Đó là một vở kịch rất hay kể
về chuyện tình của một đôi nam nữ thuộc hai gia
đình có mối thù với nhau, vì cơ duyên nên
linh hồn của hai người đổi vị trí cho nhau và yêu
nhau. Tình tiết thú vị, diễn viên diễn rất sinh
động khiến cho mọi người cười rất nhiều, không khí
trong rạp vô cùng vui vẻ.
Đáng tiếc là không khí đó không thể khiến cho bốn
người trẻ tuổi vui hơn được.
Diễn viên chính là người Lạc Phán Phán thích nhất,
cô cũng rất thích nội dung vở kịch này nên khi vở
kịch đang trong thời gian quảng cáo, cô nói sẽ đi xem
ngaykhi mới công chiếu. Tuy nhiên, lúc này cô không sao tập
trung được. Không thểtrách cô vì trong hoàn cảnh
đó, không ai có thể vui vẻ mà xem kịch.
Ngồi bên trái là Diêu Nguyệt Thi, lúc này đang nhìn cô
vẻ trách móc khiến cô sởn gai ốc. Cạnh Diêu Nguyệt Thi
là Hưóng Vũ Phàm, tâm trạng không thoải mái, ánhmắt
hình viên đạn nhìn Hàn Thần Dật ngồi bên phải
Lạc Phán Phán. Tâm trạngcủa hai người có vẻ còn phong
phú hơn cả nhân vật trên bục diễn.
Lạc Phán Phán ngồi ở giữa, vừa chịu đựng ánh
mắt công kích của Diêu Nguyệt Thivừa chịu đựng
cuộc giao chiến bằng ánh mắt giữa hai cậu
bạn. Cô đặt tay trên đùi, ngồi thẳng người,
không động đậy, sợ nếu mình không cẩn thận sẽ làm
bùngphát cơn giận dữ của ba người. Cô ngồi trong tư
thế đó đến nửa giờ đồng hồ,cuối cùng không chịu nổi
nữa, cô nói nhỏ: "Tôi vào phòng vệ sinh
một lát", rồi vộivàng bỏ đi.
Diêu Nguyệt Thi không tha cho cô, vội vàng đi theo.
Bước vào phòng vệ sinh, vặn vòi nước mức mạnh
nhất, nước lạnh thấm vào da mặt khiến cho Lạc
Phán Phán có cảm giác tỉnh cả người.
Cảm giác đó lập tức bị Diêu Nguyệt Thi phá vỡ.
"Vì sao chị lại bắt chúng tôi đi cùng?"
“Chân là của hai người, chị có cầm súng bắt đi đâu, vì
sao lại nói là chị bắt hai người đi cùng?" Lạc
Phán Phán tiếp tục vỗ nước lạnh vào mặt để
giữ tỉnh táo. "Nếu chị nhớ không nhầm, rõ
ràng là hai người dày mặt đi cùng đấy chứ?"
"Chị nói lung tung! Rõ ràng là chị
cố ý!" Diêu Nguyệt Thi vô cùng bực bội, không
chịu được vẻ điềm nhiên của cô, đưa tay đóng
mạnh vòi nước. "Nêu không phảithế vì sao chị
không ngăn anh Vũ Phàm khi anh ấy nói muốn đi xem
kịch?"
Lạc Phán ngẩng đầu lườm cô, lấy khăn trong túi ra
lau mặt, giọng mệt mỏi. "Chịlấy tư cách gì để
ngăn cậu ấy? Chị có là gì của cậu ấy đâu."
"Rõ ràng là chị viện cớ!" Diêu Nguyệt Thi đổ
hết tội lên đầu cô, cho dù cô giải thíchthế nào cũng
không nghe, luôn cho rằng cô là người có lỗi.
"Có phải chị viện cớ hay không, em là người rõ
hơn ai hết. Những gì em muốn chị làm, chị đã làm
rồi, Hướng Vũ Phàm có về với em hay không là chuyện
của em, em đừng đến gây rắc rối cho chị nữa. Biết
em một thời gian, chị tặng em một câu:Tình yêu
phải xuất phát từ hai phía, yêu đơn phương chỉ làm
hại người khác và làm hại chính mình. Diêu
Nguyệt Thi, em là người thông minh, chị nghĩ em có thể
hiểu được câu nói đó, có thể giúp đỡ được em hay
không còn phải xem nhận thức của em thế nào."
"Rõ ràng là chị đố kỵ với tôi và anh Vũ Phàm!
Tôi không thèm nghe những lời vớvẩn
của chị!" Diêu Nguyệt Thi phản bác lại lời
cô, sắc mặt tái xanh.
Lạc Phán Phán không muốn tiếp tục tranh luận nữa,
lau sạch nước trên mặt rồi cất khăn vào túi,
tự tin bước ra ngoài. Diêu Nguyệt Thi đứng sững
người một látrồi hậm hực ra theo.
Lúc hai cô gái tranh cãi trong nhà vệ sinh, hai cậu
thiếu niên ngồi trong rạp cũng không yên. Không có
người nào chắn ngang, hai người không chiến đâu bằng
mắtnữa mà chuyển sang khẩu chiến.
"Hàn Thần Dật, tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là cậu
tránh xa Phán Phán ra! Nếu không tôi sẽ nói với
chú Hàn chuyện con chó Tibetan Mastiff của cậu làm vỡ
đồgốm sứ trấn Cảnh Đức mà chú ấy phải rất khó khăn
mới mua được!"
"Mấy ngày không gặp, đúng là phải rửa mắt để
nhìn. Hướng Vũ Phàm, anh thông minh ra rồi
đấy! Đã biết cách tìm điểm yếu của em để uy
hiếp. Nhưng em phải nói rõ ràng với anh rằng, cho dù
bố em có đánh chết em thì em cũng không rời xa gấu nhỏ
yêu quý!"
"Vậy sao? Nhưng có những chuyện cậu vẫn
chưa biết." Hướng Vũ Phàm tỏ vẻ đắcý nhìn
Hàn Thần Dật. "Quan hệ giữa tôi và
Phán Phán bây giờ cậu không thể so bì được!"
"Anh nói thế nghĩa là sao?" Hàn Thần Dật
nhìn cậu vẻ hoài nghi, có linh cảmkhông hay.
Hướng Vũ Phàm nghĩ đến nụ hôn hôm đó, ánh mắt dịu
dàng, miệng cười đắc ý. "Quan hệ giữa tôi
và Phán Phán đã thân mật hơn so với cậu tưởng tượng
nhiều!"
Thân mật... Hàn Thần Dật nhanh chóng hiểu ra, lời
nói của đối phương khiến cậu không thể không tưởng tượng ra
nhiều điều hơn thực tế.
Một con tức giận nổi lên trong lòng, Hàn Thần Dật
mất hết lý trí. Không kịp suy nghĩ gì, cậu
đã giơ nắm tay lên. "Anh là đồ hạ lưu! Nhất định
là anh ép cô ấy, đúng không?"
Lời trách móc và tiếng đấm nhau trong không gian yên
tĩnh nghe rất rõ ràng, mọi người đều quay về
phía họ. Những người xung quanh sợ hãi ngồi dạt
sang hai bên.
Hành động đó không thể khiến cho hai người lấy
lại bình tĩnh. Họ tiếp tục tranhcãi.
"Đúng! Là tôi ép cô ấy, thế thì sao?" Hướng
Vũ Phàm lau vết máu trên miệng, những bực
bội trong lòng đột nhiên bùng phát, cậu giơ nắm
đấm về phía đôi phương. "Dùsao việc cũng
xảy ra rồi! Cậu muốn ngăn cũng không kịp!"
"Anh là đồ trứng thối!"
Hai người không thèm quan tâm xem đây có phải là nơi
công cộng không, cũng không thèm để ý hành động của
mình có ảnh hưởng tới người khác không, lao vào
đánh nhau trong ánh mắt sợ hãi của mọi người.
Không khí trong rạp trở nên ầm ĩ, tiếng khóc, tiếng
xì xào bàn tán, tiếng ghế bị đạp đổ... Âm thanh
hỗn loạn khiến cho diễn viên ngừng diễn...
Khi Lạc Phán Phán và Diêu Nguyệt Thi quay lại, hai
người chỉ thấy một cảnh hỗn độn, vô cùng ngạc nhiên
trước những gì đang diễn ra trước mắt.
Lạc Phán Phán nghe thấy mọi người nói có đánh nhau, là
hai thiêu niên mười bảy,mười tám tuổi, trông rất
đẹp trai... Trong lòng cô có linh cảm không hay, trung
tâm của cuộc hỗn loạn chính là chỗ ngồi của
Hướng Vũ Phàm. Cô vội vàng chen vào giữa đám đông.
Mãi mới chen được vào đến nơi, mặc dù mặt mũi hai
người sưng đỏ nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là
Hướng Vũ Phàm và Hàn Thần Dật.
Đúng là hai tên ngốc! Lạc Phán Phán suýt phát điên,
vội vào kéo hai người ra. Nhưng một mình cô
bé nhỏ, yếu ớt không đủ sức ngăn họ.
Bỗng nhiên có hai nhân viên bảo vệ bước vào đám
đông, dễ dàng tách hai cậuthiếu niên ra. Sau đó, mỗi
người áp tải một người đến phòng bảo vệ của rạp.
Lạc Phán Phán vội vàng chạy theo.
Khi đi qua Diêu Nguyệt Thi, cô dừng lại một lát,
nói nhỏ đủ để cho hai người nghe
thấy: "Kết quả này là điều em muốn sao?".
Diêu Nguyệt Thi vô cùng căng thẳng, nhìn theo bóng Lạc
Phán Phán khuất dần vào trong đám đông. Có gì đó
vỡ vụn trong lòng cô, cô chỉ cảm thấy trống rỗng.
Giám đốc của rạp quen mẹ của Hướng Vũ Phàm,
cậu gọi điện thoại cho mẹ, ônggiám đốc không nói gì,
nhanh chóng thả họ ra, còn cười vui vẻ tặng họ vài
tấmthẻ xem phim, nói rằng lần sau đến xem không những
được ngồi ở khu vực dànhcho khách VIP có tầm nhìn
rất tốt mà còn được giảm giá năm mươi phần trăm.
Khi họ bước ra khỏi phòng bảo vệ thì trời đã
tối rồi.
Trời tối đen không có một vì sao. Gió thổi rất
lạnh, chỉ có vài người đi trên đường. Ánh đèn mờ
mờ hai bên đường không đủ sức làm ấm lòng người.
Lạc Phán Phán kéo áo cho kín hơn, đỡ Hàn Thần
Dật bị thương đên ngồi nghỉ ởghế bên đường. Hàn
Thần Dật vừa gọi điện cho lái xe đưa xe đến đón
cậu, vài phút nữa là lái xe tới.
Hướng Vũ Phàm cũng bị thương, mặt mũi thâm tím, khóe
miệng chảy máu, chân bị sưng, bước đi tập tễnh.
Diêu Nguyệt Thi muốn đỡ cậu nhưng cậu gạt tay cô ra.
“Phán Phán..." Cậu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của
Phán Phán kể từ khi bước ra khỏi rạp, tỏ vẻ
đáng thương giống như bị bỏ rơi. "Mình không
cố ý..."
Dường như Lạc Phán Phán không nghe thấy lời cậu
nói, nhẹ nhàng lấy khăn lau máu trên khóe mắt Hàn
Thần Dật, động tác rất ân cần.
"Phán Phán..." Giọng Hướng Vũ Phàm trở nên lo
lắng, cậu bám vào lan can gỗ bên đường bước lại gần
cô.
Diêu Nguyệt Thi nhìn dáng đi khó khăn của cậu, trong
lòng cảm thấy vô cùng đaukhổ, thấy cậu sắp ngã, cô
đành gọi Lạc Phán Phán: "Lạc Phán Phán, Chị mù
sao?Chị không thấy anh Vũ Phàm có điều muốn nói
với chị à? Sao chị không đến đỡanh ấy?".
"Đã dám gây chuvện còn không dám nhận hậu
quả sao?" Lạc Phán Phán vẫn tiến về phía
trước, không thèm để ý đến cậu.
"Là do Hàn Thần Dật gây chuyện trước! Chị lấy cớ
gì mà trách móc anh Vũ Phàm?Không phải là bảo chị đến
đỡ anh Vũ Phàm một lát sao? Có bảo là chị đi chết
đâu!Sao chị có thể lạnh lùng như thế? Anh Vũ Phàm
là học sinh của mẹ chị cơ mà!"
"Không phải còn có em sao?" Lạc Phán Phán
trả lời nhạt nhẽo, giọng nói vô cùnglạnh lùng vang lên
giữa màn đêm.
Chỉ một câu nói nhưng đủ khiến sắc mặt Diêu
Nguyệt Thi trở nên xanh tái, có cảm giác không thể thở
được nữa.
Hướng Vũ Phàm không hiểu câu chuyện giữa hai
người, vẫn cố gắng bước về phíaLạc Phán Phán, chỉ còn
cách hai mét, bỗng nhiên có một chiếc xe BMW đen bóng
chạy tới. Chiếc xe lao nhanh như một mũi tên rồi dừng
lại trước mặt Lạc PhánPhán.
Cửa xe mở ra, chú Triệu vội vàng xuống xe giúp
Lạc Phán Phán đỡ thiếu gia nhà họ lên xe.
"Gấu nhỏ yêu quý, cậu đi cùng tôi
được không?" Hàn Thần Dật kéo tay cô, nhìncô chờ đợi.
"Phán Phán, đừng đi!" Hưóng Vũ Phàm vội vàng
ngăn lại, muốn tiến lên giữ cô nhưng cảm giác đau ở
chân khiến cho cậu lực bất tòng tâm.
Lạc Phán Phán cắn môi, đứng quay lưng lại phía
Hướng Vũ Phàm, nghe thấy tiếng cậu, cô cảm thấy đau
lòng.
Cho dù có đau hơn nữa thì làm được gì? Chỉ cần
Diêu Nguyệt Thi không từ bỏ thì cô và Hướng Vũ Phàm
không có hy vọng ở bên nhau. So với việc chịu
đau khổ mãi không bằng nhanh chóng cắt đứt mối
quan hệ giữa họ.
Nghĩ đến đó, sống mũi cô cay cay. Do dự
một giây, cô ngồi vào trong xe. Cửa xe đóng lại, nhanh
chóng ngăn cách hai người.
Hướng Vũ Phàm vẫn đứng đó, ngạc nhiên nhìn chiếc xe
biến mất vào màn đêm,vô cùng tuyệt vọng. Quan hệ giữa họ
hóa ra thật mong manh, chỉ một giây mà đủ cắt đứt
tất cả.
"Anh Vũ Phàm, anh ổn chứ?" Diêu Nguyệt Thi tới
bên cậu từ lúc nào, lo lắng nhìncậu.
"Ồn hay không thì sao? Cô ấy đã không thèm quan
tâm đến anh nữa." Hướng VũPhàm nhắm mắt lại, giống
như vừa bị mất một món đồ chơi vô cùng quý giá,khuỵu
xuống đất.
"Anh Vũ Phàm!" Cậu làm cho Diêu Nguyệt Thi vô
cùng sợ hãi, cô vội vàng quỳ xuống bên đỡ lấy cậu.
"Tiểu Thi, anh phải làm gì?" Cậu cầm chặt
lây tay cô, giống như cầm lấy ngọn cỏ may mắn cuối
cùng, ánh mắt vô cùng đau khổ. "Tiểu Thi, anh
cảm thấy anh sắp mất cô ấy rồi. Em giúp anh được
không? Em giúp anh nghĩ cách để Lạc Phán Phán quay về
với anh được không?"
"Anh Vũ Phàm..." Diêu Nguyệt Thi đau đớn nhìn
cậu, nước mắt chảy làm mờ mắtcô.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy cậu như vậy.
Trong lòng cô, cậu luôn giống một anh hùng đội trời đạp
đất. Cho dù cô gặp phiền phức gì cậu cũng có thể
giúp cô. Lúc cô không vui, cậu trêu đùa cho cô vui
vẻ. Lúc cô bị người khác bắt nạt, cậu luôn xuất
hiện trước tiên. Cậu là người bảo vệ cô
suốt thời niên thiếu.
Nhưng bây giờ... Cậu vô cùng yếu đuối, nỗi
đau trong lòng cậu khiến cô có cảmgiác, nếu không
cẩn thận, linh hồn cậu sẽ vỡ vụn.
Vì sao anh Vũ Phàm mạnh mẽ như thần tiên của cô lại
trở nên như vậy? Cô làm như thế này
có đúng không? Diêu Nguyệt Thi bật khóc nhận ra
quan niệm bấy lâu của cô đã sụp đổ hoàn toàn.
"Tình yêu phải xuất phát từ hai phía, yêu
đơn phương chỉ làm hại người khác và làm hại chính
mình." Câu nói của Lạc Phán Phán vang lên
trong đầu cô. Sự cố chấp của cô đã làm hại anh
Vũ Phàm sao? Có phải chính cô đã khiến anh trở nên như
thế này?
"Kết quả này là điều em muốn sao?"
Sự đau khổ của Hướng Vũ Phàm, sự mất phương
hướng của cậu có thực sự là điều cô mong muốn?
Bên ngoài cửa là màn đêm yên tĩnh và lạnh lẽo,
mây đen che kín bầu tròi, không có lấy một ánh
sao. Gió lạnh thổi xuyên thấu vào lòng
ngưòi. Cách đó không xa là trung tâm thành
phố ánh đèn sáng lấp lánh như dải Ngân Hà.
Diêu Nguyệt Thi ngồi trên bục cửa sổ, yên lặng
nhìn thành phố phồn hoa.
Sau khi đưa Hướng Vũ Phàm về nhà, cô nhốt mình
trong phòng. Cô không bậtđèn nên phòng tối om, ánh
đèn cùa nhà đối diện chiếu lên cửa sổ, chiếu sáng
mộtnửa khuôn mặt cô, đôi mắt ánh lên vài tia sáng yếu
ớt.
Cộc... Cộc... Bỗng ngoài cửa phòng vang lên
tiếng gõ cửa rồi cánh cửa được mởra. Bà Diêu từ
ngoài cừa bước vào.
"Tiểu Thi, mẹ nấu chè hoa bách hợp và hạt sen
đây. Con có muốn ăn không?"
“Không ạ, con không đói."
Diêu Nguyệt Thi không quay đầu lại, căn phòng tối om
nên mẹ không thể nhận ra tâm trạng của cô. Cô
trả lời mẹ mà không thay đổi tư thế.
Bà Diêu lặng lẽ nhìn cô một lát, rồi bước tới,
ngồi xuống cạnh cô, không bật đèn,nhẹ nhàng cầm
lấy bàn tay lạnh cóng của cô, dịu dàng
hỏi: "Tiểu Thi, con có tâm sự gì à?".
Diêu Nguyệt Thi không trả lời câu hỏi của mẹ,
nhìn ra khung cảnh bên ngoài, im lặng hồi lâu rồi nói,
nghe như sắp khóc: "Mẹ, mẹ có tin vào duyên phận
không?".
“Ừ.” Bà Diêu gật đầu, dường như nhớ lại chuyện vui gì
đó, khuôn mặt xinh đẹpbừng sáng. "Mẹ và bố
con quen nhau hồi học đại học, học cùng trường bốn
nămnhưng không hề gặp nhau. Cho đến hôm tốt nghiệp,
bố mẹ ngồi chung trên một toa tàu, bố con cầm nhầm
hành lý của mẹ... Mẹ tin, duyên phận đã đưa
bố mẹ đến với nhau."
"Mẹ, có phải nếu là duyên phận thì luôn luôn có
kết cục tốt đẹp?"
"Không nhất thiết phải thế con ạ." Bà Diêu
cười hiền dịu, đôi mắt sáng thể hiện sựthông minh, nhẹ
nhàng an ủi cô: "Có rất nhiều kiểu duyên phận,
có lúc là tìnhbạn, có lúc là tình thân, có lúc là
tình yêu. Tiểu Thi, con và Tiểu Phàm là kiểu thứ nhất".
Diêu Nguyệt Thi mở to đôi mắt sưng húp, quay đầu
nhìn mẹ, ngạc nhiên hỏi: "Mẹ,mẹ biết rồi à?".
Bà Diêu cười dịu dàng, nhè nhẹ vỗ vào đôi tay đã
ấm hơn của cô.
"Tiểu Thi, con là con gái yêu của mẹ. Tâm
sự của con, sao mẹ lại không biết?"
"Mẹ, vậy con phải làm thế nào?" Sống
mũi Diêu Nguyệt Thi cay cay, cô dựa đầu vào lòng
mẹ khóc. "Con muốn ở bên anh Vũ Phàm, nhưng con
không muốn thấyanh ấy khổ sở, anh ấy khổ sở, con sẽ
rất buồn. Nhưng con lại không muốn từ bỏ,con
không muốn nhìn thấy anh Vũ Phàm của con trở
thành anh Vũ Phàm của người khác. Mẹ, con phải làm
gì?"
"Con bé ngôc nghếch, có rất nhiều cách để
ở bên nhau, không nhất thiết phải là tình yêu.
Cho dù Tiểu Phàm ở bên cô gái khác, con vẫn là cô
em gái yêu quý của cậu ấy, không phải sao? Nếu
không trở thành người yêu, hãy là em gái ngoan của
cậu ấy, như vậy không tốt sao? Tiểu Thi, mỗi
người đều có duyên phận của mình,quá cố chấp sẽ không
có được tình yêu mà bỏ lỡ mất hạnh phúc. Từ
bỏ sai lầmmới có thể tương phùng. Con gái, con có
hiểu không?"
Diêu Nguyệt Thi nghĩ một lát, không khóc nữa, ngẩng
đầu nhìn mẹ.
"Nhưng con đã phạm sai lầm. Nếu anh Vũ
Phàm biết, anh ấy có bỏ qua cho conkhông?"
"Dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình thì mới
có thể có được sự tha thứ của người khác.
Tiểu Thi, con là một cô bé thông minh, không thể
cố chấp như vậy mãi được. Hãy dũng cảm
đứng dậy, sửa chữa mọi sai lầm! Rồi có ngày
con sẽ gặp một người chỉ thuộc về con."
Năm ngày sau, Diêu Nguyệt Thi đến gặp Lạc Phán Phán.
Đứng ở cổng trường cấp ba Trí Hiền, Diêu Nguyệt
Thi lo lắng không yên, ôm chặtlấy ba lô, đôi mắt cô mờ
to nhìn mọi người đi lại. Cô cắn môi nhìn
vào cổng trưòng, chớp mắt vẻ lo lắng. Nêu
hôm nay không tìm được người cần gặp, lầnsau cô sẽ không
đủ dũng khí đến đây.
Cuối cùng, một dáng người gầy nhỏ cũng xuất hiện.
Trong đám đông, cô giốnghệt những học sinh khác,
mặc đồng phục mùa đông. Trên ngực áo vest màutrắng
có thêu logo của trường, váy ngắn màu hồng, đi
một đôi tất dài và đôi giày vải màu trắng. Trông
cô không có gì nổi bật so với người khác. Đi bên
cạnh cô vẫn là cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh,
tính cách bộp chộp. Hai người khoác tay nhau đi ra
ngoài cổng, nhìn là biết tình cảm giữa họ rất tốt.
Cô do dự hai giây, cuối cùng cũng có đủ dũng
khí để bước tới trước mặt haingười.
Đoàn Khanh Nhi nhận thấy sự có mặt của cô trước. Đã
có kinh nghiệm, lần nàycô giống như gà mẹ cảm thấy có
nguy hiểm, lập tức để Lạc Phán Phán đứng phíasau,
mình ở trong trạng thái phòng vệ.
"Diêu Nguyệt Thi, cô đến đây làm gì? Cô còn gây
rắc rối cho Phán Phán thì đừngtrách tôi không
khách khí!"
"Không lần này em không có ác ý." Diêu
Nguvệt Thi cắn môi, nói khẽ. “Em chỉ có vài điều muốn
nói với chị Phán Phán."
"Phán Phán, cậu đừng tin, không có kẻ xấu nào
thừa nhận mình là người xấu cả!"
Lạc Phán Phán nhìn Diêu Nguyệt Thi, thấy cô bây
giờ rất khác với con người cốchấp, cảm tính trước đây,
trong đôi mắt hiện rõ tâm trạng lo lắng, bất an
của một cô bé mười lăm tuổi, không còn cái vẻ già
dặn giả tạo như trước nữa.
Suy nghĩ một lát, Lạc Phán Phán nói với Đoàn
Khanh Nhi: "Khanh Nhi, cậu về nhàtrước được không?
Một lát nữa mình sẽ đến nhà cậu".
Đoàn Khanh Nhi mở to mắt có vẻ không tin.
"Phán Phán, cậu tin lời con bé đó à? Lẽ nào cậu
không sợ xảy ra chuyện giống lầntrước sao?"
"Cậu không cần phải lo ỉắng, mình có thể
tự lo được."
"Cậu ngốc nghếch thế. Bị người ta bán rồi vẫn
còn giúp người ta đếm tiền! Rồicậu cũng sẽ chết một
cách ngốc nghếch cho coi!"
Đoàn Khanh Nhi trợn mắt nhìn cô rồi tức giận
bỏ đi.
Sau khi Đoàn Khanh Nhi đi rồi, hai người im
lặng một lát. Cuối cùng vẫn là Lạc Phán Phán
nói trước: "Em muốn nói gì với chị? Chúng ta có
cần tìm một nơi yêntĩnh rồi nói chuyện không?".
"Không cần phiền phức, chúng ta nói chuyện ở
đây được rồi." Diêu Nguyệt Thi căng thẳng cầm lấy
dây đeo ba lô, chần chừ một lát rồi nói nhỏ,
mặt đỏ lên: "LạcPhán Phán, xin lỗi, những
ngày qua em đã gây cho chị và anh Vũ Phàm nhiềuphiền
phức".
"Em... Em đang xin lỗi chị à?" Lạc
Phán Phán ngạc nhiên nhìn cô, nghĩ mình đangnghe nhầm.
"Vâng." Diêu Nguyệt Thi cắn môi, khẽ gật
đầu. "Em đã hiểu rồi, tình yêu không thể ép
buộc được, em quyết định hủy bỏ thỏa thuận
giữa chúng ta."
"Ý của em là em sẽ không ngăn cản chị và Hướng
Vũ Phàm ở bên nhau? Em sẽ không lấy chuyện vi
phạm bản quyền để bắt chị và Hướng Vũ Phàm xa
nhau?" Lạc Phán Phán mở to mắt, rõ ràng là
không tin vào tai mình. "Không phải là em rất
ghét chị sao? Không phải là em rất thích Hướng Vũ
Phàm sao? Vì sao tự nhiên lại từ bỏ?"
"Em không tự nhiên mà từ bỏ!" Diêu
Nguyệt Thi nói nhỏ, trông cô bé rất đáng
yêu. "Em đã nghĩ rất lâu rồi mới đưa ra
quyết định đó! Sự thật là em không nỡ rời xa anh
Vũ Phàm, nhưng mẹ em nói, nếu anh Vũ Phàm phát
hiện ra việc em đã làm, anh ấy sẽ ghét bỏ em. Em
không muốn anh Vũ Phàm ghét bỏ em, cho dùmãi mãi là em
gái của anh ấy cũng còn tốt hơn là trở thành
người xa lạ."
"Em đã hiểu được như thế là tốt." Lạc
Phán Phán mỉm cười, vỗ nhẹ vai cô, độtnhiên phát hiện
ra cô bé trước mặt không còn đáng ghét như ấn
tượng trước đây.
"Thế... Lạc Phán Phán..." Diêu Nguyệt Thi
cầm chặt lây dây đeo ba lô, đắn đo hồilâu rồi hỏi:
"Chị có thể từ từ hẵng kể cho anh Vũ Phàm
nghe về thỏa thuận giữachúng ta, được không? Em sợ
sau khi biết, anh ấy sẽ ghét bỏ em".
"Không, em là em gái mà cậu ấy yêu quý nhất, sao
có thể ghét bỏ em được?" Lạc Phán Phán cười, tình
nghịch nháy mắt với cô. "Hơn nữa chị có
thể giúp em, chị sẽkhông để Hướng Vũ Phàm tức giận
với em."
"Thật không?" Diêu Nguyệt Thi nhìn cô vẻ
không dám tin.
"Đương nhiên, có thể sau này chúng ta sẽ là chị
dâu, em chồng mà!" Lạc PhánPhán nháy mắt,
nói đùa. "Em là em của chị, chắc chắn chị sẽ
phải đối xử tốt vớiem, không phải sao?"
Diêu Nguyệt Thi thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt trở
nên long lanh. Một lát sau, cô nói nhỏ:
"Lạc Phán Phán... Cảm ơn chị...".
Cô quay người định bước về phía bến xe buýt thì
đột ngột dừng bước.
"Chuyện của chúng tôi... Cậu nghe hết rồi
à?" Lạc Phán Phán ngạc nhiên nhìn cậu thiếu niên
đang đứng trước mặt.
Cậu gật đầu, nở một nụ cười buồn bã, khuôn mặt tuấn
tú không rạng ngời nhưtrước đây nữa.
"... Xin lỗi." Lạc Phán Phán áy náy
nhìn cậu, giọng nói đầy vẻ hối lỗi. "Tôi nên
nóicho cậu biết sự thật sớm hơn."
"Thật sự là cậu không nói tôi
cũng biết." Hàn Thần Dật nhìn xuống, tự cười
mình. "Tôi đã sớm biết giữa cậu và Diêu
Nguyệt Thi có điều gì đó không thoải mái, cậu
không phải là người dễ thay đổi, không có nguyên
nhân rõ ràng, cậu không thể thay đổi tình cảm
nhanh như vậy được. Chỉ có ông anh ngốc nghếch
của tôi mớitin lời cậu."
“Xin lỗi... Hôm đó tôi đã lợi dụng cậu...
Thật sự cậu rất tuyệt, chỉ có điều chúngta không hợp
nhau."
"Cậu không cần xin lỗi tôi, cậu không nợ tôi gì
cả. Hôm đó, trong lòng tôi hiểu rất rõ, cậu
nói thế là để đối phó với Hướng Vũ Phàm mà thôi.
Do tôi không cam tâm nên mới cố ý giả vờ ngốc
để nói theo cậu, thay đổi mối quan hệ giữa
chúng ta. Tiếc rằng tình yêu không thể miễn cuỡng,
cho dù tôi có cố gắng thế nào, trong lòng cậu
cũng chỉ có ông anh họ ngốc nghếch của tôi mà
thôi."
"Xin lỗi... Xin lỗi..." Ngoài xin lỗi,
Lạc Phán Phán không biết phải làm gì để thể hiệnsự ân
hận của mình. Sự thật là Hàn Thần Dật đối xử
với cô rất tốt, cô rất coitrọng cậu, đáng tiếc là
cậu không phải là người cô thích.
"Cô bé ngốc, đã bảo là không cần xin lỗi
mà! Cậu cứ như thế tôi sao có thể yêntâm để cậu
ở bên Hướng Vũ Phàm được?" Hàn Thần Dật
vuốt tóc cô, không nénđược tiếng thở
dài. "À, suýt nữa thì quên không nói với
cậu, vừa rồi ngoài tôi ra, còn có một người nữa
cũng nhìn thấy cậu và Diêu Nguyệt Thi."
Còn có một người nữa? Lạc Phán Phán ngạc nhiên
hoi: "Còn có ai?".
Hàn Thần Dật thấy cô lo lắng, cười một cách
kỳ quái, nhẹ nhàng nói ba chữ:"Hướng Vũ Phàm".
Trời! Không thể thế được. Lần này thì cô
nguy rồi!
Mặt Lạc Phán Phán biến sắc, cô muốn bỏ chạy.
Thấy cô hoàn toàn mất phương hướng, Hàn Thần Dật
thấy buồn cười, tốt bụngnhắc cô: "Đừng nói là
tôi không bảo cậu, anh ấy về nhà anh ấy rồi!".
Lạc Phán Phán đuổi kịp Hướng Vũ Phàm tới cổng
khu Cảnh Lam Viên.
Hướng Vũ Phàm thấy bực bội về thỏa thuận của
hai cô gái, cô giải thích thế nào cậu cũng
không nghe.
"Mình nói rồi, mình không cố ý mà! Cậu tha lỗi
cho mình được không?" Lạc PhánPhán khổ sở,
kéo tay áo cậu, tỏ vẻ rất đáng thương.
Hướng Vũ Phàm hừ một tiếng, không quay lại nhìn cô.
Lạc Phán Phán mím môi, nói nhỏ: "Chuyện thỏa
thuận đó mình không tìnhnguyện, hơn nữa, mình làm thế
là vì muốn tốt cho cậu, cậu là con trai mà sao nhỏnhen
thế!".
Cô không nói không sao, lời cô nói giống như
ngọn lửa khiến cho quả bom trongcậu nổ tung. Cậu hét
lên: "Cậu còn nhắc đến cái thỏa thuận đáng
chết đó à? Chỉvì nó mà những ngày qua mình sống
không bằng chết, luôn đau khổ vì sợ mấtcậu, suýt chút
nữa thì vào bệnh viện tâm thần đây!".
Lạc Phán Phán hiểu chuyện, nói nhỏ nhẹ:
"Được rồi! Được rồi! Mình biết là mình
sai rồi!".
"Hừ!" Hướng Vũ Phàm quay đầu đi không
thèm nhìn cô.
"Xin lỗi!" Lạc Phán Phán khoác tay cậu, bắt
chước nhân vật nữ chính trong
phim. "Coi như em phạm lỗi lần đầu, anh tha
lỗi cho em đi! Anh Vũ Phàm thân yêu,được không?"
Hướng Vũ Phàm mím môi lại, cảm giác nổi cả da
gà. Lạc Phán Phán không bỏ qua cho cậu. Cô không
ngại ngùng nữa, gọi cậu là: anh Vũ Phàm, anh Vũ
Phàm liên tục khiến cho mọi người xung quanh nhìn
họ với ánh mắt kỳ lạ, có mấy ngườikhông nhịn được
bịt miệng cười.
Hướng Vũ Phàm suýt chút nữa phát khùng, cuối cùng
không chịu đựng được nêngiơ tay đầu hàng.
"Được rồi! Được rồi! Cậu đừng gọi nữa! Cậu gọi
nhiều quá làm mình sắp ngất đây! Mình có
Thể tha lỗi cho cậu, nhưng cậu phải chấp nhận
một điều kiện!"
Lạc Phán Phán vẫn tiếp tục đùa cậu: “Anh Vũ
Phàm, anh có điều kiện gì? Anh cứ nói, em sẽ
đồng ý!".
"Lạc Phán Phán, nêu cậu đồng ý làm bạn gái
của mình, mình sẽ coi như không cóchuyện gì xảy ra."
"Gì cơ?" Nụ cười vui vẻ biến mất, cô nổi
giận. “Không được! Mình không đồng ývới
điều kiện này! Rõ ràng trước đây chúng ta đã
thỏa thuận, điểm trung bình các môn của cậu đạt
từ 80 điểm trở lên, mình mới là bạn gái
của cậu!"
Hướng Vũ Phàm liếc nhìn cô, nửa như cười nửa
như không.
"Không phải cậu vừa mới nói là điều kiện gì cậu
cũng đồng ý sao?"
"Đây là hai vấn đề khác nhau mà!"
"Vậy thì thôi!"
Hướng Vũ Phàm quay mặt đi không nhìn cô.
Thật quá đáng! Tự nhiên lại lôi chuyện này ra để
uy hiếp cô! Nhưng ai bảo cô làm chuvện có lỗi với
cậu? Ngoài đồng ý ra, cô còn có thể làm gì? Lạc
Phán Phán cúiđầu, tỏ vẻ ấm ức nói: "Được rồi!
Mình đồng ý.?”
Bỗng nhiên Lạc Phán Phán có cảm giác như mình
bị lừa, nheo mắt lại hồ nghi hỏi: "Hướng Vũ
Phàm, không phải là cậu cố ý chứ?".
Nghe vậy, Hướng Vũ Phàm nghiêm mặt nói chân thành: "Sao lại
thế? Mình giốngnhư vậy lắm sao?".
Lạc Phán Phán rất muốn gật đầu, nhưng nhìn thấy
nụ cười và ánh mắt nghiêm túccủa cậu, cô rụt cổ
lại nói: "Không giống... Cậu không hề
giống...".
"Được rồi, nào, chúng ta về nhà thôi, bạn gái
đại nhân thân yêu!" Hướng Vũ Phàm vui vẻ
khoác vai cô. Hai người nói chuyện vui vẻ
trên đường về nhà.
Nhưng khi cửa nhà mở ra, hai người không thể cười
nổi nữa.
Trong phòng khách rộng lớn, bà Hướng đang cười nói và
rót trà cho một phụ nữtrung tuổi. Người phụ nữ
quay lưng lại với họ, nghe thấy tiếng cửa mở,
bà quay lại nhìn nhìn. Bốn cặp mắt gặp nhau,
bà nghiêm mặt lại khiến cho người khác cảmthấy sợ hãi.
Có chuyện gì xảy ra vậy? Hướng Vũ Phàm ngạc nhiên
nhìn người phụ nữ, nét mặt cậu trở nên ngốc nghếch.
Lạc Phán Phán cũng không khác gì cậu. Cô dụi
mắt nhiều lần nhưng người trước mắt cô vẫn không
biến mất, cô không thể không chấp nhận sự thật
tàn khốc...
"Mẹ... Mẹ... Sao mẹ lại ở đây?" Lạc
Phán Phán run sợ hỏi. Để không khí đỡ căng
thẳng, cô cố gắng nở một nụ cười nhưng nụ cười
đó trông còn khó coi hơn là khóc.
Bà Lạc bực bội nhìn họ hồi lâu, rít lên một câu
qua kẽ răng: "Hai đứa... Rõ ràng là hai
đứa đang yêu nhau?!".
"Mẹ..." Lạc Phán Phán khổ sở gọi, muốn
khóc nhưng không khóc được.
"Con bé này…” Bà Lạc đứng dậy, nét mặt vô
cùng tức giận, giống như muốn bắnđạn nguyên tử vào Lạc
Phán Phán vậy...
Bà Hướng vội vàng kéo mẹ cô lại, khuyên
nhủ: "Cô giáo Lạc, cô bình tĩnh! Bìnhtĩnh!
Hai đứa đều là trẻ con, đều là trẻ con
thôi mà!".
Hướng Vũ Phàm đẩy Lạc Phán Phán ra phía sau, đứng
chắn trước mặt cô, khôngdo dự nhìn bà Lạc nói:
“Cô giáo, việc này không liên quan đến Phán Phán,
là em bắt Lạc Phán Phán đi chơi với em!".
Câu nói của cậu như đổ thêm dầu vào lửa, nét mặt
bà Lạc càng trở nên khó coi,bà
quát: "Hai đứa!".
"Thằng bé này, câm miệng ngay! Mau ngoan
ngoãn xin lỗi cô giáo Lạc!" Bà Hướngcố gắng ra
hiệu cho cậu, rồi quay lại cười nói với bà
Lạc: “Cô giáo Lạc, cô đừng tứcgiận, bọn chúng còn trẻ
con mà, nói năng không suy nghĩ. Nào nào, cô
ngồixuống rồi chúng ta nói chuyện. Dù sao mắng mỏ
cũng không giải quyết được vấn đề gì, đúng không
nào?".
Ngoài làm như vậy ra còn biết làm thế nào? Bà
Lạc hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, rồi
ngồi xuống.
Lạc Phán Phán và Hướng Vũ Phàm nhìn nhau, cùng
bước vào phòng khách...
Cuộc đàm phán sau đó thật là mệt mỏi, đầu tiên
bà Lạc nhất quyết bắt hai ngườichia tay, sau khi
được bà Hưóng khuyên nhủ, thái độ của bà mới
mềm mỏng hơn. Cuộc nói chuyện diễn ra rất
căng thẳng, có tranh luận, có uy hiếp, có nhượngbộ...
May mắn là mọi người đã đi đến một kết luận
cuối cùng.
Bà Lạc không phản đối việc hai đứa qua lại
với nhau, nhưng trong thời gian họccấp ba, không
được công khai chuyện tình cảm, buổi tối phải về
nhà trước mườigiờ, không được làm ảnh hưởng đến
học hành, điểm bình quân các môn của Hướng Vũ
Phàm phải đạt từ 85 điểm trở lên, không được cầm
tay nhau ở nơi công cộng...
Sắc mặt Lạc Phán Phán càng ngày càng xám đi,
càng nghe sắc mặt Hướng Vũ Phàm càng trở nên
khổ sở, nhưng hai người thở phào nhẹ nhõm. Bà
Hướng liên tục thay đổi sắc mặt, cuối cùng vui
mừng nói: "Như vậy Tiểu Phàm sẽ có động lực
học tập, vừa yêu vừa học, nhưng Tiểu Phàm phải
đối xử tốt với Phán Phán, khôngđược để cô giáo Lạc
thất vọng".
Hưóng Vũ Phàm ngoan ngoãn nghe lời, tay phải vòng ra
sau lưng nắm lấy tay Lạc Phán Phán, hai người
nhìn nhau cười, tình yêu ấm áp tràn ngập quanh họ.
Mặc dù có rất nhiều điều kiện,
chỉ cần ở bên nhau thì không có vấn đề gì hết!