Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 65: Nữ Tử Thần Bí



Hắn đứng ngẩn ra tại chỗ, ánh mắt không ngừng say mê nhìn nàng, hắn đã gặp qua không ít nữ nhân xin đẹp, nhưng thật không thể tin nổi trên đời này lại có người xin đẹp như tiên nữ vậy.

Nhưng hắn chợt phát hiện, xung quan nơi nữ nhân đó đang đứng, quả thật nhìn cỡ nào cũng không có một chút chân khí ba động.

Chuyện này liền khiến hắn sợ hãi, đây nói lên thực lực người này mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, thậm chí hắn còn cảm nhận được, nếu nàng muốn thì sẽ giết hắn như một con kiến hôi.

Nghĩ đến đây Trần Vũ rùng mình một cái, vội thu lại ánh mắt của mình, lần này hắn có phần dè chừng đối phương.

Nữ tử đứng phía trên không chung thấy biểu hiện của Trần Vũ như vậy, nàng cũng không nói gì nhưng mắt phượng của nàng lại nhìn xuống hắn đánh giá ngược lại, nhưng khuôn mặt như đang cười nhẹ.

Trần Vũ hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt thẩn trọng nhìn sang đối phương, ôm quyền, hỏi:

- Cô...cô nương cho ta hỏi, đây là nơi nào!

Nhìn lên nữ tử trước mặt này, lòng hắn không khỏi rung động liên tục, nhưng tính mạng quan trọng hơn nên hắn cố nén lại, đối phương thâm sâu khó lường, căn bản không phải người mà hắn có thể chống lại được.

Nghe thiếu niên ở phía dưới cung kính hỏi như vậy, khóe miệng nàng nở nụ cười mê người, một lát sau liền nhẹ nhàng nói:

- Đây là không gian trong chiếc tháp kia!

Trần Vũ nghe vậy thì không khỏi co rụt con mắt, nói chơi sao, đây là không gian của chiếc tháp đã cắm rễ trong đầu mình sao, tại sao không gian lại to lớn như vậy chứ, thật không thể tin được!

(*thật không thể tin được nghe giống giới thiệu BPhone (^_^!))

Lần này Trần Vũ cả gan nhìn chằm chằm vào mắt đối phương. Nữ tử kia thấy thế cũng không làm gì hắn, chỉ mỉm cười nhẹ khiến hắn cảm thấy mê mẩn tâm hồn, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Trần Vũ như không tin vào âm thanh mà tai mình vừa nghe, liền thận trọng hỏi lại.

- Nơi đây là không gian của chiếc tháp đó thật sao?

Nữ tử thấy biểu hiện Trần Vũ nửa tin nửa không như vậy, liền gật đầu khẳng định:

- Đúng vậy, đây là thế giới trong chiếc tháp mà ngươi thấy lúc trước!

Trần Vũ nhận được câu trả lời, lòng vừa vui vừa lo lắng, hắn biết đây cũng vừa là phúc mà cũng vừa là họa, nhưng không biết phúc hay họa cái nào nhiều thôi!

Vui là vì hắn có một món pháp bảo bá đạo, có thể chứa không gian thiên địa to lớn như vậy, lo là vì hắn sợ nữ tử này sẽ giết hắn cướp bảo.

Nữ tử nhìn thấy khuôn mặt Trần Vũ thộn ra một cục liền lấy ta che miệng cười nhẹ, môi anh đào khé mở, âm thanh dịu dàng lại lần nữa vang lên.

- Nếu ngươi không tin có thể tự mình cảm nhận thử xung quanh, ngươi liền biết câu trả lời!

Trần Vũ nghe theo lời nói của nữ tử trước mặt, nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được mình tựa hồ mình là chúa tể chí cao ở đây, tất cả đều bị hắn nắm giữ. Những sinh vật khác nếu tiến vào nơi này, đều phải vô điều kiện mà tiếp nhận sự khống chế của mình, bảo hắn sống liền sống, bảo hắn chết liền chết...

Loại cảm giác này vô cùng rõ ràng, sao lại như vậy, Trần Vũ cũng không thể nói rõ nguyên do. Nhưng còn nữ tử kia hắn không cảm giác được một chút gì về nàng, như nàng không hề bị khống chế tại nơi đây vậy!

- Nơi này thuộc về ta, hoàn toàn thuộc về ta, điều này là thật chứ?

Trần Vũ như thất thần tự nói.

- Đúng vậy, nơi này hoàn toàn thuộc về ngươi!

Nữ tử đi tới gần, giải đáp khúc mắt của hắn, khi nàng lại gần hắn liền thấy nàng cao hơn mình một cái đầu, một cổ mùi thơm xộc vào mũi khiến Trần Vũ nhất thời say mê. Trần Vũ cố gượng lại mê hoặc, né tránh sang một bên, cười nói:

- Đúng rồi, ở chỗ này ta có thể bay ha ha, ta có thể bay rồi!

Lời còn chưa dứt, hắn liền bay lên trời, sưu sưu sưu bay tán loạn vài cái, như cá được về biển cả, lập tức thích ứng được loại cảm giác phi hành trên không trung.

- Quả nhiên không ngoài sở liệu, nữ tử này có quan hệ trực tiếp đến chiếc tháp này!

Trần Vũ thầm suy nghĩ, nhìn về phía nữ tử đang đứng phía dưới, nhưng không dám nói ra, lỡ chọc giận nữ tử này thì xem ra mình chết không có nơi chôn.

Nữ tử thấy Trần Vũ bay toán loạn, thích thú như vậy lại cười, giải thích cho hắn.

- Đúng vậy, ngươi là chủ nhân của chiếc tháp này, chiếc tháp này tên Khai Thiên Tháp, ở trong đây ngươi là Thiên, có thể dùng để giam giữ phạm nhân ngươi bắt được, không quan tâm là cái sinh vật gì, một khi bị ngươi bắt vào đây, bọn hắn nhất định phải thành thành thật thật đợi ở chỗ này, bảo hắn sống liền sống, bảo hắn chết liền chết! Tất cả, toàn bộ đều do ý của ngươi mà quyết định.

Trần Vũ sau khi nghe nữ tử kia nói vậy, trong lòng mừng như điên, sau đó nhìn nữ tử một lát rồi nói:

- Xin hỏi cô nương tên gì?

Khi câu hỏi hắn vừa dứt, không gian trở nên im lặng lạ thường, bây giờ có thể nghe thấy tiếng gió thổi nhè nhẹ xung quanh, hắn liền rùng mình một cái, không lẽ mình đã hỏi thứ không nên hỏi sao?

- Thôi xong, xuân này con không về rồi mẫu thân àh!

Hắn thầm thở dài tiếc nuối, biết vậy không hỏi là có thể sống thêm vài ngày rồi, lần này xem ra khó qua ải.

- Ta tên Cơ Nguyệt còn tên gọi khác là Cơ Như Thiên Lung!

Trái lại với sự lo lắng của hắn, một lúc sau Cơ Nguyệt ôn nhu trả lời, đồng thời bay lên phía trên, tuy nhiên cách mặt đất chừng một tất tay thì nàng dừng lại, tùy ý lơ lửng trên đó.

Trần Vũ theo bản năng lùi lại vài bước muốn giữ khoản cách với nàng ta, nhưng hắn bỗng nhớ lại chuyện lúc trước, khi hắn vào đây, chiếc tháp vẫn còn phía bên ngoài bay lơ lửng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.