Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 319: Lại đến hoàng thành



Mọi người tiến vào nơi mới, nên cũng còn nhiều thứ cần chuẩn bị thêm, nên lượng người ra vào Thất Sơn Tiên Cảnh không phải là ít. 

Vương Khải Hoàng cũng đi theo bọn hắn lên trên Thiên Cấm Sơn để ẩn trú, bây giờ không người nào có thể tìm ra tin tức của vị bệ hạ này nữa! 

Mất bốn ngày thì tất cả mọi thứ mới ổn định, trên đây không khí vô cùng tươi mát, lại còn có linh khí nồng đậm, sáng sớm lúc nào cũng có rất đông tộc nhân đi ra ngoài quảng trường ngồi xuống tu luyện.

Một bên thì có nhiều tộc nhân đang thi triển ra từng quyền dũng mãnh, khí thế hiên ngang tận trời! 

Từng quyền từng cướp như xông pha vào chiến trận! 

... 

Tàng Thư Tháp! 

Bây giờ, bước vào bên trong Tàng Thư Tháp, đập vào mắt người nhìn đó là hàng ngàn quyển trục được cuộn tròn để trên giá sách, trong đây chứa hơn mười ngàn vũ kỹ cùng công pháp từ Hoàng Cấp cho đến Thiên Cấp. 

Ngoài ra còn nhiều thứ khác như là ghi chú về phù lục, linh dược, tài liệu trân quý,... Chúng được trải dài tới tầng năm mươi của tháp, từ tầng năm mươi trở lên là bắt đầu chứa công pháp Địa Cấp cùng những thứ bí mật hơn, người thường không thể nào bước lên trên đó được. 

Tuy nhiên, tất cả công pháp và vũ kỹ từ Địa Cấp trở lên đều không có nội dung, bên trong chỉ mô tả sơ qua công dụng của chúng, nếu có người nào muốn thì phải thông qua cao tầng mới có thể lấy được. 

Những thứ công pháp cao cấp đó hắn đều để trong Tàng Trân Các trên Thiên Cấm Sơn! 

... 

Đan Dược Tháp! 

Hôm nay Trần Vũ cũng đã đem rất nhiều đan dược trưng bày khắp nơi trong đây, những đan dược bình thường như Tụ Khí Đan, Hồi Khí Đan,... Thì được để chung vào một cái lồng kính lớn, trả dài khắp tháp. 

Những đan dược cao quý hơn như Huyết Linh Đan, Huyết Dương Đan, Trúc Cơ Đan,... được để riêng lẽ trong một cái lồng kính riêng, đan phương hắn cũng cho người đem vào trong đây. 

Cũng như Tàng Thư Tháp, từ tầng năm mươi trở lên là không cho người thường đi vào. 

Người người đi tới tham quan trong đây, thậm chí có không ít người muốn thông quan Trần gia để hỏi mua một số đan dược quý giá, tuy nhiên Trần Vũ vẫn chưa đồng ý. 

... 

Trần Vũ cũng không quên chuyện tặng cho mỗi nhà một bộ công pháp cùng vũ kỹ Địa Cấp! 

Khi ba nhà nhận được công pháp cùng vũ kỹ Địa Cấp thượng phẩm thì không khỏi vui mừng, tộc trưởng cùng với trưởng lão liền có lệnh bế quan một thời gian dài để nghiêng cứu nó. 

Bây giờ thì Tháp Lão cũng đã viết ra nhiều quyển kinh pháp, giáo truyền khắp nơi, hầu như ở trong Nam Lĩnh Thành mọi người đều biết tới lão, còn thường gọi lão là Thánh Nhân, tuy nhiên trong đó có không ít người xem thường tỏ ra khinh miệt chê cười. 

Bọn họ cho đây chỉ là những thứ vớ vẫn, chỉ có thực lực cao siêu thì cho dù là Diêm Hoàng cũng không dám làm gì bọn họ! Nhưng bọn họ nào biết những thứ mình vừa ngạo mạng nói lên thì phía dưới Diêm Hoàng đã ghi chép vào sổ sách! 

Tháp Lão biết những người đó không có căn duyên với chính mình nên cũng không có đi lại khuyên can, nói cũng chỉ nhắc nhở một câu rồi thôi. 

Hằng ngày sư phụ hắn thường xuyên đi xuống Nam Lĩnh Thành, vào trong Giải Trí Tháp ngồi ở đó, chỉ cần có người muốn hỏi thứ gì thì tới, lão cũng không phân biệt ngươi là ai, cho dù ngươi muốn hỏi tới lĩnh vực gì thì lão cũng có thể trả lời. 

Lúc này, có một người đàn ông trung niên đi vào, theo quan sát quần áo ăn mặc trên người là không phải người thường, hẳn là một người có quyền thế. 

Người trung niên đi lại gần bàn của Tháp Lão ngồi xuống, tùy tiện rót một chén trà đưa qua cho Tháp Lão, thái độ có chút kính nể nói: 

- Tại hạ Luật Vô Kỵ, cũng có xem qua quyển kinh pháp Vấn Đạo Nhân Tâm của tiên sinh, ta cũng có vài điều cảm thấy chưa được rõ nên muốn lại đây thỉnh giáo! 

Ngừng một chút thì Luật Vô Kỵ lại nói tiếp: 

- Tiên sinh nói, ác hữu ác báo, thiện hữu thiện báo! Vậy tại sao ta gặp nhiều người làm chuyện ác tán tận lương tâm nhưng mà vẫn không có bị ác báo? Vậy tại sao lại nói là “Nhân Quả Tuần Hoàn” được? 

Tháp Lão nghe xong câu hỏi của trung niên Luật Vô Kỵ thì khóe miệng mỉm cười, hai mắt từ từ mở ra, tay trái vuốt râu, không một chút suy nghĩ, chậm rãi lên tiếng: 

- Nhiều người từng băn khoăn rằng: tại sao có những kẻ lừa đảo, bất chính mà vẫn giàu có, giết người vô số mà vẫn yên ổn tới cuối đời. Trong khi những người cả đời thiện lành, không làm hại ai mà “tai bay vạ gió” hết lần này tới lần khác? 

Tháp Lão nhìn sang Luật Vô Kỵ một chút rồi nói tiếp: 

- Nghiệp lực luân báo! Không có Quả nào trổ ra mà không có Nhân trước đó! Cũng không có Nhân nào gieo mà không có ngày gặp Quả! Chỉ là chưa đến lúc mà thôi! 

- Sở dĩ người làm ác mà chưa nhận lấy Quả báo của mình, vì phước đức mà bọn họ tích từ kiếp trước vẫn chưa tiêu hết, mỗi khi bọn họ làm một chuyện ác thì phước báu sẽ tiêu tán dần! Đến khi phước báu đã hết thì người đó tất sẽ gặp quả báo của chính mình! 

- Nhân sinh vô thường, con người khi chết đi ngoài tấm thân trần đâu thể mang theo được vật chất hay hư danh gì! Những danh, lợi, tình tựa như mây khói khiến bao người cả một đời chìm đấm, tranh đấu đau khổ rồi cũng tiêu tan! 

- Duy chỉ có Đức hoặc Nghiệp là ai cũng phải mang theo trong những kiếp luân hồi! 

- Nhân Quả xưa nay vốn công bằng, sớm muộn gì nó cũng đến! Đừng vì chút lợi ích bản thân mà hại người rồi kết cục hại chính mình thê thảm! Thật chẳng khác nào lấy nồi đồng đổi nồi đất mà tưởng rằng mình cao minh hơn người! Đó là Chấp Mê Bất Ngộ! 

Luật Vô Kỵ nghe xong thì như chợt hiểu ra một chút, khóe miệng chuẩn bị nhếch lên hỏi tiếp thì bị Tháp Lão cắt ngang, nói: 

- Ngươi muốn hỏi tại sao con người chết không mang theo được sức mạnh hay thứ gì mà chỉ mang theo được Đức và Nghiệp? 

Bị lão cắt ngang lời nói làm Luật Vô Kỵ cô cùng khó chịu, nhưng mà khi nghe lão nói đúng là câu mình định hỏi thì không khỏi khâm phục vài phần, bắt đầu lắng nghe Tháp Lão nói: 

- Thật ra đây chỉ là cõi tạm, ngươi đến cũng không mang theo gì, khi đi cũng như vậy, chỉ có Đức và Nghiệp là đi theo ngươi mãi mãi! Các ngươi cho rằng những thứ mình thấy, mình chạm được thì đó là có thật hay sao? 

- Cái mà các ngươi gọi là sức mạnh, ngươi cũng cho rằng nó là sức mạnh thật hay sao? Đối với ta nó chẳng là gì, chỉ cần một ý niệm cũng có thể nhấn chìm nó! 

... 

Trong lúc Tháp Lão đang chỉ điểm cho họ Luật kia thì Trần Vũ và Đổng Thanh Phong đang cưỡi mây bay trong gió đi đến Hoàng Thành để đăng ký với triều đình, tuy không ưa gì nhưng hắn vẫn làm cho có lệ. 

Đổng Thanh Phong từ lúc nhận được tấm lệnh bài này thì vô cùng quý trọng, xem nó như vậy bất ly thân với mình, vì khả năng của nó thật là quá nhiều, vừa có thể truyền âm mà còn giúp chủ nhân phi hành. 

Trần Vũ thì không quan tâm tới vấn đề này, mấy tấm lệnh bài đó hắn đều có khắc lên Tụ Linh Trận loại nhỏ để nó có thể tư mình hấp thu linh khí, vận hành các trận pháp như Ngự Phong Thuật! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.