Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 320: Hối Lộ



Cuối cùng thì sau mười ngày thì hai người cũng tới dưới chân Hoàng Thành vô cùng nguy nga tráng lệ, thật ra cũng không mất nhiều thời gian như thế, nhưng vì lệnh bài của Đổng Thanh Phong cũng không thể phi hành nhanh hơn được. 

- Khà khà, thật lâu rồi ta không có đến Hoàng Thành, nơi này qua bao nhiêu năm cũng không có thay đổi gì nhiều! 

- Thành chủ không phải tới đây lần đầu hay sao? 

Trần Vũ mỉm cười, quay người nhìn sang Đổng Thanh Phong. 

- Đúng vậy, lúc trẻ ta cũng có đến đây vài lần, ài...thôi đó cũng chỉ là quá khứ mà thôi! Nào, chúng ta đi vào trong thành, tìm tới Quản Môn Phủ để đăng ký thôi! 

Hai người tìm một cổ xe ngựa, không nhanh không chậm hơn một canh giờ ngồi trên xe ngựa thì bọn họ cũng đến nơi. 

Nơi này nhìn sơ qua thì cũng không có gì nổi bật lắm, trước cửa có một nhóm người đang canh giữ, khí thế không thấp chút nào, hai người vừa đi tới của thì liền bị một tên thị vệ rút kiếm ngăn cản lại, giọng lạnh lùng nói: 

- Người không phận sự không được phép đi vào bên trong, nếu không thì đừng trách bọn ta vô tình! 

- Vậy ta có thứ này, có xem như được vào bên trong không? 

Trần Vũ đang phân vân thì Đổng Thanh Phong lấy trong người ra một tấm lệnh bài màu vàng, mặt trước có khắc hai chữ Thành Chủ màu bạc, kèm theo con dấu của triều đình, mặt sau thì khắc ba chữ Nam Lĩnh Thành. 

Tên thị vệ kia thấy thế liền cung kính, nói: 

- Thì ra là Thành Chủ của Nam Lĩnh Thành! Xin mời ngài vào bên trong! 

- Ừm! 

Tuy chức vị thành chủ ở Nam Lĩnh Thành không được xem là lớn lắm, nhưng mà quốc có quốc pháp, nên bọn hắn không dám làm khó, nếu không sợ mọi chuyện bị thưa lên trên thì cái đầu này khó giữ. 

Đi vào bên trong, hai bên có thị vệ canh giữ nghiêm ngặc, chỉ sợ một con muỗi bay vào cũng có thể bị phát hiện. Hai người đi tới chính sảnh, phía trên có một người trung niên mặc cẩm bào. 

Xung quanh có nhiều thị vệ canh giữ hơn rất nhiều, trong đây thậm chí có cả Khí Tông Cảnh! 

- Các ngươi tới đây làm gì? 

Khi mà Trần Vũ và Đổng Thanh Phong mới vừa bước vào chính sảnh thì liền bị một người trong số thị vệ lên tiếng hỏi, thái độ xem ra cũng không có phần hảo cảm lắm. 

Hắn làm sao không biết thái độ này do chính sự cao ngạo mà dựng lên, vì chức của bọn họ không phải dân đen có thể muốn nhìn là nhìn được. 

- Ha ha, tiểu nhân là thành chủ của Nam Lĩnh Thành, đến đây xin Tri Phủ đại nhân cho người của thành ta được khai môn lập phái tại đó! 

Đổng Thanh Phong thấy tên thị vệ kia lên mặt thì cũng không tỏa ra thái độ gì, nói năng lịch sự nhất có thể, thái độ cung kính nói tới người mặc cẩm bào được xưng là Tri Phủ đại nhân kia. 

- Hừ! Chỉ là một thành trì nhỏ nhoi gần biên giới mà cũng còn muốn khai tông lập phái? Mà thôi, miễn các ngươi có nộp đủ thuế phí là được! Đem xuống cho bọn hắn! 

Tên Tri Phủ đại nhân kia vô cùng kiêu ngạo, lời nói vô cùng khiếm nhã, không xem đám người dưới này ra gì, thậm chí kinh thường không hơn không kém. 

Đổng Thanh Phong cũng không thèm quan tâm tới, hắn là người của triều đình nên hiểu sự tình này? Người của triều đình ai mà không có mắt cao hơn đầu? Kiêu ngạo vô đối? Người thường gặp được bọn họ cũng xem như là đã có phúc tám đời rồi. 

Trần Vũ tiếp nhận tờ giấy của tên thị vệ đưa xuống, hầu như đã được viết sẵn gần hết, chỉ chừa lại vài ô trống để điền vào để tránh mất thời gian. 

Bên trong chỉ có các khoảng chi phí thuế cần phải nộp trong một năm, các cấp bậc tông môn khác nhau thì sẽ phải đóng thuế khác nhau, ngoài ra còn có các thông tin khác như là tên tông môn, cấp bậc của tông chủ, phân loại tông môn,... 

Hắn nhanh chóng điền vào tên tông môn là “Thiên Đạo Học Viện”, chỗ cấp bậc tông chủ thì chỉ điền vào đó là Khí Tông Cảnh, cấp bậc thì chỉ là tiểu tông môn, mà một tiểu tông môn thì một năm cũng chỉ cần nộp có một ức kim tệ mà thôi, sau khi điền xong thì hắn đưa lại cho tên thị vệ vừa rồi.

Tri Phủ Đại Nhân xem qua thì không khỏi khinh thường, chỉ bằng thực lực Khí Tông Cảnh mà cũng đã muốn làm tông chủ, hắn ta nhìn xuống phía dưới, lãnh đạm nói: 

- Ta cần phải cho người xuống xem xét mới có thể đóng dấu cho các ngươi được, vấn đề này có thể mất tới một hoặc hai tháng! 

- Ha ha, tiểu nhân có chút quà mọn muốn tặng cho ngài, xem như là quà ra mắt! 

Trước khi đi sư phụ hắn đã có chỉ điểm vài thứ, có cương thì phải có nhu thì mới thành công. Nên hắn cũng đã chuẩn bị từ trước, chuyện ăn hối lộ này không thể nào không xảy ra được, nhưng mà nó lại rất có lợi đối với một vài trường hợp như thế này. 

Đưa cho tên thị vệ một cái túi trữ vật, bên trong có chứa hai ức kim tệ lấp lánh, gã Tri Phủ đại nhân khi mở túi ra thì khóe miệng mỉm cười, thái độ cũng khác trước rất nhiều. 

- Ngươi cũng biết cách làm người, ta đây phá lệ giúp ngươi không cần phải cho người xuống xem xét, tại đây đóng dấu cho các ngươi. 

Tri Phủ đại nhân kia dùng con dấu màu đỏ đóng xuống hai bản, không thèm quan tâm tới chuyện cho người đi xem xét nữa, sau đó sai người đưa lại một bản cho Trần Vũ. 

... 

Khi nhận được triều đình cho phép hắn cùng Đổng Thanh Phong ở trong thành đi dạo một chút. 

Đổng Thanh Phong nói tới đây muốn thăm bạn hữu của chính mình một chút, Trần Vũ đơn nhiên không từ chối. 

Người bạn của thành chủ cũng là một người tầm tuổi với nhau, hai người ngồi nói chuyện vui cười với nhau thì hắn nghe được hai người bàn tới chuyện hôn ước của hai nhà. 

Ở lại nhà người bạn của thành chủ được hai ngày nên hắn cũng không có đi thăm đại ca cùng đại tẩu của mình, qua ngày thứ ba hai người cũng đi ra khỏi thành, khởi hành về Nam Lĩnh Thành. 

Trên đường trở về hắn thấy thần thái của thành chủ khác trước rất nhiều, hẳn là do hôn sự của hai nhà thành công. 

... 

Đúng mười ngày sau thì bọn hắn cùng về tới Nam Lĩnh Thành, lần này Trần Vũ cho người trong mạng lưới Ẩn Thế mạo hiểm đoàn đi thông báo khắp các nơi trong Việt Triều. 

Thiên Đạo Học Viện sẽ chính thức tuyển nhận đệ tử trong hai tháng nữa, không cần thiên phú tốt, không giới hạn tuổi tác, muốn học gì cũng có,... ngoài ra còn có công pháp Thiên Cấp, cùng những thứ vô cùng hấp dẫn khác! 

Trong thời gian này, người ra vào Nam Lĩnh Thành càng thêm náo động, lượt người vượt ngưỡng cho phép, đông tới nỗi muốn đi thì cũng phải chen lấn vô cùng cực khổ. 

Chuyện này làm kinh động tới nhiều tông môn thế lực lớn nhỏ trong toàn bộ Việt Triều, ai nấy cũng cho người đi kiểm tra mức độ tin cậy của công pháp Thiên Cấp là có thật hay không. 

Trần Vũ thì không ngán kẻ nào, muốn đến đây gây sự thì chuẩn bị ăn đòn là vừa! 

... 

Tông chủ Lưu Vân Tông ngồi trên ghế thượng tọa, cười âm hiểm: 

- Hừ, không ngờ bọn hắn thật sự xây dựng tông môn như ta, còn dám cướp chén cơm của ta? Khá lắm, khá lắm! 

- Ha ha, lại còn to miệng nói cái gì công pháp Thiên Cấp? Thật là nực cười, bọn hắn cho rằng chúng dễ kiếm như cải trắng hay sao? 

Thanh Vân trưởng lão cười khinh bỉ, đây khác nào làm chuyện cười cho thiên hạ. 

- Trước hết chúng ta không bàn tới chuyện công pháp, nhưng mà ta thấy bọn chúng có mấy cái đảo bay trên trời, đây không phải là người thường như chúng ta làm được? Hơn nữa vào bên trong nơi đó thì tu vi mất hết, đây không phải là chuyện đùa! 

Quách trưởng lão không chút khinh địch cẩn thận bàn bạc. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.