Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 113: Luyện Hóa Lục Cấp Yêu Hạch



Còn đằng này nhìn không thấu, mà cũng không nhận ra một chút chân khí ba động nào, hơn nữa đối mặt với những lão giả như lão mà hắn cũng không một chút sợ hãi, hơn nữa còn rất tự tin và thản nhiên.

Tuyệt đối là xuất thân cao quý từ siêu cấp gia tộc nào đó!

- Về sau, nếu có cơ hội, con nên thân cận với hắn thêm một chút! Người này chỉ có thể làm bạn không thể làm địch, con hiểu ý ta chứ!

Đại trưởng lão Liễu Thanh Phong cười lớn nói, hắn cũng nhìn ra suy nghĩ của lão tổ rồi, nàng nghe vậy liền gật đầu.

- Gia gia, người phải lấy lại công đạo cho con, lần này con súy nữa đã mất mạng rồi!

Liễu Mộng Nhiên uất ức nói, hai lão giả kia liền trầm mặt, tỏa ra sát ý dày đặt, nếu không phải được thiếu niên kia cứu, e là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi, dám làm hại cháu ta như vậy, làm sao nuốt trôi được cục tức này!

- Đi, chúng ta về trước!

Liễu Minh Khương nói xong ôm cháu gái mình phi hành về gia tộc, phía sau đại trưởng lão cũng đi theo.

...

Trần Vũ đi ra xa Âm Phong Vực, tìm về hang động lúc trước, muốn bế quan một chút, hắn đã lấy được hai khỏa yêu hạch của yêu thú lục cấp, đây là một lượng tài phú lớn.

Đối với hắn, hắn cùng Liễu Mộng Nhiên chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn không quan tâm đến nàng, hắn muốn nhất đó chính là thực lực để bảo vệ chính mình cùng người nhà.

Hai canh giờ sau, Tiểu Bạch cùng hắn tới hang động lúc trước, hắn đi vào trong hang động còn Tiểu Bạch thì ở phía ngoài hộ pháp cho hắn.

- Không biết hiệu quả của yêu hạch lục cấp có tác dụng gì nhiều không đây!

Cẩn thận lấy hai hai khỏa yêu hạch đen bóng, to bằng nắm đấm trẻ con, hắn vuốt ve viên yêu hạch trên tay một chút, hắn có phần không nỡ sử dụng chúng, nhưng một lát sau hắn liền kiên quyết.

Tay trái nắm chặt yêu hạch, hắn liền vận chuyển Hỗn Độn Thiên Kinh, khỏa yêu hạch trên tay hắn liền bóc ra khói trắng liên tục, lập tức một lực lượng tinh hoa linh khí kinh người truyền vào cơ thể hắn.

Hỗn Độn Thiên Kinh không ngừng loại bỏ tạp chất, lấy những cái tinh hoa trong yêu hạch truyền vào cho hắn, qua hai canh giờ sau hắn cũng luyện hòa thành một khỏa yêu hạch.

- Không hổ là yêu hạch lục cấp, lực lượng bên trong thật kinh người, chỉ mới luyện hóa một khỏa mà ta đã cảm nhận như mình bớt đi cả tháng khổ tu, về sau phải hảo hảo tìm kiếm yêu hạch cấp cao một chút!

Trần Vũ vui mừng, sau đó tiếp tục luyện hóa khỏa yêu hạch thứ hai, cứ như thế hai canh giờ tiếp theo, khỏa yêu hạch cấp hai liền biến thành bột phấn, mà hắn thì lại vô cùng thoải mái.

Long Kình Thiên thì nằm trong người hắn, thấy thiếu niên này luyện hóa được yêu hạch thì không khỏi kinh người, đùa sao, đến yêu hạch mà cũng hấp thu được, không lẽ tên tiểu tử này là yêu tộc sao.

- Không có khả năng, nếu hắn là yêu tộc ta đã phát hiện từ lâu rồi, nhưng xác thực trên người hắn một chút khí tức yêu tộc cũng không có, chuyện này thật kỳ lạ, hắn thật sự quá bí ẩn.

Long Kình Thiên thầm suy nghĩ, nhưng hắn suy nghĩ như thế nào cũng không hiểu nổi nguyên nhân bên trong, nên cũng mặc kệ.

Phù!

Trần Vũ nhả ra một ngụm trọc khí, sau đó mở hai mắt ra, khẽ vận người vài cái, cảm giác vô cùng thoải mái, hắn cảm nhận được mình như đã trẻ thêm vài tuổi.

Bây giờ hắn đã biết làm sao vợ hắn nhiều tuổi như vậy mà vẫn còn trẻ tươi như những thiếu nữ khác.

Hắn thầm cười, Luyện Khí Kỳ mỗi tiểu cảnh giới khi đột phá sẽ có thêm 50 năm thọ nguyên, mà hắn đã đột phá đến Ngưng Thần Kỳ thì mỗi tiểu cảnh giới tăng thêm 100 năm, vậy hiện tại hắn đã có thọ mệnh 700 năm

(luyện khí x 4= 400, trúc cơ x 3= 300)

- Ta đã có thọ nguyên 700 năm, xem như cũng làm được nhiều đời tổ tiên đây, hắc hắc...

- Làm sao ngươi có thể trực tiếp luyện hóa được yêu hạch như vậy, ta thật không hiểu nổi!

Lúc này Long Kình Thiên đột nhiên lên tiếng hỏi hắn, điều này đã phá vỡ thế giới quan của nó.

- Hắc hắc, về sau ngươi sẽ biết, còn bây giờ không phải lúc...

Trần Vũ cười ám muội để lại cho nó một dấu chấm hỏi to đùng trên đầu, sau đó hắn đứng vậy tiến ra khỏi hang động.

- Tiểu Bạch chúng ta cũng nên rời khỏi sơn mạch rồi, nơi đây hẳn không còn gì để khám phá nữa!

- Chủ nhân, người muốn đi đâu?

Tiểu Bạch không biết vị chủ nhân này của mình định đi đâu nên muốn hỏi trước một tiếng.

Trần Vũ cùng Tiểu Bạch đi đến gần U Minh Trấn liền thu nó vào trong tháp, Long Kình Thiên thấy vậy cũng cảm thấy lạ, nhưng cũng không biết làm gì, đành mặc kệ, hắn đi vào trấn, U Minh Trấn vẫn lộ ra thập phần phồn vinh.

Người bán hàng rong kiệu phu qua lại nối liền không dứt, mạo hiểm giả muôn hình muôn vẻ người đến người đi.

Ở chỗ này có lưu lượng người khổng lồ, tự nhiên không thiếu các loại quán rượu thực tứ để thỏa mãn nhu cầu cho mạo hiểm giả, ở chỗ này thậm chí còn có nơi trăng gió nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.