Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 307: Phụ tử trò chuyện



Nghe hắn cười như vậy, nàng cũng không có nói gì mà chỉ nở một nụ cười tuyệt diễm, quả thật quá trình mà hai người tới được với nhau như vậy là không dễ dàng chút nào, nó đã là từ nhiều nhiều kiếp trước, cho nên mới được như ngày hôm nay. 

Không có gì là tự nhiên cả, mọi thứ đều có nhân quả của chính nó, đây chính là quy luật bất biến của trời đất, không ai có thể tránh khỏi! 

Sở dĩ hắn không nhớ được gì từ kiếp trước là do trải qua luân hồi nhiều kiếp, uống canh mạnh bà nên cũng đã quên hết quá khứ của mình. 

Nhưng mà không sao, chỉ cần tu luyện đến cảnh giới nhất định là có thể thấu hiểu Thiên Cơ, thì sẽ biết được quá khứ dị lai của chính mình, nàng không nói cũng là để mọi chuyện được thuận theo tự nhiên. 

Đến giữa đêm khuya, khi xung quanh cũng chỉ còn lại tiếng gió vi vu cùng ánh trăng chiếu xuống, lâu lâu có một ít thị vệ đi xung quanh canh gác, bọn họ thấy Trần Vũ đang cùng phu nhân của mình nói chuyện nên cũng không dám đi đến gần. 

Cho đến tầm giờ tý (từ 23h – 1h sáng), Cơ Nguyệt dựa đầu vào hắn ngủ, thì hắn mới nhẹ nhàng bồng nàng đem vào trong phòng, khi để nàng lên giường hắn đứng nhìn nàng một lúc rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa rời đi. 

Lúc Trần Vũ vừa mới đóng cửa phòng lại, trên khóe môi của Cơ Nguyệt hiện lên nụ cười hạnh phúc, đây không phải là giả vờ mà là thật sự, vì nàng ở trong tháp nhiều năm như vậy cũng chỉ đợi có một mình hắn. 

... 

Về đến phòng, Trần Vũ không có đi ngủ liền mà nhảy lên nóc nhà ngồi ngẫm lại quá khứ của chính mình, tuy không cách nào nghĩ ra được nhưng hắn vẫn cảm nhận được mình và vợ mình như đã gặp nhau từ trước. 

- Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, cưỡng ép cũng chả được gì! 

Thở dài một cái, hắn nằm ngã người lên mái ngói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh trăng. 

- Đang thở dài chuyện gì sao? 

Bỗng nhiên sau lưng hắn truyền đến một tiếng nói ôn hòa, làm hắn giật cả mình vì lúc này hắn không có phóng thần thức ra quan sát. 

- Phụ thân! 

Vừa nhìn lại thì thấy người nói chuyện chính là cha của mình, cha của hắn bắt cầu thang bước lên mái ngói, chậm rãi đi lại gần hắn rồi ngồi xuống. 

- Ừm! 

Trần Chính Thiên đáp lại một tiếng rồi cũng nằm ngã người xuống mái ngói, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao. 

Cha của hắn ngừng một chút rồi lại nói tiếp: 

- Lúc nãy nói chuyện với thê tử mình cũng rất đầm ấm đấy! Có thì gán mà giữ, đời người không phải lúc nào cũng tìm được một người phù hợp với chính mình! Con có biết tại sao gia tộc chúng ta từ xưa tới nay chỉ cho nam nhân lấy một thê tử không? 

Trần Vũ nghe cha mình hỏi như vậy, hắn nhìn trời cao thầm suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: 

- Theo con nghĩ thì có lẽ là gia tộc chúng ta trọng tình nghĩa nên mới ra quy tắc như vậy! 

Trần Chính Thiên nghe con trai mình nói như vậy thì cười nhẹ, quay đầu sang nhìn hắn một chút liền nhìn lên trời cao, từ từ cất tiếng nói: 

- Ừm! Con nói cũng có phần đúng! Khi xưa, cố tổ của con từng là một nam tử văn võ song toàn, sau đó cũng lấy được một thê tử rất là tốt! Nàng luôn là người đứng phía sau làm động lực cho cố tổ con khi mỗi lần gặp khó khăn, khi đó ánh mắt của cố tổ con nhìn người đời cũng khác người, cố tổ con thấy một nam tử mà lấy nhiều thê thiếp thì gia đình đó sẽ không vui vẻ trọn vẹn, trong đó sẽ có người bị thất sủng, nhất là người đã từng sống với mình lúc còn khó khăn cho tới khi gầy dựng nên sự nghiệp lúc ban đầu, như vậy thì quả thật là không đáng mặt nam nhân!

- Cho nên khi mà thành lập được Trần gia thì cũng đặt quy tắt đầu tiên chính là mỗi nam tử trong gia tộc chỉ được lấy một thê tử! Lúc đó, mặc dù mọi người nghe vậy thì chê cười, nói rằng nam nhân ai không tam thê tứ thiếp thì cố tổ con chỉ cười cười chứ không giải thích. 

- Cho đến khi, mấy gia đình kia bắt đầu đổ vỡ, vợ giết chồng chiếm gia tộc, tráo đổi con gái của mình với người khác để có con trai nối dõi, phân chia tứ tung,... Nhưng cũng không phải nam nhân nào lấy nhiều thê thiếp cũng bị! Mà khi đó nhìn lại thì gia tộc của ta không có bị như vậy, hầu như là mọi người đều vui vẻ với chính thê tử mà mình đã chọn! 

- Nhưng nên nhớ không phải nữ nhân nào cũng sẽ tốt như vậy, có người thì đứng núi này trông núi nọ, thích so sánh đủ thứ! 

- Cũng vì nguyên nhân đó mà mỗi khi một nam tử trong gia tộc cưới vợ thì họ lựa chọn rất cẩn thận vì đó là người sống với mình tới cuối đời, là người đầu ấp tay gối với chính mình, cũng là người chăm sóc ngươi khi ngươi bị bệnh, và cũng là người cho ngươi hi vọng khi ngươi vấp ngã trong sự việc! 

- Mẫu thân con làm một trong những người tốt như vậy, ta rất may mắn khi lấy được mẫu thân con, đó là niềm vinh hạnh nhất của đời ta, bây giờ cho dù có chọn lại thì ta cũng sẽ không chọn người khác! 

Lúc này, Trần Chính Thiên không nói nữa mà nhìn sang hắn cười nhẹ. 

- Thật không ngờ cụ tổ là người chính trực như vậy! 

Trần Vũ nghe xong thì không khỏi trố mắt ngạc nhiên, hắn quả thật là không ngờ cố tổ của mình lại có ánh mắt nhìn xa như vậy, tuy lấy nhiều thê thiếp thì lúc đầu rất vui nhưng về sau sẽ lạnh nhạt dần. 

Điều này thì hắn không dám cãi vì mình sống cũng chưa được nửa đời người, nên ánh mắt nhìn người sẽ không được chuẩn xác như những người từng trải. 

Trần Chính Thiên lại quay đầu nhìn lên bầu trời cao thẳm, tiếp tục nói: 

- Ta thấy thê tử của con đẹp người lẫn đẹp nết, nhan sắc của nàng phải nói là quá tuyệt trần, nếu nói nàng là số hai thì không ai dám xưng số một đâu! Mà ta cũng nể độ may mắn của con đấy, lù lù như vậy mà lại lấy được Cơ Nguyệt! 

- Theo ánh mắt nhìn người của ta thì thê tử của con là một người rất tốt, cũng giống như mẫu thân con vậy! Nếu con không biết quý trọng thì đừng hối hận, vì trên đời này không có đan dược hay thuốc nào chữa được hối hận! 

- Hơn hết, ta cảm nhận thê tử của con không phải người trần tục như chúng ta, nàng sống rất thoát tục, mà như mẫu thân con nói cộng với biểu hiện lúc trước thì thực lực của nàng cũng không thấp đi! 

Trần Chính Thiên nói đến đây thì ngoái đầu nhìn sang con trai mình với ánh mắt tò mò. 

Trần Vũ suy nghĩ thật kỹ rồi cũng nói ra sự thật: 

- Cha cũng nhận ra rồi sao, quả thật nàng không phải là người trần tục như chúng ta, mà nàng chính là Tiên! 

Đây cũng không phải chuyện bí mật gì, sớm muộn thì mọi người cũng biết thôi, với lại cho dù có nói ra thì cũng không có ảnh hưởng gì đến gia tộc hay an nguy của người thân mình cả. 

- Cái gì, thê...thê tử con chính là Tiên Nhân trong truyền thuyết sao? Vậy nàng sống ở đâu trên đại lục này? Nói vậy thì sư phụ của con cũng... 

- Thê tử con không sống trên đại lục nhỏ nhoi này, nàng chính là từ Linh Giới hạ phàm, còn sư phụ của con cũng là Tiên nhưng mà từ Thiên Giới hạ phàm, mỗi người xuống đây đều có sứ mệnh của chính mình! 

Trần Vũ thấy cha của mình ngạc nhiên như vậy thì chỉ mỉm cười, rồi giải thích ra. 

- Ta thật không ngờ gia tộc chúng ta lại có phúc như vậy! 

Trần Chính Thiên cười đầy hãnh diện khi biết sư phụ cùng thê tử con trai mình không phải người trần gian. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.