Buổi chiều thứ Hai được nghỉ
học, Lạc Phán Phán kể chuyện này với Đoàn Khanh Nhi.
"Như vậy có nghĩa là, sau này các cậu vẫn gặp
nhau?" Đoàn Khanh Nhi nhíu mày, lo lắng nhìn
cô. "Phán Phán, cậu định thế nào?"
Lạc Phán Phán hiểu bạn mình đang lo lắng điều
gì, cô cười khổ sở, cúi đầu đá mộthòn sỏi dưới
chân, thản nhiên nói: "Thuận theo tự nhiên thôi,
dù sao mình vẫnchưa biết liệu có phải mình thích
Hướng Vũ Phàm thật hay không, có lẽ cũng chỉ là
nhất thời mù quáng thôi".
Đoàn Khanh Nhi thở dài gật đầu nói: "Hy vọng là
như vậy".
“Khanh Nhi, Hướng Vũ Phàm là thần tượng của cậu.
Nếu một ngày mình và HướngVũ Phàm đối địch nhau, cậu
sẽ đứng về bên nào?"
"Đương nhiên là đứng về phía cậu!" Đoàn
Khanh Nhi vỗ vai cô, nói một cách không do dự.
"Thần tượng có thể tìm nhưng bạn tri kỷ
không phải muốn gặp là được!"
"Khanh Nhi, cậu thật tốt!" Lạc Phán Phán
cảm động ôm lấy bạn, chợt nghĩ ra điềugì đó, vội thân
mật kéo tay bạn. "Khanh Nhi, không phải
là cậu thích đọc truyệntranh sao? Mình nghe nói ở
đường Nam Hoa gần đây mới mở một hiệu sách có
nhiều truyện tranh mới xuất bản, chúng ta đi xem sao?
Cậu thích truyện nào mình sẽ tặng cậu truyện đó!
Nhưng..."
"Lạc Phán Phán!"
Có một tiếng gọi đột ngột ngắt lời cô, giọng
nói quen thuộc khiến cô run rẩy,không có dũng khí để
quay đầu lại.
Nhưng Đoàn Khanh Nhi đã kịp phản ứng, quay lại ngạc
nhiên nhìn cậu thiêu niênkhôi ngô, tuấn tú, giọng
hơi run run: "Hướng Vũ Phàm!".
Tiếng gọi lạ khiến Hướng Vũ Phàm chú ý, cậu nhìn
Đoàn Khanh Nhi, ngạc nhiênhỏi: "Cậu quen tôi à?".
"Đương nhiên! Tôi là bạn của Phán Phán, tên là
Đoàn Khanh Nhi! Cậu không biết tôi nhưng tôi biết
rất rõ về cậu!" Cô khoanh tay trước ngực,
mắt sáng lên, vui vẻ nói tiếp: "Tôi sưu tầm các
tác phẩm của cậu, cậu có thể ký tên lên đó giúp tôi
được không? À, nghe nói cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế
sắp đến hạn đăng ký, năm nay cậu có tham gia không?
Cậu đã có ý tưởng gì cho chủ đề của tác phẩm nămnay
chưa? Còn phong cảnh, người mẫu...".
Đoàn Khanh Nhi nói thao thao bất tuyệt, không hề
phát hiện ra có một ngườiđứng bên cạnh mặt mày u
ám, chưa hề nói câu nào, sắc mặt sắp đen lại nhưthan!
Người đó chính là Lạc Phán Phán! Cô trừng mắt nhìn cô
bạn ngốc nghếch của mình, không thốt lên được lời nào.
Vừa rồi ai nói là lo cô thích Hướng Vũ Phàm? Vừa rồi ai
nói là bạn tri kỷ không phảimuốn gặp là được? Người
lúc nãy ủng hộ cô và người bây giờ đang vồ
vập lâấy Hướng Vũ Phàm có phải là một không?
Cô không ngừng kéo áo Khanh Nhi, nhắc nhở:
"Khanh Nhi, không phải là cậu muốn mình cố gắng
tránh xa Hướng Vũ Phàm sao?".
"Đó là cậu, không phải là mình!" Đoàn
Khanh Nhi trả lời cô, sau đó lại tiếp tục thểhiện
sự ngưỡng mộ đối với Hướng Vũ Phàm. "Vũ Phàm,
tôi biết có một nơi rất thích hợp..."
Lạc Phán Phán không nói được lời nào. Đúng thật,
bạn bè là không đáng tin cậy nhất trên thế giới
này! Gặp anh chàng đẹp trai là quên hết cả tình nghĩa,
khôngthể hiểu nổi!
Còn có một người không nói được lời nào giống Lạc
Phán Phán, đó là người đang được ngưỡng mộ -
Hướng Vũ Phàm. Lần đầu tiên cậu phát hiện ra
rằng, hóa ra không chỉ những người lớn tuổi mới nói
nhiều và thao thao bất tuyệt như mẹ cậu,người véo tai cậu
mỗi khi cậu không nghe lời mà những cô gái trẻ cũng có
thể như vậy, như cô bé không quen biết đang nói
không ngừng trước mặt cậu đây. Saomà nói nhiều thế?
Cậu hận không thể cầm miếng xốp mà nhét vào miệng
cô ấy được...
Nhờ có Đoàn Khanh Nhi, lần đầu tiên Hướng Vũ Phàm
biết rằng nói nhiều là đặc điểm của phụ nữ và
không hề có giới hạn về tuổi tác...
"... Nếu cậu muốn xuất bản một album
ảnh thì nhó phải báo cho tôi, tôi sẽ tiếptục ủng hộ
cậu!"
Thật là khó khăn để đợi được cô ấy nói xong,
Hướng Vũ Phàm cảm thấy đất dưới chân mình sắp mọc
nấm rồi...
"... Vậy sao? Cảm ơn cậu!" Cậu nhếch miệng
nói lời cảm ơn, trong lòng thấy chán đến buồn
nôn, nở một nụ cười gượng
gạo. "Thế... Tôi có vài lời muốn nói
vớibạn Lạc Phán Phán…”
Nghe thấy cậu ấy nhắc tên mình, Lạc Phán Phán
cảm thấy rất căng thẳng. Cô nhìn sang Đoàn
Khanh Nhi đang bị mê hoặc bởi anh chàng đẹp trai, đặt
tất cả hy vọng lên người bạn thân, trong lòng cầu
mong cô bạn tỉnh táo một chút để không bỏ lại cô
một mình đáng thương đối mặt với cậu thiếu niên
nguy hiểm đó...
Tuy nhiên, sự thật luôn luôn
rất tàn khốc...
"Được được, thế thì giao Phán Phán cho cậu, lần
sau nhớ phải ký tên cho tôi nhé!"
Hướng Vũ Phàm gật đầu lấy lệ.
Thấy thế, Đoàn Khanh Nhi cười mãn nguyện vẫy tay
chào cậu, không do dự để lại Lạc Phán Phán ở
đó, nhảy chân sáo về nhà.
Hướng Vũ Phàm nhìn thấy cô ấy đã đi xa rồi, bất
giác rùng mình, buột miệng nói: "Bạn của
cậu... thật đặc biệt!".
Lạc Phán Phán nhìn theo bạn, trong lòng vô cùng tức
giận, cắn răng nói bốn chữ: "Đúng là
đặc biệt!". Đặc biệt không có nghĩa
khí! Đặc biệt không có nhân tính!Đặc biệt trọng
sắc khinh bạn!
"À, hôm đó sao cậu lại đi?" Hướng Vũ Phàm
không nhìn theo nữa, hỏi cô. "Tôi về nhà
thì không thấy cậu đâu nữa, lo cậu gặp phải chuyện
không hay, suýt chút nữa thì đi tìm khắp khu Cảnh
Lam Viên. Sau đó, tôi gặp Hàn Thần Dật, cậu ta nóilà
cậu đã nhảy qua cửa sổ trốn thoát rồi! Vì sao cậu
lại nhảy qua cửa sổ như thế?Cậu không biết làm thế
rất nguy hiểm sao?"
"Đó là việc của tôi!" Lạc Phán Phán trả lời,
định hỏi xem vì sao cậu ta lại ở đây,nhưng chợt nhớ ra,
chỗ này cách cổng trường không xa, học sinh về nhà
tấtnhiên phải đi qua đó, cậu ta có mặt ở đây cũng
không có gì lạ. Cô không nói gì nữa, tiếp tục đá
một viên sỏi dưới chân, chậm rãi bước về phía trước.
"Có phải cậu vẫn còn giận không?" Hướng
Vũ Phàm đi bên cạnh, nhìn trộm cô,cẩn thận dò xét
thái độ trên mặt cô. "Tôi đến lớp tìm
cậu vài lần, nhưng lần nào các bạn cũng nói là cậu
không có ở đó."
Không phải cô không ở đó, chỉ vì tâm trạng của cô
quá phức tạp nên không muốn gặp cậu mà thôi.
"Đúng rồi, hôm đó tôi có mua
bánh gatô ở Tâm tình
tháng 7 về cho cậu. Cậu không ở đó
nên tôi đã ăn hộ cậu rồi, ngọt đến phát ấ! Thật không
hiểu nổi sao con gái các cậu lại thích ăn đồ ngọt
đến thế!" Cậu chau mày như cảm nhận thấy vị
ngọt đáng chán đó.
Hóa ra cậu ấy mua đồ ăn cho cô thật, cô vẫn cho rằng
hôm đó cậu ấy chỉ tiện miệng nói vậy mà
thôi. Liệu có phải là trong lòng cậu ấy ít
nhiều cũng để ý đến cô không?
"À, cậu đợi chút!" Hướng Vũ Phàm đột nhiên
nhớ ra điều gì đó, cầm quyển sáchtrong tay đưa cho cô
rồi vội vàng chạy vể phía đám đông đang tan học
và biến mất.
Tên tiểu tử thối này, cô nói là đợi cậu ta bao
giờ? Tự nhiên lại đưa sách nhờ cô cầm! Đáng
ghét! Lạc Phán Phán giậm chân, đang nghĩ xem có nên
vứt sách đi rồivề nhà không thì thấy cậu ta hổn hến
chạy đến.
"Cho cậu này!" Cậu ta vội vàng lấy lại
sách, sau đó nhét cái gì đó vào tay cô, trán lấm tấm
mồ hôi.
Lạc Phán Phán cúi đầu nhìn que kem sắp chảy, lặng
người hai giây, trong lòngthấy bối rối. Cô nhớ
cửa hàng MacDonald gần đây nhất cũng cách mười phút đi
bộ, cậu ấy chạy một vòng chưa đến năm phút...
Thấy cô đứng yên, Hướng Vũ Phàm nghĩ cô không thích
ăn kem, có vẻ hơi tủithân, vội vàng giải thích:
"Gần đây không có cửa hàng nào của Tâm tình
tháng 7 nên tôi đành mua kem ở MacDonald, cậu
ăn tạm, lần sau tôi sẽ mua cho cậu đồ ăn ở Tâm tình
tháng 7".
Nghe thấy thế sống mũi Lạc Phán Phán bỗng cay cay.
Chần chừ một lát, cô cúiđầu cắn một miếng kem, nói
nhỏ: "Cảm ơn...".
"Cái gì?" Hướng Vũ Phàm không dám tin
vào tai mình, nhìn cô hỏi: "Cậu không giận nữa
à?".
" He he. Thật không?" Hướng Vũ Phàm cười lên
hai tiêng ngốc nghếch, vuốt tóctrước trán theo thói quen.
"Thế.. tôi đưa cậu về nhà nhé!"
"Tôi không phải là không có chân, không cần cậu
đưa về!"
Hướng Vũ Phàm chần chừ giây lát rồi vẫn đi theo cô.
"Dù sao thì tôi cũng phải về nhà, coi như
tiện đường ..."
"Tiện đường cái gì, nhà tôi và nhà cậu ớ
hai hướng khác nhau! Này, cậu vẫn còn đi theo à?!...
Tùy cậu, cậu thích đi theo thì đi! À, Hướng Vũ
Phàm, nghe nói thànhtích học tập lần này của cậu có
nhiều tiên bộ, chúc mừng cậu!"
"Mẹ tôi bảo đó là công của cậu. À, cô
giáo Lạc có nói với cậu việc tiếp tục dạy kèm
không?"
"Nói rồi."
"Thế cậu có đồng ý không? Đó là tính cách của mẹ
tôi, nếu tôi không đồng ý, bà sẽ ép tôi thành bánh
mít!"
"Tôi cũng thế, không muốn nhưng vẫn phải
nhận lời..."
Mặt trời sắp lặn, ráng chiều đỏ rực như nàng
tiên sơ ý làm đổ rượu ra khắp bầutrời.
Bóng hai người đổ dài trong ánh sáng đẹp đẽ
đó, có lúc dường như tan vào nhau. Gió nhè nhẹ thổi
hòa cùng giọng nói ấm áp của hai người.
Lạc Phán Phán vẫn là gia sư của Hướng Vũ Phàm, cô
đến nhà họ Hướng vào hai ngày nghỉ cuối tuần. Có thể
là do sự tạ lỗi của Hướng Vũ Phàm phát huy tác
dụng, cũng có thể là do que kem khiến Lạc Phán Phán
cảm động mà hai người lấy lại được cảm giác
thoải mái ban đầu.
Đương nhiên, "cảm giác thoải mái" này chỉ có
trong lòng Lạc Phán Phán mà thôi. Đối với Hướng
Vũ Phàm, những ngày ôn tập là những ngày khốn khổ
không thể diễn tả hết bằng lời, vì thế khi có cơ
hội, cậu vẫn rất lười... Ví dụ như bây giờ,nhân cơ
hội Lạc Phán Phán đang bận rộn cho kỳ thi hằng
tháng vào tuần sau, cậuvừa tra tài liệu vừa mở máy
tính, sau đó lén QQ nói chuyện...
Vừa đăng nhập, avatar có hình con thiên nga màu
hồng đã nháy sáng liên tục, Hướng Vũ Phàm mở ra, một
cửa số hội thoại hiện lên.
Pháo bông
(10:01:06): Anh Vũ Phàm, hôm nay anh có ra ngoài được
không?
Hướng Vũ Phàm quav đầu lại nhìn Lạc Phán Phán, thấy
cô đang ngồi trên chiếcsofa không xa chỗ cậu, chăm
chỉ ôn bài, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng gõbàn
phím, trả lời.
Vang danh
thiên hạ (10:09:51): Hôm nay anh phải ôn bài, chắc là
không ra ngoài được.
Pháo bông (10:10:29): Lần nào anh cũng nói
thế, rõ ràng là anh ghét em rồi nêncố ý nghĩ ra lý do
để không gặp em, đúng không? Em giận rồi! Không
thèmquan tâm đến anh nữa!
Vang danh thiên hạ (10:10:57): Tiểu Thi, đừng
giận, anh không lừa em, anhđang phải ôn bài thật mà.
Người bạn gia sư của anh rất nghiêm khắc, cậu ấykhông
cho anh ra ngoài. Hay là thế này, lần sau ra
ngoài, anh sẽ mời em ăn kem được không?
Rõ ràng là người kia không vui, một hồi lâu không
thấy trả lời, khoảng mười phút sau, một dòng chữ
hiện lên ở cửa sổ hội thoại.
Pháo bông
(10:19:13): Nhưng cuộc thi nhiếp ảnh sắp bắt đầu rồi,
anh vẫn chưachuẩn bị xong tác phẩm tham gia dự thi,
nếu không chuẩn bị thì sẽ không kịp!Anh nói chuyện với gia
sư của anh xem thế nào. Nếu không được, anh cứ
làmnhư lần trước, trốn đi là được... Sau khi
xong việc, anh mời chị ấy đi ăn kem, chị ấy
sẽ tha lỗi cho anh...
Nhìn vào dòng chữ đó, Hướng
Vũ Phàm chau mày lại, bỗng nhiên thấy nóng ruột.
Cuộc thi nhiếp ảnh lần này sắp tới rồi. Cậu
rất lo việc chuẩn bị tham gia cuộc thi. Bất
đắc dĩ, gần đây việc học ôn chiếm hầu hết thời
gian của cậu. Bây giờ Tiểu Thinhắc đến chuyện
này làm cậu không thoải mái.
Tuy nhiên, cậu không thích câu nói cuối cùng và
thái độ của Tiểu Thi, ngữ điệu có vẻ như đang ám chỉ
đối với cậu, Lac Phán Phán chỉ là một... một...
Chưa đủ thời gian cho cậu nghĩ ra một từ để miêu
tả thì bỗng một tiếng quát vang lên.
"Tiểu tử thối, bảo cậu ôn bài, cậu lại lên
mạng chat à?"
Giọng nói quen thuộc khiến cho tay Hướng Vũ Phàm hơi run,
cậu vội vàng tắt cửasổ hội thoại, ngẩng đầu nhìn cô
với vẻ rất lo lắng. Lần đầu tiên cậu không phảnbác
lại, ngoan ngoãn cầm quyển sách trên bàn, nói với
giọng cầu hòa: "Tôi sẽ ôn ngay đây...".
"Hừ!" Lạc Phán Phán trừng mắt, giậm chân
bước về chỗ của mình.
Cậu vuốt mũi, giở từng trang sách mà không hề
để tâm vào đó, một lát lại nhìntrộm cô. Không
biết vừa rồi khi đứng cạnh cậu, cô có nhìn thấy
đoạn hội thoại đó không, câu nói của Tiểu Thi hơi quá
đáng, nếu cô biết thì nhất định sẽ không
vui. Nhưng...
Ánh mắt của Hướng Vũ Phàm rời khỏi trang sách,
nhìn trộm Lạc Phán Phán. Cô ấy vẫn ngồi chăm chỉ
ôn bài, đang ghi chép gì đó, không có vẻ gì là không
vui.
Vì thế, có thể thấy là cô ấy không
biết. Hướng Vũ Phàm không dám chắc chắn nên cảm
thấy bất an. Cuối cùng cậu không kiềm chế được liền
hỏi: "Lạc Phán Phán... thế... vừa rồi
cậu có nhìn thấy gì không?".
Lạc Phán Phán dừng bút, sau vài giây mới ngẩng đầu
lên, trừng mắt nhìn cậu nói: "Tôi chỉ thấy một
tên lười thôi!".
Nói như thế có nghĩa là cô ấy không nhìn thấy
đoạn nói chuyện rồi. Kết ỉuận nàykhiến cho Hướng
Vũ Phàm thở phào nhẹ nhõm. Cậu rất vui nên không
để ý thấycô đang thẫn thờ suy nghĩ.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng học, cánh cửa
mở ra. Bà Hướng bưng mộtkhay nhỏ, tươi cười bước
vào. "Ôn bài lâu thế cũng mệt rồi, mẹ làm
bánh gatô vịtrà xanh, các con lại ăn đi."
"Tuyệt! Vị trà xanh? Rất ngon!" Hướng Vũ Phàm
vứt sách, nhảy lại lấy bánh nhưng bị bà Hướng ngăn
lại.
"Con vội cái gì? Phán Phán vẫn chưa ăn
mà!" Bà Hướng lườm cậu trách móc, sau đó
tươi cười gọi Lạc Phán Phán nói: "Phán Phán,
mau lại thử tay nghề củùa cô đi".
Một giây... Hai giây... Ba giây...
Người ngồi trên sofa có veẻ như không nghe thấy gì,
ngồi bất động trong tư thếcầm bút, mắt nhìn xuống
vở, không phản ứng gì.
"Phán Phán?" Bà Hướng gọi một lần nữa, vẫn
không phản ứng gì.
Bà Hướng lo lắng chau mày, đem khay đồ ăn để lên
bàn, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô, gọi khẽ:
"Phán Phán?".
Lạc Phán Phán giật mình, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng
của bà Hướng, vội vàng nói: "Cô Hướng?".
"Ôi, tôi cứ nghĩ là cậu chăm chỉ
học tập lắm, hóa ra là đang nghĩ đâu đâu!" Hướng
Vũ Phàm nói, khoanh tay trưóc ngực nhìn cô.
Bà Hướng trừng mắt nhìn cậu, nhẹ nhàng vén mấy
sợi tóc xòa trước trán của Lạc Phán Phán, quan tâm
dặn dò: "Phán Phán, nếu mệt thì nghỉ một lát.
Tuần sau thi rồi, cháu đừng để mình mệt mỏi".
Lạc Phán Phán ngoan ngoãn gật đầu, bà Hướng vỗ vai
cô khích lệ, sau đó dặn dò Hướng Vũ Phàm phải
ngoan ngoãn nghe lời Lạc Phán Phán rồi mới yên
tâm bước ra khỏi phòng.
"Tuần sau tôi cũng phải thi, sao không thấy
mẹ tôi quan tâm đến tôi nhỉ? Kể từkhi cậu đến
nhà tôi, mẹ tôi càng ngày càng thiên vị, thật
không hiểu nổi ai mới làcon ruột của
bà nữa!" Hưóng Vũ Phàm nhìn vế phía cửa
phòng, xót xa trách móc, trong lòng bực tức, nhìn Lạc
Phán Phán, muốn giễu cọt cô vài câu nhưng bỗngnhiên
thấy cô ngồi yên lặng.
Rốt cuộc là con bé này bị làm sao thế? Không
phải là lúc nãy vẫn ổn sao? Sao tựnhiên lại có vẻ
ngốc nghếch như vậy? Hướng Vũ Phàm chau mày, bưức
tới, đá vàochiếc bàn trước mặt cô.
Tiếng động khiến cô trở về với thực tại, cô
vội vàng chớp mắt, chăm chú nhìnHướng Vũ Phàm tỏ vẻ
khó hiểu. "Cậu sao thế?"
Hướng Vũ Phàm lườm cô, tỏ vẻ không
vui. "Tôi hỏi cậu mới đúng chứ! Từ nãy
đến giờ sao cậu cứ ngồi ngẩn ra thế?"
Lạc Phán Phán không ngờ cậu lại hỏi như vậy,
lặng người trong giây lát. Cậu ấybiết rồi sao? Cô
thể hiện thái độ của mình lộ liễu thế sao?
Tỏ vẻ hiểu rõ suy nghĩ của cô, Hưứng Vũ Phàm
xua tay nói: "Hết cách, cậu có vẻ rất ngẩn
ngơ, mất tập trung".
Tên tiểu từ này... Lạc Phán Phán bặm môi nhìn cậu, vừa
xấu hổ vừa tức giậnmắng: “Tôi ngẩn ngơ thì có
liên quan gì đến cậu?".
"Rõ ràng là không liên quan đến tôi, tôi không
thèm quan tâm nữa, tôi ăn bánhđây!" Hướng Vũ Phàm
nhún vai, với tay cầm một miếng bánh đưa lên miệng.
"Đợi đã!"
"Sao thế?" Cậu nhướn mày, thẳng thừng
nói. "Lẽ nào tôi ăn một miếng bánhcũng
cần phải có sự đồng ý của cậu?"
"Đương nhiên cậu ăn bánh thì không cần sự đồng
ý của tôi, nhưng nếu cậu ănmiếng bánh mà tòi muốn ăn
thì lại là chuyện khác!" Nói rồi, cô cướp miếng
bánhtrên tay cậu!
“…”
Cô bé này thật là kỳ lạ. Buổi sáng còn
bình thường, bây giờ lại trái tính trái nết,
liệu có phải là đang bước vào giai đoạn dậy
thì không? Hướng Vũ Phàm cong môi,quyết định không
tính toán với cô nữa. "Được rồi! Cậu ăn đi,
cẩn thận khôngnghẹn, tôi đi vệ sinh!"
"Sao thế?" Hướng Vũ Phàm nhìn cô, giễu cợt.
“Lẽ nào cậu cũng muốn cái nhà vệ sinh và ăn nó.”
“…”
Phụ nữ đúng là một loại động vật không thể
hiểu nổi!" Hướng Vũ Phàm bất bình
"hừ" một tiếng, không thèm để ý đến cô,
quay người bước đi.
Nhìn thấy cậu ấy bước vào nhà vệ sinh với dáng vẻ
đầy trách móc rồi đóng mạnh cửa lại, vẻ đắc ý của
Lạc Phán Phán biến mất, tay phải ôm lấy ngực.
Sự thực cô không có ý như thế... Vừa rồi cô
chỉ muốn nói, nếu cậu có việc thì cứđi đi!
Nhưng, mỗi lần cô định nói với cậu, đoạn nói
chuyện trên cửa sổ hội thoại QQ lại hiện lên
trong đầu cô. Cô bé tên là Tiểu Thi đó thật quá
đáng, gì mà anh cứ
làmnhư lần trước, trốn đi là được... Sau khi
xong việc, anh mời chị ấy đi ăn kem, chị ấy
sẽ tha lỗi cho anh...
Sau khi xong việc, anh mời chị ấy ăn kem,
chị ấy sẽ tha lỗi cho anh... Hướng
Vũ Phàm có nghĩ như vậy không? Đối với cậu, cô chỉ
là một gia sư, có cũng được không có cũng không
sao, chỉ cần dùng một cái kem rẻ tiền là khiến
cô ngoan ngoãn nghe lời?
Mỗi lần nghĩ đến đó, lòng cô rối bời, những
lời cô thốt ra là những lời vô nghĩa khiến cho
người ta phát phiền.
Cô biết là mình không nên nghĩ như thế, cũng
không nên mất lập trường nhưng cô không thể điều
khiển được bản thân... Lạc Phán Phán đau khổ ôm
lấy mặt, gụcđầu xuống đầu gối.
Nếu có thể, cô muốn mình biến thành một con chim
đà điểu, giấu đầu vào trong cát, tất cá mọi
ưu phiền sẽ biến mất...
Sau khi ăn cơm trưa, bà Hướng có việc phải ra ngoài, Lạc
Phán Phán và Hướng VũPhàm đang ngồi ôn bài
trong phòng, bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại trênbàn
vang lên. Hướng Vũ Phàm cầm lấy điện thoại, nhìn
vào màn hình rồi do dựnhìn Lạc Phán Phán đang ngồi bên
cạnh...
Phát hiện ra ánh mắt của cậu, Lạc Phán Phán
đặt quyển sách văn đã đọc đượcmột nửa xuống, nhìn cậu
vói vẻ kỳ lạ nói: "Nghe điện thoại đi,
nhìn tôi làm gì?".
"Ơ... Được..." Hướng Vũ Phàm đáp, cầm
điện thoại bước đên chỗ tủ sách cách chỗ Lạc
Phán Phán hơi xa một chút, cố gắng nói nhỏ: "A lô, Tiểu
Thi?".
Tiểu Thi? Lạc Phán Phán nghe thấy cái tên đó,
cố gắng dỏng tai lên nghe.
"Năm ngày nữa em phải đi học xa hai tuần? Thế
cuộc thi nhiếp anh thì sao? Chỉ còn hạn hai tuần
nữa là phải nộp tác phẩm mà chúng ta vẫn
chưa chuẩn bị xong!"
"Ra ngoài? Hôm nay?” Nói đến đây, bất giác Hướng
Vũ Phàm quay lại nhìn Lạc Phán Phán.
Lạc Phán Phán cúi đầu, lật nhanh trang sách, giả
vờ như không để ý nhưng vẫn cốlắng nghe. Hướng
Vũ Phàm sốt ruột không để ý đến động tác đó
của cô, nhíumày rồi nói với người ở đầu dây bên
kia: "Nhất định phải là hôm nay sao?".
"Được rồi! Một lát nữa gặp nhau!"
Hướng Vũ Phàm tắt điện thoại, lo lắng vò đầu,
ngồi xuống bàn.
Cậu không nói gì, Lạc Phán Phán cũng giả vờ
như không biết gì, tiếp tục đọc sách.
Hướng Vũ Phàm nhìn cô, do dự một lát rồi bắt
đầu thương lượng: "Này... Lạc Phán Phán,
tôi có chút việc muốn ra ngoài…”
Hướng Vũ Phàm do dự một lát mới gật
đầu. "Ừ, tôi có chút việc phải đi. Này, có
thể tôi sẽ về hơi muộn, hay là cậu về nhà trước
nhé!"
Lạc Phán Phán gập sách lại, đang định đồng ý,
không ngờ Hướng Vũ Phàm nói thêm một
câu: "Này, lần sau tôi sẽ mời cậu ăn
kem...".
Mời cô ăn kem?
Cậu ta không nhắc đến kem còn được, cậu ta nói thế
khiến cho sắc mặt Lạc Phán Phán thay đổi. Cô
bực bội nói: "Ai thèm ăn kem của cậu, tôi ghét
kem! Cậu muốnđi thì đi, không cần hỏi tôi, cũng
không cần lấy kem ra dỗ tôi! Tôi không quan tâm
đến việc của cậu!".
Lạc Phán Phán vô cùng tức giận, lời nói ra
đương nhiên cũng khá khó nghe nhưngHướng Vũ Phàm
đang sốt ruột nên không để ý. Cậu chỉ cảm
thấy lời cô nói hơichướng tai, giọng cậu trở nên
nặng nề: "Lạc Phán Phán, cậu nói thế là có ý gì? Tôi
có lòng tốt nên mời cậu ăn kem. Cậu không thích thì
thôi, lại còn mắng tôi sao?".
Lạc Phán Phán đang tức giận, những lời nói của
Hướng Vũ Phàm vô tình như đổthêm dầu vào lửa, cô
lại càng bực hơn.
"Lòng tốt? Hừ! Cậu có lòng tốt thật thì đã
không dùng cái kem rẻ tiền đó để bịt miệng tôi,
để tôi không đi tố cáo với mẹ cậu!" Cô
lạnh lùng "hừ" một tiếng rồi nóigiọng châm chọc:
"Cậu nghĩ là tôi không biết gì à? Không phải
là cậu muốn hẹn hòvới bạn gái sao? Lại còn nói là
có việc gấp, tôi khinh! Loại người như cậu, suốt
ngày chi biết chơi, tôi thấy cả đời này cậu
sẽ không ngóc đầu lên được!".
Câu nói của Lạc Phán Phán động chạm đến lòng
tự ái của Hướng Vũ Phàm. Cậunghiêm mặt, nắm chặt tay
lại, tuôn một tràng: "Lạc Phán Phán! Cậu quá lời
rồiđây. Tôi muốn đi hay không là việc của tôi, sau này
có ngóc đầu lên được hay không không liên quan
đến cậu. Cậu căn cứ vào đâu mà nói tôi thêế?
Cậu chẳng qua cũng chỉ là một gia sư tôi nhất
thời hứng thú tìm đến mà thôi!".
"Hướng Vũ Phàm, cậu nghĩ tôi muốn quan tâm đến
cậu à? Cậu không nghĩ xem, lúc đầu ai quấy rối ai
sao? Hôm nay tôi đứng ở đây là phúc cho cậu rồi!
Nếu cậu..."
... Em
không buồn, anh đừng coi thường em, có điều gì
buồn bã, hãy hát mộtbài, mặc dù lời ca bi thương run
rẩy, cũng tốt hơn anh, em vẫn rất vui vẻ, em
không buồn, anh đừng coi thường em...
Lúc hai người đang tranh cãi kịch liệt, chuông điện
thoại của Hướng Vũ Phàm lại vang lên. Cậu đang
định nghe máy thì đột nhiên, Lạc Phán Phán cướp
điện thoại trong tay cậu. Hành động của cô khiến
cho cậu tức giận, trừng mắt hét lên: "Cậulàm gì
thế?".
Lạc Phán Phán không thèm để tâm đến vẻ tức
giận của cậu, nhấn mạnh: "Bây giờ là giờ
ôn bài, không được nghe điện thoại, không được ra
ngoài! Cậu phải tuân thủ!". Cậu muốn ra
ngoài? Cô không cho!
"Lạc Phán Phán! Cậu đừng quá đáng! Cậu can thiệp
tới quvền tự do của tôi thì tôisẽ bỏ nhà đi, xem
cậu giái thích với mẹ tòôi như thế nào!"
''Ha! Bỏ nhà đi?" Lạc Phán Phán cười lạnh
lùng, nói với giọng khiêu khích. "Nghenói cậu đã
bỏ nhà đi 102 lần, lần nào cũng không quá một
ngày? Hướng VũPhàm, cậu đúng là thiên tài!"
"Cậu!" Hướng Vũ Phàm tức giận, trừng mắt nhìn cô,
khuôn mặt đẹp u ám, cườikhẩy. "Được! Rất được! Lạc
Phán Phán, cậu ở lại đây một mình mà hưởng thụcuộc
sống! Tôi đi đây! Từ sau chúng ta không gặp nhau nữa!
Hừ!"
Nói xong, cậu giật lấy điện thoại từ trong tay cô,
tức giận bỏ đi. Tiếng cửa đậpmạnh tưởng như làm vỡ
cả kính. Lạc Phán Phán chợt ý thức được chuyện
gì đang xảy ra sau khi nguôi cơn giận.
Nhìn cánh cửa đang run ạ; lên, cô ngạc nhiên
tự hoi chính mình: "Lạc Phán Phán,Hướng Vũ Phàm
đi gặp Diêu Nguyệt Thi thì có liên quan gì đến mày?
Vì sao mày phải tức giận? Rốt cuộc mày sao thế?".
Hướng Vũ Phàm bỏ nhà đi thật.
Ngày đầu tiên, Lạc Phan Phán không thấy có vấn
đề gì, vẫn ăn ngon ngủ yên. Vìđâv là lần thú 103
Hướng Vũ Phàm bỏ nhà đi, còô tin chắc rằng
cậu ấvy sẽ như những lần trước, không quá hai
ngày sẽ ngoan ngoãn trở về nhà.
Ngày thứ hai, Hướng Vũ Phàm không về nhà, Lạc
Phán Phán bắt đầu lo lắng, nhưng cô bình tâm
lại rất nhanh bởi cô tự nói với mình rằng, có lẽ
để giữ thể diện nên lần này Hướng Vũ Phàm sẽ bỏ
đi lâu haơn nhưng nhầt định ngày mai sẽ về. Hơn
nữa, ngày mai còn phải đi học, lẽ nào cậu ấy dám
bỏ học? Nhất định ngàymai cậu ấy sẽ về, Lạc Phán
Phán tin chắc như vậy.
Ngày thứ ba, Hướng Vũ Phàm vẫn không về nhà,
cũng không đi học. Mặc dù bà Hướng không nói gì
nhưng Lạc Phán Phán biết bà rất lo lắng. Niềm
tin của LạcPhán Phán bắt đầu bị lung lay. Lẽ nào
lần này cậu ấy bỏ đi thật? Liệu cậu ấy có đixa
không, có quay về không? Suy nghĩ này khiến cô lo
lắng, ăn không ngon ngủkhông yên. Cô bắt đầu
hỏi bạn thân xem có phải cô đã sai không, Hướng Vũ
Phàm thật sự sẽ không quay lại?
Đoàn Khanh Nhi vỗ vai cô an ủi: “Không đâu! Cậu ấy
đã lớn rồi, sao lại tính toánmột chuvện nhỏ nhặt như
thế? Chăng qua là hôm đó cậu giận quá nên nói thế,cậu
ấy nhất định sẽ hiểu mà. Phán Phán, đừng nghĩ
lung tung, tin mình đi, nhất định ngày mai cậu
ấy sẽ về!".
Thật không? Ngày mai cậu ấy sẽ về sao?
Lạc Phán Phán không tin điều đó lắm.
Ngày thứ tư, Hướng Vũ Phàm vẫn chưa về nhà.
Cả ngày, lòng Lạc Phán Phán nóng như có lửa đốt,
không thể tập trung học được, lúc ăn trưa, suýt
chút nữa thì cầm dĩa đưa lên mũi, nhưng không
phải là mũi cô mà là mũi của Đoàn Khanh Nhi ngồi
bên cạnh...
Là bạn thân của Lạc Phán Phán, Đoàn Khanh Nhi
không chịu được tình trạng đó, quyết định thực hiện
nghĩa vụ của một người bạn tốt: giúp bạn mình
lấy lại phương hướng.
"Nghe mình nói này, Lạc Phán Phán, cậu ngồi lo
lắng ở đây thì có ích gì? Nêu cậu lo lắng cho
Hướng Vũ Phàm thì đi tìm cậu ấy đi!" Sự
thực là cô sợ Lạc Phán Phán không cẩn thận dùng
dĩa chọc vào mũi cô nên quyết tâm cứu Lạc Phán
Phán thoát khỏi tình trạng tâm hồn bay lơ lửng trên
tầng không...
"Tìm cậu ấy? Nhưng thế giới rộng lớn thế này,
biết tìm cậu ấy ở đâu?" Lạc PhánPhán hoang mang,
chớp chớp mắt, giống như một đứa trẻ bị lạc
đường không biết phải làm gì khiến người khác phải
xót xa.
Đoàn Khanh Nhi thở dài, đưa tay véo hai má cô.
"Lạc Phán Phán, bình thường cậu thông minh
lắm, thế mà lúc quan trọng lại để trí óc rơi
đi đâu mất rồi! Muốn tìm Hướng Vũ Phàm, tất
nhiên cậu phải đi tìm những người bạn thân của cậu
ấy. Người càng thân thiết thì càng hiểu rõ thói
quen của cậu ấy. Nhờ sự giúp đỡ củahọ thì việc
tìm được Hướng Vũ Phàm không còn khó khăn nữa."
Bạn thân?
Một khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú hiện lên trong
đầu Lạc Phán Phán, mắt cô sánglên, nét mặt lanh lợi
trở lại.
"Mình hiểu rồi! Khanh Nhi, cảm ơn cậu! Cậu giúp
mình xin nghỉ buổi học chiều nay,lần sau mình sẽ mời
cậu uống trà sữa trân châu!"
Nói rồi, cô vội vàng kéo ghế nhanh chóng chạy
ra khỏi căng tin của trường.
Nhìn theo cô, Khanh Nhi lắc đầu.
"Ôi, đúng là tình yêu khiên cho người ta mất
trí!"
Vị cứu tinh mà Lạc Phán Phán nghĩ tới chính là em
họ xa của Hướng Vũ Phàm - Hàn Thần Dật.
Cậu ta là họ hàng của Hướng Vũ Phàm, hai người
sống chung một khu, chắc chắn Hàn Thần Dật sẽ
hiểu Hưóng Vũ Phàm, điều này có thể thấy từ việc
cậu ta biếtviệc của Diêu Nguyệt Thi. Có khi nhờ
sự giúp đã của cậu ta, cô có thể tìm được
Hướng Vũ Phàm.
Suy nghĩ này khiến cho Lạc Phán Phán vui mừng
nên cô không suy tính gì nữa, vội vàng chạy
đên trước cửa nhà Hàn Thần Dật, lúc đó mói nhớ ra
là không có số điệnthoại của cậu ta.
Lạc Phán Phán không dám gõ cửa, cô không quên
được trong tòa biệt thự này, ngoài một cậu thiêu
niên khôi ngô, tuấn tú còn có một con chó
Tibetan Mastiff hung dữ... Cô biết mối bất hòa giữa
Hướng Vũ Phàm và Hàn Thần Dật, thế mà lạiđến nhà người
ta để nói về kẻ thù của người ta, muốn nhờ người
ta giúp đỡ cô, nếu cậu ta không vui, thả chó ra
cắn cô thì cô phải làm thế nào?
Nhưng ngoài việc tiến lên gõ cửa, cô không nghĩ ra
được cách nào khác. Cô đã đến đây rồi thì
không thể lặng lẽ ra về được.
Lạc Phán Phán buồn bã nhìn vào cánh cửa lớn
của tòa biệt thự, đang chau màysuy nghĩ làm thế nào
để liên lạc được với Hàn Thần Dật thì cánh
cửa sắt chạmkhắc hoa văn đã được một người làm mở ra.
Cậu thiêu niên mặc đồng phục họcsinh xuât hiện
sau cánh cửa, theo sau có ba vệ sĩ. Cậu ta
không nhận thấy sự có mặt của cô, cầm lấy cặp
sách, bước lại gần chiếc xe con đỗ trước cửa.
Lạc Phán Phán nhận ra đồng phục cậu đang mặc
là của trường quý tộc tốt nhấtthành phố - trường Trung
học phổ thông Phong Hằng. Có thế thấy nhà cậu ta
rất lắm tiền, cậu ta không chỉ sống trong tòa biệt
thự đẹp nhất Cảnh Lam Viên màcòn được học ở một
trường tốt hơn con cái nhà khác nhiều lần. Đúng là may
mắnđược sinh ra trong nhà giàu có, cô không thể so
sánh điều kiện sống của mình vớicậu ta được.
Lạc Phán Phán cảm thấy hơi tự ti nhưng cô
nhanh chóng bỏ qua cảm giác đó. Cô không quên
là mình đến đây để giải quyết vân đề chứ
không phải là tìm cảm giác tự ti.
"Hàn Thần Dật!" Nhìn thấy cậu ta sắp ngồi
trong chiếc xe sang trọng, Lạc PhánPhán vội vàng gọi.
Nghe thấy tên mình, Hàn Thần Dật bất giác dừng
lại, nhìn về phía có tiếng nói. Khi nhận ra cô,
cậu ta nhếch miệng, quay người bước lại gần cô.
"Gấu nhỏ yêu quý, tại sao cậu lại ở đây?
Lẽ nào cậu nhớ tôi quá không chịu đượcnên chạy tới
đây?"
“…”
Lạc Phán Phán bặm môi, đưa tay xoa hai cánh tay
đang nổi da gà, cười gượnggạo.
"Ừ, chào... chào cậu..cậu…”
Cậu ta cười rạng rỡ, đòi mắt mở to nhìn cô.
"Cậu có chuyện muốn nói với tôi?"
"Này…” Lạc Phán Phán bị cậu ta nhìn đến sởn gai
ốc, căng thẳng nuốt nước bọt, buột miệng
hỏi: "Con... con Tibetan nhà cậu đã
nhốt chưa?".
"Đương nhiên!"
"Ôi, thế thì tốt..." Cô bất giác lùi lại
phía sau, hai tay bám chặt vào ba lô, thận trọng hỏi:
"Cậu... Lúc cậu tức giận thì có thả nó ra cắn người
không?".
"Cái này thì phải xem người đó là ai? Nêu là
cậu thì tất nhiên là không. Sao tôi có thể để
cậu bị chó cắn được?" Cậu cười, cúi ngưòi xuống,
nhìn sâu vào mắt cô. "Nhưng tôi nghĩ cậu
đến tìm tôi không phải là để thảo luận về
Tibetan Matiff chứ?"
"Ừ... Điều này..." Cô ngại ngùng nhìn những
người giúp việc đứng phía sau cậu. Cậu lập tức
hiểu ý, quay đi nói: "Mọi người về trước đi, một
lát nữa cháu tự đi học".
"Nhưng, thiêếu gia..." Một người giống
quản gia muốn nói gì đó thì bị Hàn ThầnDật làm động
tác ra hiệu dừng lại.
"Quản gia Tiêu, cháu lớn rồi, lẽ nào lại không
tự đi học được?"
Người đàn ông được gọi là “quản gia Tiêu" im
lặng, sau đó lễ phép nói với HànThần
Dật: "Tôi hiểu rồi, thưa thiếu gia".
Nói xong, người đàn ông ra hiệu bằng mắt cho
những người đứng ở đó, cả đámngười cung kính chào Hàn
Thần Dật rồi yên lặng quay vào trong tòa biệt thự.
Nhìn thấy cảnh giống hệt trong phim và
tiểu thuyết, Lạc Phán Phán không thốt lênđược lời nào,
lắp bắp: "Hàn Thần Dật, nhà cậu... nhà
cậu có nhiều người phục vụ quá".
"Cũng bình thường. Bố mẹ tôi làm việc
ở nước ngoài, họ không yên tâm để tôisống một mình
nên thuê rất nhiều người để chăm sóc tôi."
Hàn Thần Dật cười hờ hững, có vẻ không quan
tâm đên điều đó, trong ánh mắt lộ rõ một cảm
giác cô độc. Lạc Phán Phán thấy vậy, muốn nói gì
đó an ủi, thì cậu ta thở dài, kéo tay cô bước ra
ngoài đường lớn. "Đừng nói chuyện này nữa, nói
vấnđề của cậu đi! Chúng ta vừa đi vừa nói."
"Ừ, được..." Lạc Phán Phán đi bên cạnh cậu
ta, cúi đầu nhìn mũi giày của mình. "Này...
Thực ra tôi tìm cậu là muốn nhờ cậu giúp một
việc."
"Việc gì? Nói nghe xem nào."
"Ừ... Là việc tìm một người..." Giọng
nói của Lạc Phán Phán ngày càng yếu ớt.
"Sau khi anh họ tôi bỏ nhà đi, cô tôi đã đến
tìm tôi ngay. Muốn tôi giúp đỡ không phải là
không được." Cậu ta dừng bước, quay lại nhìn cô,
mắt sáng lên. "Nhưngcậu phải đồng ý với
tôi một điều kiện."
Trực giác mách bảo Lạc Phán Phán điều kiện này
không có gì tốt đẹp với cô, nhưng sự việc đã
đến nước này, cô đành thỏa hiệp: "Điều kiện
gì?".
"Nếu tôi tìm được người cho cậu, cậu phải đồng
ý yêu cầu của tôi vô điều kiện. Đólà yêu cầu gì,
hiện giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra, đợi khi nào
nghĩ ra tôi sẽ báo cho cậu."
"Nhưng..."
"Không có nhưng gì cả! Cậu nghĩ xem, tôi tìm
người cho cậu mất bao nhiêu côngsức, mất rất
nhiều thời gian, thậm chí mất cả buổi học chiều
nay. Tôi hy sinhnhiều như thế vì cậu, lẽ nào
cậu không thể đồng ý một yêu cầu nho nhỏ của tôi
sao?"
Lạc Phán Phán nghĩ một lát, cảm thấy cậu ta nói
không phải là không có lý, đànhgật đầu, giọng ấm ức:
"Được, đồng ý!".