Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 88: Kiếm Chỉ Thuật



Hắn nhắm mắt lại, thử thả thần thức ra xung quanh, nhanh chóng hắn thấy mọi thứ rất rõ những thứ xung quanh, nào là côn trùng, cây cỏ, muôn màu muôn sắc, những phạm vi chỉ được năm mét.

- Không ngờ luyện được thần thức lại tốt như vậy, không cần mở mắt cũng có thể nhìn thấy những thứ xung quanh đây, thật tốt!

Trần Vũ vui mừng, không ngừng thử lại, liên tục thả thần thức ra xung quanh chơi.

...

Khi thử xong thần thức, hắn tiến đến tầng hai lựa chọn một môn pháp thuật khác để học, hiện tại đã có Tàng Kinh Các hắn cũng không cần gặp sư phụ của mình.

Lựa tới lựa lui một hồi hắn cũng chọn được một môn pháp thuật khác “Kiếm Chỉ Thuật” môn pháp thuật này là cao cấp pháp thuật dành cho Ngưng Thần Kỳ tu sĩ trở lên, bây giờ hắn đã là Ngưng Thần Kỳ rồi nên hắn quyết định chọn môn pháp thuật này.

Hắn thả thần thức vào trong ngọc giản xem nội dung của Kiếm Chỉ Thuật, Kiếm Chỉ Thuật dùng chỉ hóa kiếm, đem pháp lực tích tụ tại một chỉ, đơn thể uy lực cực mạnh mẽ.

Luyện đến tiểu thành kiếm chỉ lực xuyên thấu cực mạnh, một chỉ có thể xuyên được pháp khí hạ đẳng, luyện đến đại thành có thể “Phá Không Kiếm Khí” cách không giết người vô hình.

- Không hổ là pháp thật cao cấp! Không ngờ lại mạnh như vậy, ta phải học mới được.

Tiếp đến hắn lựa chọn thêm một số pháp thuật khác như Phong Cương Thuật, Hỏa Diễm Thuẩn,...

Tiến xuống tầng một Trần Vũ thả thần thức vào đọc nội dung bên trong, đầu tiên là Kiếm Chỉ Thuật.

«Kiếm Chỉ Thuật» tu luyện độ khó, ở chỗ hai điểm:

Thứ nhất, tuyến đường vận hành linh lực, hung hiểm phức tạp, thứ hai, đối với thân thể, hoặc là nói là đầu ngón tay cường độ, yêu cầu rất cao.

Bởi vì, linh lực muốn ngưng “Một chỉ” ở giữa, đối với đầu ngón tay áp bách cực lớn, hơi không cẩn thận liền tay gãy đoạn chỉ.

Mặt khác người tu luyện, luyện môn chỉ pháp này, trước muốn đem đầu ngón tay cường độ luyện đi lên, hắn cũng như vậy, mất hết mười ngày mới có thể làm cho cường độ nhục thân tăng lên ở đầu ngón tay.

Ngày thứ mười hai ban đêm.

Xùy!

Trần Vũ điều động linh lực trong cơ thể, trên ngón giữa ngưng luyện ra một đạo màu lam nhạt khí mang, phát ra lăng lệ gai rít gào.

«Kiếm Chỉ Thuật» tiểu thành!

Hưu! Hưu!

Trần Vũ tiếp tục diễn luyện, kiếm chỉ như điểm điểm tinh mang, bay múa nở rộ.

- Đi!

Hắn một chỉ đâm về trước mắt phiến đá, lại có một loại cảm giác “Đâm đậu hũ”, “Xùy” một tiếng, đem phiến đá đâm xuyên.

- Lực xuyên thấu thật mạnh!

Trần Vũ mặc dù đã đọc trước nội dung nhưng lần này vẫn kinh ngạc, vì một chỉ này của hắn xuyên qua phiến đá như đâm vào đậu hủ, mà Băng Châm Quyết không làm được như vậy.

Một chỉ này lực công kích, chỉ sợ đuổi sát võ giả Binh Khí Cảnh cũng không nói chơi.

Hai ngày sau hắn tiếp lục luyện tiếp pháp thuật khác.

Phong Cương Thuật hắn có thể điều khiển được gió làm vũ khí, Phong Cương Thuật xuất ra, liên tục những ngọn cương phong chém nát tảng đá.

Hắn luyện tập từ ngày này sang ngày khác, không có thời gian nào là hắn được rảnh rỗi, sau khi tu luyện cũng cố tu vi xong, hắn liền luyện tập các pháp thuật mình chưa thi triển tốt.

Luyện đến chiều tối, lại nghỉ ngơi sáng cứ tiếp tục tu luyện, loay hoay ba tháng trong tháp trôi qua nhanh chóng.

Bây giờ Băng Châm Quyết thần thức hắn đã có thể khống chế hơn năm trăm băng châm, còn Kiếm Chỉ Thuật hắn cũng đã luyện tập đến đại thành cách không giết người.

Có điều hắn cảm thấy lạ Ngự Phong Thuật theo thực lực hắn ở hiện tại cùng lắm chỉ phi hành trên không được chừng hai trăm dặm là cùng, mà...hắn cứ bay là đà hơn năm trăm dặm trong tháp mà cũng không hết pháp lực.

Hắn biết Ngự Phong Thuật này sử dụng rất nhiều pháp lực, nhưng pháp lực hắn mất tầm tám thành pháp lực, thì Hỗn Độn Thiên Kinh giúp hắn hồi lại hơn phân nửa, làm pháp lực hắn sử dụng hầu như không hết.

Nên hắn mới phi hành đến chán mà cũng không có rơi xuống dưới, điều này hắn cũng đã có kiểm chứng qua, Băng Châm Quyết một lần sử dụng phải mất đến nữa thành pháp lực, tối đa chỉ là khai triển được hai lần là phải ngồi xuống hồi phục lại pháp lực rồi!

Mà hắn vừa thi triển hai lần xong, ngồi xuống hồi phục nhưng chưa đến nửa canh giờ là hắn lại xuất ra Băng Châm Quyết hai lần liên tục.

Trần Vũ liền câu thông với sư phụ của mình, Tháp Lão liền nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn, nheo mắt quán sát.

- Ồ mới đây ngươi đã đến Ngưng Thần Kỳ rồi sao, ha ha tốt, tốt, tốt!

Tháp Lão cười lớn vỗ vỗ vai của hắn như kích lệ tinh thần thêm cho hắn, sau đó khuôn mặt ngưng trọng hỏi hắn.

- Ngươi kêu ta ra đây có chuyện gì?

Cơ Nguyệt cũng đồng dạng xuất hiện, vừa nghe thấy hai người đang nói chuyện nên cũng không tiện xen vào, mà đứng kế bên hắn quan sát.

Trần Vũ cũng không dư lời, khuôn mặt hưng phấn hỏi.

- Hỗn Độn Thiên Kinh là sư phụ ngài tạo ra sao?

Tháp Lão nghe nói như vậy, không hiểu rõ ý tứ của đồ đệ mình liền hỏi lại.

- Nó không phải do ta tạo ra, mà nó có vấn đề gì sao?

Trần Vũ nghe xong con ngươi cũng co rụt lại, đến sư phụ của mình mà cũng không tạo ra được nó vậy công pháp này lấy từ đâu ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.