Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 170: Phệ Thi Trùng



Ngay cả đồng tử của Tiểu Vũ cũng xiết chặt lại, phía sau lưng không ngừng ứa ra mồ hôi lạnh, hắn chỉ là thiếu niên chưa đầy 19 tuổi làm sao mà không sợ sao được, Thiên Nhãn Thuật thi triển ra, hắn liền phát hiện trong bộ xương có rất nhiều điểm sáng đang di chuyển, nhưng không biết nó là thứ gì.

Rắc rắc rắc...

Trong ánh mắt đầy sợ hãi của tất cả mọi người, thi cốt này rốt cục hoàn toàn đứng lên, hai lỗ thủng ở mắt tối om, lộ ra một khung ảnh tà dị!

Phịch! Lộc cộc, lộc cộc...

Đột nhiên đầu lâu rớt xuống, nhanh như chớp lăn hướng Tiểu Vũ, làm hắn sợ tới mức hét lên một tiếng, đặt mông ngồi ngã trên mặt đất, mà đầu lâu này vừa vặn lăn đến giữa hai chân của hắn!

- Định mệnh!

Tiểu Vũ té lăn trên đất, sắp bị dọa tiểu ra quần!

Nhưng mà giờ này ai cũng không có tâm tình đi chê cười hắn, bởi vì khô lâu không đầu này cũng không có ngã xuống, cư nhiên còn hướng về mọi người tiến tới một bước!

Đạp!

Một cước này đạp xuống phát ra tiếng vang thanh thúy, lại giống như đạp vào trái tim mọi người làm cho mỗi người đều là mồ hôi lạnh ứa ra, hô hấp đều trở nên dồn dập.

Đạp, đạp, đạp!

Bộ xương khô này lại đi về phía trước một bước, động tác từ cứng ngắc đến tự nhiên, càng chạy càng nhanh, hướng mọi người bức bách mà đi.

- Lão tử liều mạng!

Một khi con người bị bức đến cực hạn, hoặc là sợ đến vỡ mật, hoặc là đơn giản bằng bất cứ giá nào cũng chống lại!

Mà sa đạo cùng hung cực ác hiển nhiên thuộc về loại thứ hai, bằng bất cứ giá nào cũng chống lại, một sa đạo Bạo Khí Cảnh trung kỳ hét lớn một tiếng, vung đại đao, hai mắt đỏ lên chạy giết ra ngoài.

Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!

Ở chỗ sa đạo đằng kia vung đao chặt xuống, bạch cốt khô lâu tựa hồ không hề có lực hoàn thủ, rất nhanh đã bị băm thành từng khối toái cốt.

- Ha ha, ha ha ha ha! Thì ra chỉ là một đám giả thần giả quỷ!

Sa đạo này điên cuồng mà nở nụ cười.

Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, tuy không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng "Quỷ" này tựa hồ không có khủng bố như vậy.

- A…

Nhưng mà đúng lúc này, sa đạo kia đột nhiên phát ra tiếng kêu vô cùng thê thảm, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, chỉ thấy huyết nhục toàn thân hắn rõ ràng đang nhanh chóng biến mất!

Thoáng qua trong lúc đó, sa đạo này đang sống sờ sờ liền thiếu đi sức sống, hiện ra xương thịt huyết nhục mơ hồ, nhưng quỷ dị chính là, rõ ràng không có một chút máu tươi tràn ra, phảng phất không có máu tươi!

Trong nháy mắt, da đầu mọi người đều run lên, hai chân run rẩy, đối mặt lực lượng không biết, không thể trách thì làm sao mà không sợ hãi cho được?

Mọi người không nhịn được bắt đầu lui về phía sau, không ai còn gan dám chém mấy cái sọ đầu đó nữa.

Tên sa đạo kia rất nhanh kêu không thành tiếng, huyết nhục trên người liên tục giảm bớt, cuối cùng hóa thành một bộ bạch cốt!

Nhưng chuyện này còn chưa kết thúc đơn giản như vậy!

Trong ánh mắt không thể tin của mọi người, thi thể sa đạo này lung la lung lay trèo lên, giống như bạch cốt khô lâu lúc trước kia!

Khí tức sợ hãi quay chung quanh trong lòng mỗi người!

- Lui!

Tạp, tạp tạp tạp!

Nhưng mà đúng lúc này, bộ xương khô phía sau rõ ràng cũng trèo lên, tuy bị chặt đứt một chân, nhưng chỉ dựa vào một chân đứng lên mà nhảy về phía mọi người.

Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc...

Khô lâu một chân này mỗi một bước nhảy lên, giống như dẫm nát lòng của mỗi người, khí tức sợ hãi tràn ngập.

- Trước sau bị chặn lại, làm sao bây giờ?

Tiểu Vũ đã lấy lại bình tĩnh, thủy chung nhìn về phía thi thể sa đạo kia, lộ ra vẻ suy tư.

Ý niệm trong đầu Tiểu Vũ nhất chuyển, huy động cây đuốc trong tay hướng thi thể sa đạo rọi cho rõ.

- Tiểu tử này thật đúng là ngu ngốc!

Tất cả mọi người là ở trong nội tâm nói ra.

Cây đuốc chạm lên thân thể sa đạo, hỏa diễm lập tức thiêu cháy quần áo tên sa đạo kia, nhưng vào lúc này Tiểu Vũ thấy được vô số quang điểm từ trong thân thể sa đạo "chảy" đi ra, vô cùng nhanh như muốn theo cây đuốc leo lên trên người của hắn!

Tiểu Vũ phản ứng thật nhanh, nhẹ nhàng buông tay, cây đuốc lập tức rơi trên mặt đất, những quang điểm di động này cũng líu lo mà dừng!

- Dị Trùng!

Tiểu Vũ đột nhiên kêu lên.

Vô số quang điểm này thật ra là từng con dị trùng vỏn vẹn chỉ lớn bằng con kiến, thân thể gần như trong suốt, ở trong bóng tối phi thường bí mật, nếu không phải Tiểu Vũ dùng Thiên Nhãn Thuật thì cũng đừng hòng mà nhìn được.

Câu nói vừa ra, lập tức có nhiều người chú ý đến.

- Cái gì?

Những người khác đều kêu lên, bởi vì Tiểu Vũ cũng không có bị như sa đạo kia, bị cắn nuốt huyết nhục, trong lúc vô hình, ánh mắt mọi người nhìn hắn cao lên một bậc.

- Một loại dị trùng phi thường kỳ quái, có thể trong nháy mắt thôn phệ huyết nhục của con người, chính là chúng nó thao túng những khung xương người chết, ở thời điểm chiến đấu, sẽ thông qua binh khí leo đến trên thân người, bắt đầu thôn phệ huyết nhục!

Tiểu Vũ nhàn nhạt nói.

Tất cả mọi người biến sắc, tuy đã bài trừ được suy đoán quỷ quái, nhưng loại dị trùng gần như vô ảnh vô hình này thì phòng thủ như thế nào? Sở dĩ Tiểu Vũ có thể kịp thời ném cây đuốc đi, đó là bởi vì phản ứng của hắn rất nhanh.

Nếu không xác định cũng đã làm bạn hàng xớm với đất mẹ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.