Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 82: Dương Kỳ Ra Oai



Mấy tên Tụ Khí Cảnh trầm mặc một hồi, tên Ngưng Khí Cảnh mới vừa hưởng ứng Dương Kỳ kia dẫn đầu nói:

- Ta cảm thấy nhị đoàn trưởng nói có lý, chẳng lẽ đại đoàn trưởng nhẫn tâm để cho chúng ta đợi chết ở chỗ này sao?

Sau khi mấy tên Ngưng Khí Cảnh riêng mình liếc nhau một cái, đều rối rít gật đầu.

Dương Kỳ ở trong lòng không khỏi đắc ý, đồng thời cầu nguyện đám người đại đoàn trưởng vĩnh viễn ở trong Âm Phong Vực, đừng đi ra nữa!

Đúng lúc này, không xa truyền đến tiếng kinh hô của một người:

- Không tốt, có Cẩm Mao Dương tấn công!

Tất cả mạo hiểm giả của Thanh Long mạo hiểm đoàn rối rít cầm lấy vũ khí hướng chỗ người nọ kinh hô chạy tới.

Dương Kỳ thầm mắng "xui xẻo", hắn phải giành nói "cùng đi!", sau đó dẫn đầu lướt tới.

Mấy tên cao cao thủ Ngưng Khí Cảnh kia cũng đuổi bám theo.

Chỉ thấy một con Cẩm Mao Dương mập mạp, trên cái miệng nhọn đang xuyên lấy thân thể của một gã dong binh, thỏa thích mút huyết nhục của hắn.

Con Cẩm Mao Dương này chính là yêu thú tam cấp trung gai, lần trước ăn mất mấy tên của Thanh Long mạo hiểm đoàn này, nơi khóe mắt còn có vết thương do bọn họ lưu lại, quanh thân cũng lưu lại không ít vết kiếm, bất quá cũng không tổn thương tới chỗ yếu hại.

- Đồ súc sinh, chịu chết đi!

Dương Kỳ dẫn đầu gương mẫu, trường kiếm đánh ra mấy đạo kim quang hướng Cẩm Mao Dương đánh tới.

Mọi người đều biết Cẩm Mao Dương tốc độ chậm, công kích cũng không mạnh, cho nên Dương Kỳ cũng không sợ đối kháng với nó.

Cẩm Mao Dương vung thi thể khô khốc, mấy đạo bùn đất lại từ trong cái miệng nhọn phun ra, cùng kim mang đụng vào một chỗ.

Oanh!

Lúc này Cẩm Mao Dương nhân cơ hội chui xuống mặt đất, khi nó lại xuất hiện cũng đã ở dưới chân một gã dong binh khác, cắn hắn trực tiếp kéo vào trong lòng đất.

- A!

Dong binh kia chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm, liền biến mất ở trước mặt mọi người.

Mọi người liên tục hoảng hốt, vội vàng tìm đại thụ trèo lên.

- Gia hỏa đáng chết, khẳng định là có chuẩn bị mà đến!

Dương Kỳ không khỏi mở to miệng nói.

Khi Cẩm Mao Dương xuất hiện lần nữa, không có mục tiêu công kích, phải chui ra khỏi mặt đất, hướng một cây đại thụ trong đó đánh tới, ý đồ đem đại thụ đánh ngã, để cho người ở phía trên rơi xuống.

Dương Kỳ lập tức triển khai thân thể hướng Cẩm Mao Dương công tới, mấy kiếm chém vào trên người nó.

Đinh đinh đương đương!

Song chém vào trên người Cẩm Mao Dương trừ phát ra từng đợt tiếng va chạm ra, căn bản không thể chém vào trong xương thịt nó.

Thú giáp của Cẩm Mao Dương có thể so với vũ khí cao cấp, nếu như có thể đánh chết Cẩm Mao Dương lấy được một thân thú giáp, có thể bán ra hơn vạn kim tệ, là tài liệu tốt nhất để luyện chế nhị giai trung cấp, thậm chí là cao cấp quyền sáo cùng với vệ giáp.

Cẩm Mao Dương sau lưng thụ địch, cái đuôi lớn nhanh chóng vung lên.

Dương Kỳ lui lại không kịp, cự vĩ hung hăng oanh trên người của hắn, cả người bay ra hơn mười thước, một ngụm nghịch huyết phun ra ngoài.

- Mọi người cùng nhau tiến lên, chém chết gia hỏa này!

Một gã cao thủ Ngưng Khí Cảnh kinh hô một tiếng, giơ đại đao hướng Cẩm Mao Dương chém tới.

Những mạo hiểm giả còn lại đều từ trên cây nhảy xuống, giơ vũ khí hướng Cẩm Mao Dương giết tới.

Bọn họ đều là người trải qua sinh tử, biết giờ khắc ày chỉ có đoàn kết mới có thể không bị từng cái đánh bại.

Công kích của mười mấy tên dong binh Tụ Khí Cảnh, lực lượng có thể so với mấy tên Ngưng Khí Cảnh, khiến cho Cẩm Mao Dương liên tục lùi về phía sau, nó thỉnh thoảng lợi dụng thân thể cùng thuộc tính công kích lấy đi tính mạng của vài tên mạo hiểm giả.

Một gã mạo hiểm giả có ánh mắt sắc bén kêu lên:

- Mọi người nhanh công kích hai mắt của nó, mắt của nó đã từng bị đả thương.

Lời này để cho tất cả mạo hiểm giả hơi bị chấn động, từng đạo kiếm quang, đao ảnh, thương kích... hướng hai mắt của Cẩm Mao Dương công kích tới.

Cẩm Mao Dương phát ra tiếng quái khiếu, lập tức xoay người muốn trốn hướng gò núi không xa.

- Tránh ra, để cho ta tới!

Dương Kỳ hồi khí trở lại, hét lớn một tiếng, cả người bắn ra, chân khí cả người tụ ở trên mũi kiếm, một đạo Bạch sắc quang mang cường đại hướng hai mắt của Cẩm Mao Dương đâm tới.

- Chít chít!

Cẩm Mao Dương chưa kịp trốn xuống đất đã bị kim mang đâm bị thương hai mắt, trong miệng phát ra tiếng kêu bén nhọn chói tai.

- Cặp mắt của nó mù rồi, mọi người hợp lực chém chết nó!

Dương Kỳ một kích đắc thủ, không khỏi phấn chấn trong lòng quát lên.

Chúng mạo hiểm giả khí thế đại thịnh, lần nữa công kích Cẩm Mao Dương.

Cẩm Mao Dương phòng ngự mặc dù biến thái, nhưng là cũng không chịu được nhiều vũ khí cuồng oanh như vậy.

Chỉ chốc lát sau, Cẩm Mao Dương mất đi phương hướng càng không ngừng tán loạn, căn bản không biết chui vào lòng núi, bị mười mấy tên mạo hiểm giả chém chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.