Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 146: Đến Liễu Gia



P/s: Chào các bạn, mình là thằng dịch mấy chương đầu, hôm qua đang đu dây liền bị con phù thủy nó cưỡi chỗi qua hốt mình về, ôi số tôi:)) lần này mình bớt bận sẽ dịch nhanh chút!

- Hay công tử đến Liễu gia ta một chuyến để tiện báo đáp ân tình giúp đỡ lần trước!

Liễu Mộng Nhiên chợt lên tiếng đề nghị đến Liễu gia của nàng, một mặt là nàng muốn trả ơn, mặt khác là muốn biết thêm về Trần công tử này, thật sự thần bí làm người khác phải tò mò.

- Chuyện này...

Tiểu Vũ quay đầu nhìn lại Đại Vũ trên lưng mình, Đại Vũ biết ý, liền cười như một đứa trẻ nói:

- Đại ca, người ta đã mời như vậy, thôi thì đến đó một chuyến đi.

- Tiểu đệ Đại Vũ này nói đúng đó, tiểu thư ta chưa từng mời ai về nhà cả, ngươi là người đầu tiên đó!

- A Tú!

Liễu Mộng Nhiên đỏ mặt la nhẹ nha hoàng của mình, không cho nàng nhiều chuyện nữa.

- Cũng được, vậy chúng ta đến Liễu gia một chuyến!

Tiểu Vũ gật đầu đồng ý, sau đó bốn người tiến về phía Liễu gia.

Trên đường đi mọi người hiếu kỳ nhìn vào bốn người họ, nhưng không ai dám bàn tán gì, vì đây là tiểu thư của Liễu gia, nói bậy bạ đắc tội với Liễu gia sẽ khó sống trong Hòa Bình Thành này!

Đến trước cửa Liễu gia, phía trước có bốn tên thị vệ đứng canh cửa, nếu hắn đoán không lầm thì cảnh giới bốn người này là Bạo Khí Cảnh.

- Dùng cao thủ Bạo Khí Cảnh làm người canh cửa, Liễu gia thật sự là rất tốt nha!

Tiểu Vũ ngước mắt đánh giá bốn tên thị vệ, lời vừa ra, Liễu Mộng Nhiên liền mỉm cười, quay sang nói với Tiểu Vũ.

- Công tử quá khen rồi!

- Ha ha, ta không có khen mà chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi!

Tiểu Vũ cười trừ, theo sau Liễu Mộng Nhiên đi vào trong phủ.

- Liễu tiểu thư!

Bốn tên thị vệ đồng loạt khơm người hành lễ với nàng, đây chính là quy cũ trong Liễu gia, nếu làm sai sẽ bị xử phạt thật nặng, ở trong Liễu gia này phải có tôn ti trận tự, không được nháo nhào.

Nàng khẽ gật đầu một cái, sau đó bước vào trong dẫn đường, Tiểu Vũ đưa mắt đánh giá khắp nơi, đường được lót bằng đá mài nhẵn, đi rất êm chân, xung quanh lại có nhiều cây che mát, làm không khí thật dễ chịu.

- Trần gia ta xem ra còn kém nơi này thật nhiều, đúng là đại gia tộc có khác!

Đại Vũ thầm nói trong lòng, ánh mắt không khỏi thán phục người Liễu gia này, về sau hắn định sẽ xây một nơi thật tốt như thế này.

- Nhiên nhi, con về rồi ah!

Vừa bước đến chính sảnh liền nghe tiếng già nua vang lên, hắn nghĩ cũng không cần nghĩ cũng biết đây là ai, không phải là gia gia của nàng sao, giọng điệu thật quá quen đi mà!

- Gia gia, lần này con mang ân nhân về gia tộc, người phải hảo hảo tiếp đãi mới được!

Nàng ôn nhu nói với gia gia của mình, Liễu Minh Khương khi nghe đứa cháu gái của mình nói như vậy thì liền cười lớn, nói:

- Ha ha, đó là chuyện đơn nhiên, chúng ta thiếu nợ ân tình thì nhất định phải trả, nếu không sẽ thổ thẹn với liệt tổ liệt tông!

- Vũ Trần bái kiến tiền bối, hôm nay làm khách đến làm phiền mong tiền bối không trách!

Tiểu Vũ khơm lưng hành lễ với Liễu Minh Khương, dù sao đối phương cũng lớn tuổi hơn mình, nên làm như vậy mới phải nhân thường đạo lý.

- Tiểu hữu, ngươi không nên khách khí, đây chính là Liễu gia chúng ta nợ ngươi, nếu không có ngươi thì cháu gái ta quả thật là xác định rồi!

Liễu Minh Khương cười lớn, lại gần vỗ vỗ vai của hắn, nhưng thấy đứa trẻ trong sọt trúc thì không khỏi nhíu mày.

Liễu Mộng Nhiên đơn nhiên để ý đến, liền mỉm cười đi lại gần giới thiệu với gia gia của mình:

- Gia gia, đây là đệ đệ của Trần công tử, tên Đại Vũ!

- Ah! Thì ra là đệ đệ của ngươi, hèn gì ta thấy hai người khá giống nhau! Nào, chúng ta vào trong nói chuyện!

Liễu Minh Khương dẫn mọi người vào trong chính sảnh, lại gần một chiếc bàn, mọi người ngồi xuống, Tiểu Vũ và Liễu Mộng Nhiên ngồi đối diện với nhau.

Bốn người vừa ngồi xuống, A Tú liền mang trà lên rót cho mọi người, Đại Vũ tự nhiên như ở nhà, nhất chén trà lên lắc nhẹ vài cái, sau đó đưa mũi vào ngửi, động tác rất điêu luyện làm người khác phải thán phục.

Liễu Mộng Nhiên cùng gia gia của nàng trợn tròn mắt nhìn sang Đại Vũ, nói không nên lời, đây không phải động tác bình thường nha! Chỉ có người trong gia tộc lớn mới thường làm như vậy.

- Ha ha, mọi người không nên để ý tới hắn, tính hắn là như vậy.

Tiểu Vũ thấy được ánh mắt của mọi người nhìn chăm chăm vào bên người Đại Vũ thì hắn liền lên tiếng giải trừ.

- Không biết tiểu hữu lần này đến Hòa Bình Thành làm gì!

Liễu Minh Khương để chén trà xuống, mỉm cười hỏi Tiểu Vũ.

- Vãn bối chỉ là tình cơ đi ngang Hòa Bình Thành du ngoạn một chút mà thôi, mà không biết Tử gia kia sao rồi?

Tiểu Vũ thuận miệng hỏi một chút về chuyện của Tử gia lần trước làm hại nàng, không cần trả lời hắn cũng đoán được tám phần là đã đi đầu thai hết rồi.

- Hừ! Tử gia kia đã không còn trên đời này nữa!

Liễu Minh Khương hừ lạnh một tiếng, lão câm ghét Tử gia vô cùng, làm nhiều chuyện thất đức thì không nói đi, còn nhắm chủ ý tới cháu gái của lão, làm lão tức điên lên, liền qua dọn dẹp luôn Tử gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.