Lam

Chương 3: Liêu Thị Lang



Cót két…

Cánh cửa phủ chậm rãi mở ra, lão quản gia tức tốc hành lễ:

- Tiểu nhân kính chào Liêu đại nhân. Chẳng hay đại nhân hôm nay đến có việc gì?

Đứng trước cửa phủ là một nhóm người, không, nói đúng hơn là một nhóm người cung phụng cho một người. Một tên mặc áo Thị Lang béo ị, một tên lính hầu cận đứng sát bên cạnh. Phía sau là chiếc kiệu với tám người khiêng đang thở hổn hển. Cuối cùng là mười hai tên lính đứng bảo vệ xung quanh.

- Láo xược, chỉ một tên quản gia nho nhỏ cũng dám chất vấn Thị Lang Hình Bộ?

Liễu Thông quát, làm lính hầu cận cho Liêu Thị Lang một thời gian làm hắn cũng bị nhiễm một số tính khí của chủ, điển hình là ngông cuồng, tự cao tự đại. Hắn không chờ Lê Minh nói gì, giơ chân đạp vào bụng lão. Lão quản gia bị đá trúng, ngã lăn ra đất. Vừa hay lúc đó Tiểu Du chạy tới, một màn này nhìn thấy cực kỳ rõ ràng. Nó phẫn nộ quát:

- To gan, dám đánh người giữa thanh thiên bạch nhật. Vương pháp ở đâu?

Liêu đại nhân làm như không nhìn thấy gì, ì ạch đi tới. Tên này quá béo, béo đến nỗi đi lại cũng thấy khó khăn. Cả người hắn dường như là một khối cầu di động. Bên dưới lớp áo gấm lụa là là căng phồng những lớp mỡ khiến người ta ghê tởm. Chỉ vài bước chân nhưng cũng làm vị đại nhân này thở hổn hển, mồ hôi chảy khắp người. Liễu Thông và mười hai tên lính bảo vệ cũng đi theo, nửa bước không rời.

- Con mẹ nó, cửa gì nhỏ như vậy. Kiệu cũng không vào được.

Tiểu Du chạy tới đỡ Lê Minh dậy, trợn mắt định mắng tiếp. Liễu Thông không cho nó cơ hội đó, quát to:

- Dân đen dám cản trở mệnh quan triều đình, là vi phạm vương pháp. Tên tạp chủng ngươi chẳng lẽ cũng muốn ngăn cản chúng ta?

- Ngươi, ngươi… - Dù sao nó vẫn là một đứa nhỏ, công phu mồm mép chưa thể dùng được. Ngược lại lão quản gia lại rất bình tĩnh, kéo nó ra sau lưng mình. Lão cung kính hành lễ:

- Liêu đại nhân, tiểu nhân ngu dốt, mong đại nhân tha thứ. Mời đại nhân.

Nói đoạn lão ra hiệu cho Tiểu Du ra ngoài, tự mình dẫn đoàn người của Liêu đại nhân vào trong phủ. Liễu Thông đi qua nó liền nhổ một bãi nước bọt xuống đất. Hắn nói nhỏ, đủ để mọi người cùng nghe thấy:

- Lão già phế vật, tên tạp chủng cũng phế vật nốt.

Trên khuôn mặt đầy mỡ của Liêu đại nhân nở một nụ cười khoái trá, đắc chí ngẩng cao đầu. Lão quản gia vẫn tiếp tục đi, không chút phản ứng nào. Liễu Thông khinh bỉ nhìn nó, rồi vội vàng vuốt đuôi chủ:

- Lão gia, ở đây thật nghèo nàn. Sao chúng ta không hẹn người ra Lầu Nguyệt Hiên?

- Ha hả, người không biết chứ. Có những tên nghèo đến nỗi một chén trà trong Lầu Nguyệt Hiên cũng không trả nổi. Ha ha, ha ha ha…

Trong mắt Tiểu Du như bốc lên hai ngọn lửa, nó muốn lập tức lao lên, đánh cho hai tên này một trận, bất kể việc mình chỉ là một đứa bé yếu ớt. Bất chợt một luồng lam quang lướt qua, tốc độ cực nhanh, xoa dịu lại tâm trạng đang bốc hỏa của nó. Lam quang như một gáo nước lạnh dội xuống, làm nó hơi rùng mình.

Tiểu Du kinh ngạc, không một ai ở đây nhận ra có điều gì xảy ra, chỉ có nó cảm nhận được. Nó vốn muốn nghe trộm mọi người nói chuyện, nhưng lại sợ gia gia trách mắng. Gãi đầu gãi tai một hồi, nó quyết định đi tìm Cẩu Tử. Cẩu Tử là một tên đần, ý là không được thông minh cho lắm, nhưng tên này lại rất to con. Tiểu tử này muốn cho tên lính kia một bài học. Nó vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Minh bá bá đã nói: Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn. Ta chỉ cần vài ngày. Hừ hừ, hừ hừ hừ…

***

- Cẩu Tử, Cẩu Tử.

Phía trước Tiểu Du xuất hiện một cậu bé rất cao to. Trên hai tay nó đang ôm hai bao gạo lớn, băng băng đi trên đường. Mặc dù cũng chỉ mới năm tuổi như Tiểu Du nhưng không biết vì lý do gì, nhìn Cẩu Tử không khác gì một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi. Nó có khuôn mặt hơi vuông, mái tóc cắt ngắn và cái mũi to một chút. Đặc biệt nhất là đôi mắt, tuy khuôn mặt rất nam tính nhưng mắt của Cẩu Tử màu đỏ nhạt rất đẹp, giống hệt mắt của mẫu thân nó.

- Cẩu con mẹ ngươi, ta gọi là Gia Viễn. Ngươi lại muốn ăn đòn hả. - Nó trợn mắt lên nhìn Tiểu Du đang chạy tới từ xa. Nó ghét nhất người khác gọi nó là Cẩu Tử, tên tiểu tử này còn không biết điều hú hét tên nó từ đầu đường đến cuối đường.

Tiểu Du thở hổn hển vịn lấy vai Cẩu Tử, chỗ cao nhất nó có thể với được:

- Cẩu Tử, có muốn làm một vụ lớn không?

Cẩu Tử ném hai bao gạo xuống đất, hai tay chống nạnh, dõng dạc nói to:

- Ta mới không rảnh rỗi như vậy. Ta còn phải phụ giúp mẫu thân đi đưa gạo. - Nó nói xong liền nhìn ngó một hồi xung quanh, thấy không có ai liền hạ giọng nói nhỏ. - Con mẹ nó, nói nhỏ thôi. Vụ gì, bao lớn?

Tiểu Du cũng nhỏ giọng thì thầm:

- Lớn, rất lớn.

Cẩu Tử háo hức nhìn nó:

- Lớn bằng vụ hồi nãy không?

Tiểu Du đen mặt. Vừa nãy nó với Cẩu Tử có xích mích với hội Ngũ Kê, dẫn đến "thanh toán" lẫn nhau. Nó với Cẩu Tử chơi với nhau từ nhỏ, tự lập ra hội Nhị Cẩu. Cẩu Tử đại ca, nó làm Nhị đệ. Hội Ngũ Kê có năm tên, một tên sáu tuổi, bốn tên năm tuổi. Vừa hô xông lên là Cẩu Tử đuổi theo tên sáu tuổi đánh như đánh chó, còn Tiểu Du bị bốn tên năm tuổi vây đánh còn thảm hơn chó. Vết bầm trên mắt nó cũng là bất cẩn không đỡ kịp nên bị trúng một đấm trực diện. Đánh xong rồi Cẩu Tử còn mở miệng chê bai:

- Ngươi kém, có mấy tên bằng tuổi cũng không đánh được. Năm đó ta bằng ngươi, một mình ta cân ba tên như bọn chúng.

- Con bà ngươi, chẳng lẽ ngươi với ta không phải bằng tuổi. Ta nhịn!

Tiểu Du hít một hơi thật sâu, đè nén tâm tư đấm bầm mắt tên đần này. Vì rất có khả năng vị đại ca này sẽ cho nó bầm nốt mắt còn lại. Như thế hội Nhị Cẩu sẽ đổi tên thành hội Gấu Trúc rồi. Nó thần thần bí bí nói:

- Lớn hơn nhiều, đi làm thịt một con chó lớn.

Cẩu Tử sáng mắt lên, kéo Tiểu Du vào góc đường, không quên bê theo hai bao gạo:

- Chó, bao lớn? Ngươi không biết, phụ thân ta có một lần cho ta ăn thử một ít thịt chó. Chậc chậc, hương vị đến bây giờ ta cũng không quên được.

Tiểu Du đổ mồ hôi hột, hình như nó chưa giải thích rõ ràng. Nhưng mà không biết nếu nói là đi đánh mệnh quan triều đình thì tên này có chạy mất không nhỉ?

- Ý ta là, mà thôi. Ngươi cứ chờ tin tức của ta. Vài ngày nữa chúng ta sẽ hành động.

- Được, nhớ giữ chỗ cho ta. - Cẩu Tử vác hai bao gạo chạy mất, vừa chạy vừa quay đầu gào to. - Xin lỗi lão nhị, đại ca không thể giúp ngươi làm những việc thương thiên hại lý, tạm biệt.

Lý Du trợn mắt, gân xanh nổi đầy đầu. Nó bắt đầu hối hận khi cùng tên này hành động. Sao từ trước đến nay không thấy tên này khôn như vậy nhỉ? Chẳng lẽ đúng như Minh bá bá đã nói: Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Tên khốn này ở gần mình lâu nên "sáng" theo nhỉ? Ừm, chắc chắn là như thế.

***

- Lão thần tiên, ngài đã tu luyện thành tiên chưa.

Liêu đại nhân ngồi trên một chiếc ghế rất lớn, mỉa mai hỏi. Thì ra do tên này quá béo, nên lúc nào cũng phải mang theo một cái ghế riêng cho mình. Hắn vừa nói xong thì tên lính hầu cận bật cười. Liêu đại nhân cũng không ngăn cản, khoái chí nhìn ông.

Phía bên kia Lý Vân Nhiên vẫn điềm nhiên thưởng trà, nhạt giọng nói:

- Thứ lỗi lão phu không tiện trả lời. Chẳng hay hôm nay Liêu đại nhân đến đây có việc gì?

- Hôm nay ta có chút giấy tờ cần lão thần tiên điểm chỉ. - Liêu đại nhân xòe ra bàn tay nung núc thịt, Liễu Thông vội rút ra một cuộn giấy cung kính đặt lên. Vị đại nhân này đập thật mạnh cuộn giấy lên bàn, nói. - Lão thần tiên, phải điểm chỉ đấy.

Lý Vân Nhiên ngạc nhiên, thường thì sau khi về hưu mọi vấn đề sẽ chuyển sang các Thị Lang khác. Hơn nữa, ông theo quan trường đã lâu, tuy rằng xử án rất nhiều vụ nhưng đều đã làm tới nơi tới chốn. Chẳng lẽ là những vụ án phát sinh gần đây? Lão quản gia cầm lấy cuộn giấy, cẩn thận mở ra đưa cho ông.

- Không được! - Lý Vân Nhiên từ nãy tới giờ trước những lời khiêu khích vẫn bình tĩnh đột nhiên nổi nóng. Ông cũng đập thật mạnh tờ giấy lên bàn, mặt đỏ lên. - Hoang đường, vương pháp ở đâu?

Liêu đại nhân đắc chí nhìn vẻ mặt của lão đối đầu. Ngày trước ông ta vô cùng uy phong, được dân chúng ủng hộ, thậm chí còn được Thượng Thư Hình Bộ bảo vệ nên mới còn sống đến khi về hưu. Chứ với tính cách không sợ cường quyền như Lý Vân Nhiên, không sớm thì muộn cũng phải chết vài chục lần. Ngay cả Liêu đại nhân hắn cùng là Thị Lang Hình Bộ nhưng còn chẳng có tiếng nói, lúc nào cũng phải để ý sắc mặt tên đồng cấp già nua. Lần này thì vui rồi, để xem ta chà đạp lòng tự tôn của ngươi!

- Lão thần tiên, ở đây ta có một phong thư của Thượng Thư, ngươi có thể xem.

Liêu đại nhân hất cằm, Liễu Thông vội lấy ra một phong thư đặt lên bàn. Lão quản gia căng thẳng nhìn sắc mặt của Lý Vân Nhiên, cầm phong thư lên đưa cho ông. Lý Vân Nhiên vội vàng xé mở bao thư, đọc xong thì càng tức giận hơn, quát:

- Hồ đồ! Thượng Thư đại nhân, tại sao ngài lại làm như vậy!? Làm như thế là có tội với dân chúng, có tội với người đã chết!

- Ta nghe rõ ràng đấy lão thần tiên, ngươi đang chửi mắng Thượng Thư đại nhân sao? - Liêu đại nhân cười khằng khặc, sau đó lập tức đổi sắc mặt sang cực kỳ nghiêm trọng, gằn giọng nói. - Hôm nay ngươi muốn cũng phải điểm chỉ, không muốn cũng phải điểm chỉ!

- Ta không làm, cút! Ngươi cút ngay!

- Ha ha, ha ha ha… Ta đã biết là ngươi sẽ không chấp nhận. Ngươi có biết hắn ta là ai không? Hắn là con trai duy nhất của Lưu Nguyên Soái, người đang trấn giữ Tuyệt Vọng Sâm Lâm! Lưu Nguyên Soái đã sắp phản hồi Thần Thành. Ta nói cho ngươi biết, chuẩn bị chờ chết đi!

Nói xong hắn ì ạch đứng dậy, chậm rãi đi ra cửa:

- Điểm chỉ, thả hắn ra, ngươi mất mặt. Không điểm chỉ, ngươi phải chết! Không những ngươi phải chết, với cá tính của Lưu Nguyên Soái, toàn bộ cửu tộc ngươi cũng sẽ chôn cùng. Thậm chí cả những người ngươi chỉ gặp mặt cũng chết tốt! Ngươi sẽ lựa chọn thế nào đây? Giữ lại tôn nghiêm để tất cả cùng chết, hay bỏ đi tôn nghiêm để giữ lại tính mạng? Ha ha, ha ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.