Viên Thiếu Tề mím môi tự giễu bản thân, nâng ly rượu uống cạn.
Kiều Khôn nhìn anh uống hết ly này tới ly khác, cũng không ngăn cản, thậm chí
còn rót cho anh từng ly. Có đôi lúc, đàn ông khi gặp một vấn đề khó có thể giải
quyết được, họ đơn giản chỉ có thể tìm tới rượu..
Hai người ngồi uống rượu trong quầy bar, trên dãy ghế song song với bức tường
kính, ở bên ngoài ngập tràn ánh sáng với những đèn màu rực rỡ khắp các đường
phố.
“Tụi mình đã không gặp nhau gần hai tháng rồi.”
Viên Thiếu Tề buồn bã nói.
“Hai tháng? Lâu như vậy sao?”
Kiều Khôn kinh ngạc.
“Tại sao giờ cậu mới nói cho mình biết?”
“Cậu bận rộn như thế, không tham gia hội nghị thì cũng là xét tuyển nhân
viên, trước đó còn ra nước ngoài phỏng vấn, mình làm sao dám tới tìm cậu kể
khổ?”
“Nhưng đây là việc lớn mà.”
Một người đàn ông dành toàn bộ tấm chân tình của mình ra để cầu hôn mà bị cự
tuyệt, cho dù mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ bị tổn thương, hơn nữa người kia còn tránh
mặt.
“Cô ấy còn uy hiếp mình, nếu mình lại tìm tới nhà cô ấy, cô ấy sẽ ngay lập
tức bí mật rời đi, khiến cho mình không bao giờ tìm thấy.”
Điều này Viên Thiếu Tề có thể chắc chắn, nếu như Ngữ Đạt một chút nào đó căm
ghét anh, anh sẽ không thể không có cảm giác.
“Vậy vì sao cô ấy từ chối lời cầu hôn của cậu?”
Kiều Khôn không hiểu được.
Viên Thiếu Tề không trả lời ngay, hoảng hốt thất thần.
“Mình nghĩ, có lẽ là vì đây.”
Anh đưa tay sờ trán.
Kiều Khôn xoay mình nhìn sang, phát hiện một vết sẹo rất rất nhỏ. Tuy rằng
theo thời gian, nó đã mờ đi nhưng vẫn nhận thấy được lúc trước hẳn là một vết
thương rất sâu.
“Nó là gì vậy? Cậu đánh nhau bị thương à?”
“Là bố Ngữ Đạt gây ra.”
Viên Thiếu Tề giải thích.
“Ông ấy lấy gậy golf đánh mình.”
“Cái gì?”
Kiều Khôn kinh hãi. Gậy golf bằng kim loại, chỉ không cẩn thận một chút thôi,
đừng nói là vỡ đầu chảy máu, thậm chí còn có thể gây chết người.
“Ông ấy sao có thể đối xử với cậu như thế?”
“Bởi vì ông ấy nói, mình không xứng với con gái bảo bối của ông ấy…”
Viên Thiếu Tề từ từ kể lại sự việc xảy ra ngày đó. Đây là bí mật anh chưa bao
giờ tiết lộ với người khác, ngay cả năm ấy khi Ngữ Đạt phát hiện vết thương này
, anh cũng chỉ nói vài ba câu, nhưng anh nghĩ, cô đã đoán được vì sao.
“Vậy ra cậu…. đã phải chịu những thứ này.”
Sau khi nghe xong, Kiều Khôn cảm thấy tức giận thay cho bạn. Lúc trước anh
chỉ biết rằng bạn mình, vì sự phản đối của gia đình vợ cũ, mới lựa chọn bỏ trốn
để kết hôn, không biết rằng cậu ấy vẫn âm thầm chịu đựng nỗi đau.
Đối với sự tức giận của Kiều Khôn, Viên Thiếu Tề vẫn bình tĩnh. Sau tất cả,
với anh, mọi thứ đã thay đổi.
“Mặc dù Ngữ Đạt không biết bố mẹ cô ấy đã bí mật nói với mình những gì, nhưng
cô ấy biết mình không thích họ, thậm chí có thể nói là căm ghét, cho nên…”
“Cho nên cô ấy mới có thể từ chối lời cầu hôn của cậu, bởi vì không tin cậu
sẽ đối xử tốt với mẹ cô ấy?”
Kiều Khôn nhanh chóng đoán được ý của anh trong lời nói.
“Cô ấy nói rằng mình chỉ thương hại cô ấy, mới có thể cầu hôn cô ấy.”
Viên Thiếu Tề nói khẽ, chầm chậm uống rượu, rượu đốt cháy cổ họng, đốt cháy
lục phủ ngũ tạng và đến cả trái tim anh, cũng vì vậy mà âm ẩm đau.
“Cô ấy nói mình thấy cô ấy là người phải mang gánh nặng gia đình, vừa phải
chăm sóc người mẹ mắc bệnh Alzheimer, cho nên mới có thế không vì lý do gì, thể
hiện tinh thần hiệp nghĩa. Cô ấy còn nói, mẹ cô ấy không phải người thân của
mình, mình không thể đối xử tốt với bà ấy cả đời, sớm hay muộn, một ngày nào đó,
mình cũng sẽ đánh mất nguyên tắc của mình.
“Những điều cô ấy nói… không phải là không đúng.”
Kiều Khôn không đành lòng đứng về phía bạn, cho dù sự thật phũ phàng, anh vẫn
lựa chọn vạch trần nó.
“Mình nghe nói, những người bị bệnh Alzheimer về sau đều mất đi ý thức, thậm
chí còn bị ảo tưởng. Chưa kể đến những vấn đề sinh lý như đại tiểu tiện mà cậu
không thể ngăn cản được. Đối với những người như vậy, cần một sự nhẫn nại rất
lớn.”
“Mình biết.”
Viên Thiếu Tề nắm chặt ly rượu.
“Và mình nghĩ cho tới giờ phút cuối cùng, Ngữ Đạt, cô ấy cũng sẽ không bao
giờ lựa chọn đưa bà ấy vào viện dưỡng lão.”
“Vậy phải làm thế nào?”
Kiều Khôn thở dài.
“Cậu có thể vượt qua những điều đó không?”
Anh im lặng không nói gì.
Anh không làm được.
…
Tình yêu không phải là tất cả, đây là sự thật cô rút ra được từ cuộc hôn nhân
tan vỡ, tin rằng anh cũng biết.
Hai người họ có thể mù quáng yêu nhau, không do dự tiến tới hôn nhân, nhưng
hôn nhân không phải là câu chuyện tình yêu, mà là thực tế cuộc sống.
Cuộc sống, phải theo thời gian trải qua, trên đời này không có sức mạnh nào
có thể chống lại nó.
Thời gian là điều tàn khốc nhất, tình yêu ở trước mặt nó, cũng chỉ có thể
tuyên bố đầu hàng.
Vì vậy, cô không có đủ dũng khí để nhận lời cầu hôn của anh, anh hẳn cũng
biết….
Đọng lại suy nghĩ, Uông Ngữ Đạt tựa vào cửa sổ, nhìn mưa bụi bay bay ngoài
kia. Ngón tay để trên mặt kính, từng chút, từng chút, viết nên một cái tên cô
không dám gọi.
Thiếu Tề, Thiếu Tề, Thiếu Tề…
“Bánh Bao!”
Một tiếng gọi nhỏ khe khẽ từ cổ họng đột ngột vang lên sau lưng cô.
Cô sững sờ, buồn bã quay đầu nhìn.
“Đạt Đạt, mẹ muốn Bánh Bao.”
Mẹ cô đi tới, nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, giống như đang tìm kiếm thứ gì
đó.
Lại nữa rồi!
Uông Ngữ Đạt nhỏ giọng thở dài.
“Mẹ, không phải con đã nói nhiều lần rồi sao? Anh ấy sẽ không tới nữa.”
Kể từ sau khi cô không đồng ý cho anh tới thăm, mẹ cô dường như cứ vài ngày
lại khóc lóc ầm ỹ đòi Bánh Bao. Ban đầu cô chỉ nghĩ mẹ thèm ăn, sau này cô mới
hiểu được “Bánh Bao” mà mẹ cô nói, không phải là thức ăn, mà là Viên Thiếu
Tề.
Cô không hiểu vì sao mẹ cô luôn muốn gặp anh, hai người mới chỉ ở gần nhau
trong vài ngày ngắn ngủi. Hơn nữa cách đây đã lâu, mẹ cô còn thực sự rất ghét
người con rể này, không phải sao?
“Bánh Bao vì sao không tới? Bánh Bao cũng ra nước ngoài rồi sao? Chúng ta bắt
máy bay đến chỗ Bánh Bao đi!”
Mẹ cô la hét ầm ỹ.
“Mẹ, anh ấy bận bịu rất nhiều việc, chúng ta đừng đi quấy rầy anh ấy được
không?”
Cô cầm chặt bàn tay mẹ, cố gắng dỗ dành bà.
“Nhưng Bánh Bao nói sẽ đưa mẹ đi chơi!”
Mẹ cô không muốn.
“Con cũng có thể đưa mẹ đi mà. Mẹ muốn đi đâu? Đi tắm nước nóng nhé? Hay đi
tắm bùn được không? Con bảo Duệ An lái xe đưa mẹ con mình đi nhé!”
“Mẹ không muốn cậu ta, mẹ muốn Bánh Bao!”
Không biết vì sao, mẹ cô không có ấn tượng tốt với Duệ An, anh tới chơi vài
lần, đều kết thúc rất ầm ỹ.
“Mẹ…”
“Bánh Bao, Bánh Bao! Mẹ muốn Bánh Bao!”
Mẹ cô khóc lóc, la hét không ngừng, hờn dỗi giống như đứa trẻ.
Uông Ngữ Đạt nhắm mắt, hít sâu, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá. Thời gian
này, cô cảm thấy rất khó chịu, ăn không ngon miệng, rất khó có một buổi tối ngủ
ngon lành, còn phải thương xuyên ứng phó với những cơn giận vô cớ của mẹ, thần
kinh cô cứ căng thẳng không thôi.
“Mẹ, con xin mẹ đừng làm ồn nữa được không? Xem như con van xin mẹ.”
“Bánh Bao ở đâu? Mẹ muốn Bánh Bao!”
“Mẹ!”
Cô tức giận, bất giác cao giọng, mặt nghiêm lại, dọa mẹ cô sợ.
“Rốt cuộc mẹ muốn thế nào đây? Vì sao con nói thế nào mẹ cũng không nghe? Anh
ấy tốt ở chỗ nào chứ? Mẹ sao phải tìm anh ấy?”
“Bởi vì Bánh Bao …. quý như vàng vậy. Bánh Bao đút cho mẹ ăn canh…”
Mẹ cô thì thầm, trông hốt hoảng, bỗng trở nên thất thần, ánh mắt đờ đi.
“Mẹ tưởng tượng mẹ gặp anh trai con, con không phải nói chúng ta cùng đi máy
bay tới chỗ anh con sao?”
Uông Ngữ Đạt nhìn mẹ cô, liền lập tức hiểu ra, thì ra mẹ cô nhầm chồng cũ của
cô với anh trai, có lẽ trong tâm tưởng của bà, hai người là một.
Bà coi “Bánh Bao” thành con của mình, đứa con đã từ bỏ bố mẹ không quan
tâm.
Nghĩ tới đây, trái tim Uông Ngữ Đạt nhói đau, trong mắt, lửa giận đã biến
mất, cái còn lại chỉ là tro tàn ảm đạm. Cô bước tới, vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng
đang run run của mẹ.
“Mẹ nói Bánh Bao đút canh cho mẹ sao?”
“Đúng vậy, Bánh Bao đã đút canh cho mẹ ăn.”
Mẹ cô cười ngốc ngốc.
“Bánh Bao rất tốt, đúng không?”
Quả thật rất tốt, cô không thể ngờ rằng anh có thể đối xử với mẹ cô tốt như
vậy. Anh ấy đáng lẽ phải hận bố mẹ cô mới đúng, không phải sao?
Cô đã nghĩ rẳng, cả cuộc đời này anh sẽ luôn thù hận họ, nhưng anh….
Nước mắt lặng rơi, cô cắn chặt môi, cố nén tiếng khóc trong cổ họng.
“Đạt Đạt, chúng ta cùng đi tìm Bánh Bao đi, đi tìm Bánh Bao đi.”
Mẹ cô kiên trì lắc lắc cánh tay cô không buông.
“Vâng, chúng ta đi tìm anh ấy.”
Vì thế cô dẫn theo mẹ, cùng với tâm trạng xúc động ngồi lên taxi, đi thẳng
tới khách sạn Xuân Duyệt, vừa đi vừa gọi điện cho anh, nhưng không ai nhấc máy.
Cô tới thẳng quầy tiếp tân nói muốn gặp phó tổng giám đốc, thế nhưng họ nói phó
tổng giám đốc không có ở đó.
“Xin lỗi, có phải anh ấy đi họp không? Khi nào thì trở về vậy?”
“Phó tổng giám đốc không đi họp, mà đi ra nước ngoài!”
Một giọng nói vang lên sau lưng cô.
Xoay người lại, cô bắt gặp khuôn mặt lạnh như băng của Lưu Hiểu Tuyên.
“Tôi đã gặp cô.”
Lưu Hiểu Tuyên đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh nhìn sắc bén.
“Cô chính là người phụ nữ lần trước tới vịnh cùng với Thiếu Tề? Còn nữa, vào
ngày sinh nhật của tôi, có phải cô chính là người đánh đàn không?”
Cô nhận ra sự truy vấn trong lời nói của Lưu Hiểu Tuyên, sự đề phòng nghiêm
khắc.
“Cô chính là vợ cũ của Thiếu Tề?”
Lưu Hiểu Tuyên tiếp tục truy hỏi.
Cô gật đầu khẳng định, lịch sự tự giới thiệu.
“Tôi họ Uông, Uông Ngữ Đạt.”
“Cô Uông.”
Lưu Hiểu Tuyên hừ lạnh, cười mà không cười.
“Xin hỏi cô tìm Thiếu Tề có việc gì?”
Cô ta cao giọng cao ngạo hỏi, như tự cho mình là vợ anh, còn cô là hạng nhân
tình bên ngoài không biết tự hổ thẹn.
Uông Ngữ Đạt nhíu mày, trở nên nghiêm túc, không muốn ở thế yếu hơn trước
người phụ nữ này.
“Tôi muốn gặp anh ấy, còn về lí do tại sao, tôi nghĩ không cần thiết phải báo
cáo với cô.”
“Người đàn bà có khuôn mặt ngu ngốc này là mẹ cô phải không?”
Uông Ngữ Đạt rùng mình, theo trực giác kéo mẹ cô ra sau lưng. Bất kể là ai,
cô cũng không cho phép người đó coi thường mẹ mình.
“Tôi nghe nhân viên khách sạn nói, Thiếu Tề dẫn theo một người già mất trí
tới khách sạn. vốn không tin, nhưng hóa ra lại là thật à?”
Lưu Hiểu Tuyên khinh thường cười khẩy.
Đủ rồi! Cô không cần thiết phải ở đây để nhận sự sỉ nhục.
Uông Ngữ Đạt cắn răng, ngẩng đầu ưỡn ngực.
“Nếu Thiếu Tề không ở đây, thì tôi đi trước.”
Nói xong, cô nắm tay mẹ thẳng bước. Nhưng giọng nói sắc sảo của Lưu Hiểu
Tuyên lại vang lên phía sau.
“Cô không nghe nói gì sao? Thiếu Tề đã nhận lời bố tôi.”
Nhận lời gì chứ? Cô ngạc nhiên quay đầu.
“Khách sạn Xuân Duyệt có kế hoạch mở rộng ở Mĩ, bố tôi muốn Thiếu Tề phụ
trách kế hoạch này. Hôm nay, anh ấy sẽ bay sang Miami, bây giờ có lẽ đang trên
đường tới sân bay rồi.”
Thiếu Tề đi Mỹ ư? Điều đó có nghĩa là….
Anh ấy có thể sẽ không quay về Đài loan trong vài năm tới ư?
Không thể nào!
Thiếu Tề không thể nào cứ im lặng mà đi Mỹ như vậy, anh ấy nếu rời khỏi Đài
Loan, ít nhất cũng phải gọi điện nói cho cô, đúng không?
Anh ấy sẽ không tàn nhẫn như vậy, không thể nào ngay cả câu tạm biệt cũng
không nói….
Uông Ngữ Đạt, mày đang nghĩ gì vậy? Rõ ràng chính mày là người nói không cần
gặp lại anh ấy, chính mày là người đẩy anh ấy ra xa mà.
Cho nên anh ấy đi rồi, rất xa rồi, cách xa cô nửa vòng trái đất, một đại
dương mênh mông.
Uông Ngữ Đạt phút chốc đứng không vững, sức lực toàn thân như mất hết, mềm
nhũn như quả bóng, suy sụp không chịu nổi.
Trong sân bay, người đến người đi, mọi người ai ai cũng có phương hướng, chỉ
có cô, bị lạc giữa những con sóng tình yêu, đẫm nước mắt.
Cô không hiểu vì sao mình lại vội vội vàng vàng tới sân bay, tới đây thì làm
được gì chứ? Chẳng lẽ cô nghĩ có thể tìm lại được anh sao? Muốn cầu xin anh ấy
đừng đi sao?
“Đạt Đạt, Bánh Bao đâu rồi?”
Mẹ cô níu lấy ống tay áo cô, không ngừng truy hỏi.
Tiếng nói vang lên rõ ràng, giống như một viên đạn bắn ra, bắn thẳng vào nơi
âm u trong sâu thẳm trái tim cô, cô sẽ điên mất, hai tay đưa lên bịt tai trong
vô thức.
“Bánh Bao ở đâu?”
Cô không biết, đừng hỏi cô! Anh ấy đi rồi, đi thật rồi, anh ấy không cần cô
nữa, bỏ lại cô một mình….
Cô rất hối hận, hối hận đã cự tuyệt lời cầu hôn của anh, cô cứ nghĩ rằng mình
rất kiên cường. Nhưng kì thật…lại rất yếu đuối. Cô sợ một mình đối mặt với tương
lai phía trước, cô cũng muốn có một người để dựa vào.
“Đừng bỏ lại em, đừng tàn nhẫn như vậy….”
Nước mắt chảy xuống không ngừng, chua xót nghẹn ngào, cô khóc vang như đứa
trẻ lạc đường.
“Con phải làm sao đây? Con phát hiện ra…con vẫn còn rất yêu anh ấy, rất yêu
rất yêu…Có lẽ anh ấy không cần con nữa, anh ấy bỏ lại con rồi…”
“Đạt Đạt ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa…”
Ngày đó, cô cũng ở sân bay khóc to.
Trải qua nhiều năm khổ sở chịu đựng, tất cả đều theo tiếng khóc mà thoát ra,
chứa đựng trong những giọt nước mắt trong suốt, rơi đầy trên má.
Cô không thể gục ngã. Nếu khóc có thể mang đi những ủy khuất, những hối hận
và cả những sự không cam lòng, vậy cứ khóc đi, chỉ mong sau khi nước mắt khô
cạn, cô lại có thể dũng cảm đứng lên, cùng chiến đấu với cuộc đời này.
Cô không có ai để dựa vào, chỉ có thể cùng mẹ nương tựa vào nhau, vì cô vô
cùng quý trọng tình thân duy nhất này.
“Uông Ngữ Đạt, cố lên! Mày có thể mà.”
Mỗi ngày cô sẽ không ngừng cổ vũ bản thân, phấn chấn tinh thần.
Những ngày ảm đảm trôi qua, đã qua một tháng.
Một hôm, chuông cửa nhà cô vang lên.
Cô đang đánh đàn cho mẹ nghe, hai tay ngừng lại, đi ra cửa. Ngoài cửa, người
mà cô nghĩ không bao giờ gặp lại, người ra đi không một lời từ biệt đang đứng
đó.
“Anh?”
Cô khiếp sợ nhìn chằm chằm vào người đàn ông với làn da ngăm đen, khuôn mặt
dạn dày sương gió.
“Em gái.”
Anh trai cô có chút ngượng ngùng, sau đó nở nụ cười.
“Lâu rồi không gặp.”
Cô giật mình nhìn anh trai, ngực phập phồng, băng giá cuồn cuộn nổi lên.
“Anh còn quay về Đài Loan làm gì? Làm sao anh biết em và mẹ ở đây? Anh có
biết mấy năm nay, ở nhà đã xảy ra chuyện gì không?”
“Anh biết.”
Anh cô nghe vậy, vẻ mặt rầu rĩ.
“Thiếu Tề đã nói hết cho anh biết.”
“Thiếu Tề ư?”
Cô ngạc nhiên.
Một người đàn ông khác xuất hiện, mỉm cười ấm áp đi về phía cô.
“Ngữ Đạt.”
“Anh….”
Cô càng run rẩy hơn, tiếng nói vang lên run run và kích động.
“Sao lại như thế này? Anh không phải…. đi Mỹ làm việc sao?”
“Ai nói anh đi Mỹ làm việc?”
Viên Thiếu Tề kinh ngạc nhíu mày.
Không phải sao? Uông Ngữ Đạt sửng sốt. Chẳng lẽ Lưu Hiểu Tuyên lừa cô?
“Anh không phải được cử đi Miami làm giám đốc chi nhánh của khách sạn
sao?”
“Xuân Duyệt đúng là có kế hoạch mở rộng kinh doanh ở Miami, nhưng hiện tại
mới chỉ là sơ bộ thôi. Anh chỉ đi công tác để khảo sát thôi, nhân tiện….”
“Nhân tiện hỏi thăm tin tức của anh.”
Anh cô tiếp tục giải thích.
“Thiếu Tề thông qua thám tử tư, biết được anh tới Mỹ. Thời gian qua, cậu ấy
đi khắp các thành phố lớn, mấy ngày trước mới tìm được anh ở Atlanta.”
“Atlanta? Anh đi làm việc ở Atlanta sao?”
“Ở bên đấy anh có mở một quán rượu nhỏ.”
“Vậy sao anh lại không liên lạc về nhà?”
Uông Ngữ Đạt không thể chịu nổi mà oán trách.
“Anh có biết những năm qua, mẹ lo lắng cho anh nhiều thế nào không?”
“Anh không dám.”
Anh cô áy náy gục đầu xuống, hai tay nắm chặt, dù không nói nhưng có thể thấy
được đang vô cùng căng thẳng.
“Năm đó, nếu anh không làm thiếu hụt ngân quỹ, công ty cũng sẽ không phá sản.
Anh không dám liên lạc với gia đình, anh sợ bố mẹ trách mắng, quả thực không
ngờ… không ngờ bố mất, mẹ lại trúng gió…”
“Anh thật quá đáng! Thật sự rất quá đáng!”
Uông Ngữ Đạt bật khóc, cô nghĩ nước mắt sớm đã khô cạn từ lâu vậy mà giờ lại
tuôn ra như thác, không thể ngừng lại được. Cô đánh vào ngực anh trai, vừa khóc
ai oán vừa nói ra bao khó khăn trong những năm qua.
“Anh có biết những năm qua em vất vả thế nào không? Anh có biết mẹ cứ khóc
lóc không ngừng đòi gặp anh, thậm chí vì đi tìm anh mà suýt bị lạc? Làm sao anh
có thể bỏ mặc cả người thân như thế? Làm sao có thể gây nên những chuyện như vậy
chứ? Anh có biết em thật sự đã vô cùng tức giận anh không? Em từng thề rằng nếu
anh quay về, em sẽ giết anh, em thực sự…. sẽ giết chết anh….”
“Xin lỗi em, em gái. Là anh trai không tốt, thực xin lỗi em.”
Anh hiểu được sự tức giận của em gái, không ngừng nói xin lỗi. quả thực những
năm gần đây, anh cũng đã tỉnh ngộ. Ở Mỹ cố gắng làm việc, mong chờ ngày có thể
trở về, cầu xin người nhà tha thứ.
“Là Bánh Bao phải không? Bánh Bao tới rồi sao?”
Mẹ cô nghe thấy tiếng nói ầm ĩ ngoài cửa tò mò chạy ra.
Anh cô bàng hoàng, ngay lập tức quay đầu nhìn về phía mẹ mình, đau đớn khôn
cùng.
“Mẹ, là con, con đã trở về rồi. Mẹ ơi!”
Anh cô dang tay ôm lấy bà,
“Mẹ, mẹ không nhận ra con sao? Con là con trai của mẹ đây, con đã trở
về.”
“Cậu là …..Tiểu Khải?”
“Đúng vậy, đúng là con…”
Hai mẹ con gặp lại xúc động, Uông Ngữ Đạt đứng một bên lau nước mắt không
ngừng rơi. Viên Thiếu Tề lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Cô ngạc nhiên, đôi mắt đẫm nước ngước lên nhìn anh.
“Cảm ơn anh, Thiếu Tề. Cảm ơn anh giúp em tìm được anh trai.”
Anh mỉm cười.
“Không cần phải cảm ơn anh. Đây là việc anh nên làm.”
“Em cứ nghĩ….anh đi Mỹ rồi, tưởng rằng anh sẽ không trở lại.”
Cô nghẹn ngào.
Anh cảm nhận được trong lời nói của cô có bao nhiêu buồn bã và đau khổ, lòng
nhói đau.
“Ai nói với em rằng anh đi Mỹ?”
“Là….”
Cô ngừng lại, đôi môi anh đào tái nhợt chợt nở nụ cười, như bông hồng nở rộ
trong sương mai, tươi mát và mềm mại. Là ai nói dối cô, không còn quan trọng
nữa. quan trọng là, lúc này anh đang ở đây, ngay trước mắt cô.
“Anh trở về là tốt rồi.”
Anh đưa tay, lau đi những giọt nước mắt trên má cô, nhìn sâu vào mắt cô, yêu
thương tràn đầy.
“Sắp tới em có rảnh không? Anh muốn dẫn em tới một nơi.”
…
Anh đưa cô tới một ngôi nhà trống.
Căn phòng không được trang trí gì, bên trong khoảng bốn mươi, năm mươi mét
vuông, đứng ngoài ban công có thể nhìn thấy ngọn núi phía xa xa, nhìn xuống là
công viên.
Lúc này hoàng hôn đang buông xuống, nắng chiều chiếu rọi vào bên trong phòng,
tạo nên một bức tranh hoàng hôn tuyệt đẹp.
“Em thích nơi này chứ?”
Anh cười hỏi.
Cô sửng sốt, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô, nhưng không dám tin.
“Điều này…. nghĩa là gì?”
“Nghĩa là, nếu em bằng lòng, anh muốn tặng em một gia đình.”
Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt và lời nói khiến cô có cảm giác choáng
váng.
“Nếu em thích, sau này, nơi này sẽ là phòng khách của chúng ta, chúng ta có
thể tiếp khách ở đây. Nơi này là phòng bếp, không gian đủ rộng chứ? Em không cần
nấu cơm, anh sẽ làm cơm cho em ăn…”
“Ai nói em sẽ không làm?”
Cô phản bác theo trực giác.
“Vài năm nay, em đã biết nấu nướng tốt lắm rồi.”
“Phải không vậy?”
Anh mỉm cười ấm áp, không cùng cô tranh cãi nữa, tiếp tục nắm tay cô dẫn vào
phòng trong.
“Nơi này có thể để làm phòng chơi đàn, khi em thích có thể chơi đàn cho cả
nhà cùng nghe, dù nửa đêm cũng có thể. Anh sẽ thuê thợ làm tường cách âm, sẽ
không ảnh hưởng tới hàng xóm… Căn phòng này thì dành cho mẹ, phòng này là thư
phòng, phòng này là phòng dành cho khách. Khi anh em trở về Đài Loan, có thể ở
đây.”
Anh dẫn cô quay trở lại phòng khách, mở cửa sổ sát đất, bước ra ban công, cảm
nhận những cơn gió buổi chiều nhè nhẹ.
“Ở đây có thể ngắm mặt trời lặn, em thích không?”
Anh quay sang hỏi cô, thân hình thả lỏng dựa vào lan can, tư thế nhàn hạ,
thoải mái, tự nhiên, tạo ra sức hút nam tính mãnh liệt.
Cô sững lại một chút rồi nở nụ cười, những đau khổ và phiền muộn không thể
nói bỗng chốc tan đi.
Sao cô có thể ngốc nghếch mà tin rằng bản thân mình có thể kháng cự khi gặp
lại anh? Cô thật sự rất yêu anh, yêu đến đau đớn con tim, nhưng…
“Em vẫn chưa tin anh sao?
Anh nhìn ra được sự băn khoăn của cô, thở dài.
“Không tin anh có thể mang tới cho em một gia đình hạnh phúc sao?”
“Làm sao anh có thể tha thứ được chứ?”
Cô buồn bã nói.
“Bố mẹ em trước kia đối xử không tốt với anh, nên chắc hẳn anh rất căm ghét
họ. Còn em… không phải anh đã từng nói, mãi mãi sẽ không bao giờ tha thứ cho em
sao?”
Anh lắc đầu, cầm chặt hai tay cô, kéo cô tới trước mặt mình, ánh mắt trìu
mến, yêu thương, dịu dàng nhìn cô.
“Anh cũng đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể tha thứ. Nhưng thời
gian qua, khi anh hết lần này tới lần khác đi Mỹ, tìm kiếm anh trai em, anh bỗng
nhận ra, kì thật, người anh nên tha thứ, là chính bản thân mình.”
“Tha thứ cho anh… Chính bản thân anh?”
Cô không hiểu ý anh muốn nói.
“Khi đó anh cũng quá cố chấp, quá mong muốn làm tốt mọi việc, cho nên đã làm
tổn thương em quá nhiều.”
Anh chạm vào má cô, thương tiếc khẽ vuốt.
“Nếu so sánh anh của hiện tại và anh của bảy năm trước hơn cái gì, thì có lẽ
đó là tuổi tác. Anh trở nên trưởng thành hơn, càng hiểu thế nào là đối nhân xử
thế. .. Em hãy tin ở anh, Ngữ Đạt, anh hiện tại so với trước đây có thể làm tốt
hơn.”
Cô xót xa nhìn anh, lời nói đấu tranh trên đầu môi, rút cục, vang lên chua
xót.
“Không phải chỉ cần có tình yêu là được, cuộc sống….rất khắc nghiệt.”
“Anh biết, nhưng không có em còn khó hơn.”
Anh ôm chặt cô trong lòng, cằm đặt nhẹ lên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Bây giờ anh đã hiểu, tình thân cũng vô cùng quan trọng. Anh muốn khi em trở
thành vợ anh, cũng sẽ đón nhận những người thân của em. Chúng ta đều là người
một nhà, cho dù có những lúc không vui. Thỉnh thoảng nếu có cãi qua cãi lại,
chúng ta đều phải cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết mọi vấn đề, em nói có
đúng không?”
Anh nói đúng, rất đúng, thế nhưng…
“Mẹ em….. hiện tại bà như vậy, càng về sau càng nặng thêm, em sợ anh…”
“Sợ anh một ngày nào đó mất hết nhẫn nại với bà?”
Anh chủ động nói tiếp lời cô.
“Anh thừa nhận, anh không thể yêu quý bà giống em yêu quý bà. Nhưng sau khi
chúng ta kết hôn, bà chính là mẹ vợ của anh, anh sẽ cố gắng hết sức quan tâm mẹ,
chăm sóc cho mẹ. Có thể, anh và bà không có quan hệ máu mủ ruột rà, nhưng bà là
mẹ vợ anh, chẳng khác nào người cùng một nhà. Anh sẽ… học cách yêu thương
bà.”
Anh bằng lòng vì cô, học cách yêu thương người thân của cô….
Đây là những điều tuyệt vời nhất cô từng được nghe.
Cô cảm động rơi nước mắt.
“Thiếu Tề, tại sao anh đối xử với em tốt như vậy? Em không phải là một người
phụ nữ tốt.”
“Trong lòng anh, em chính là người tốt nhất.”
Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra một chút, thận trọng tuyên bố.
“Trên đời này, không ai tốt bằng em.”
Lòng cô quặn thắt, hai mắt đẫm nước nhìn anh.
“Vậy sau này anh đừng có hối hận.”
“Không phải em nói, sống là không được hối hận sao?”
Anh trêu cô.
“Viên Thiếu Tề!”
Cô hờn dỗi.
“Anh hiểu ý của em mà.”
Anh nở nụ cười, cúi đầu hôn lên đôi môi mọng đỏ của cô.
“Anh luôn nghĩ, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi đầu, nên cầu hôn em như
thế nào mới tốt? Sự lãng mạn của tuổi trẻ, anh không làm được.”
“Cho nên anh thật sự đưa em tới một ngôi nhà?”
Cô cười khẽ. Ngón tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt.
Anh nhún vai.
“Cho em một gia đình, là lời cầu hôn lãng mạn nhất mà anh có thể nghĩ
ra.”
Quả thật rất lãng mạn, lãng mạn đến mức cô bật khóc… không đúng, cô vốn đã
khóc rồi, giống như một người điên, vừa khóc vừa cười.
“Em lại đây.”
Anh lại lôi kéo cô, đi vào trước cửa phòng ngủ của hai người.
“Nhắm mắt lại đi.”
“Để làm gì vậy?”
“Em cứ nhắm đi.”
“Được rồi.”
Cô từ từ nhắm hai mắt lại, nghe tiếng anh mở cửa, một thoáng anh đi chuẩn bị
thứ gì đó mới cho phép cô mở to mắt.
Rơi vào mắt cô là muôn ngàn ánh nến đẹp đẽ khiến cô nín thở.
Trên thảm trong phòng ngủ, anh rắc lên không biết bao nhiêu cánh hoa hồng.
Những ngọn nến được xếp thành hình trái tim thật to, ánh nến phản chiếu tình yêu
không thể biểu đạt bằng lời của anh.
Anh dắt tay cô, tiến vào bên trong hình trái tim, từ trong túi lấy ra một hộp
nhung nhỏ, từ từ mở ra.
Một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, lẳng lặng ở bên trong hộp nhung, anh lấy
ra, đưa tới trước mặt cô, khóe miệng gợi lên một chút ngượng ngùng và cả nụ
cười.
“Tha lỗi cho anh nhé! Hầu hết tiền tiết kiệm dùng để mua căn nhà này rồi, cho
nên chiếc nhẫn này… uhm, có hơi nhỏ.”
Chiếc nhẫn kim cương này còn nhỏ sao? Cô không cảm thấy vậy, trong mắt cô,
chiếc nhẫn kim cương này lấp lánh như những vì sao, tỏa sáng lấp lánh.
“Uông Ngữ Đạt… uhm.”
Anh căng thẳng.
“Em bằng lòng lấy anh chứ?”
Đây là lời cầu hôn, một lời cầu hôn đích thực, cô như đã chờ đợi cả đời,
khiến người được cầu hôn cảm động.
Cô cắn môi, nước mắt nhòa đi, cô không biết nên nói gì, bao nhiêu lời lẽ,
ngôn từ giờ phút này cũng trở nên vô dụng không thể nói hết được sự xúc động
trong cô, chỉ có thể đưa tay ra trước.
Anh hiểu ý cô, trân trọng cầm bàn tay mềm mại, đeo nhẫn vào ngón, cột cô và
anh, hai trái tim cùng một chỗ.
“Lúc này có thể hạnh phúc hơn không?”
Cô ngước nhìn anh, chân thành chờ đợi.
“Bởi vì chúng ta đều đã trưởng thành hơn.”
“Nhất định rồi.”
Anh cam đoan.
Cô nở nụ cười rạng rõ, nhẹ dựa vào trong ngực anh, ôm anh thật hạnh phúc.