Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 172: Giết Phệ Thi Trùng



Vài tiếng kêu cha kêu mẹ thảm thiết vang lên, lại có năm người nữa bị thi cốt bắt lấy, làm họ té ngã xuống trên mặt đất, rất nhanh đã không có thanh âm phát ra, sau đó cũng biến thành đồng bọn cùng những cổ thi cốt kia.

Đơn nhiên cũng có người may mắn chạy qua, những người qua được liền một mạch chạy thẳng về phía trước, nào còn tâm trạng ở lại đây xem những màn tra tấn này.

Thà rằng chạy về phía trước vẫn còn đường sống, chứ ở lại cũng chỉ có thể làm đồng bọn với đám thi cốt này thôi!

Như vậy đó có hơn mười người may mắn nhân thời cơ chạy qua được, hiện tại ở lại chỉ còn có hai người, đó là một tên thiếu niên tầm hai mươi và Tiểu Vũ, thiếu niên kia la lớn đâm đầu chạy về phía trước hi vọng mình sẽ may mắn như những người kia.

- A...

Nhưng hắn nhanh chóng bị cả đám thi cốt bắt lấy, huyết nhục trong người thị thôn phệ còn nhanh hơn những người kia.

Lúc này chỉ còn lại một mình Tiểu Vũ lẽ loi đứng đó, mấy thi cốt thi thôn phệ huyết nhục xong cũng nhanh chóng hướng hắn đi lại.

- Chết tiệt, hiện tại không còn đường lui, một là bỏ lỡ cơ duyên mà vào trong tháp, hai là xong thẳng về phía trước như những người kia, bất quá ta cũng sẽ như hắn mà chết, chuyện này...

Vừa suy nghĩ hắn vừa lùi về sau liên tục, hiện tại hắn nửa muốn tiến mà nửa muốn lùi, trong đầu đang đấu đá kịch liệt.

- Đúng rồi, lúc nãy có vài đóm sáng bị tắt khi ta dùng lửa thiêu bọn chúng...vậy ta sẽ thử một chút, nếu mà không được thì chạy vào trong tháp trốn cũng không muộn! Ta không tin bọn chúng tà đạo như vậy.

Một tia ý nghĩ thoáng qua trong đầu, suy nghĩ cẩn thận, lúc này hắn không lùi về sau nữa, mà dừng hẳn lại, tay bắt pháp quyết vận chuyển linh lực, trên bàn tay liền tụ ra một hỏa cầu màu đỏ to bằng nắm tay, nó không ngừng xoay tròn, nhiệt độ phát ra làm không khí xung quanh vặn vẹo.

- Hắc hắc, các ngươi ăn hỏa cầu của ta xem thử có ngon không!

Tiểu Vũ cười nham hiểm, tay ném một hỏa cầu về phía trước, hỏa cầu vừa chạm vào người những thi cốt kia liền thiêu cháy chúng, hắn nhanh chóng vận chuyển Thiên Nhãn Thuật xem những thi trùng kia có chết không.

Thi cốt bị hỏa cầu đánh trúng, lửa bốc lên hừng hực làm những thi cốt khác đều tránh xa ra, không dám lại gần, thi cốt đang bị hỏa cầu thiêu đốt không ngừng phát ra tiếng chi chít nhỏ xíu, nhưng trong thông đạo vắng lặng này lại rõ ràng nghe được.

- Quả nhiên là như vậy!

Đúng như hắn dự tính, những đóm sáng trên thi cốt không ngừng tắt đi, chứng tỏ đã bị thiêu thành tro, một số khác may mắn nhảy xuống kịp thì leo lên một cổ thi thể khác mà tạm trú.

- Đã vậy thì ta tại đây thanh lý môn hộ hết các ngươi!

Tiểu Vũ lạnh lùng, liên tục bắt quyết tạo ra nhiều hỏa cầu khác, không ngừng đánh về phía thi cốt, mà phía sau lưng hắn, hai thi cốt kia cũng đã đuổi tới, hắn cũng thuận tay cho mỗi con một hỏa cầu, sau đó dùng Thiên Nhãn Thuật quan sát.

Những thi cốt không ngừng lắc lư vài cái sau đó biến thành tro tàng mà ngã xuống đất, những con Phệ Thi Trùng cũng bị thiêu chết gần hết, mà hỏa cầu mạnh đến nổi làm những vách đá tiếp cận gần nó cũng bị chảy ra thành nham thạch màu vàng đỏ.

Không khí trở nên nóng bức vặn vẹo vạn phần, năm phút trôi qua, những cổ thi cốt kia đã không còn nữa, tất cả đã chỉ còn lại nhúm tro tàn, nhưng hắn cũng không dám khinh địch mà bắt quyết tạo thành một cái hộ thuẫn hỏa diễm bao quanh thân mình để phòng hờ những con Phệ Thi Trùng còn sống nhảy qua.

Nhìn từ xa nhìn hắn không khác gì người lửa, trên thân thể tràn ngập hỏa diễm, không khí xung quanh cũng theo đó mà vặn vẹo, kiểm tra hộ thuẫn đã chu toàn hắn bước về phía trước.

- Quả nhiên là không có chết hết!

Lúc hắn đi ngang thì hắn thấy từ trong vách tường tràng ra khoảng vài trăm con Phệ Thi Trùng, chúng không ngừng nhảy vào người hắn, nhưng liền bị hộ thuẫn bên ngoài thiêu rụi, làm tràn ra mùi thịt nướng bị khét.

Tiểu Vũ thấy tình huống đó, hắn không dám chắc chắn rằng bọn chúng đã hết, biết đâu ổ của chúng gần đây thấy thức ăn lại chạy ra thêm thì toi mạng rồi, nên liền co giò chạy thật nhanh về phía trước.

- Cuối cùng cũng qua được một kiếp nạn!

Chạy xa hơn trăm thước, hắn dừng lại, lấy tay lau đi vệt mồ hôi trên trán, chuyến đi lần này cho hắn rất nhiều về kiến thức bên ngoài cùng những thủ đoạn quỷ dị.

- Phải nhanh chóng đuổi theo những người kia mới được, mà không biết phía trước có thêm thi cốt nào không?

Tiểu Vũ bắt đầu chạy nhanh về phía trước, nhưng đi chừng ba trăm thước liền thấy mọi người đang đứng tập hợp ở đó. May mắn thay là không có thêm thi cốt nào nữa. Mà nhóm người chạy thoát ở phía trước chỉ có tám người, cộng với hắn nữa cũng chỉ có chín người may mắn chạy qua.

Trong đó hắn thấy có mấy người Vân Kinh Hồng, Mạc Vong Trần, Mạc Trọng Khoan, Vân Đông Hành, Chu Đại Quân, còn những người khác thì hắn không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.