Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 193: Mua dược liệu



- Làm sao vậy? 

Tiểu Vũ nghi hoặc nhìn sang gã sai vặt, chẳng lẽ nơi đây lại không có Bạch Linh Thảo sao! 

Đây chính dược liệu chủ yếu để luyện chế ra Trúc Cơ Đan, nếu thật sự là không có thì đúng quả là có chút phiền toái rồi. 

- Không phải là không có Bạch Linh Thảo, mà giá những dược liệu này khá trân quý, một cây phải đến một trăm nghìn kim tệ! 

Nghe gã sai vặt nói như vậy, nhất thời hắn thở phảo nhẹ nhỏm, tên này đúng là biết làm người khác lo lắng, bây giờ hắn mới biết những dược liệu đó không phải là không có mà là giá quá đắt hắn sợ mình không mua nổi. 

Tiểu Vũ cười cười, nói ra. 

- Một trăm nghìn kim tệ thì một trăm nghìn kim tệ, ngươi đem những dược liệu trong danh sách đó kiểm tra một chút, xem giá tổng cộng là bao nhiêu! 

Hôm nay trong tay hắn, có được gần tám ức kim tệ, con số một trăm ngàn đối với hắn mà nói, cũng chỉ là một con số nhỏ mà thôi, vẫn nằm trong phạm vi khống chế được. 

Nghe được thiếu niên này hào phóng như vậy, sự kinh ngạc trên mặt gã sai vặt cũng không còn nữa mà thay vào đó mà khuôn mặt đầy kinh hỉ, hắn không nghĩ tới hôm nay mình lại gặp một tiểu tài chủ như thế này. 

Bán ra càng nhiều, gã sai vặt liền có nhiều tiền thù lao, nên làm sao hắn không cao hứng cho được. 

- Một cây Bạch Linh Thảo giá một trăm nghìn kim tệ, Thú Linh Cốt ba nghìn kim tệ, một cây Huyết Linh Chi trăm năm giá mười nghìn kim tệ,... 

- Khách nhân, những thứ này tổng cộng là một trăm hai mươi nghìn kim tệ! 

Sau khi tính toán xong, gã sai vặt khuôn mặt vui mừng thông báo cho khách nhân của mình nghe. 

- Được, vậy ngươi lấy cho ta tất cả hai mươi phần đi, rồi tính tiền cho ta! 

Tiểu Vũ thản nhiên phất tay nói. 

- Ah! Thật xin lỗi khách nhân, ở trong kho chỉ còn lại mười cây Bạch Linh Thảo mà thôi, hiện nay linh dược này được mạo hiểm giả cung cấp rất ít vì cần phải đi sâu vào trong sơn mạch mà yêu thú cỡ này khá hung mãnh nên ít người dám đi sâu vào bên trong! 

Vừa nghe khách nhân của mình nói lấy hai mươi phần, vẻ mặt hắn kinh hỉ không thôi nhưng sau đó nhanh chóng co lại, vì trong kho cũng chỉ có mười cây Bạch Linh Thảo căn bản là không đủ cung cấp. 

- Thôi được rồi, mười cây thì mười cây, ngươi cứ lấy cho ta mười phần đi! 

Tiểu Vũ chỉ biết thở dài, dù sao thì hắn cũng không chắc mình có thể luyện được Trúc Cơ Đan nên mới mua nhiều như thế, xem ra là đến không đúng lúc nên linh dược này bị mua sắp hết rồi. 

- Vâng! Một phần là một trăm hai mươi nghìn kim tệ, vậy mười phần là một triệu hai trăm nghìn kim tệ! 

Thời điểm báo ra giá cả cho khách nhân, trong nội tâm gã sớm đã nở hoa trong bụng, sau khi khách nhân mua đồ, gã có thể rút ra 2% trong tổng số tiền đó, mà lúc này thiếu niên này đã mua hơn một triệu kim tệ, vậy thì hắn có thể lấy được hơn hai mươi nghìn kim tệ rồi. 

Số tiền lần này là tương đương với nửa năm thu nhập của hắn rồi nha! 

- Tốt, ngươi chuẩn bị chúng hết cho ta! 

Tiểu Vũ nhẹ gật đầu, vẻ mặt bộ dạng tài đại khí thô nói ra. 

Theo hắn dự liệu, cũng không nắm chắc lần đầu có thể luyện chế thành công đan dược được, cho nên hắn mới chuẩn bị nhiều phần dược liệu như vậy, phòng hờ trường hợp dược liệu bị mình làm hư còn có cái mà luyện tiếp. 

Thấy thiếu niên trước mặt mình lấy từ bên hong ra một cái túi trữ vật, mắt gã sai vặt không khỏi sáng tinh, thiếu điều quỳ xuống ôm đùi hắn, gọi to đại gia rồi! 

- Trong đây có cụ thể bao nhiêu kim tệ ta cũng không rõ lắm, nhưng trong đây chắc chắn có hơn hai triệu kim tệ, ngươi đi ghi sổ sách rồi trả tiền thừa lại cho ta! 

Tiểu Vũ nói xong, liền trực tiếp đem túi trữ vật chứa kim tệ giao cho gã sai vặt, đối với hắn kim tệ không đáng tiếc, ánh mắt lần nữa nhìn lên những kệ gỗ xem xét những dược liệu khác. 

- Cái gì? Hơn hai triệu kim tệ?! 

Thấy thiếu niên trước mặt tín nhiệm mình như vậy, hơn hai triệu kim tệ liền trực tiếp giao cho mình, hơn nữa mày cũng không nhăn một chút, cũng không sợ mình cầm kim tệ bỏ chạy, hốc mắt gã sai vặt lập tức đỏ lên. 

Cái gì gọi là đại gia? Đây mới gọi là đại gia nha! 

Tiêu tiền như nước? Đây quả thực là vung tiền như nước nha! 

Gã sai vặt liền ôm túi trữ vật, đi về phía địa phương thanh toán, mà trước khi đi vẫn không quên quăng đi ánh mắt trịnh trọng đối với Tiểu Vũ, phảng phất như là đang nói, đại gia yên tâm, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không ôm lấy tiền chạy trốn! 

Nhưng mà Tiểu Vũ đối với hành động của gã sai vặt là không có để vào trong mắt, hắn giờ phút này chỉ chú ý đến những dược liệu trên kệ kia, xem có cái nào thích hợp với mình không. 

- Quả đúng là dược liệu ở đây có rất nhiều, nhưng mà dược liệu cao cấp thì không có nhiều, với thực lực của ta hiện tại cũng khó mà luyện chế được đan dược cao cấp! 

Không bao lâu sau, Tiểu Vũ lắc đầu thở dài, trên mặt không khỏi có chút thất vọng lên tiếng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.