“Cái gì mà hận cả đời? Mình đâu có bi kịch hóa nó lên như vậy? Mình chỉ nói
là mình sẽ không tha thứ cho cô ấy.”
“Nói vậy thì ý tứ cũng đâu có gì khác biệt?”
“Cậu không thấy là nó nhẹ nhàng hơn rất nhiều à?”
Viên Thiếu Tề tự biện minh cho mình, nhưng không biết tại sao lại có chút
chột dạ, tiếng nói bắt đầu khàn khàn rồi, rượu vừa uống vào liền đốt cháy cổ
họng.
Bên cạnh anh, một người đàn ông tuấn tú cười cười nhìn anh, đội một chiếc mũ
trang nhã, đeo kính đen, con mắt phía sau cặp kính hơi nhíu lại hữu thần, chẳng
khác gì một con chim ưng đang rình mồi.
Kiều Khôn, thuộc số bạn tốt có thể đếm được trên đầu ngón tay của Viên Thiếu
Tề, hai người khi còn trẻ từng học chung ở Học viện Nam sinh Toàn quốc, từng có
mấy tháng chung phòng chung giường, sau khi ra trường vẫn qua lại, tuy rằng mỗi
người một lí tưởng tung trời đạp đất khác nhau, nhưng vẫn chơi thân, cho dù mấy
năm nay Viên Thiếu Tề công tác ở nước ngoài, vẫn dùng email liên hệ.
Viên Thiếu Tề rất quý trọng người bạn này, chuyện yêu hận với vợ cũ anh không
thể kể cho một ai, chỉ tâm sự cùng Kiều Khôn.
Vì thế giữa lúc nửa đêm, hai người đàn ông cùng ngồi bên cửa sổ quán bar
khách sạn, nhìn xuống dưới, thành phố về đêm sáng đèn như một ngôi sao chổi lấp
lánh đủ màu.
“Vậy giờ cậu đối với cô ấy đến tột cùng là cảm giác gì?” Kiều Khôn nói
thẳng.
Viên Thiếu Tề mím môi chua xót, giơ bình lên, rót rượu.”Đương nhiên mình… vẫn
không thể tha thứ cho cô ấy.”
“Điều này cậu vừa mới nói rồi.” Kiều Khôn cười mà như không cười.
Viên Thiếu Tề biết Kiều Khôn đang chế nhạo mình, quay sang lườm anh một
cái.”Cảm giác của mình rất phức tạp, nói thực, biết cô ấy hiện tại sống không
tốt, mình cảm thấy…” Anh ngơ ngẩn dừng lại, không biết nên hình dung tâm tình
của mình như thế nào.
“Cậu cảm thấy thương tiếc cho cô ấy?” Kiều Khôn tiếp lời.
“Có một chút.”
“Nhưng lại cảm thấy là do cô ấy tự chuốc lấy?”
“. . . . . .”
“Năm đó cô ấy không thể chịu nổi những ngày tháng quá khổ với cậu, nên mới
kiên trì ly hôn, ai ngờ không bao lâu, nhà mình cũng phá sản…ngẫm lại, cũng là
báo ứng của cô ấy.”
Báo ứng?
Viên Thiếu Tề nghe vậy rùng mình, quay đầu nhìn bạn tốt chằm chằm.”Đừng nói
như vậy!”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Kiều Khôn lắc lắc chén rượu.”Năm đó cả nhà bọn họ
đều coi thường cậu, nói cậu là thằng nghèo kiết xác không xứng với cô ấy, kết
quả bây giờ tình thế nghịch chuyển, cậu là tổng giám đốc một khách sạn quốc tế,
cô ấy là một tiểu thư mạt vận không thể không ra ngoài làm việc kiếm
tiền…cậukhông thấy khoái cảm trả thù sao?”
Khoái cảm trả thù?
Ngực Viên Thiếu Tề chấn động, tuy lời này của bạn tốt thực châm chọc, nhưng
anh không thể không thừa nhận, trong lòng mình mơ hồ có vài phần vui sướng, cho
dù không phải nhằm vào vợ cũ, cũng là đối với thế lực người nhà cô ấy, nhất là
những kẻ đã từng hung hăng dùng gậy gộc với anh.
Anh bất giác xoa lên vết sẹo nơi thái dương, cho tới hôm nay, chỗ đó vẫn gợi
nhớ đến nỗi khuất nhục và đau xót của ngày ấy.
Anh hơi cắn răng, bàn tay to siết chặt chén rượu.”Thật ra ly hôn với Ngữ Đạt
trong mấy năm nay, mình thường nghĩ, nếu có một ngày gặp lại cô ấy, gặp lai cha
mẹ và anh trai của cô ấy, mình nhất định phải cho bọn họ thấy rõ, mình Viên
Thiếu Tề đã không còn là tên nghèo hai bàn tay trắng năm đó, hiện tại mình hoàn
toàn có thể mang lại cho Ngữ Đạt cuộc sống cô ấy muốn.”
Bảy năm ròng, anh cứ kiên trì cố gắng từng bước một đi lên như vậy, anh muốn
chứng minh cho cả gia đình đó thấy, năm đó bọn họ đã đánh giá sai khả năng của
anh.
“Nếu cậu muốn, có thể mời cả nhà bọn họ đến khách sạn nghỉ phép.” Kiều Khôn
nhắc nhở.
“Để làm gì? Thị uy sao?” Viên Thiếu Tề không đồng ý nhíu mày.”Mình đâu có trẻ
con như vậy?”
“Hầu hết đàn ông vốn đều rất trẻ con.” Kiều Khôn cảm thán.
“Lời này là ai nói?” Viên Thiếu Tề hừ lạnh.”Lại là bà chằn kia sao?”
“Cậu nói Tranh Tranh?”
“Còn phải hỏi sao? Có thể khiến cậu tôn sùng những lời này như chân lý, ngoài
Triệu Tranh Tranh ra còn có thể là ai?”
Triệu Tranh Tranh, năm đó nổi tiếng khắp Học viện Nam sinh Toàn quốc là một
cô gái thông minh lanh lợi, nhưng cũng rất biết cách mê hoặc người khác, từ nhỏ
đã hiểu được việc dựa vào dung mạo hơn người cướp mất trái tim bao nam sinh, sau
khi lớn lên lại càng không cần phải nói, đàn ông trên cơ bản đều bị cô coi như
làm đồ chơi, lợi dụng bọn họ thành lập thế giới thuộc về mình.
Nay, cô là bà chủ vài khách sạn, mạnh vì gạo bạo vì tiền, vô số chính khách,
thương nhân, người nổi tiếng quỳ gối dưới váy cô.
“Mình đã quên cô ấy rất nghe lời cậu.” Kiều Khôn uống một ngụm rượu, tự giễu
nói.”Có lúc mình cũng hận cô ấy.”
“Cậu hận cô ấy, vậy mà lại không màng nguy hiểm xông vào đám cháy cứu cô ấy?”
Viên Thiếu Tề cười cợt cầm lấy chén rượu. Tin tức đến từ mấy ngày trước đó vẫn
làm anh kinh sợ, một quán ăn đêm bị cháy lớn, may mắn lúc ấy là ban ngày, trong
quán không có khách, một cô gái may mắn chạy ra được khóc còn bà chủ bị mắc kẹt
trong đám cháy, đúng lúc Kiều Khôn đi ngang qua, nhanh chóng xông vào cứu người,
cứu thoát thuận lợi một cô gái xinh đẹp.
Các phóng viên truyền thông kích động đem hành động ‘Tình cờ qua đường’ viết
thành ‘Công dân gương mẫu gan dạ’, chỉ có Viên Thiếu Tề biết việc này hoàn toàn
là xuất phát từ tình cảm riêng.
“May mà cậu không bị làm sao, cổ họng chỉ hơi bị thương, nếu khuôn mặt đẹp
trai này huỷ đi, vậy cái ghế bí thư tỉnh ủy phải bỏ trống rồi.”
“Không làm bí thư tỉnh ủy thì thôi, mình làm thị trưởng cũng được.” Kiều Khôn
cười hì hì, hiển nhiên không để ý đến việc mình đã cứu Triệu Tranh Tranh.
Viên Thiếu Tề thấy Kiều Khôn không thèm để ý, cũng chỉ có thể thở dài.”Cậu
thật đúng là một bước lên mây! Có một cô vợ thuộc dòng họ quyền thế, quả nhiên
không đơn giản.”
“Đúng là Linh Linh rất ủng hộ mình.” Nhắc đến người vợ dịu hiền, thông tuệ
của mình, Kiều Khôn bất giác cười khẽ rồi lại trở nên nghiêm túc.”Mình thực may
mắn khi lấy được cô ấy.”
“Vậy trái tim cậu còn đặt vào Triệu Tranh Tranh không?” Viên Thiếu Tề nghe ra
được hàm ý trong lời nói của Kiều Khôn.
Kiều Khôn cười nhẹ.”Lòng của một con người, có đôi khi đến chính bản thân
cũng không thể khống chế được. Nếu không hẳn cậu cũng sẽ không hận cô vợ cũ,
đúng không?”
“. . . . . . Sai rồi.”
“Sao lại sai?”
Anh có thể không hận cô.
Nhưng cũng không có nghĩa anh sẽ tha thứ cho cô, càng không nói tới việc trái
tim anh hướng về cô, tình cảm của anh, nhất định phải do chính anh tự làm
chủ.
Anh không giống Kiều Khôn, vì một người phụ nữ từng phản bội mình mà không
tiếc vào sinh ra tử, điều đó thật ngu ngốc, gần như mất trí.
Viên Thiếu Tề trầm ngâm suy nghĩ, lòng bàn tay nắm hai quả cầu bi sắt va chạm
vào nhau gây ra tiếng vang.
Mỗi một âm thanh đều khiến anh không an tĩnh, nội tâm như có từng đợt xóng xô
xôn xao.
Có người khẽ gõ cửa.
Anh thoáng trấn định lại, uy nghiêm nói.”Vào đi.”
Bước vào văn phòng là phó lý Trần[A1] ,
cô mang bản kế hoạch tiêu thụ đến.”Tổng giám đốc, đây là kế hoạch của Uông tiểu
thư, mấy ngày trước ngài đã thông qua, về thiết kế trang báo, cô ấy muốn có sự
thay đổi nho nhỏ ở chỗ này, cho nên tôi tới xin ý kiến tổng giám đốc.”
“Cô cảm thấy thế nào?” Viên Thiếu Tề không đáp mà hỏi lại.
“Tôi?” Phó lý Trần ngẩn người, một lát sau, mới thật cẩn thận trả lời.”Tôi
cảm thấy thay đổi như vậy cũng không tồi.”
“Nếu vậy, cứ theo ý của mọi người đi!” Viên Thiếu Tề nói.”Về sau cũng không
cần tới hỏi tôi, những việc như thế này phòng tiêu thụ có thể toàn quyền xử
lý.”
Phó phòng Trần nháy mắt mấy cái, nhất thời không biết nên phản ứng như thế
nào. Ban đầu là tổng giám đốc muốn phòng tiêu thụ không can thiệp vào kế hoạch
này, không phải sao? Thậm chí còn yêu cầu Uông tiểu thư khi hoàn thành trực tiếp
báo cáo đề án với anh, sao bỗng nhiên lại quyết định buông tay? “Như vậy kế
hoạch này chúng tôi cứ tiếp tục tiến hành, không cần quấy rầy tổng giám đốc
nữa?”
“Phải.” Viên Thiếu Tề vuốt cằm, dừng một chút, lại hạ chỉ thị.”Đúng rồi, Khẩn
Đinh bên phòng tin tức cũng có đôi chút hiểu biết về kế hoạch tiêu thụ đợt này,
cô có thể đề cử Uông tiểu thư cho bọn họ.”
“Khẩn Đinh bên phòng tin tức sao?” Phó lý Trần có chút khó hiểu. Trước đây,
tổng giám đốc và Uông tiểu thư tranh cãi lâu như vậy mới thông qua đề án, cô vốn
chỉ sợ về sau chưa chắc có cơ hội cùng Uông tiểu thư hợp tác, không ngờ…
“Làm vậy có được không? Tôi còn tưởng tổng giám đốc không thích Uông tiểu
thư.”
“Ai nói tôi không thích cô ấy?” Viên Thiếu Tề phản bác ngay lập tức.
Phó phòng Trần ngẩn ra.
Viên Thiếu Tề cảm thấy ý tứ trong lời nói của mình bị hiểu nhầm, vội vàng
giải thích.”Là tôi nói, tôi đối với cá nhân cô ấy có ấn tượng không tốt nhưng
không ảnh hường tới đánh giá công việc, Uông tiểu thư thực sự có tài năng, cũng
rất cố gắng làm theo yêu cầu của chúng ta, cho nên tôi mới muốn cho cô ấy cơ
hội.”
“Dạ vâng, tôi đã hiểu.” Phó lý Trần mỉm cười, cô thật cao hứng. Tổng giám đốc
cũng có cùng quan điểm với mình, vừa lòng với hiệu quả làm việc của Uông Ngữ
Đạt, cô vẫn cảm thấy Uông Ngữ Đạt là một cô gái thực sự có tài.”Vậy tôi xin phép
cáo lui.” Nói xong, cô nhẹ nhàng xoay người.
“Khoan đã!” Viên Thiếu Tề gọi cô lại.
“Dạ vâng, tổng giám đốc còn việc gì phân phó?”
“Về phía Khẩn Đinh, cô đừng nói với Uông tiểu thư là tôi đề cử.”
“Vì sao?” Phó lý Trần khó hiểu.
Bởi vì anh không muốn khiến cô nghĩ rằng anh vẫn quan tâm đến cô, hơn nữa anh
có dự cảm, cô gái kia chẳng những sẽ không bởi vậy mà cảm kích anh, ngược lại sẽ
trách anh xen vào việc của người khác.
Vừa nghĩ tới đây, Viên Thiếu Tề mỉm cười một cái, khóe miệng gợi lên vẻ lạnh
lùng tự giễu.
…
“Anh ta nói không có ý kiến?”
“Phải, tổng giám đốc nói từ nay chúng ta toàn quyền quyết định.”
Thật là tốt!
Uông Ngữ Đạt trào phúng giễu cợt, không phải anh thích nhất là việc soi mói
đi soi mói lại cô hay sao? Bỗng nhiên trở nên tốt như vậy, chuyện này là như thế
nào? Trời nắng bỗng có bão sao?
Phó phòng Trần nhìn cô bày ra sắc mặt khinh thường, không nhịn được muốn nói
tốt cho ông chủ.”Uông tiểu thư, kỳ thật cô cũng đừng trách tổng giám đốc của
chúng tôi yêu cầu khó khăn, anh ấy không phải là người xấu tính, bình thường đối
xử với nhân viên khách sạn rất tốt, hơn nữa cũng là anh ấy đề cử…” Cô kịp thời
dừng lại, giật mình thiếu chút nữa lỡ miệng.
“Sao cơ?” Uông Ngữ Đạt tò mò truy vấn.
Cô lắc đầu.”Tóm lại, công việc sau này làm phiền cô.”
“Tôi biết.” Uông Ngữ Đạt thản nhiên cười, đối với vị phó quản lý hơn cô mấy
tuổi này, cô rát có thiện cảm.
“Cám ơn chị.”
“Cô không cần cảm tạ tôi, cố gắng hoàn thành tốt kế hoạch lần này là được
rồi.” Phó phòng Trần quay lại cười với cô.
“Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Uông Ngữ Đạt hứa hẹn.
Đừng nói cô không thể phụ lòng phó phòng Trần, mà cho dù chỉ vì muốn để cho
người đàn ông kia xem, cô cũng phải hoàn thành kế hoạch này một cách thật hoàn
mỹ.
Cô dành thời gian cả ngày ở trong nhà hàng quan sát, xem xét hoạt động, ý
kiến của khách hàng. Tất cả cô đều ghi lại lưu ở trong laptop.
Đến giờ quán ăn sắp đóng cửa cô mới nhận ra mình từ trưa đến giờ vẫn chưa ăn
gì.Đến giờ dạ dày cô mới bắt đầu thấy đau đau, bụng kháng ngh ầm ĩ ị.
“Cố gắng đợi chút!” Cô nhẹ nhàng ấn ấn vào dạ dày, nửa vui nửa đùa trấn an
nó.”Đợi lát nữa về nhà cho ngươi ăn cơm.”
“Em đang làm gì ở đây?” Một giọng nói lãnh đạm bỗng dưng vang lên làm cô giật
mình.
Cô ngạc nhiên quay đầu, nhìn về hướng gương mặt không có cảm xúc gì của Viên
Thiếu Tề.
Sao lại là anh ta? Thật là xui xẻo!
Cô thầm cảm thấy ảo não, cố gắng khắc chế trái tim bỗng dưng đập loạn.”Chào
buổi tối, tổng giám đốc Viên.” Cô khách khí chào hỏi.
Anh lại không khách khí giếu cợt.”Đã trễ thế này em còn chưa về? Em không
phải có người quản lý giờ giấc đi về sao?”
“Cảm tạ tổng giám đốc Viên quan tâm, tôi đã báo lại với người nhà rồi.” Cô
muốn cười mà không cười nổi, mím chặt môi, quyết định làm người văn minh, không
so đo với tên đàn ông trước mặt.
Nhưng anh lại cố tình muốn chọc tức cô.”Vậy em tính ở lại khách sạn chúng tôi
đi dạo tới khi nào?”
“Đi tới khi nào không đi được nữa thì thôi.” Cô gằn từng tiếng trong hàm
răng.”Em đang muốn chụp vài tấm ảnh khách sạn về đêm.”
“Nếu vậy, em nên lên nhà hàng xoay tròn trên lầu cao nhất, nơi đó chụp ảnh sẽ
cho cảnh đẹp nhất.”
“Em cũng đang tính như vậy đây.”
“Nếu vậy thì đi thôi.”
“Hả?” Cô sửng sốt.”Đi đâu?”
Anh đi qua cô liếc mắt một cái, giống như ngại cô phản ứng quá chậm
chạp.”Theo tôi lên nhà hàng xoay tròn.”
…
Trước đây, cha từng nói cho cô biết, mỗi đứa trẻ đều là một thiên sứ nhỏ được
Thượng Đế phái tới nhân gian, vì sợ bọn họ ở nhân gian gặp nguy nan, Thượng Đế
ban cho mỗi đứa trẻ một ngôi sao bảo hộ.
“Vậy ngôi sao bảo hộ của con thì sao?” Cô hưng phấn truy vấn.
“Con nhìn lên bầu trời đi, chính là ngôi sao kia.”
“Thì ra là ngôi sao này!”
“Đúng. Vì sao kia vẫn luôn bảo vệ con, mãi cho đến khi con lớn lên, đến lúc
kết hôn cùng một vương tử, ngôi sao sẽ đem nhiệm vụ bảo vệ con giao cho anh
ta.”
“Vậy chờ khi con lớn lên, sẽ là vị vương tử đó bảo vệ con sao?”
“Đúng vậy. Nhưng…trước đó, anh ta phải thông qua khảo nghiệm của cha mới
được.”
“Vì sao?” Cô đột nhiên nhìn vào vẻ mặt không được tự nhiên của cha.
“Bởi vì Đạt Đạt là bảo bối của cha, làm sao có thể tùy tiện để cho một tên
ngốc cướp đi?”
“Vậy thì Đạt Đạt sẽ mãi ở bên ba, vậy là được rồi, con không cần vương tử
nữa, ba làm ngôi sao bảo hộ của con đi!”
“Ha ha, con gái ngốc của cha…”
Tiếng cười sang sảng trong tâm trí chẳng biết lúc nào nhỏ dần. Bầu trời đêm
cũng chẳng còn mấy vì sao sáng, chỉ còn lại thành phố rực rỡ ánh đèn.
Uông Ngữ Đạt giơ máy ảnh lên, chụp cảnh bên trong nhà hàng xoay tròn, qua lớp
cửa sổ thủy tinh chụp khung cảnh phía dưới, ánh đèn đêm sáng lung linh lấp lánh
như những viên ngọc, mấy góc kính của máy ảnh khóa chặt ánh mắt của cô, nhưng
không giữ được thần trí cô.
Tay nắm máy ảnh bắt đầu run nhè nhẹ phập phồng theo nhịp đập phiền muộn của
con tim.
Cô cắn môi, buông máy ảnh xuống, quay đầu lại, miễn cưỡng mở đôi môi anh đào
hồng nhạt.”Kỹ thuật chụp ảnh của em không tốt lắm, đầu tiên cứ thử chụp vài tấm
đã, sau đó em sẽ nhờ Duệ An giúp.”
“Duệ An?” Viên Thiếu Tề từ đầu đến cuối vẫn yên lặng quan sát Ngữ Đạt, đến
khi nghe cô nhắc tới cái tên xa lạ này, lông mày anh chau lại.
“Thái Duệ An là một người bạn của em.” Cô cười giải thích.”Anh ấy là một
nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.”
Trí óc anh chợt lóe, ánh mắt khẽ run rẩy.”Chính là cái người bạn trai đi xe
thể thao màu trắng bạc đưa đón em?”
Bạn trai? Uông Ngữ Đạt kinh ngạc, vài giây sau, mới giật mình nhớ lại hình
như bản thân từng thuận miệng giải thích cho có lệ về anh ấy như vậy. Nhưng cô
cũng không định đính chính lại, cho anh hiểu lầm cũng tốt, miễn cho anh nghĩ cô
bây giờ không có ai theo đuổi. Cô lặng lẽ tự ‘nâng giá’ mình một chút.
“Em nói anh ta là nhiếp ảnh gia?” Viên Thiếu Tề như có ý truy vấn.
“Đúng vậy.”
“Tôi chưa bao giờ nghe qua tên của anh ta.”
Có ý gì? Anh muốn châm chọc Duệ An không có danh tiếng gì sao?
Uông Ngữ Đạt bỗng cảm thấy một chút khó chịu trong lòng, vội vã biện giải cho
thỏa đáng.”Anh ấy chụp rất tốt, hai tháng tới [A2] sẽ
xuất bản một tập ảnh.”
“Vậy sao?” ViênThiếu Tề hừ nhẹ.”Có vẻ như em rất coi trọng tài năng của anh
ta.”
“Anh ấy thật sự rất có tài!” Cô kéo cao giọng lên.
“Biết rồi.” Anh thu lại tầm nhìn, ánh mắt càng âm trầm.”Em không cần hết lời
biện hộ cho bạn trai mình như vậy.”
“Anh ấy không phải là…”
“Là cái gì?”
“Quên đi.” Cô buồn bã nói.
Anh chăm chú nhìn cô lộ ra khuôn mặt hơi lãnh đạm, trong lòng nổi lên một cảm
xúc kỳ lạ.”Bây giờ em đã chụp xong chưa?”
Nói vậy là có ý đuổi cô đi sao? Cô cười lạnh.”Chụp xong rồi.”
“Vậy thì ở lại đây ăn thử đi.” Anh thình lình nắm tay cô.
Cô giật mình.”Anh làm gì vậy?”
Anh không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của cô, cứ thế nắm tay cô đi tới bàn ăn
gần cửa sổ đang mở, nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống.”Khách sạn ra mắt thực đơn mới
cho mùa xuân, tôi vừa bảo nhà bếp làm một phần, em ăn thử xem thế nào.”
“Tại sao lại muốn em ăn thử” Cô kinh ngạc nhìn người phục vụ bưng tới một bàn
ăn muôn màu rực rỡ.”Khách sạn có nhiều nhân viên có thể giúp thử món mà…”
Anh ngắt lời cô.”Không phải em phải giúp chúng tôi viết sổ tay tuyên truyền
sao? Chẳng lẽ bộ phận ẩm thực không cần giới thiệu? Tôi không muốn làm ra một
bản quảng cáo dối trá, tự mình thưởng thức tay nghề của bếp trưởng chúng tôi mới
có thể viết được một bài chân thực động lòng người, không phải sao?”
Cô không còn lời nào để nói, Uông Ngữ Đạt cười khổ. Tài ăn nói của người đàn
ông này thật sự quá giảo hoạt, cô không thể tranh cãi với anh.
“Hiểu rồi, em sẽ ăn thử, vậy được chưa?” Cô trợn mắt, bề ngoài có vẻ không
muốn ăn nhưng kỳ thật trong lòng lại thấy âm thầm vui sướng.
Vừa vặn lúc cô đang đói bụng, có cơ hội ăn thử món ăn mới do bếp trưởng làm
có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Nếu không phải người ngồi trước mặt này vẫn hiện lên sắc mặt coi thường, cô
thậm chí sẽ cho rằng anh lo lắng cô bận làm việc không để ý đến việc ăn uống,
cho nên mới cố ý an bài một bữa này.
Nhưng đương nhiên, không có khả năng anh đối xử ân cần với cô như thế.
Uông Ngữ Đạt mím môi, đầu tiên cầm lấy máy ảnh, cẩn thận chụp từng món ăn
trên bàn, ngắm nhìn tay nghề tuyệt diệu của bếp trưởng rồi mới cầm dao nĩa lên
bắt đầu tấn công các món ăn.
Món khai vị là mấy đồ tinh xảo nho nhỏ, người làm cố ý lấy nước sốt ép từ hoa
anh đào, hương vị thanh nhẹ, lại phong phú bài bản.
Uông Ngữ Đạt dùng hết món khai vị, lại uống một chén canh, cảm thấy bớt đói
bụng, tế bào toàn thân đều giãn ra, một cảm xúc hạnh phúc dào dạt nổi lên trong
lòng.
Cô không khỏi nhớ lại ngày trước.
“Trước kia ba em…” Cô dừng một chút, sửa miệng.”Là em nói, lúc nhà em còn
chưa phá sản, ba em thường dẫn cả nhà tới đây ăn cơm.”
Tiểu thư nhà giàu, quả nhiên không ngoài dự đoán.
“Chắc mỗi ngày em đều ăn đồ cao cấp đến phát ngán?”
Viên Thiếu Tề khẽ hừ lạnh, phục vụ mang tới một ấm trà Ô Long, anh rót ra
chén, nhẹ nhàng thưởng thức hương trà.
“Quan trọng không phải ăn gì mà là cảm giác người một nhà đoàn tụ quây quần
bên nhau.” Cô nghe ra sự phật ý trong lời nói của anh, lạnh mắt nhìn.
“Vậy sao?” Anh vẫn dùng khẩu khí đáng ghét đó.
Cô trừng mắt nhìn anh, bắt đầu trêu chọc anh hai câu, nhưng nhớ lại từ nhỏ
anh đã mất đi tình thương của mẹ, cha anh lại không quan tâm nhiều tới anh, bất
giác ngực nhói một cơn đau, cô cất tiếng nói.”Chắc anh sẽ không thể nào lý giải
được, nhưng tình thân thật sự rất đáng quý, tình cảm ấy là vô giá.”
Anh nhíu mày.”Em không cần khoe khoang với tôi về điều đó.”
“Không phải em khoe với anh mà là…” Cô bỗng dưng nghẹn lại, đôi mắt có giọt
lệ như muốn trào ra.”Em chỉ hi vọng cả nhà có thể thường xuyên cùng nhau ăn cơm
như trước kia.”
“Nếu em muốn như vậy, tôi có đưa em thẻ chiêu đãi.” Anh không hiểu sự tiếc
nuối của cô, lãnh đạm đề nghị.”Em có thể mời người nhà cùng đi ăn.”
“Không cần.” Cô khéo léo từ chối, bây giờ có muốn cũng đã quá muộn.”Hơn nữa
vì sao anh lại đối với em tốt như vậy?”
Anh nghe cô nói, đột nhiên sửng sốt, hơi có vẻ hốt hoảng vẻ mặt dường như có
vài phần quẫn bách.”Đây không phải là tôi đối tốt với em, mà là một loại trả
thù.”
“Trả thù?” Cô nhíu mày.
Anh nâng chén uống trà Ô Long, làm như mượn chén trà trấn định dòng suy nghĩ
của mình, sau đó giương mắt lên.”Tôi rất muốn cho người nhà em thấy, tôi bây giờ
có thừa khả năng cung cấp cho em một cuộc sống giáu có.”
Tim cô đập mạnh và loạn nhịp, cô nhìn anh lúc này giống như một tảng băng tỏa
ra hơi thở lạnh lẽo. Hóa ra cho tới hôm nay, anh vẫn nghĩ rằng lúc trước cô
không chịu được khó khăn nên mới quyết định ly hôn.
Cô để dao nĩa xuống, hai tay giấu ở dưới bàn, níu chặt làn váy.”Cái em muốn
không phải là một cuộc sống giàu sang.”
“Không phải sao? Vậy năm đó vì sao em lại rời bỏ tôi?” Lời nói lạnh thấu
xương cũng như ánh mắt sắc bén của anh đâm mạnh vào lòng cô.
Cô cảm thấy lạnh buốt, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.”Tùy anh muốn nghĩ
thế nào cũng được. Không còn quan trọng nữa rồi.”
Anh không thích cô luôn lãnh đạm với mình, cô cứ kiên trì đặt một ranh giới
giữa hai người như vậy hay sao?
“Uông Ngữ Đạt, em hãy nói cho rõ ràng!” Anh sẵng giọng.
“Sao anh không tự sử dụng đầu óc của mình mà thử suy nghĩ cho rõ ràng một
chút?” Cô cũng tức giận.
“Em nói vậy là có ý gì ?”
“Vẫn còn chưa hiều sao? Anh đúng là kẻ ngốc!”
Thật là sảng khoái!
Từ sau khi gặp lại anh, cô luôn ở vào thế bị động, thật vất vả cuối cùng cũng
có một lần chiếm thượng phong khi tranh cãi với anh, vậy cũng coi như hãnh
diện.
Nhớ lại lúc Viên Thiếu Tề tức giận, gân xanh nổi lên, lại nhất thời á khẩu
không nói được câu gì, Uông Ngữ Đạt không khỏi buồn cười, sảng khoái cất lên một
khúc hát đang thịnh hành lúc bấy giờ.
“Em đang hát cái gì đấy?” Ngồi ở ghế lái, một đôi mắt trầm tĩnh nhạy bén
chiếu sang cô.
“Không có gì, tùy hứng lẩm nhẩm thôi.” Cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, phía
trước bỗng nhiên xuất hiện một đường màu lam, sau đó một màu xanh thẳm khắp nơi
nhuộm đẫm mắt cô.”A, biển kìa!”
“Đúng vậy.” Thái Duệ An hướng theo ánh mắt của cô nhìn sang.”Hôm nay thời
tiết rất đẹp.”
“Phải, biển ngập một màu xanh.” Cô cười vuốt cằm, tâm tình bay cao, sảng
khoái hít sâu, cảm thấy trí óc mình cũng như đại dương kia dàn trải mênh
mang.
“Xem ra tâm trạng em rất tốt!” Thái Duệ An cười.
“Đúng vậy.” Uông Ngữ Đạt chớp chớp mắt.”Khách sạn năm sao chu cấp cho em đi
nghỉ mát mà!”
“Chẳng phải em nói là đi công tác sao?”
“Vừa nghỉ ngơi vừa công tác, như vậy không phải là hay nhất sao?”
“Nhưng anh thì chẳng được như vậy, lần này đi cùng Khẩn Đinh, chỉ có thể nghỉ
ngơi một buổi tối, ngày mai sẽ phải bắt đầu hành trình chụp hình ba ngày liên
tục.” Thái Duệ An bày ra một giọng điệu ai oán.
“Làm ơn đi, em cũng đâu có nhàn rỗi, sáng sớm ngày mai em cũng phải họp cùng
quản lý khách sạn mà?”
Cô không thể đồng tình với người ta một chút sao.
“Có họp nhiều lắm cũng chỉ mất một buổi sáng là cùng chứ gì?”
“Ai nói chỉ một buổi sáng? Kế đó em còn phải đi xem xét nghe ngóng hết cả
khách sạn từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài. Không trực tiếp tự mình tìm hiểu
làm sao có thể đưa ra kế hoạch tốt nhất ? Hơn nữa lần này không có những người
khác đi theo làm lộ tung tích, em có thể một mình một ngựa tung hoành thiên
hạ.”
“Cho dù có người khác đi thay, em vẫn sẽ có việc khác để làm?”
“Vậy cho nên mới nói em thật là vất vả mà!”
“Hai chúng ta đang so đo với nhau xem ai có vẻ đáng thương hơn sao?”
“Một nam tử hán lại cùng với một người phụ nữ so xem ai đáng thương hơn, anh
không thấy bản thân rất không có phong độ sao?” Uông Ngữ Đạt cười, nụ cười tươi
như hoa nở rộ, khẽ lay động lòng người.
Tim Thái Duệ An đang bình yên bỗng loạn một nhịp, nhìn vào mắt cô, lại thêm
vài phần ý không muốn rời xa.
Đáng tiếc Uông Ngữ Đạt không phát hiện thấy, vẫn đang đắm chìm trong thế giới
của chính mình. Cô đã rất lâu, rất lâu rồi chưa từng được nghỉ ngơi, khoảng thời
gian này công việc quá bận, tuy rằng để mẹ ở nhà một mình có chút áy náy, nhưng
cô thật sự cần thay đổi không khí, thả lỏng hệ thần kinh bấy lâu nay vẫn căng
như sợi dây đàn này một chút.
Cũng nhờ dì Bảo tận tình giúp cô chăm sóc mẹ, cô mới có thể bớt lo âu một
chút.
Hai giờ sau, một chiếc xe thể thao màu trắng bạc dừng lại trước cửa nhà Khẩn
Đinh, Uông Ngữ Đạt nhẹ nhàng xuống xe. Vừa nhìn cô đã thấy yêu thích nơi này.
Đại sảnh trang hoàng theo phong cách Đông Á, có thể thấy cây xanh được trồng ở
khắp nơi, trong không khí thoang thoảng một mùi thơm của hoa cỏ.
Cô hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng thật thư thái.
“Là Uông tiểu thư sao?” Quản lý tự mình xuống đại sảnh đón tiếp cô.”Hoan
nghênh cô cất công từ Đài Bắc tới đây, chắc hẳn là cô cũng mệt rồi? Tổng giám
đốc chúng tôi nói trước hết mọi người cứ nghỉ ngơi đi đã.”
“Xin hỏi tổng quản lý Lâm hiện đang ở đâu? Trước tiên tôi muốn gặp anh ấy.”
Cô khách khí hỏi, cảm thấy kỳ lạ không hiểu vì sao đối phương lại tận tình với
mình như vậy, chẳng lẽ thực sự vui mừng vì mình từ Đài Bắc tới đây làm tuyên
truyền sao?
“Thật xin lỗi, anh ấy đang họp với phó tổng giám đốc.”
“Phó tổng giám đốc?” Một cảm giác bất an bỗng dâng lên trong lòng Uông Ngữ
Đạt.”Người anh nói không phải là tổng giám đốc Viên ở Đài Bắc đấy chứ?” Cô nhớ
rõ tên anh trên danh thiếp cũng đi kèm với chức vụ phó tổng giám đốc tập
đoàn.
“Đúng là anh ấy.”Quản lý cười xác nhận nghi ngờ của cô.”Uông tiểu thư đã từng
gặp phó tổng giám đốc Viên sao?”
Đâu chỉ là từng gặp? Bọn họ còn từng có một đoạn nghiệt duyên dây dưa mãi mà
chưa thể cắt bỏ.
Uông Ngữ Đạt sầu não, cắn môi.”Sao lại khéo như vậy, Viên tiên sinh cũng tới
đây?” Vốn là muốn thả lỏng tâm tình một chút, thật không ngờ lại gặp phải oan
gia.
“Buổi tối có vũ hội hóa trang, anh ấy sẽ cùng với thiên kim tiểu thư của chủ
tịch tới tham gia . Đây cũng là một trong những nguyên nhân tổng quản lý Lâm của
chúng tôi mời cô ở lại đây đêm nay, anh Lâm hi vọng vũ hội lần này có thể đem
đến cho cô một linh cảm nào đó để sáng tác.”