Mấy ngày tiếp theo trôi qua
không yên ả, tâm trạng của Diêu Nguyệt Thi không
ổn định, thỉnh thoảng lại đòi tuyệt thực. Hướng Vũ
Phàm và Lạc Phán Phán rất lo lắng nhưng không giúp
được gì.
Hướng Vũ Phàm vừa đi học, vừa quan tâm đến
tình hình của cô bé, còn phải dànhthời gian để làm tác
phẩm tham gia cuộc thi nhiếp ảnh, chưa đến hai tuần
mà cậu gầy đi trông thấy, râu cũng không buồn cạo.
Lạc Phán Phán thấy vậy rất đau lòng, thỉnh hoảng
lại đem canh, mua đồ ăn tẩm bổ ở siêu thị tới cho
cậu.
Hơn mười ngày như vậy trôi qua, cuối cùng cũng có
một tin vui.
Hôm đó về lớp học, Đoàn Khanh Nhi vui mừng thông
báo với cô: “Phán Phán,Phán Phán, cậu biết không?
Tác phẩm của Vũ Phàm đã được chọn vào vòng bán
kết cuộc thi nhiếp ảnh dành cho thanh thiêu niên toàn
quốc lần thứ mười hai rồi!".
"Đương nhiên! Mình rất quan tâm đến hoàng tử Vũ
Phàm!" Đoàn Khanh Nhi nghếch cằm, đắc ý nói,
hoàn toàn quên mất một tháng trước đây cô ấy
đã đối xửvới người ta như thế nào...
Lạc Phán Phán rất vui mừng, hôn má bạn, reo lên:
"Thế thì tốt quá! Khanh Nhi, cảm ơn
cậu!". Gần đây Hướng Vũ Phàm luôn buồn
bã, cô đang khổ sở nghĩ cách để giúp cậu vui hơn.
Bây giờ tốt rồi, cô có thể nhân cơ hội này hẹn
cậu đến khugiải trí chơi, tặng cho cậu một niềm
vui bất ngờ!
“Này, này, này!!! Nước bọt của cậu!!!" Đoàn
Khanh Nhi đẩy cô ra, lau mặt mình,trong đáy mắt lộ rõ
tâm trạng vui vẻ.
Thời gian này, Hướng Vũ Phàm luôn buồn bã khiến
Lạc Phán Phán rất lo lắng. Cô không nhìn thấy nụ
cười vui vẻ trên mặt Lạc Phán Phán. Bây giờ thấy
bạn mình mừng vui như thế, cô không thể không mừng
cho bạn.
Tối hôm đó, Lạc Phán Phán giả vờ như không biết
chuyện gì, như mọi ngày, côcầm cặp lồng đến gặp
Hướng Vũ Phàm. Chưa bước vào cửa, cô đã gọi to:
"HướngVũ Phàm, hôm nay mẹ mình nấu canh đu đủ với
mộc nhĩ trắng, cậu mau ăn đi cho nóng".
"Hằng ngày cậu đem canh ả nhà đi, không sợ cô Lạc
nghi ngờ quan hệ của chúng ta sao?" Hướng Vũ Phàm
cầm máy ảnh từ phòng học bước ra, nhìn thấy cô,
cặplông mày đang chau lại giãn dần ra. Gần đây,
cậu luôn thấy buồn vì chuyện củaDiêu Nguyệt Thi,
chỉ lúc nhìn thấy Lạc Phán Phán, cậu mới cười nhiều hơn.
"Sợ gì, chúng ta đâu có làm gì sai." Cô vừa
nói vừa bước vào phòng ăn. "Tình hình của Diêu
Nguyệt Thi đã tốt hơn nhiều chưa?"
Hướng Vũ Phàm không nén được tiếng thở dài.
"Cô Diêu nói cô ấy vẫn không chịu ăn cơm."
"Cô Hướng vẫn chưa về à?"
"Mẹ mình nói tháng sau mới về, bà bận công việc
nên quên mất con trai rồi."Hướng Vũ Phàm nói, giọng
không hài lòng.
"Có vẻ như cậu phải ăn bánh mỳ thêm vài ngày
nữa rồi." Lạc Phán Phán lấy trong tủ tiêu
độc ra một cái bát sứ rồi đổ canh trong cặp lồng
vào đó. "Nào, mau ăn đi!Canh này rất ngon, lại bổ
dưỡng. Cậu phải ăn hết, nếu gầy hơn thì cậu sẽ
thànhxác ướp mất."
"Lạc Phán Phán, mình phát hiện ra cậu càng
ngày càng giống một người vợ, mộtngười mẹ đảm
đang rồi." Hướng Vũ Phàm cười vui vẻ nhận chiếc
bát từ tay cô, cúi đầu ăn.
Nhìn cậu một lát, trong lòng thấy rất vui, Lạc
Phán Phán cố ý nói với giọng bìnhthản: “Vũ Phàm,
lát nữa chúng ta đi chơi, được không? Khanh Nhi nói ở
đườngTây có một hàng kem mới, kem ốc quế ở đó
rất ngon". Cô chưa nói cho cậu biết,cô đã
dùng hết tiền tiết kiệm của tháng này mua cho cậu
bộ ảnh của một nhiếpảnh gia nổi tiếng, số lượng bộ
ảnh này có hạn. Cô định sau khi ra ngoài
mới tặng cho cậu, nhận được quà chắc chắn cậu
sẽ rất vui.
"Được." Hướng Vũ Phàm âu yếm nhìn cô. Gần
đây cậu có nhiều việc phải lo lắng nên không có thời
gian dành cho cô. Cô không những không tức
giận với cậu mà ngày ngày còn mang canh cho cậu, nghĩ
cho cậu, cậu thực sự rất cảm động.
"Tốt rồi! Chúng ta..." Lạc Phán Phán
chưa nói hết cầu thì điện thoại trong phòngkhách
vang lên.
"Để mình nghe." Thấy cậu định đứng dậy,
Lạc Phán Phán ngăn lại, chạy ra phòngkhách, nhấc điện
thoại. "Xin chào, đây là nhà họ Hướng,
xin hỏi cần gặp ai ạ?"
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt cô
trở nên xanh tái, tay run run cầm ống nghe. Cô chỉ nói
vài câu gì đó vẻ rất lo lắng rồi cố gắng bình tĩnh
nói:"... Vâng, cháu sẽ chuyển lời cho cậu ấy,
chào chú".
Đặt ông nghe xuống, cô sững sờ mất hai giây rồi
quay người lo lắng nhìn Hướng Vũ Phàm. Cảm thấy
tâm trạng cô không tốt, cậu vội vàng đặt bát canh
xuốnghỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt cậu
xấu thế?".
"... Diêu Nguyệt Thi bị ngất, đang ở viện
Kế Nhân…” Lạc Phán Phán nói nhỏ.
"Sao lại như vậy?" Hướng Vũ Phàm cúi đầu
than thở rồi vội vàng ngẩng đầu, cầm lấy ví tiền và
chìa khóa chạy ra ngoài. "Phán Phán, mình phải
đến đó, cậu về nhà đi nhé. Khi nào về mình sẽ
liên lạc với cậu!"
"Ừ, mình hiểu, cậu mau đi đi!" Lạc Phán Phán
gật đầu.
Bóng cậu mau chóng biên mất sau cánh cửa. Lạc
Phán Phán vô cùng lo lắng. Hy vọng là Diêu
Nguyệt Thi không sao, mong ông trời phù hộ!
Hướng Vũ Phàm vội vàng đến bệnh viện, mồ hôi lấm tấm
trên trán, cậu thở dốc,chạy vào phòng bệnh thì bị
bà Diêu đứng chặn ở cửa.
"Tiểu Phàm, xin lỗi cháu, Tiểu Thi nói bây
giờ không muốn gặp cháu." Cô Diêu áynáy nhìn cậu.
"Con bé vừa mới tỉnh, tâm trạng không ổn
định. Hay là cháu về trước đi, hai ngày nữa
đến thăm nó vậy."
"Em ấy không muốn gặp cháu ạ?" Hướng Vũ Phàm
ngạc nhiên, cúi đầu xuống,chợt nhớ ra điều gì,
vội vàng ngẩng đầu hỏi: "Cô Diêu, tình hình
của Tiểu Thi thế nào?".
"Nó tuyệt thực mấy ngày nay, bác sĩ nói do
bị thiếu chất và thiếu nước nên mới bịngất, truyền một
lát là tỉnh lại. Bây giờ ngoài tinh thần nó
không ổn định, mọi thứcũng tốt hơn nhiều rồi."
"Vậy thì tốt." Hướng Vũ Phàm cảm thấy
nhẹ nhõm. "Cháu ngồi ngoài chờ một lát rồi cô cho
cháu vào thăm Tiểu Thi nhé!"
Trong phòng, Diêu Nguyệt Thi, mặc quần áo của bệnh
nhân, đang ngồi dựa vàogối. Tay trái
đang truyền nước, tay phải giở xem một cuốn ảnh tự làm
rất đẹp. Những bức ảnh được chụp rất công phu,
nhân vật chính trong ảnh đều là một người.
Mỗi bức ảnh đều có hình cô, khung cảnh trong
ảnh cô nhớ rất rõ ràng, nhưng giờđây nhớ những điều đó
đâu có ích gì? Người giúp cô chụp những bức ảnh
đẹp đẽ ấy không còn để ý đến cô nữa. Diêu
Nguyệt Thi tự cười mình, ánh mắt như có lửa.
Bà Diêu không nói gì, thờ dài, ngồi xuống giường cạnh
con gái. “Tiểu Thi, Vũ Phàm đến rồi."
Diêu Nguyệt Thi im lặng một lát rồi chậm rãi gật
đầu nói: "Con biết, con nghe thấyhai người nói
chuyện".
"Hai tuần không gặp, cậu bé gầy đi rất nhiều, mẹ
suýt nữa không nhận ra. Mẹ bảo cậu ấy về
nhưng cậu ấy không đồng ý."
Lần này, Diêu Nguyệt Thi im lặng rất lâu mới nói,
nhỏ tới mức gần như không nghe rõ: "Thế thì
để cho anh ấy ngồi! Mệt rồi anh ấy cũng phải về
thôi".
Nửa đêm, Diêu Nguvệt Thi tỉnh giấc bởi tiếng ho của
ai đó. Người ho ở ngoài cửa, dường như đang cố
gắng kìm nén nên tiếng ho bị ngắt quãng và trầm trầm.
Diêu Nguyệt Thi ngồi dậy, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Khẽ mở cửa, dưới bóng đèn ngoài hành lang, cô nhìn
thấy có một cậu thiếu niênngồi trên chiếc ghế dài
nửa mét. Mặc dù tháng Mười một chưa được coi là
lạnhnhưng không khí ban đêm đủ khiến người ta run
người. Cậu chỉ mặc một chiếc áocộc tay mỏng nên
không chịu được lạnh. Cậu ôm đầu gối ngồi trên
ghế thu ngườilại cho ấm hơn. Thỉnh thoảng cậu lại ho,
đưa tay lên giữ miệng, dường như sợ tiếng ho có
thể làm người khác tỉnh giấc. Con người cao gần
một mét tám khôngngừng run rẩy vì ho. Tấm lưng vốn dĩ
rất rộng và mạnh mẽ giờ trở nên yếu ớt.
Diêu Nguyệt Thi im lặng nhìn cậu rất lâu, khóe mắt
đỏ hoe. Bịt lấy miệng, cô nén tiếng nức nở rồi
nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bước về phòng, ôm lấy tập ảnh, trong ánh mắt
của cô có điều gì đó kỳ lạ.
Cô nói khẽ như nhắn nhủ với cậu: "Anh Vũ
Phàm, anh cố gắng chịu đựng, chỉ mộtthời gian ngắn
nữa thôi, chúng ta sẽ không còn đau khổ nữa...".
Đèn phòng bệnh không bật, tiếng nói nhỏ trong đêm
lạnh nghe vô cùng mơ hồ, giống như được vọng đến từ
một nơi nào đó rất xa...
Hướng Vũ Phàm bị ốm.
Cậu vẫn không chịu về, tan học là chạy đến bệnh
viện, rồi lại ngồi suốt đêm ở đó. Do không ngủ và
không ăn uống được nên chưa đến hai ngày cậu đã
bị sốt. Bốmẹ Diêu Nguyệt Thi và Lạc Phán Phán
khuyên nhủ thế nào cũng không được, mãi đến khi Lạc
Phán Phán dọa sẽ tuyệt giao với cậu, cậu mới
ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi.
Hướng Vũ Phàm từ nhỏ luôn được chăm sóc, không biết
sắc thuốc. Bà Hướng đicông tác vẫn chưa về nên
hằng ngày, sau khi tan học, Lạc Phán Phán đành phải
đến nhà chăm sóc cậu.
“Uống thuốc thôi." Hôm đó, như những ngày
khác, Lạc Phán Phán bưng bát thuốcnóng bốc hơi nghi
ngút vào phòng ngủ của cậu.
Hướng Vũ Phàm chau mày nhìn bát thuốc, khuôn mặt đẹp
nhăn nhó. "Thuốc đắng lắm, mình không muốn uổng."
"Không uống cũng phải uống, ai bảo cậu bị
nhiễm phong hàn, nhất thiết phải uống mới khỏi!"
"Hay là cậu bón cho mình?" Hướng Vũ Phàm
nháy mắt với cô. "Cậu bón cho mìnhcó lẽ thuốc sẽ
đỡ đắng."
"Đừng mơ!" Lạc Phán Phán, tay trái
chống nạnh, tay phải gõ vào trán cậu. "Mauuống thuốc, nhân
lúc tinh thần của cậu tốt, mình sẽ giúp cậu ôn
bài! Cậu xin nghỉhọc mấy ngày, nếu không ôn bài sẽ
bị hổng kiến thức!"
"Ngoài thuốc ra chỉ có học bài, thật là nhàm
chán! Cậu không nói được chuyện gìkhác sao?" Hướng
Vũ Phàm mím môi, rồi háo hức đề nghị cô:
"Hay là mình nóichuyện bao giờ cậu đồng ý là bạn
gái của mình?".
Lạc Phán Phán lườm cậu, vênh cằm lên
nói: "Đợi bao giờ thành tích các môn củacậu
đều được trên 80 điểm thì hãy nói đến chuyện hẹn hò
với mình!".
"80 điểm? Làm sao thế được!" Hướng Vũ Phàm
than thở rồi bực bội phản đối:"Bạn của mình không
đẹp trai bằng mình, thành tích học tập cũng không
bằngmình, vậy mà có hẳn ba cô bạn gái. Mình không
cần có ba cô, chỉ cần có mỗi cậu,cậu còn làm khó
mình sao?"
"Vậy thì cậu đi tìm cô gái khác mà hẹn hò! Không
phải là cậu rất đẹp trai, rất có tài, có sức hút với
con gái sao? Tôi nhớ trước đây cậu còn nói,
những người theođuổi cậu dài từ đầu sông Trường Giang
đến cuối sông Trường Giang mà!"
"Đừng... "Bạn gái đại nhân" tương
lai... Mình biết mình sai rồi..." Hướng Vũ Phàm
rụt cổ lại, cười nói: "Đợi bao giờ mình khỏi
ốm, mình sẽ đưa cậu đi công viên nướcchơi nhé!".
Lạc Phán Phán "hừ" hai tiếng, đưa bát thuốc
đến trước mặt cậu ra lệnh: "Mauuống đi!".
Con người này trước đây làm cho cô đau khổ, giờ
đến lượt cô hành hạ cậu rồi!Nếu không sau này
trở thành bạn gái của cậu, liệu cậu có bắt nạt cô
giống như bắt nạt một con thỏ trắng?
Đang nghĩ thế thì chuông cửa nhà họ Hướng reo lên.
"Mình xuống nhà mở cửa, cậu ngoan ngoãn uống hết
thuốc đấy! Nếu mình mà phát hiện ra cậu đổ thuốc đi,
lúc mình quay lại, cậu biết tay mình!" Lạc
Phán Phán dặn dò cậu rồi mới xuống nhà mở cửa.
Cửa mở ra, một cô gái với khuôn mặt tròn trĩnh, đáng
yêu ôm bó hoa lao vào. LạcPhán Phán ngạc nhiên nhìn,
lạc cả giọng. "Khanh Nhi? Sao cậu biết
mình ở đây?"
"Những việc liên quan đến hoàng tử Vũ Phàm
mình đều biết!" Đoàn Khanh Nhi đắcý nháy mắt với cô
rồi nhảy chân sáo bước vào nhà.
Lạc Phán Phán đóng cửa, vừa đi theo sau vừa
hỏi: "Cậu đến đây làm gì?".
Đoàn Khanh Nhi giơ bó hoa trong tay, cười nói:
"Tất nhiên là đến thăm hoàng tửVũ Phàm thân yêu
rồi!".
Lạc Phán Phán lườm bạn, không vui nói: "Cứ mở
miệng ra là hoàng tử Vũ Phàm, lẽ nào cậu không
thấy buồn cười sao?".
"Không phải là cậu đang ghen đấy chứ? Cậu yên
tâm, mình không có ý gì với anh Vũ Phàm nhà cậu!
Mình không phải là Diêu Nguyệt Thi, mình rất lý
trí!" Nói xong,cô dừng bước, tò mò hỏi: “Diêu
Nguyệt Thi bây giờ vẫn tuyệt thực à?".
Nhắc đến cô bé cố chấp đó, nụ cười trên khuôn
mặt Lạc Phán Phán biến mất. Côthở dài, gật
đầu: "Ừ, nghe nói mấy ngày nay đều phải
dùng thuốc trợ lực".
"Như vậy không được! Phán Phán, hay là cậu đi
gặp cô bé ấy nói chuyện! Nêu không cô bé ấy cứ
ngốc nghếch thế, Vũ Phàm nhà cậu sẽ bị giày vò,
khổ sở đếnmức tiều tụy mất."
Lạc Phán Phán suy nghĩ rồi thấy lời khuyên của bạn
rất hợp lý nên gật đầu đồng tình: "Được, ngày mai
tan học mình sẽ đi gặp cô bé đó".
"Tốt, không nhắc tới chuyện Diêu Nguyệt Thi
nữa, nghĩ đến đã thấy mất vui! Đi thôi, đưa
mình đi gặp hoàng tử Vũ Phàm. Trước đây mình
đối xử với cậu ấykhông tốt nên mình muốn tới để
xin lỗi!"
"Được, cầu thang phía bên này."
Buổi chiều hôm sau, tiết trời rất đẹp. Chuông tan học
vừa vang lên, Lạc PhánPhán vội vàng bắt xe đến
bệnh viện thăm Diêu Nguyệt Thi. Sau khi hỏi thăm số
phòng ở quầy lễ tân, một người hay lạc đường như
Lạc Phán Phán phải vất vả vòng đi vòng lại
mới tới nơi, nhưng cô bị chặn lại ở cửa phòng.
Đó là một phụ nữ trung niên mặc chiếc áo khoác
ngoài màu trắng, bên trong là một chiếc váy liền thân
bằng lụa, nhìn chất liệu, một người không sành hàng
hiệunhư Lạc Phán Phán cũng biết giá của bộ quần áo đó
không nhỏ. Lông mày lá liễu,mắt to, khuôn mặt trái xoan
thanh tú, nước da trắng ngần. Đó quả là một người
phụ nữ rất đẹp, đặc biệt là cặp mắt to, giống hệt
mắt Diêu Nguyệt Thi nên LạcPhán Phán có thể dễ dàng
đoán được bà là ai.
Lúc này, đôi mắt đẹp đó có vẻ vô cùng mệt mỏi,
tuy nhiên, dáng vẻ của bà vẫn rất cao quý và đài các.
Lạc Phán Phán thấy rõ trong đôi mắt bà có sự kinh
ngạc và áy náy, rõ ràng bà đã biết chuyện của ba
người.
"Cháu Lạc, xin lỗi cháu, bây giờ cháu không vào
được." Người phụ nữ xin lỗi cô. "Tâm trạng
của Tiểu Thi không ổn định, e rằng không thể
gặp cháu."
Lạc Phán Phán lo lắng, ôm giỏ hoa quả xin bà:
"Thưa cô, cháu chỉ vào thăm và nói với Nguyệt
Thi vài câu, cháu sẽ không làm ảnh hưởng đến
tinh thần của em ấy, côđể cháu vào được không?".
Bà Diêu tỏ vẻ khó xử: "Nhưng...".
"Mẹ, để chị ấy vào!" Trong phòng vọng
ra giọng nói yếu ớt.
Lạc Phán Phán mở to mắt, nhìn bà thỉnh cầu. Bà
Diêu do dự giây lát rồi mở cửaphòng. "... Cháu
Diêu, cháu vào đi! Cô đợi ở ngoài, nếu có chuyện
gì cháu gọi cô nhé."
"Vâng, cháu cảm ơn cô." Lạc Phán Phán sợ bà
đổi ý, vội vàng cúi đầu nói rồi bướcvội vào phòng.
Cách bài trí phòng bệnh xa hoa ngoài sức tưởng tượng
của Lạc Phán Phán. Trongphòng có phòng vệ sinh
rộng rãi, ti vi, tủ lạnh, máy tính, sofa, giường trải
đệmcao cấp. Nếu đầu giường không treo những
thiết bị y tế thì có thể tưởng nhầmđây là một
phòng sang trọng trong khách sạn năm sao.
Cửa sổ phòng mở, rèm cừa màu xanh lam rung nhè
nhẹ trong gió, không khíthoảng mùi thuốc sát trùng.
Diêu Nguyệt Thi đang nằm nghỉ trong phòng, thấy cô vào
bèn kéo chăn ngồi dậy.
Lạc Phán Phán đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi
ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnhgiường.
Diêu Nguyệt Thi gầy hơn tháng trước rất nhiều, sắc
mặt xanh tái không làm cho cô bé bớt phần xinh
đẹp, ở cô toát lên vẻ mềm yếu đến tội nghiệp.
Hai người yên lặng nhìn nhau giây lát, Lạc Phán
Phán mở lời trước: "Em vẫn không chịu ăn
sao?".
Diêu Nguyệt Thi hờ hững trả lời: "Nếu anh Vũ
Phàm không quay lại với tôi thì tôi sẽ không ăn".
"Sao em lại phải khổ thế? Dưa chín ép sẽ
không ngọt."
"Chị không cần nói ra vẻ tử tế đàng hoàng như
vậy. Tôi biết chị muốn nói gì. Thật sự là
nếu hôm nay chị không đến gặp tôi, vài ngày nữa
tôi cũng đi tìm chị."
"Em cần gặp chị? Em có điều gì muốn nói
với chị?"
"Chị đừng giả vờ nữa, chị biết rõ ràng là tôi
muốn gì. Điều chị muốn nói với tôi hôm nay
cũng chính là điều tôi muốn nói với chị. Lạc
Phán Phán, chị hãy rời xa anh Vũ Phàm!"
"Cho dù em biết rõ là người cậu ấy thích
không phải là em, em vẫn muốn như vậy sao?"
"Không! Anh Vũ Phàm thích tôi!" Diêu Nguyệt Thi
nói to có vẻ tức giận. "Chỉ cần không có chị thì
anh Vũ Phàm sẽ yêu tôi."
"Diêu Nguyệt Thi, em cố chấp quá! Em làm như
thế thì Vũ Phàm sẽ càng khổ sởhơn thôi."
"Chị nhầm rồi! Người làm cho anh Vũ Phàm khổ sở
không phải là tôi mà là chị! LạcPhán Phán, trước
khi chị xuất hiện, trong lòng anh Vũ Phàm chi có
tôi, chúng tôiđã rất vui vẻ. Sự xuất hiện
của chị đã làm đảo lộn tất cả! Người nên lùi bước
làchị!"
Sự cố chấp quá đáng của Diêu Nguyệt Thi khiến
cho Lạc Phán Phán chau mày, lờilẽ trở nên sắc nhọn
hơn: "Diêu Nguyệt Thi, em thật là u mê không
chịu tỉnh ngộ!Vũ Phàm luôn coi em là em gái, về điều
này, chị nghĩ em là người biết rõ hơn ai
hết. Còn nữa, chị có thể khẳng định với em,
chị sẽ không rời xa Hướng Vũ Phàm!".
"Không rời xa?" Diêu Nguyệt Thi nhướn mày,
cười một cách kỳ lạ, "Chị khẳng định?"
Lạc Phán Phán nhìn nụ cười của cô bé, thấy hơi run
nhưng nét mặt vẫn kiên định
như trước. "Chị khẳng định!"
"Vậy sao? Vậy thì chị đừng có hối hận!"
Lạc Phán Phán hồ nghi nhìn cô bé, nụ cười kỳ lạ
khiến cho cô cảm thấy bất an, cô cố gắng dồn nén
sự lo lắng xuống tận đáy lòng rồi hỏi: "Em
nói thế là có ý gì?".
"Tác phẩm của anh Vũ Phàm được vào vòng bán kết
cuộc thi nhiếp ảnh, chị biết chuyện đó chứ?"
"Thế thì sao?"
"Có lẽ chị cũng biết, người mẫu trong các tác
phẩm của anh Vũ Phàm là tôi?" Diêu Nguyệt Thi
đắc ý vênh mặt lên, nói với vẻ kiêu
ngạo. "Tác phẩm lần này khôngphải là ngoại
lệ. Nếu bây giờ tôi đi tố cáo anh ấy vi phạm
bản quyền, anh ấy sẽkhông có quyền tham gia cuộc thi,
thậm chí còn ảnh hưởng đến sự nghiệp nhiếpảnh của anh
ấy sau này."
"Diêu Nguyệt Thi, em làm vậy thật quá đáng!"
Diêu Nguyệt Thi cười điềm nhiên, tiếp tục
nói: "Nếu chị hiểu anh Vũ Phàm, chị cũng biết
nhiếp ảnh cũng quan trọng như sinh mạng của anh
ấy. Tôi nghĩ, chị sẽkhông muốn con đường sự
nghiệp sáng lạn của anh ấy có một vết đen, đúng
không?".
Lạc Phán Phán hiểu ra mọi chuyện. Cô nhắm mắt
lại, cố gắng không nổi giận, cắnrăng nói: "Em
muốn lợi dụng điều này đế uy hiêp chị rời xa
Hướng Vũ Phàm?".
"Không sai, chị cũng không đến
nỗi ngốc!" Diêu Nguyệt Thi cười vui vẻ, tiện
taycầm tập ảnh trên giường, vuốt ve nó. "Mặc dù
cách uy hiếp người này hơi thô bỉ, nhưng chỉ
cần được ở bên anh Vũ Phàm, tôi không quan tâm
đến điều đó."
"Diêu Nguyệt Thi, em điên rồi! Nếu Vũ Phàm biết
được, chắc chắn sẽ không tha thứ cho em!"
"Không sao, chỉ cần chị không nói, tôi không nói,
sao anh ấy có thể biết được?"
"Em!"
"Thế nào? Chị có chấp nhận không? Đừng bảo tôi
không nhắc nhở. Sự lựa chọn của chị sẽ quyết định tiền
đồ của anh Vũ Phàm. Tôi nghĩ chị sẽ không
vì tình cảmriêng mà phá vỡ mơ ưóc của anh ấy?"
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó, Lạc Phán Phán bỗng
run rẩy.
Cô bé này chí mới mười lăm tuổi thật sao? Ít
tuổi thế sao có thế nghĩ ra cách ác độc như
vậy để uy hiếp người khác? Đầu tiên là Hướng Vũ
Phàm rồi đến cô. Lẽnào cô bé này có thể bất chấp mọi
thủ đoạn để có được thứ mình muốn?
Đợi hồi lâu, Diêu Nguyệt Thi bắt đầu sốt ruột.
"Này! Rốt cuộc chị có chấp nhậnkhông? Nếu chị
không chấp nhận, ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện
cho ban giám khảo cuộc thi nhiếp ảnh."
Lạc Phán Phán hít một hơi thật sâu, kìm nén
những tình cảm phức tạp trong lòng,cố gắng không
khóc, cứng rắn nói: "Được! Chị chấp nhận!".
"Tốt! Tôi thích người khẳng khái
như vậy!" Diêu Nguyệt Thi cười, hai gò má xanh
tái hồng
lên vì vui mừng, ánh mắt lấy lại được thần sắc.
"Tôi bảo đảm sau này không nhắc đến chuyện
vi phạm bản quyền, tôi cũng hy vọng chị sẽ không
xuất hiện trướcmặt anh Vũ Phàm nữa!"
Sau hôm đó, Lạc Phán Phán giữ lời hứa, không
đến nhà họ Hướng, cũng khôngtìm gặp Hướng Vũ Phàm
nữa. Về việc gia sư, cô cũng lấy lý do bận học
mà từ chối yêu cầu của mẹ mình.
Hướng Vũ Phàm vừa khỏi ốm, cả ngày bận học
ở trường rồi đến bệnh viện, Diêu Nguyệt Thi
luôn quấy rầy cậu nên cậu càng bận hơn. Mấy
ngày đầu không gặp Lạc Phán Phán, cậu nghĩ cô có
việc bận. Nhưng một tuần trôi qua, không thấy cô
đâu, cậu bắt đầu lo lắng.
Cậu nhớ lại xem mình có làm gì khiến cô tức
giận không mà cô không muốn gặpcậu. Nhưng những
ngày gần đây, cậu luôn ngoan ngoãn nghe lời cô,
uống thuôc, học bù, làm bài tập. Rõ ràng vấn
đề không phải là từ phía cậu. Vậy lý do là gì? Lẽnào
xảy ra chuyện gì với cô sao?
"Anh Vũ Phàm, anh đang nghĩ gì thê? Sao cứ
ngồi yên không nói gì?" Diêu NguyệtThi ngồi trên
giường bệnh, đang ăn từng thìa nhỏ, nhìn thấy cậu
ngồi ngẩn ngườinên tò mò hỏi.
Hướng Vũ Phàm miễn cưỡng nở một nụ
cười. "Không có gì, chỉ là anh nhớ tới mộtngười
bạn lâu rồi không gặp, không biết bây giờ cậu
ấy thế nào?"
Diêu Nguyệt Thi ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn cậu, thái
độ bình tĩnh lạ thường. "Làgia sư họ Lạc
đó phải không?"
"Đúng." Hướng Vũ Phàm thở dài gật đầu.
"Anh Vũ Phàm, người ta đã cố ý tránh mặt
anh, anh cũng không cần tìm chị ấy nữa."
"Cố ý tránh mặt anh?" Hướng Vũ Phàm
ngạc nhiên hỏi. "Em nói Phán Phán cố
tình không xuất hiện trước mặt anh nữa?"
"Lẽ nào không phải vậy? Nếu không tại sao một
người tự nhiên lại biến mất? Rõràng chị ấy đã làm gì
có lỗi với anh nên mới cố ý tránh mặt anh!"
Vậy sao? Phán Phán có thể đối xử với cậu như vậy
không? Hướng Vũ Phàm im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh
mắt trở nên mơ màng.
Hôm sau đi học, Hướng Vũ Phàm tranh thủ thời gian
nghỉ giữa các tiết học đến lớpcủa Lạc Phán Phán tìm
cô. Bạn cô nói cô không muốn gặp ai, bảo cậu
đi về.
Không muốn gặp ai? Lẽ nào những điều Tiểu Thi nói là
thật, cô đang trốn tránhcậu?
Hướng Vũ Phàm thấy lo lắng không yên. Tan học,
cậu đứng ở ngoài cổng trườngđợi Đoàn Khanh Nhi.
"Ôi, hoàng tử Vũ Phàm, cậu tìm tôi à? Có phải
là muốn tặng tôi bộ ảnh mớikhông?" Đoàn Khanh Nhi
xúc động nhìn cậu, mắt sáng như sao. Hướng
Vũ Phàm là thần tượng của cô, từ trước đến
giờ chỉ có fan tìm gặp thần tượng, chưa cótrường hợp
thần tượng tìm fan. Bây giờ Hướng Vũ Phàm chủ
động tìm gặp cô, chẳng trách Đoàn Khanh Nhi vui
mừng như thế.
"Cậu muốn có bộ ảnh đó à? Ngày mai tôi sẽ mang
cho cậu, được không?" Hướng Vũ Phàm hơi bối
rối sờ trán. "Thực ra tôi tìm gặp cậu là
muốn hỏi tình hình củaPhán Phán. Hai tuần rồi
chúng tôi không gặp nhau, tôi đến tìm tới lớp
cô ấy, côấy cũng không muốn gặp. Cậu có biết đã
xảy ra chuyện gì với cô ấy không?"
Nhắc đến Phán Phán, Đoàn Khanh Nhi chau
mày. "Nói đến việc này, tôi cũng thấygần
đây Phán Phán rất lạ! Kể từ hôm cậu ấy từ bệnh
viện về, học hành không tập trung, cả ngày ngẩn
ngơ, kết quả kỳ thi tháng tuần trước đã bị tụt
xuống vị tríthứ hai rồi! Đây là điều chưa bao giờ
xảy ra!
Hỏi cậu ấy có tâm sự gì không, cậu ấy cũng
không nói! Đúng là làm tôi tức chếtđược! Tôi vẫn nghĩ
là hai người cãi nhau!"
"Ừ, cậu ấy nói đến bệnh viện gặp Diêu Nguyệt
Thi, giỏ hoa quả cũng là tôi với cậu ấy chọn
mà." Đoàn Khanh Nhi không hiểu chuyện gì,
thật thà trả lời.
Phán Phán, Tiểu Thi,... Nghĩ đến những chuyện xảy ra
gần đây, Hướng Vũ Phàm chau mày, một ý nghĩ mơ hồ
xuất hiện trong đầu cậu. Lẽ nào...
"Khanh Nhi, cảm ơn cậu, ngày mai tôi sẽ đem
ảnh cho cậu! Bây giờ tôi có việc phải
đi trước, tạm biệt!" Hướng Vũ Phàm xúc động
đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô rồi vộivàng chạy về
phía bệnh viện.
“Ừ.” Đoàn Khanh Nhi xúc động gật đầu, cố gắng vẫy
vẫy tay. "Hoàng tử Vũ Phàm,cậu nhớ đấy nhé! Đừng
quên ký tên lên trang bìa. Mai gặp lại!"
Sau khi rời khỏi trường học, Hướng Vũ Phàm đến
thẳng bệnh viện. Diêu NguyệtThi thấy cậu đến rất
ngạc nhiên hỏi: "Anh Vũ Phàm, hôm nay anh đến
sớm thê? Anh ăn cơm chưa?".
Hướng Vũ Phàm không trả lời câu hỏi của cô
vội vàng chạy đến bên giường, cầm tay cô
hỏi: "Tiểu Thi, em nói thật cho anh biết, có
phải Phán Phán đã đến tìm em không?".
Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong mắt cô rồi nhanh chóng
biến mất, không ai có thể nhận ra được. Diêu
Nguyệt Thi nhìn xuống, giấu đi cảm xúc của mình,
thản nhiên hỏi: "Lạc Phán Phán nói với anh
à?".
"Em không cần quan tâm ai nói cho anh, chỉ cần em
trả lời anh Phán Phán có đếntìm em không là được rồi!"
Diêu Nguyệt Thi im lặng một lát rồi gật đẩu
nói: "Đúng, chị ấy đã đến đây".
"Cô ấy nói gì với em?" Hướng Vũ Phàm
vô cùng lo lắng, bất giác nắm chặt lấy taycô.
Diêu Nguyệt Thi cúi đầu nhìn đôi bàn tay đang siết
chặt lấy tay cô, cảm giác đaunhói khiến cô bất giác
trở nên lạnh lùng. Cô cười chua chát, ngẩng đẩu,
khóe mắt hơi đỏ, đầu óc cô rối tung.
"Anh Vũ Phàm, nhất định anh phải biết
sao?" Cô nhẹ nhàng hỏi, giọng nói yếu ớtcó vẻ
đáng thương.
"Không thể! Tuyệt đối không thể!" Hướng
Vũ Phàm buông tay cô ra, lảo đảo lùi lạihai bước, đầu
óc trở nên trống rỗng.
Phán Phán không thể thích người khác được! Hai
tuần trước hai người vẫn thân thiết bên nhau, vì sao
cô ấy có thể thích người khác được? Đây là chuyện
tuyệtđối không thể xảy ra!
"Là thật mà!" Diêu Nguyệt Thi thấy cậu
không tin, bỗng nhiên cảm thấy lo lắng. "Chị ấy
bảo không biết nên nói chuyện với anh thế nào
nên đến nhờ em nói giúp!"
"Không thể... Không thể như vậy..." Thái
độ của Hướng Vũ Phàm vô cùng bối rối,chợt nhớ ra
điều gì, ánh mắt cậu đầy hy vọng, vội vàng
quay người chạy ra ngoài. "Anh đi tìm Phán Phán
hỏi cho rõ ràng! Anh không tin cô ấy có thể đối
xử với anhnhư vậy!"
Nhìn cánh cửa đóng sập lại, Diêu Nguyệt Thi cảm
thấy trong lòng lạnh lẽo. Trầm tư giây lát, cô
cầm chiếc điện thoại bên cạnh gối lên...
"Cấu trúc câu thời quá khứ đơn giản: Chủ ngữ
cộng động từ thường hoặc độngtừ tobe thời quá khứ.
Cấu trúc câu nghi vấn: was hoặc were đặt ở
đầu câu; dùngdạng quá khứ của động từ do là did, đồng
thời đưa động từ về dạng nguyên thể. Ví dụ:
She often came to..."
Lạc Phán Phán đang ngồi trước bàn chăm chú nghe
giải thích ngữ pháp tiếng Anh, nhưng nếu để ý, có
thể thấy cô không hề giở trang sách.
Cô ngồi yên lặng như thế cho đến khi điện
thoại trên bàn rung lên một hồi chuông chói tai.
Liếc nhìn số điện thoại lạ trên màn hình, cô
mệt mỏi ấn nút để chế độ im lặng. Tiếng
chuông điện thoại ngừng kêu rồi lại vang lên một
lần nữa. Lạc Phán Phán chau mày, lại ấn nút
để chế độ im lặng. Cứ như vậy vài lần,
cuối cùng khôngchịu được nữa, cô cầm điện thoại
lên nghe. "A lô, tìm ai?"
"Lạc Phán Phán phải không?" Có một giọng
nữ nhỏ nhẹ vang lên. "Tôi là DiêuNguyệt
Thi."
Diêu Nguyệt Thi? Lạc Phán Phán sững người, hỏi
với giọng lạnh nhạt: "Có việc gìkhông?".
"Hôm nay anh Vũ Phàm đến bệnh viện, hỏi tôi việc
của chị, có phải là chị đã nói gì với anh ấy
không?"
"Lâu rồi chị không gặp cậu ấy, làm sao có thể
nói gì với cậu ấy được?" Dừng mộtlát, cô tò mò
hỏi: "Vũ Phàm nói gì với em à?".
"Anh ấy không gặp được chị nên rất lo
lắng. Sau đó không biết nghe được từ đâu chuyện chị
đến bệnh viện gặp tôi nên nghi ngờ tôi nói
điều gì đó với chị. Tôi nói chịđã thích người
khác rồi, bảo anh ấy không cần quan tâm đến chị
nữa."
Mặt Lạc Phán Phán biên sắc, cô tức giận nói to:
"Diêu Nguyệt Thi, em thật là quá đáng! Sao em
có thể nói như thế?".
"Không thế thì sao?" Diêu Nguyệt Thi
không tỏ thái độ gì trước sự tức giận của cô, nói
nhạt nhẽo: "Bảo anh ấy tiếp tục thích chị?
Bảo anh ấy tiếp tục nhớ chị sao?".
"Nhưng... Nhưng em không thể bịa đặt cho
chị như vậy được!"
"Không có gì là có thể với không thể. Lạc Phán
Phán, tôi chỉ muốn nói với chị, anh Vũ Phàm đi tìm
chị, chị hãy tự nghĩ cách để anh ấy nản lòng.
Còn nữa, chị đừng quên giao kèo giữa chúng ta,
chị biết, tôi không phải là người nói mà không làm.
Như vậy nhé, sau này tốt nhất là không gặp nhau
nữa!"
"A lô! Đợi đã! Chị phải nói thế nào với
Vũ Phàm? A lô! Diêu Nguyệt Thi!" Lạc PhánPhán
không kịp nói xong thì đã nghe thấy
tiếng "tút, tút, tút".
Đáng chết! Lạc Phán Phán nhìn điện thoại, suýt chút
nữa thì phát điên. Cô nên làm thế nào? Một
lát nữa cô phải đối mặt với Hướng Vũ Phàm thế nào
đây?
Lạc Phán Phán đang khổ sở thì nghe thấy tiếng
bà Lạc gọi từ tầng một. "PhánPhán, có bạn đến tìm
con này!"
Bạn? Có thể là ai? Có lẽ không phải là Hướng
Vũ Phàm rồi?
Lạc Phán Phán lo lắng, đang phân vân xem nên xuống
nhà gặp hay trèo qua cửa sổ chạy trốn thì có
một tiếng gọi vui vẻ từ cửa nhà vọng
lên. "Gấu nhỏ yêu quý, cậu có ghét tôi
cũng đừng trốn tôi mà nhảy cửa sổ tự sát chứ?"
Lạc Phán Phán ngừng lại, quay đầu nhìn thấy cậu
thiếu niên đang đứng dựa vào khung cửa, vô cùng
ngạc nhiên. "Là cậu à?"
"Không phải tôi thì cậu nghĩ là ai? Là ông anh họ
ngôc nghếch của tôi sao?" Hàn Thần Dật cười, hai
tay đút túi quần, tự nhiên bước vào phòng. Vừa đi
vừa nhìn quanh rồi kết luận một câu khiến người
khác bực mình. "Gấu nhỏ yêu quý, phòngcậu
bé thật."
"Có liên quan gì đến cậu!" Lạc Phán Phán
trừng mắt nhìn, nói với vị khách không mời mà đến.
"Có vẻ như cậu thật sự rất ghét tôi." Hàn
Thần Dật nhún vai tỏ vẻ không thèmquan tâm, tự ý
ngồi xuống giường, tự nhiên như đang ở nhà vậy.
"Rốt cuộc là cậu đến đây làm gì?" Lạc
Phán Phán cố gắng nhẫn nại nhìn cậu
ta. "Tôi nhớ là tôi đã nói với cậu
rằng, tôi không có cảm xúc gì với cậu."
Hàn Thần Dật nhếch môi cười, nói nửa đùa nửa
thật: "Tôi biết cậu không có cảm xúc gì
với tôi, nhưng tôi lại có cảm xúc với cậu,
vậy phải làm sao đây?".
Được! Rõ ràng là con người này muốn đên gây sự,
đã thế cô cũng không khách sáo với cậu ta nữa! Cô
chỉ tay ra cửa lạnh lùng nói: "Cậu muốn tự mình
cút đi hay cần tôi phải cầm chổi tiễn cậu?".
"Tôi không cần gì cả." Một chút mây mù
thoáng qua ánh mắt của cậu, đôi mắt đẹp như ánh
nắng mùa xuân. “Phán Phán, tôi đến đây để nói
với cậu, có thể ban đầu mục đích tiếp cận cậu của
tôi không đơn giản, nhưng về sau tôi lại thích cậu. Chodù
cậu tin hay không thì bây giờ tôi thật sự thích
cậu."
Thái độ của cậu rất nghiêm túc, ánh mắt kiên
định, giọng nói có vẻ rất thành thật.
Ánh nắng tươi đẹp xuyên qua cửa sổ vuốt nhè
nhẹ lên người cậu, khuôn mặt cậutrong sáng và ấm áp.
Lạc Phán Phán ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn cậu, đôi
mắt đẹp của cậu đang dậy sóng, bao trùm lấy cô.
"Phán Phán..." Cậu nhẹ nhàng nói, giọng
điệu rất tha thiết:. "Cho tôi một cơ
hộiđược không? Để chúng ta có thể chứng minh hạnh
phúc đang hiện hữu, có được không?"
“Tôi..." Lạc Phán Phán thấy mềm lòng, tim
đập thình thịch, mặt đỏ bừng lên.
"Phán Phán, Không được đồng ý với
cậu ta!" Một giọng nói gấp gáp vang lên ở
cửa phòng.
Hai người trong phòng ngạc nhiên, cùng nhìn về phía
phát ra tiếng nói.
Ở cửa phòng, Hướng Vũ Phàm đang vịn tay vào
khung cửa thở dốc, tóc mai rủ xuống che mất nửa
đôi mắt.
"Phán Phán, không được đồng ý với
cậu ta!" Cậu lặp lại câu nói vừa rồi,
ánh mắt nhìn cô với vẻ van xin.
Cô nhìn cậu một lát rồi tránh ánh mắt của
cậu, nói bâng quơ: "Sao cậu vào được?Mẹ
mình đâu?".
"Mình không gặp cô giáo Lạc, thấy cửa khép hờ
nên tự vào." Cậu vội vàng giảithích, bước nhanh
về phía cô, cầm lấy tay cô. "Phán Phán, mình đã
nói rõ ràng với Tiểu Thi rồi, mình và cô ấy
không còn quan hệ tình cảm khác giới nữa. Phán
Phán,chúng ta có thể ở bên nhau rồi, cậu đừng rời xa
mình vào lúc này, được không?"
Cô không ngẩng đầu, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay
cậu, giọng nói trở nên mơ hồ trong gió
lạnh. "Xin lỗi."
Hướng Vũ Phàm ngạc nhiên nhìn cô, bàn tay chơi vơi
giữa không trung buông thõng xuống. Máu trong
người cậu như ngừng chảy, cảm giác như vừa rơi
xuốngmười tám tầng địa ngục.
Cả ba người đều không nói gì, căn phòng nhỏ
tĩnh lặng như cõi âm. Lạc PhánPhán cúi đầu,
không dám ngẩng lên nhìn bộ dạng đầy tâm trạng
của cậu.
Thời gian lặng lẽ trôi. Dường như rất lâu, rất
lâu sau, mãi đến khi Lạc Phán Phán thấy tim
mình như ngừng đập thì có một giọng nói khô
khốc vang lên. "Lẽ nào cậu thực sự thích
con người này?"
Hàn Thần Dật đứng bên cạnh từ nãy đến giờ
không nói gì, ngẩng đầu ngạc nhiên,đôi mắt đẹp nhìn cô
như thể không tin vào điều mình nghe thấy, sau đó
cậu vô cùng vui mừng và xúc động.
"Phán Phán, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu đã cho tôi
cơ hội này!" Cậu xúc động ôm cô vào lòng, thề
thốt: "Nhất định tôi sẽ làm cho cậu hạnh
phúc! Nhất định thế".
Hướng Vũ Phàm mím môi lại, mắt không chớp nhìn
hai người, trong lòng như nổiphong ba. Một
lúc lâu sau, cậu bỏ đi lặng lẽ, lòng kiêu
ngạo không cho phép cậuquay đầu lại.
Cuối cùng, có tiếng cửa nhà đóng mạnh, mạnh đến
nỗi dường như có thể làm vỡtan cả căn phòng.
Lạc Phán Phán không nghe thấy gì, im lặng dựa
vào cậu thiếu niên kia. Không nóigì, không làm
gì. Chỉ có nước mắt tuôn rơi, trong chốc lát
làm ướt cả vạt áo của cậu ta.