“Em chưa nói đều là lỗi của anh, em chỉ nói, anh không thể hoàn toàn trách
em! Em đi dạo phố mua đồ, cũng bởi vì anh không ở nhà, không có người theo giúp
em, cho nên. . . . . .”
“Anh là đi công tác! Đi kiếm tiền!”
“Em biết, cho nên em cũng rất kiềm chế, nhưng mà thỉnh thoảng đi dạo phố có
liên quan gì?”
“Nhưng em mua nhiều đồ như thế, toàn là quần áo, với giầy, còn cả túi hàng
hiệu, còn cả… đây là cái gì?”
“Là khuy đính tay áo tặng cho anh, anh thích không?” Cô hứng trí dào dạt lấy
ra. “Còn cả kẹp caravat, thắt lưng, giày da…”
“Uông Ngữ Đạt!” Anh gầm lên.
“Dạ ?” Cô ngẩng khuôn mặt vui sướng, nhìn về phía anh một nở một nụ cười rực
rỡ duyên dáng, đôi mắt to tròn nháy nháy, một bộ dáng trong sáng vô tội.
Cô rốt cuộc có hiểu hay không, anh đang thật sự rất tức giận?
Anh trăm điều bất đắc dĩ, ánh mắt sắc bén đảo qua xung quanh nhìn vào mỗi hộp
giấy, mỗi một cái gì đó cô tùy tiện mua, chắc là phải đi tong mất mấy tuần lương
của anh.
Anh chỉ là lính mới, công ty phái anh đến Thượng Hải, có trợ cấp tiền ăn,
nhưng cũng chỉ đủ cho hai vợ chồng bọn họ ở một gian trọ cũ kỹ.
Anh biết, cô được nuông chiều từ bé, vì anh mà không sợ phản kháng lại người
nhà, cùng anh bỏ trốn đi tới nơi thành phố xa lạ này, ở trong một không gian nhỏ
hẹp, ăn thức ăn không ngon lành, đối với cô mà nói, cuộc sống giống như là từ
thiên đường rơi xuống phàm trần, đích thực là ủy khuất.
Hơn nữa anh bận công việc, không rảnh để làm bạn cùng cô, cô khó tránh khỏi
cảm thấy cô đơn, nên đi dạo phố mua sắm giết thời gian cũng không có gì đáng
trách.
Nhưng cô không cân nhắc khả năng kinh tế của anh hiện nay sao? Mua toàn là
hàng hiệu cao cấp, anh làm sao có thể trả được?
“Những cái này em đi trả lại đi!” Anh không thể ngăn cản cô mua sắm, nhưng ít
nhất có thể từ chối những thứ cô mua cho anh. “Anh không cần.”
“Vì sao?” Cô nhăn mày.”Người ta là vì anh mới mua, anh mỗi ngày đi làm đều
chỉ có hai ba bộ âu phục để thay đổi, anh không thấy khó chịu sao? Caravat cũng
chỉ có mấy cái, kẹp caravat cũng là hàng rẻ tiền, giày da cũng là –”
“Với anh mà nói, như vậy là đủ rồi.” Anh nôn nóng ngắt lời cô.”Anh chỉ là
nhân viên nghiệp vụ cơ sở, không cần mặc sang trọng quá.”
“Nhưng người ta có câu ‘Phật yếu kim trang, nhân yếu y trang’. . . . .
.” (đại khái là Phật thì nhìn vào bộ áo cà sa màu vàng mà nhận biết, con
người cũng phải dựa vào quần áo để đánh giá)
“Ngữ Đạt, anh xin em, em đem những thứ này đi trả được không?”
“Em biết, anh lo lắng không có tiền trả đúng không?” Cô nháy mắt mấy cái,
cười híp mắt lấy ra các loại thẻ ngân hàng.”Anh xem đây là cái gì?”
Anh nhíu mày.
“Đây là của mẹ giúp em, mẹ nói bắt đầu từ tháng này, mẹ sẽ cố định gửi tiền
cho chúng ta — cho nên không cần lo lắng, chúng ta bây giờ có rất nhiều tiền
rồi!”
Anh nghe vậy, câu chữ định nói đều nén lại, khó tin nhìn chằm chằm khuôn mặt
xinh đẹp đầy vui sướng của vợ.
Cô đang làm cái gì? Lại có thể chìa tay xin tiền người nhà sao?
“Ha ha, anh rất ngạc nhiên phải không?” Cô hiểu lầm sự kinh ngạc của anh. “Kỳ
thật em cũng vậy, vốn nghĩ em với anh vụng trộm kết hôn, người nhà em nhất định
đều tức giận không để ý tới em, nhưng mẹ lại không nỡ nhìn thấy em một mình lưu
lạc ở bên ngoài, cho nên. . . . . .”
“Em không phải chỉ có một mình, em có anh!” Anh cắn răng, gằn từng tiếng qua
kẽ răng.
“Em biết, mẹ em không phải có ý đó, mẹ là sợ em sống không tốt. . . . .
.”
“Theo anh cùng một chỗ khổ sở như vậy sao? Nếu vậy, em có thể quay về Đài
Loan được rồi!”
“Viên Thiếu Tề, anh thực nhàm chán!” Cô cũng giận, nâng cao giọng điệu.”Em có
nói em sống không tốt sao? Có nói em muốn quay về Đài Loan sao? Anh vì sao cứ
nhất định không chịu nghe em nói hết?”
“Vậy em đáp ứng anh, đừng cầm tiền của nhà em nữa. Anh không phải đã nói rồi
sao? Chi tiêu của em hết thảy đều do anh phụ trách.”
“Em biết, anh có sự tự tôn của đàn ông, nhưng em không hiểu, rõ ràng có thể
làm cho cuộc sống dễ chịu một chút, tại sao cứ muốn gượng ép bản thân như
vậy?”
“Em cảm thấy rất miễn cưỡng sao? Lúc em quyết định lấy anh, chẳng phải đã
biết anh chỉ là một người nghèo với hai bàn tay trắng?”
“Cho nên , chúng ta mới nên để mẹ em giúp mấy chuyện nhỏ –”
“Không cho phép!”
“Viên Thiếu Tề, tính tình anh thật sự cứng đầu đó! Anh dựa vào cái gì không
cho phép ?”
“Bằng anh là chồng của em –”
Bằng anh là chồng của cô.
Cùng cô thành hôn anh đã hạ quyết tâm, đời này sẽ dùng hết thảy khả năng có
thể để bảo hộ cô, cho cô hạnh phúc, mang lại cho cô một cuộc sống sung
sướng.
Anh định sẽ dùng hôn nhân mĩ mãn để bù lại việc cô mất đi thân tình.
Anh sẽ chứng minh cho người nhà cô thấy, anh Viên Thiếu Tề xứng với con gái
bảo bối nhà bọn họ, đoạt lấy viên minh châu từ trong tay họ anh sẽ dụng tâm che
chở yêu thương. . . . . .
Năm đó anh chưa từng hoài nghi mình sẽ không làm được. . . . . .
Viên Thiếu Tề buồn rầu thu hồi suy nghĩ, tay phải vô thức xoa thái dương.
Nơi đó có một vết thương nhỏ, là cha của Uông Ngữ Đạt thưởng cho anh, lưu lại
một ấn tượng sâu sắc nhất.
Ngày đó, vợ chồng họ Uông gọi anh qua gặp, giáp mặt nói móc anh, lên án anh
vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ.
“Tôi đã điều tra gốc tích của cậu rồi, thằng nhóc, ba cậu chẳng qua chỉ là
một công nhân xây dựng, mẹ cậu bỏ đi theo người khác, cậu lúc học trung học thì
luôn trốn học đánh nhau, ra vào cục cảnh sát, còn từng bị đưa vào trường giáo
dưỡng dành cho thiếu niên– chỉ bằng loại người có xuất thân bối cảnh như cậu mà
cũng dám vọng tưởng trèo cao với Ngữ Đạt nhà chúng tôi? Cậu ngay cả xách giày
cho con tôi cũng không xứng! Đừng si tâm vọng tưởng nữa!”
Liên tiếp kêu gào rống giận xong, ông Uông liền cho anh vài cái tát, cuối
cùng còn dùng gậy golf đánh vào đầu anh.
Đến nay anh vẫn còn nhớ rõ, cái loại cảm giác gần như tuyệt vọng và nhục nhã
đó. Anh đến bệnh viện khâu vài mũi, miệng vết thương khâu lại rồi, lòng lại nứt
ra một vạch.
Anh đã từng suy nghĩ hay là vứt bỏ tất cả, thử thuyết phục bản thân vĩnh biệt
cái tình yêu vô vọng này. Anh đưa ra lời chia tay với cô, cô lại dù chết vẫn
quấn quít lấy anh, kiên quyết đi theo anh đến chân trời góc biển.
Bởi tình yêu đã quá sâu sắc, quá ngông cuồng, bọn họ đều không thể chia lìa
lẫn nhau, cả hai rốt cục liều lĩnh bỏ trốn.
Có lẽ, là bọn anh sai lầm rồi.
Có lẽ tình yêu, chung quy không đấu lại hiện thực, chỉ có thể đổ thừa bọn họ
năm đó tuổi còn rất trẻ, bị tình yêu làm cho mờ mắt. . . . . .
“Đang suy nghĩ gì thế?” Lưu Hiểu Tuyên nũng nịu hỏi, đưa một ly sâm banh cho
anh.”Làm chi một người đứng ở chỗ này ngẩn người?”
Viên Thiếu Tề không trả lời, nhận ly sâm banh, nâng chén cụng nhẹ vào chén
rượu của cô, lặng lẽ uống.
“Thật ra anh khiêu vũ cũng không tồi nha, anh nói chưa bao giờ cùng người
khác khiêu vũ, em còn tưởng rằng anh thật sự hoàn toàn không biết nhảy. . . . .
.” Lưu Hiểu Tuyên ngẩng khuôn mặt đỏ bừng, chăm chú nhìn anh, đôi mắt rõ ràng
biểu lộ sự yêu mến.
Viên Thiếu Tề đạm mạc đón nhận ánh mắt của cô cô, bình tĩnh không động. Không
phải anh không cảm thấy sự yêu thích của vị nữ thiên kim dịu dàng đáng yêu này
đối với mình, nhưng từ trước đây thật lâu, anh đã phát hiện mình không còn có
thể yêu sâu đậm một người giống như hồi còn trẻ được nữa, tim của anh đã héo rũ,
một chút sức sống cũng không có.
“Anh phải đi.” Anh đưa chén rượu không giao cho một người hầu của Lưu
gia.”Sáng mai còn có cuộc họp.”
“Đúng vậy. Đã muộn rồi.” Lưu Hiểu Tuyên luyến tiếc liếc đồng hồ, đã quá nửa
đêm, mặc dù đối với cô mà nói đây mới đúng là thời điểm vui chơi đích thực,
nhưng cô rất rõ ràng, anh là một người đàn ông có quy luật cuộc sống nghiêm
cẩn (chặt chẽ cẩn thận), luôn không thích mấy việc xã giao vô vị, anh
tham dự sinh nhật của cô là đã nể mặt cô rồi. “Được rồi, anh về sớm một chút,
nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được.” Anh gật đầu, đang muốn xoay người, cô bỗng nhiên giương giọng gọi
anh.
“Khuy tay áo của anh.” Cô tới gần, thay anh điều chỉnh khuy tay áo bằng thạch
anh đen bị lệch, hình ảnh hai người thân mật hoàn toàn rơi vào mắt Uông Ngữ
Đạt.
Khi nào thì anh bắt đầu hiểu được sự khác biệt của khuy tay áo? Còn nhớ trước
kia cô mua cho anh thì bị anh dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, nói mình không
cần thứ đồ trang trí phiền toái đó.
Anh thật sự đã thay đổi.
Uông Ngữ Đạt đứng lặng trong góc, xuất thần quan sát người chồng cũ. Anh hiện
tại, không còn là chàng trai hấp tấp đầy sức sống năm đó nữa, anh bây giờ đầy
hiểu biết, ăn mặc có phẩm vị, toàn thân trên dưới lộ ra vẻ anh tuấn lạnh lùng,
nhã nhặn nhưng cứng rắn.
Chỉ liếc mắt một cái, cô đã biết anh không còn giống như ngày xưa, đã là một
người đàn ông chín chắn thành đạt, hơn nữa còn là một cái máy mười phần phát ra
sức hấp dẫn.
Cô dám khẳng định, tiệc rượu đêm nay những người con gái duyên dáng xinh đẹp
lại có tiếng hơn một nửa đều chú ý tới anh, âm thầm để ý, nếu không phải ngại
anh là bạn trai của nữ chủ nhân bữa tiệc thì chỉ sợ sớm đã vây xung quanh
anh.
Trước kia, cô luôn khoe khoang chỉ mình mới có thể có con mắt tinh tường nhìn
ra anh hùng, nay, vị anh hùng đó đã lập nhiều công danh vĩ đại, vang danh xa
gần.
Anh không còn là người đàn ông của cô nữa, từ rất lâu trước kia, cũng đã
không phải . . . . . .
Vết thương ở ngón tay bỗng dưng co rút đau đớn, cô chậm rãi cởi băng dán ra,
ngậm đầu ngón tay sưng đỏ vào miệng.
Rất đau, đau đến mức dường như ngay cả trái tim cũng bị bóp nghẹt, ngực ứ
đọng.
Cô thu hồi ánh mắt lưu luyến, nhặt ví da lên, đi vào cửa khu nhà cao cấp, bên
ngoài mưa bụi vẫn rả rích, không khí thấm lạnh.
“Tiểu thư, cô có lái xe không?” Người gác cổng ân cần tiến đến hỏi thăm.
Cô lắc đầu.”Tôi nghĩ. . . . . . Hẳn là phải có xe bus chứ?”
“Cô muốn đi xe bus?” Người gác cổng sửng sốt.”Nhưng đã qua chuyến cuối cùng
rồi.”
“Như vậy à.” Quả thế.”Tôi tự gọi xe được rồi.”
“Tôi gọi giúp cô.” Người gác cổng cầm lấy di động, thân mật đề nghị.”Tiểu thư
có muốn vào trong phòng chờ không? Chờ xe đến tôi lại báo cho cô.”
“Không cần.” Cô không muốn ở trong phòng nhìn anh thân thiết cùng cô gái
khác.”Tôi ở bên ngoài chờ là tốt rồi.”
“Vậy được rồi.” Người gác cổng gọi điện thoại kêu xe.
Cô lẳng lặng đứng yên chờ, chỉ chốc lát sau, một thân ảnh cao lớn vô thanh vô
tức tới bên cạnh cô.
“Không có người tới đón sao?”
Thần kinh cô bị kéo căng, nín thở ngước mắt lên, nhìn về phía khuôn mặt vô
cảm của chồng cũ.”Em gọi tắc xi.”
Anh nhướng mày.”Trước kia không phải em từng nói, quá mười giờ tối, người nhà
em sẽ không cho em một mình đi tắc xi sao? Vì sao không gọi lái xe tới đón?”
Cần anh quan tâm sao?
Cô không vui liếc anh một cái.”Em cũng đã ba mươi, một mình ngồi xe về nhà
cũng không sao.”
Viên Thiếu Tề nhếch môi, từ chối cho ý kiến. Người gác cổng thay anh lái xe
qua, anh liếc mắt về phía vợ cũ, thấy hai tay cô lập cập trong chiếc áo khoác
mỏng manh, có vẻ như rất lạnh, một cảm giác xúc động không biết ở đâu ra nổi
lên, không khỏi cất tiếng ồm ồm.
“Ngồi xe của tôi đi!”
“Cái gì?” Cô sửng sốt.
“Tôi đưa em về.” Anh không thanh minh mà chỉ ra mệnh lệnh.”Lên xe!”
Cửa xe đóng kín cũng giam lại hai con tim đang xúc động khôn ngừng.
Uông Ngữ Đạt nhìn thẳng cửa kính xe phía trước, nhìn cần gạt nước theo quán
tính lắc lư phải trái, ánh sáng từ đèn xe mờ mờ uốn lượn theo con đường, tiếng
mưa lộp bộp vang lên bên tai.
Cô nhìn, nghe, nhưng cái gì cũng không lọt vào mắt, cái gì cũng không lọt vào
tai.
Cảm quan sâu sắc của cô cảm giác được hình dáng của người đàn ông bên cạnh,
trên người anh toát ra một mùi nam tính, cùng với tư thế điều khiển xe đầy thoải
mái.
Cô chỉ cảm nhận được anh –
Đáng giận!
“Mấy năm này sống thế nào?” Anh bỗng nhiên phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Anh có cần phải biết không? Cô thở sâu.”Rất tốt.”
“Người nhà của em đâu?”
“Bọn họ. . . . . . đều rất tốt.” Cô thiếu chút nữa vì nói dối mà cắn nát đầu
lưỡi.”Còn anh?”
“Như em thấy, tôi quay về Đài Loan công tác.”
“Vậy ba mẹ anh đâu?”
“Ba tôi qua đời, mẹ tôi tái hôn hẳn là sống cũng không tệ lắm.”
“Cho nên anh chưa từng cùng bà ấy liên lạc sao?” Cô hỏi thăm, giọng điệu bất
giác trở nên mềm mại. Cha mẹ Viên Thiếu Tề khi anh còn rất nhỏ đã ly hôn, anh là
do một tay cha nuôi lớn, tình cảm với mẹ rất lạnh nhạt.
“Vào ngày lễ ngày tết cũng có gọi điện thăm hỏi.” Anh thản nhiên đáp lại.
Cô quay người nghiêng đôi mắt sáng lén dò xét anh.”Cho nên bà ấy biết anh
quay về Đài Loan rồi? Anh chừng nào thì trở về? Giờ đang nhậm chức ở đâu?”
“Em có hứng thú sao?” Ngữ khỉ hỏi lại thoáng nghe bao hàm vài phần không
tốt.
Không phải là anh hỏi trước sao? Cô áo não cắn môi.”Không sao, anh không nói
cũng không sao, dù sao chúng ta. . . . . . về sau hẳn là sẽ không còn gặp lại
.”
Xì –
Lốp xe bị trượt trên đường gây ra âm thanh chói tai, thân xe bị tăng ga một
hồi sau lại giảm tốc độ, Uông Ngữ Đạt không kịp phòng bị, nửa người trên vì phản
lực trước sau của chấn động, cô vội vàng vươn hai tay chống đở, ổn định trọng
tâm.
“Xin anh lái xe cẩn thận một chút được không?” Cô bất mãn trừng anh.
Anh chỉ dửng dưng nhún vai, không để ý chút nào tới lời kháng nghị của
cô.
Cô thấy mặt anh hờ hững, lửa giận trong lòng trào lên.”Anh cố ý, đúng
không?”
“Chỉ là ngoài ý muốn.” Anh nói.”Tôi còn chưa quen với tình hình giao thông ở
Đài Loan.”
Chưa quen mới là lạ! Anh căn bản là cố ý trừng phạt cô.
Cô cắn răng, cực lực nhịn xuống sự buồn bực lan khắp người. Đây hiển nhiên là
một hồi bắt đầu chiến tranh giữa hai người, nếu cô mất đi sự bình tĩnh, cũng chỉ
có thể rơi vào kết cục thảm bại.
“Viên Thiếu Tề, anh thay đổi rồi.” Cô lựa chọn chiến thuật vu hồi.
Anh hừ nhẹ.”Bảy năm rồi, ai có thể không thay đổi?”
“Đúng vậy, nhưng người bình thường trải qua năm tháng tôi luyện, sẽ trở nên
càng thành thục, càng ổn trọng, mà anh lại. . . . . thành ấu trĩ.”
Anh nghe vậy, phút chốc quay đầu lại, đôi mắt sắc bén như dao trừng về phía
cô .”Tôi ấu trĩ?”
“Đúng, anh ấu trĩ.” Cô không hề úy kỵ nghênh đón ánh mắt của anh.”Hôn nhân
của chúng ta thất bại, năm đó tan rã trong sự không vui, nhưng cũng đã qua bảy
năm, có oán giận đến mấy cũng nên hóa giải rồi, không phải sao? Vì sao chúng ta
không thể giống như bạn bè bình thường, gặp mặt, khách khí hàn huyên vài câu với
đối phương, quan tâm một chút tới tình hình gần đây của nhau?”
Anh nhếch môi, giả như cười.”Tôi vừa rồi không phải là đang hỏi tình hình gần
đây của em sao?”
Cũng đúng. Cô cứng lại.”Nhưng anh đừng bày ra loại thái độ không được tự
nhiên này!”
Mày kiếm lạnh lùng xoi mói.”Tôi không hiểu ý tứ của em.”
“Ý của em là –” anh đừng cố ý giễu cợt cô, đừng ở trước mặt cô giống như lúc
Lưu Hiểu Tuyên mời khiêu vũ, đừng nhanh như vậy lại dùng tới chiêu này.
Anh đừng một thoáng săn sóc cô, nhặt mảnh vỡ từ bàn lên, rồi lại một thoáng
lấy sự lạnh lùng đối xử với cô.
Anh đừng như vậy. . . . . . Đừng quấy rối lòng của cô.
Uông Ngữ Đạt buồn bã, suy nghĩ đến tận bước này, cô giật mình hiểu ra không
phải thái độ của anh quá kiêu ngạo, mà chính là cô rất không lý trí, mới có thể
dễ dàng bị ngôn ngữ và hành động của anh làm cho mê muội.
Không phải anh ấu trĩ, là do cô rất để ý, rất hoang mang lo sợ.
“Em xuống xe được rồi.” Cô yếu ớt nói nhỏ. Cô phải rời khỏi anh, càng xa càng
tốt.
Anh nhíu lông mày.”Em nói gì?”
“Em nói, anh để em xuống xe.” Cô thanh thúy lặp lại.”Em không muốn cãi nhau
trên xe với anh.”
“Em điên rồi sao?” Anh trừng cô.”Đây là giữa sườn núi, trời lại mưa, em căn
bản không thể gọi tắc xi.”
“Đó là chuyện của em.” Cô phản bác.”Nếu không phải anh kéo em lên xe của anh,
trung tâm đã sớm cho xe tới đón rồi.”
Anh gấp gáp nhìn cô chăm chú, con mắt thâm sâu vì tức giận mà lên giọng
.”Uông Ngữ Đạt, em mới thật ấu trĩ! Bảy năm rồi, chẳng lẽ em không trưởng thành
chút nào sao? Vẫn tùy hứng, thích cáu kỉnh như trước kia!”
Đây chính là hình ảnh của cô trong mắt anh sao? Tùy hứng, thích cáu kỉnh?
Lòng bàn tay nắm chặt, ngực quặn đau từng trận — cô thật vô dụng, người đàn
ông này mới nói hai câu đã khiến cô khó chịu như vậy.”Em tùy hứng cũng được, vậy
anh có thể thả em xuống xe rồi chứ?”
Anh thay đổi khẩu khí, hai giây sau, khẩn cấp phanh lại.”Được, muốn xuống xe
thì cứ xuống đi! Đừng trách tôi bỏ một mình em lại giữa nơi đồng không mông
quạnh này !”
“Cám ơn.” Cô không chút do dự mở cửa xuống xe, mở cái ô trong suốt ra, đứng ở
ven đường.
Anh lạnh lẽo trừng cô một cái, đạp chân ga, tăng tốc rời đi, bánh xe khiến
nước mưa bắn tung tóe, không lưu tình chút nào bắn vào cô, làm ướt váy.
Thân mình lạnh, tim còn lạnh hơn, cô miễn cưỡng chống đỡ, một mình đi trên
con đường núi âm u yên tĩnh, phía trước quanh co phóng tầm mắt mãi cũng không có
điểm dừng.
Cô đi về phía trước, trong đầu nhớ tới một màn kia, đắng cay ngọt bùi, làm cô
chợt đau chợt vui, tâm tình phập phồng không yên.
Cô vẫn cho là thời gian trôi qua, cô đã sớm phai nhạt từng chút một tình cảm
đối với anh, đã sớm buông tha cho tình yêu buồn đau dai dẳng kia.
Nay đột nhiên gặp lại, cô mới giật mình phát hiện, trong lòng mình tình cảm
kia vẫn quấn quýt, thủy chung chưa từng mất đi.
Cô không ngờ vẫn để ý đến anh, anh vẫn có khả năng thần bí chi phối tâm tình
của cô như cũ. . . . . .
Một chiếc xe thể thao màu trắng bạc từ phía đối diện chạy tới, hướng cô bóp
còi hai tiếng.
Cô ngưng thần, kinh ngạc nhìn chiếc xe thể thao dừng lại bên cạnh cô, cửa
kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt một người đàn ông tuấn tú sang sảng.
“Ngữ Đạt, may mà gặp được em trên đường, lên xe đi!”
Cô vừa mừng vừa sợ, mở cửa ngồi vào xe.”Duệ An, làm sao anh lại đến đây?”
“Anh đoán em nhất định sẽ làm việc đến khuya, không thể đón được xe bus,
không ngờ em ngay cả tắc xi cũng không kêu, lại lựa chọn đi bộ xuống núi. Em
cũng quá keo kiệt đi?” Anh cười hài hước.”Đã trễ thế này đi một mình rất nguy
hiểm.”
“Em biết.” Cô than nhẹ. Cô cũng là bất đắc dĩ. Đối với cô mà nói, ở bên cạnh
người đàn ông có thể dễ dàng tác động tới tình cảm cô, đổi lại càng nguy hiểm
hơn.”Cám ơn anh đã tới đón em.”
“Nói cái gì mà cảm ơn thế? Bạn tốt thì dùng để làm gì?” Thái Duệ An vui vẻ
nói, trong nháy mắt đã làm ấm trái tim lạnh như băng của Uông Ngữ Đạt.
Cô cảm kích mỉm cười với anh.
“Mau thắt dây an toàn vào, chúng ta xuống núi thôi.” Anh dặn dò.
“Vâng.” Cô nhu thuận gật đầu.
Xe một lần nữa khởi động, lướt êm qua những đoạn ngoằn nghèo, cho đến tận khi
đèn hậu của xe mất hẳn, một chiếc xe khác màu xanh đậm nãy giờ tắt đèn im lặng
tránh ở bên đường mới quay đầu chậm rãi rời đi .
Trong xe, một người đàn ông với dáng người cứng ngắc đang ngồi, ánh mắt âm
trầm nhìn chằm chằm phía trước, hai tay nắm chặt tay lái, hai chiếc khuy áo
thạch anh đen dưới bóng đêm thâm trầm khôn cùng âm thầm tỏa sáng–