệt đành phải ngoan ngoãn làm theo.
Không quá nửa canh giờ, nàng theo cái gọi là “Ngự thiện phòng” đem cá kho tàu nấu chín, sau đó tiến vào bên trong gian phòng to ít nhất trăm mét vuông, chỉ thấy cái bàn được chế tác bằng vàng rất huy hoàng, trần nhà cùng cột nhà đều được trạm trổ hình rồng, có vài thái giám cùng cung nữ bên cạnh trong đang hầu hạ, nhưng cảm giác hư không lại mười phận lạnh như băng.
“Cá kho tàu của ngươi đến đây, ta còn làm thêm món thịt gà cuốn cùng thịt băm xào măng…” Đây là Minh Nguyệt tự nấu thêm phần cho bản thân, nàng là người thường, đương nhiên cũng cần phải ăn chứ.
Nói xong, Minh Nguyệt tự mình ngồi xuống, bưng chén cơm lên, cũng không khách khí với hắn, liền bắt đầu động đũa.
Hàn Tĩnh tà nghễ nhìn, xem ra hắn đúng là rất dung túng cô gái này.
Nàng một miệng đầy thức ăn, mồm miệng không rõ hỏi :”Sao không ăn?”
Hắn hừ nhẹ một tiếng, mắt nhìn món cá được chế biến hấp dẫn trên bàn, liền tạm thời bỏ qua cho nàng, thế là cầm đũa, yên lặng gắp cá lên ăn.
“Mấy cái thái giám cùng cung nữ này làm sao mà đến?” Minh Nguyệt tìm đại một vấn đề hỏi.
“Chỉ là dùng mấy con cá biến thành.” Hắn nói.
Minh Nguyệt phì cười một tiếng :”Nguyên lai là {thức thần}(thông cảm không biết dịch làm sao nên để nguyên văn), ngươi còn tự cho là bản thân là vua một cõi…”
“Cái gì?”
Nàng buồn cười lắc đầu :”Không có việc gì.”
Hàn Tĩnh nghi hoặc liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không tiếp tục truy cứu, dù sao ngôn ngữ quái dị trong miệng cô gái này cũng không ít, không cần thiết phải để ý tới.
Ăn xong cơm, Minh Nguyệt nhịn không được đánh giá hắn, vẫn là cảm thấy giống như đã từng quen biết :”Chúng ta có phải đã từng gặp qua ở nơi nào không? Ta có chút ấn tượng với ngươi, nhưng nghĩ mãi lại không ra…”
“Lúc này mới nghĩ kết thân, không phải là hơi muộn sao?” Hàn Tĩnh cười nhạt trả lời.
Nàng cũng không nghĩ tự mình làm mất mặt, cho nên không tiếp tục hỏi rõ ràng, nhưng ở trong lòng lại rất khó chịu.
“Nhữn cũng không sở yêu, nhữn cũng không sở hận, vị hợp người ý giả, chỉ có cá kho tàu…” Thấy hắn chỉ ăn cá kho, đồ ăn khác cũng không đụng tới, theo lý thuyết nam nhân này đã trở thành thần, không cần phải ăn đồ ăn của người thương, hơn phân nửa chính là bỏ xuống không được, đều là do chấp niệm trong lòng tạo thành.
Hàn Tĩnh ho nhẹ một tiếng, rất hiếm khi nở nụ cười với nàng :”Nhìn không ra ngươi cũng có thể làm thơ, xem ra cũng có chút học vấn.”
“Ta cũng chỉ mượn lời thơ của người khác để dùng, không được tính là học vấn.” Minh Nguyệt cũng không dám tranh công :”Vì sao ngươi lại thích ăn cá kho tàu như thế?”
Hắn lập tức nhếch môi, cho đến một lúc lâu cũng không phát ra tiếng nào, ngay khi Minh Nguyệt cho rằng hắn sẽ không trả lời, đột nhiên hắn liền mở miệng.
“Một năm kia…. Trước ngày ta đi ra trận một ngày, mẫu phi liền tự mình xuống bếp làm món cá nấu tương cho ta, đó là lần duy nhất ta được ăn món ăn do mẫu phi tự tay làm…” Giống như đang trở về những chuyện trong ký ức rất lâu về trước, vẻ mặt Hàn Tĩnh có chút hoảng hốt, có chút thương tâm.
Minh Nguyệt vừa nghe liền sáng tỏ.
Bỡi vì hương vị của mẹ đều là trí nhớ in sâu cả đời, cho dù chết cũng không thể quên được, chỉ cần hương vị có một chút tương đồng, tâm tình tưởng niệm sẽ bị xúc động, Minh Nguyệt cũng cảm động lây.
“Ta biết, ta biết.” Nàng vỗ vỗ vai Hàn Tĩnh, an ủi nói.
Lúc này Hàn Tĩnh vẫn còn đang hãm sâu trong kí ức, nên không chú ý đến hành động lớn mật này :”Tâm nguyện lớn nhất của mẫu phi là có một ngày con trai của mình có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế… Bản phiên chung quy lại làm cho nàng thất vọng rồi….”
Khó trách nam nhân này đem nơi ở của mình biến thành cung điện, lại bắt hồn phách của năm ngàn đại quân, còn biến ra cung nữ cùng thái giám, mọi người đã chết còn bị giam trong giấc mộng hoàng đế, thì ra sự tình là như thế.
Làm cha mẹ thường không biết đối với con mình qua độ chờ mong thì mang đến áp lực cho đứa trẻ lớn đến thế nào, chỉ biết một mặt yêu cầu, hy vọng bọn họ mạnh hơn người khác, cho nên mới có đứa nhỏ bỡi vì việc học quá áp lực mà tự sát, hoặc là bị chứng u buồn sinh ra tự kỷ. Chẳng lẽ ý muốn con mình trở thành một học sinh giỏi người người hâm mộ, hoặc là trở thành một người được đi làm trong một công ty nổi tiếng, liền so với hạnh phúc của đứa nhỏ quan trọng hơn sao?
Nghĩ vậy, Minh Nguyệt không biết nên đồng tình hắn, hay nên cười hắn đang tự lừa mình dối người, bởi vì mộng chung quy vẫn là mộng, cho dù làm lại cũng sẽ không thể trở thành sự thật.
“Món cá kho này là do nương ta dạy, tuy rằng mọi người đều nói làm ra hương vị giống nhau như đúc, chỉ là luôn thiếu thứ gì, ta nghĩ hằn là tình yêu của mẫu thân đối với ta, cho nên người khác cũng không thể bắt chước được.” Minh Nguyệt đối với nam nhân bướng bỉnh đáng đánh đòn này, tâm không khỏi sinh ra thương hại :”Nếu ngươi cảm thấy nơi nào không đúng, cứ việc nói với ta, ta có thể tuỳ thời mà điều chỉnh lại hương vị.”
Nếu nói món cá kho tàu này có thể cởi bỏ khúc mắc của hắn, có thể khiến hắn buông bỏ, không lại chấp nhất, đây cũng có thể coi là một công đức, Minh Nguyệt liền nguyện ý mỗi ngày làm cho hắn ăn.
Lời nói này khiến biểu cảm của Hàn Tĩnh nổi lên một gợn sóng, bất quá rất nhanh liền quay về vẻ mặt cố chấp cùng cuồng vọng.
“Ngươi lấy lòng bản phiên như thế, thật ra có dụng ý gì?”
Minh Nguyệt thật sự rất muốn trợn to mắt, nam nhân này bị chứng vọng tưởng quá nghiêm trọng rồi :”Không cần thiết cũng không quan hệ, ta sẽ không miễn cưỡng mỗi ngày phải làm cho ngươi ăn, chỉ là muốn trao đổi một điều kiện…”
Hắn trừng mắt nhìn nàng, chờ đợi câu nói sau.
“Có thể không cần mở miệng ngậm miệng đều là “bản phiên” hay không, ngươi không cần mở miệng tự xưng mãi, ta nghe đến lỗ tai đều cảm thấy không thoải mái.” Minh Nguyệt nghĩ rằng ít nhất có thể khiến hắn đem thói quen bỏ đi, trước kia được phong vương tước thì như thế nào, tất cả đều đã trôi qua, không cần lưu luyến mãi không buông. “Thế nào?”
Hàn Tĩnh đột nhiên đứng dậy, bỏ lại một câu nói :”Ngày mai vẫn làm món cá nấu tương như bình thường.” Nói xong, hắn liền xoay người đi ra khỏi phòng.
“Những lời này có ý tứ là đáp ứng rồi?” Minh Nguyệt không xác định hỏi lại.
Sau khi Minh Nguyệt đến cái thế giới này, liền nghĩ lấy lòng vị thần sông này, sau đó tìm một công việc tự nuôi sống bản thân. Nhưng hiện tại ý tưởng này lại có chút thay đổi, nếu có thể lấy một chút sức lực cùng tấm lòng mà có thể trợ giúp được người khác, thì nàng cũng rất vui lòng đưa tay ra giúp đỡ.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình rất vĩ đại, nhưng mà cùng người thường thì lại có điểm bất đồng, có thể nhìn thấy được thứ mà người khác không nhìn thấy được, cho nên nàng cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Trong nháy mắt, Minh Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của bồ tát, sứ mệnh thứ hai của nàng là vì cái nam nhân này mà đến, hy vọng hắn không tiếp tục chấp nhất chuyện của kiếp trước, muốn mình giúp hắn học cách buông bỏ chấp niệm.
Chỉ là… Cái sứ mệnh này độ khó không phải là rất cao sao.
Hôm sau-----
Minh Nguyệt mơ mơ hồ hồ trải qua một ngày một đêm bên trong toà cung điện xa hoa, đói bụng liền đến “Ngự thiện phòng” nấu này nọ để lót dạ, nguyên liệu nấu ăn bên trong nhiều đến không đếm được, một người thì không cách nào ăn hết, thật sự có chút lãng phí. Mệt mỏi liền trở về “Tẩm cung” ngủ, buổi sáng tỉnh dậy lại có cung nữ vì nàng sửa soạn, đây thật sự là cuộc sống hậu cung trong cổ đại chính hiệu mà.
Mà Hàn Tĩnh sau khi biến mất một ngày một đêm cuối cùng cũng xuất hiện.
“Ăn cơm! Ăn cơm!” Nàng một mặt bưng món cá kho tàu đang nghi ngút toả hương khắp bốn phía, một mặt la hét, phía sau còn có vài cung nữ bưng mâm thức ăn, bên trên là món rau xào cùng canh, còn có một nồi cơm trắng nhỏ.
Hắn nhìn Minh Nguyệt đang tự ngồi xuống, chỉ tà nghễ liếc mắt nhìn một cái, xem như là đang cam chịu hành vi này.
“Cá kho tàu hôm nay ta chỉ dùng xì dầu cùng nước màu, không có bột ngọt với bột nêm, lại cho thêm đậu tương cùng rượu vào, ăn vào có thể tương đối giống được món cá nấu tương truyền thống…” Minh Nguyệt đã nghiên cứu mất cả một buổi sáng, đương nhiên đối với thành quả này rất vừa lòng :”Ngươi nếm thử hương vị trước, xem có giống không.”
Hàn Tĩnh nhếch khoé môi, khuôn mặt cười có chút tà khí, nhưng lại xinh đẹp đến nổi làm người ta nhìn không chuyển mắt :”Ngươi nịnh bợ như thế mục đích đến cùng là gì?”
“Xem như ngươi nói đúng, ta thật ra là có mục đích a.” Nhìn nam nhân trước mắt, Minh Nguyệt không khỏi ớn lạnh, tuy rằng bộ dáng hắn tương đối thuận mắt, nhưng tính khí lại hỉ nộ vô thường, thường thường đều sẽ rất dễ phát hoả, quả thật rất hao tổn tâm trí ứng phó. Bất quá hiện tại đã nói ra, nếu buông tha thì không phải là quá sớm sao? Cho nên vẫn là cố gắng nổ lực thử xem.
Nghe chính miệng nàng thừa nhận, Hàn Tĩnh sắc mặt liền biến đổi, có vẻ dữ tợn.
“Ta chỉ hi vọng một ngày kia, có thể thuyết phục ngươi đồng ý cho năm ngàn đại quân kia rời đi, cho bọn họ tiến vào luân hồi, nên đầu thai đến nơi nào liền đến nơi đó.” Nếu không có mệnh lệnh của nam nhân này, Minh Nguyệt biết bọn họ cũng sẽ không đi, thật sự là một đám ngu ngốc mà.
Hắn ngửa đầu cười to, tiếng cười kiêu ngạo tà tứ.
“Có gì đáng buồn cười?”
“Ngươi cũng muốn học Tạng vương bồ tát, độ hoá hết thẩy chúng sinh sao?” Hàn Tĩnh giống như cười nhạo nàng không biết gì :”Nếu ngươi hi vọng có được đại công đức, sau này có thể thành Phật, trước tiên nên ăn chay mới được.”
Minh Nguyệt một mặt tức giận nói :”Ta không nghĩ muốn thành phật, huống chi chuyện này ăn hay không cũng không liên quan, trên đời này vẫn có người luôn ăn chay niệm phật nhưng toàn làm những chuyện xấu, đó cũng là một ví dụ, bất luận là chuyện gì, cũng phải lấy lòng cảm ơn cùng sự tôn trọng mà đối đãi, từ nhỏ ta đã được cha mẹ dạy như thế.”
Cách nói như thế này Hàn Tĩnh chưa bao giờ nghe qua.
“Ta càng làm không được loại chuyện độ hoá người khác, chỉ là trong lòng có chút không đành, cho nên----“
“Bọn họ không cần ngươi quan tâm.” Hắn trực tiếp hắt một chậu nước lạnh.
Nàng không dám nói thêm gì nữa, nếu tiếp tục chọc nam nhân này giận thật thì không có lợi gì, ngược lại còn hại bản thân cũng nên :”Đúng rồi! Vì sao ngươi không hỏi tên ta là gì?”
Hàn Tĩnh yên lặng ăn cá của hắn, ngoảnh mặt làm ngơ, hình như chuyện đang nói kia rất không quan trọng.
“Về sao làm sao xưng hô với ngươi? Ngươi lại không nói tên cho ta biết, cũng không muốn bị kêu là thần sông…”
Hắn hừ một tiếng :”Tất nhiên là thiên tuế.”
“Ta nghĩ gọi ngươi là Ninh vương vẫn tốt hơn…” Ngàn tuổi cái gì, Minh Nguyệt ở trong lòng mắng thầm, cũng may là nam nhân kia chưa nói là muốn xưng hô một tiếng vạn tuế với nàng, bằng không rất có thể là nàng sẽ đánh vào đầu của hắn :”Kỳ thật ngươi đem tên thật của ngươi nói với ta cũng không phải chuyện tốt, nói không chừng sẽ rất nguy hiểm.”
“Nguy hiểm?” Hàn Tĩnh vừa thốt ra, liền có chút hối hận vì đã hỏi nàng.
Cô gái này trên danh nghĩa là thê tử của mình, nhưng mà hắn cũng không thiệt tình thừa nhận, giữ lại chỉ để giải buồn, mỗi ngày làm món cá nấu tương cho hắn thôi, căn bản không nhất thiết phải lãng phí nước bọt trên người nàng.
Minh Nguyệt lấy khăn tay lau miệng :”Ngươi không biết sao? Trên đời này thứ dễ kêu nhất chính là tên, chính là người, rừng, biển, quỷ, quái, thần đều có thể kêu, giống như là hai cái thanh trúc dài dùng để gắp đồ ăn này, kêu tên cho nó là “chiếc đũa” như vậy nó liền thành “chiếc đũa”, đem mặt trời kêu là “bánh nướng”, như vậy về sau tên nó liền trở thành “bánh nướng”, đây là “kêu”, chỉ cần có “tên” sẽ bị “kêu” trói buộc, nên tuỳ tiện nói tên cho người khác, nói không chừng sẽ bị đối phương kiềm chế.”(A, ta bắt đầu rối rồi, loạn quá a…)
“…” Hắn nghe vậy liền sửng sốt.
Nàng rốt cuộc là từ đâu đến, luôn có những suy nghĩ mà hắn chưa bao giờ nghe thấy, còn có ngôn từ, nếu nói là người dị tộc, lại không nghĩ ra được đến cùng là bộ tộc nào.
Nàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống :”Ta họ Cao, gọi là Cao Minh Nguyệt, ngươi có thể kêu ta là Minh Nguyệt.”
Nghe vậy, Hàn Tĩnh không khỏi tức giận :”Ngươi mới vừa rồi không phải nói là không thể tuỳ tiện đem tên nói cho người khác, sẽ bị đối phương trói buộc kiềm chế sao.”
Cái cô gái này nói chuyện trước sau đều không đồng nhất, chẳng lẽ là đang lừa gạt hắn? Sắc mặt Hàn Tĩnh nhất thời xanh mét.
“Không liên quan, bỡi vì ta rất mạnh, cho nên một chút cũng không sợ.” Minh Nguyệt cười mỉm chi, cũng không thừa nhận là đang dùng chiêu “khích tướng” bên trong câu nói để dụ hắn :”Nếu không thì ngươi cũng nói với ta, như vậy cũng có thể chứng minh bản thân rất lợi hại, sẽ không bị trói buộc kiềm chế.”
Giữa trán hắn mi tâm giật giật, âm thanh cũng hạ xuống vài độ :”Ngươi nghĩ rằng ta sẽ trúng kế của ngươi?”
“Bị phát hiện, đúng là đáng tiếc.” Nàng thủ đoạn nói.
Hàn Tĩnh nheo hai mắt lại :”Ta nên lập tức cho ngươi chết chìm bên trong Thanh Hà.”
“Xin tha thứ cho ta a.” Làm người thì phải co được giãn được, Minh Nguyệt rất thức thời xin lỗi.
“Hừ!”
Minh Nguyệt buông bát đũa xuống, dùng ngón trỏ chỉ chỉ trần nhà :”Ở mãi dưới đáy sông thật sự rất nhàm chán, có thể lên bờ đi dạo hay không? Chỉ là muốn hít thở một chút không khí trên mặt đất, cho nên ta cam đoan sẽ không chạy trốn.”
“Cho dù ngươi có chạy trốn đến nơi nào, ta vẫn có thể đem ngươi trở về như thường.”
Nàng ha ha cười :”Ngươi nên yên tâm, hiện tại nếu nghĩ muốn đuổi ta đi, ta cũng sẽ không đi, ta hơi lo lắng chính là ngươi về sau sẽ luyến tiếc khi ta rời đi.”
Nghe lời nói không biết thẹn này khiến Hàn Tĩnh quái dị liếc mắt nhìn nàng một các :”Đại trượng phu không cần thê, huống hồ thê tử có thể hưu*(bỏ) cũng có thể cưới, đừng quá tự đề cao bản thân.”
“Nhưng mà cũng không có nữ nhân nào làm cá kho tàu cho ngươi ăn, còn có thể đấu võ mồm với ngươi giống như ta, chẳng lẽ thật sự sẽ không cảm thấy tịch mịch sao?” Liền có thể bắt giữ năm ngàn lũ hồn phách, có thể biến ra cung nữ, thái giám, Minh Nguyệt vẫn cảm thấy chỗ này đều lạnh như băng, không có sinh khí, cùng với thâm trầm đau thương tràn ngập, làm cho người ta không thể thở nổi.
Hàn Tĩnh liền đứng lên, giống như đang che giấu cái gì :”Không phải là muốn đi dạo sao? Đi thôi!”
“Ta thay đổi quần áo trước đã…” Trang phục cùng trang điểm như thế sẽ doạ đến người khác mất.
Một lát sau, Minh Nguyệt đã được cung nữ giúp nàng thay quần áo, nhưng lại không nghĩ sẽ bới búi tóc rườm rà, liền giống như bình thường buột mái tóc dài cao lên.
Hắn nhìn kỹ Minh Nguyệt từ trên xuống dưới một phen, giọng điệu khắc nghiệt nói :”Ngày thường diện mạo đã không được nổi trội rồi, lại không thích trang điểm, ta nhìn một hồi cũng không cảm thấy ngươi giống nữ nhân chút nào.”
Minh Nguyệt lập tức phản pháo lại :”Có đẹp hay không đều không quan trọng, chỉ cần tướng công ngươi không ghét bỏ thì tốt rồi, ta nói như thế có đúng không?”
“Hừ!” Hàn Tĩnh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo giống như đang hờn dỗi bước nhanh về phía trước.
Nàng che miệng cười trộm, nam nhân này thật giống với tiểu hài tử hay giận dỗi, nếu như bị người khác nói trúng tâm sự, sẽ thẹn quá hoá giận phất tay áo rời đi, chỉ cần bắt được trọng điểm này, chắc sẽ không khó ở chung.
Khi hai người ra khỏi cửa cung, Minh Nguyệt chờ hắn hạ một động tác.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Thấy hai mắt nàng nhìn chằm chằm mình, Hàn Tĩnh đột nhiên có chút hoài niệm bộ dáng xấu hổ cùng ánh mắt khiếp sợ lúc đầu của nữ nhân này khi nhìn tới mình.
“Đương nhiên là nhìn ngươi làm sao đem chúng ta biến lên bờ.” Minh Nguyệt không muốn lỡ mất cơ hội lần này.
Nữ nhân này cho là đang xem khỉ biểu diễn trong rạp xiếc sao? Hàn Tĩnh không khỏi âm trầm liếc mắt nhìn nàng một cái.
Tay áo trái của hắn gạt qua, trước mắt hai người đều nổi lên vô số vằn nước, tiếp theo liền xuất hiện một cái cầu thang, theo lộ đi về phía trước, tất nhiên là từ lòng sông bước đi lên.
Minh Nguyệt lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi :”Oa! Thật thần kì, quá lợi hại, rất rất giỏi….”
“Đủ rồi!” Hắn tức giận trách mắng.
Nàng khiêu khiêu cánh môi :”Không thích nghe lời nói nịnh hót như vậy sao? Ta còn tưởng rằng ngươi đã quen được người nịnh bợ, cũng rất hưởng thủ loại cảm giác hư vinh này, cho nên mới có thể chấp nhất tước vị kiếp trước như thế.”
“Ngươi căn bản là không hiểu.” Rống giận một câu, Hàn Tĩnh tức giận đi qua lòng sông, đi lên trên.
“Vậy nói cho ta nghe đi…” Minh Nguyệt túm làn váy, vượt qua bước chân của hắn.
Hàn Tĩnh xoay người lại, hai mắt đỏ sẫm, đem ngón tay chỉ vào dòng nước đang chảy siết trên mặt sông.
“Thanh Hà này là nơi ta táng thân*(chôn thân), cho đến lúc trút ra hơi thở cuối cùng, đều không đợi được triều đình cung cấp lương thảo đến, còn có đáp ứng phái viện quân tới…. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám đại quân dưới trướng lần lượt ngã xuống…” Hắn là bị chính phụ hoàng của mình vứt bỏ, sát hại, chỉ vì có khả năng uy hiếp đến quyền uy đế vương, cho nên từng bước một trừ bỏ nổ lực của hắn, cuối cùng lệnh hắn mang binh đi chiến đấu với kẻ thù bên ngoài, giúp người kia trừ bỏ mối hoạ lớn.
Nghe hắn miêu tả, Minh Nguyệt giống như cũng có thể nhìn thấy khung cảnh bi thảm đó, kia không giống như tình huống cổ đại trong phim hay trong tiểu thuyết đã nhìn thấy đơn giản như vậy, mà là thật sự tử vong….
Di? Trong đầu giống như xoẹt qua một hình ảnh, lại có loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời.
Hắn theo dòng nước chảy loé ra thanh âm :”Ngươi không biết ta có bao nhiêu hận!”
“Bỡi vì ngươi hận, cho nên mới không cho bọn họ rời đi?” Nàng có chút không cho là đúng, giả tạo cười một cái :”Muốn ta cho ngươi một tràn vỗ tay sao?”
Hắn hừ một cái, tiếp tục đi về phía trước.
Cho dù người khác không hiểu cũng không sao, hai trăm năm nay, Hàn Tĩnh cự tuyệt thả năm ngàn đại quân kia đi, cũng không nghĩ lại một lần nữa đầu thai làm người, lại càng không muốn làm thần, trừ khi lão thiên muốn hắn hồn siêu phách tán, bằng không dù là ai cũng không làm gì được hắn.
Nhìn bóng dáng cương trực đi về phía trước, Minh Nguyệt thở dài, ngẩng đầu nhìn trời cao, bồ tát a bồ tát, muốn hoàn thành sứ mệnh này thật sự là rất khó khăn a.