Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 339: Tù Thiên Đại Trận



- Lúc về thiếp sẽ luyện cho Tiểu Bạch một viên Hóa Hình Đan để nó hóa hình người nhanh hơn một chút!

Cơ Nguyệt tuy không có khế ước với Tiểu Bạch nhưng những gì nó nói với hắn nàng đều nghe được tường tận không sai một chữ.

- Ầy...không sao, để về ta luyện cho nó một viên Hóa Hình Đan là được, nàng không cần phải bận tâm!

Trần Vũ cười cười dựa đầu vào vai vợ mình hít lấy mùi thơm trên đó, vẫn là cái mùi quen thuộc như bao ngày làm hắn không thể nào quên.

- Ha ha vậy là ta sắp hóa hình người rồi!

Tiểu Bạch nghe vậy thì vô cùng vui mừng, nếu như hóa hình người thì nó sẽ tu luyện dễ dàng hơn rất nhiều, hơn nữa còn sử dụng được công pháp của nhân loại, đây là chuyện vô cùng tốt.

Tiểu Bạch đột nhiên trầm giọng nói:

- Nhưng mà chủ nhân, ta tuy sống trong sơn mạch nhưng cũng từng nghe đám yêu thú truyền tai nhau về nơi dó, nghe nói chỗ đó là cấm địa của Long tộc, người thườn không thể đi vào.

- Ta biết!

Tiểu Bạch nói những lời này tất nhiên Trần Vũ cũng biết, mặc dù nguy hiểm nhưng cũng phải tới, với lại đi theo hắn còn có vợ mình thì nguy hiếm sẽ hóa thành bình an.

Long tộc đã không xuất hiện từ lần mà tiên nhân cùng phần lớn võ giả Đế Cấp biến mất khỏi đại lục, tới nay cũng chưa ai thấy nó xuất hiện, tuy biết trong Long Thiên Cốc chắc chắn sẽ có nhưng mà ai dám đi vào.

Mặc kệ là vị diện nào thì Long tộc đều là một chủng tộc cường đại, Võ Mạch đại lục đương nhiên sẽ không ngoại lệ.

Tiểu Bạch cảm thấy khó hiểu nhưng đành lắc đầu nói:

- Vậy được rồi!

Thật ra lần này Trần Vũ đi chỉ là tới Long Thiên Cốc lấy hai loại linh dược kia chứ không phải tới đó chiến đấu, nên cũng không nguy hiểm lắm, trừ khi người kia tới để bắt Long tộc làm sủng thú thì mới nguy hiểm.

Cơ Nguyệt nghe hai người bọn họ nói như vậy thì chỉ mỉm cười, nàng tới đây còn một mục đích nữa đó chính là đưa Long tộc xuất hiện trước thế nhân một lần nữa, những chân mệnh thiên tử kia sẽ được Long tộc phù hộ.

Sau khi ra khỏi phạm vi Việt Triều, cứ thế hai người một thú ban ngày chạy, ban đêm ngừng lại tu luyện, một tháng rất nhanh qua đi.

Một tháng sau, rốt cuộc bọn họ cũng chạy tới Long Thiên Cốc!

Trên bầu trời, Tiểu Bạch chỉ vào phía xa xôi trước mắt, nói:

- Chắc chỗ đó là Long Thiên Cốc rồi!

Trần Vũ nhìn qua, thấy một sơn cốc cực lớn, sương mù tản ra khắp nơi làm cho tầm nhìn rất hạn chế, đến thần thức cũng khó mà đi xuyên qua được.

Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng Trần Vũ có thể cảm ứng được bên trong sơn cốc từng khí thế cường đại lúc ẩn lúc hiện.

- Chúng ta đi!

Trần Vũ và vợ mình bay xuống đất, áp sát mặt đất tới gần Long Thiên Cốc. Tiểu Bạch nhanh chóng đi xuống, bắt đầu cố gắn thu liễm khí tức lại.

Dưới đây đã cuội khắp nơi, kèm theo đó là tiếng chảy róc rách của những con suối nhỏ, sương mù làm người ta lạnh thấu xương, hắn phải thi triển pháp lực thì mới chống lại cái lạnh nơi này.

Cả hai người lại ngồi trên lưng Tiểu Bạch, Cơ Nguyệt vun nhẹ cánh tay, một cái màng ánh sáng màu lam bao phủ cả ba vào bên trong, ngăn cách với bên ngoài.

Tiểu Bạch cũng an tâm hơn nên chậm rãi đi vào bên trong, dọc đường đi hắn thấy ngoài sương mù thì còn một tia thần thức cường đại đang dò la khắp nơi, hơn nữa trong này lại còn mọc khá nhiều linh dược cao cấp.

Nhưng mà hắn không có hái, tránh bức dây động rừng!

Đi được một lúc thì cả ba xuất hiện thì đã tới trước một cái hang động thật lớn, phía trên đề ba chữ “Long Thiên Cốc – Long Hoàng Minh Vương” kèm theo ý chí cực mạnh trên đó.

Cửa hang động này cao cỡ vài chục thước, bên trong toát ra từng đợt khí lạnh lẽo và thần thánh làm cho người ta chỉ muốn quỳ lạy.

Tiểu Bạch quét mắt nhìn xung quanh, dùng thiên phú của mình cảm ứng một chút rồi nói:

- Đây chính là lối vào của Long tộc!

Trần Vũ gật đầu, hắn thi triển Thiên Nhãn Thuật lên quan sát một chút thì nhìn chằm chằm vào cửa hang trước mặt.

Lối vào của Long tộc không có một Long tộc nào thủ hộ, nhưng Trần Vũ nhìn ra được cửa hang này không đơn giản.

- Có trận pháp!

- Đúng vậy, là Tù Thiên Đại Trận!

Cơ Nguyệt gật đầu mỉm cười vì hắn cũng biết quan sát kỹ lưỡng trước khi hành động.

Trận pháp này mượn long lực của Long tộc hình thành, tụ tập âm khí trong thiên địa, sát khí sẽ oanh giết kẻ nào chạm vào trận pháp, là một trân pháp ó uy lực không nhỏ.

Đương nhiên đối với Trần Vũ thì nó là một đại trận khó giải, nhưng mà đối với nàng thì trận này trên Linh Giới chỉ được xem là một tiểu trận ít được người sử dụng.

- Nếu muốn giải trận này phải vào được mắt trận, nhưng mà chưa vào mắt trận đã bị người ta phát hiện rồi!

Trần Vũ trầm tư suy nghĩ các biện pháp có thể thực hiện được, đối với một người lần đầu đi phá trận pháp của người khác như hắn thì quả thật không phải dễ dàng, vì kinh nghiệm hắn là con số không.

- Chúng ta vào trận thôi!

Cơ Nguyệt mỉm cười, tay vỗ nhẹ đầu của Tiểu Bạch kêu nó đi vào bên trong.

Nếu ai nói chứ vợ hắn nói thì hắn tin mười phần, với người sống lâu như vợ mình thì chắc hẳn có rất nhiều kinh nghiệm rồi, nên sẽ không thành vấn đề.

Tiểu Bạch hít một hơi thật mạnh từ từ nhấc chân đi vào bên trong hang động của Long tộc.

Khi cả ba vừa tới gần hang động thì có tiếng rồng ngâm như sóng biển hùng dũng vang lên, liên miên bất tận, dường như vĩnh viễn không có cuối.

Cùng lúc đó, từng âm khí cực kỳ lạnh lẽo và sát khí không ngừng ùa ra từ hang động.

Tiểu Bạch xù lông lên vô cùng hồi hợp đi vào.

Tiểu Bạch nhìn thấy những tiếng rồng ngâm hiện lên hình con chân long đâm thẳng tới mình, âm khí, sát khí bất tận dù liên tục áp sát, nhưng dạt ra khi chạm tới cái lồng ánh sáng của Cơ Nguyệt.

Lúc này nó mới ân tâm mà đi về phía trước như đi tản bộ trong sân của nhà mình!

Cứ thế, Tiểu Bạch cùng hai người ngồi trên lưng không chút nguy hiểm xuyên qua Tù Thiên Đại Trận, tiến vào trong hang.

Tiểu Bạch mới đi vào hang thì âm khí từ bốn phương tám hướng ập đến.

Những âm khí này là do đám rồng trong Long tộc chết đi, khí tử vong và khí lạnh dưới đất hình thành.

Đừng nói là cường giả Hoàng Cấp, dù là cường giả Tông Cấp bình thường bị âm khí này xâm nhập vào người cũng không thể khu trừ, toàn thân dần lạnh cóng rồi chết.

Nhưng Trần Vũ không có vẻ gì là sợ, hắn còn thò tay ra ngoài hút lấy âm khí vào người mình, Hỗn Độn Dung Lô tự động vận chuyển đem những âm khí chuyển hóa, hấp thu, dung nhập vào mỗi góc thân thể của hắn.

Những âm khí này đối với Trần Vũ là đồ bổ, nên không ngại ngùng mà hấp thu chúng!

Bởi vì trong âm khí ẩn chứa long lực nhàn nhạt, dù rất ít nhưng cực kỳ tinh thuần. Những long lực này toát ra từ xương cốt của Long Vương, thậm chí là Long Hoàng chôn trong Long tộc, những long lực cấp thấp không thể sánh bằng.

Tiểu Bạch không ngừng tiến sâu vào Long tộc, những long lực âm khí càng thêm tinh thuần, đậm đặc, Trần Vũ điên cuồng luyện hóa chúng.

Tiểu Bạch càng đi sâu vào thì càng vui mừng, nó vui sướng la lên:

- Chủ nhân, quả nhiên nữ chủ nhân thật thần thông, như vậy mà đám âm khí không làm gì được chúng ta! Ngược lại còn bị chủ nhân hấp thu luyện hóa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.