Làn Hương Sau Màn Trướng

Chương 17



Tai càng ngày càng đỏ, sau đó là khuôn mặt, rồi đến cổ, Giang Vãn Ninh cảm thấy mình bây giờ đã đỏ đến mức gần giống như con cua bị luộc chín rồi.

Hai tay vô thức rũ xuống bên chân của Văn Thiệu, cô căng cứng cả người, không dám có bất kỳ một hành động nhỏ nào.

Giang Vãn Ninh nuốt nước bọt, nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể xoa dịu bớt sự xấu hổ.

Nửa phút sau, cuối cùng cô đã quyết định giả chết.

Rượu say choáng váng, ngất đi cũng là chuyện thường thôi mà nhỉ?

Hơn nữa, nếu như giả vờ say, thì sáng mai – sau khi thức dậy, cô có thể giả vờ mất trí nhớ luôn một thể, vậy là đã có thể chôn giấu vĩnh viễn những xấu hổ từng diễn ra trong chiếc xe này, trong tối ngày hôm nay, chôn hết tất thảy xuống tận đáy lòng.

“Ngồi dậy đi.” Văn Thiệu kìm nén hơi thở của mình: “Đừng giả bộ nữa.”

Giang Vãn Ninh bất động, nghĩ, muốn giả vờ thì phải giả vờ đến cùng, phải để đích thân Văn Thiệu đẩy cô, thế thì cô có thể ngã sang bên khác rồi tiếp tục giả chết.

“Giang Vãn Ninh.” Văn Thiệu không còn cách nào khác, nhẹ giọng nói: “Dây váy của cô tuột rồi.”

Giang Vãn Ninh:???

Cô bỗng che quần áo rồi ngồi bật dậy: “Anh xoay qua chỗ khác, không được nhìn!”

Cúi đầu nhìn nhìn một hồi lâu, Giang Vãn Ninh thấy có gì đó không cho lắm: “Váy em đâu có…”

Cô ngẩng đầu lên, và khi thấy ánh mắt của Văn Thiệu, cô chợt nhận ra là mình đã trúng kế mất rồi.

“Anh lừa em…” Cô ỉu xìu dựa vào lưng ghế.

Văn Thiệu rút tờ khăn giấy, chụp lấy con côn trùng, sau đó nhàn nhạt quét mắt sang nhìn cô: “Lần trước cô chưa ôm đủ à?”

Lần trước…

Giang Vãn Ninh nhớ tới xúc cảm nơi vầng trán mình vào lần đó, mặt càng thêm đỏ.

“Không có, em, em sợ côn trùng…” Cô càng nói thì giọng lại càng nhỏ, không còn chút sức lực nào.

Văn Thiệu cười một tiếng: “Con côn trùng mà lần trước cô đập chết trước mặt tôi ấy, nó còn to hơn gấp đôi con này.”

Hành động mạnh mẽ lần đó của cô đã khiến Văn Thiệu nhìn đến ngây người, cho nên ký ức vô cùng sâu sắc.

Giang Vãn Ninh mím môi một cái, cố gắng ngụy biện: “Con lần đó… nó không biết bay.”

“Ồ, cô sợ con biết bay?” Văn Thiệu liếc xéo cô.

“Không sai!” Giang Vãn Ninh nghiêm túc gật đầu: “Cho nên vừa nãy em không cố ý đụng chạm anh đâu, thật đấy.”

“Giang Vãn Ninh.”

Hình như hôm nay Văn Thiệu rất thích gọi tên đầy đủ của cô.

“Hửm?” Cô nghiêng đầu, hơi híp mắt.

Văn Thiệu với khuôn mặt không chút thay đổi, anh nói: “Tôi từng nhìn thấy cô ở trong phòng dùng tay không đập chết con thiêu thân, còn là kiểu đuổi theo nó để đập chết.”

Giang Vãn Ninh: “…”

Thôi xong…

Mắt cô nhắm chặt lại, lòng thì quyết tâm, vò đã mẻ không sợ rớt, cô căng cuống họng hét lên: “Không sai, là em có ý đồ xấu xa với anh, em không nhịn được muốn ôm anh, muốn hôn anh, em nhìn thấy anh là muốn phạm tội, được rồi chứ?”

Giang Vãn Ninh nói lời này với giọng điệu hùng hổ vô cùng, hơn nữa, cô còn nhìn thẳng vào mắt Văn Thiệu mà nói ra.

Cô ngay thẳng mạnh dạn như thế, ấy thế mà lại khiến cho Văn Thiệu không còn gì để nói.

Văn Thiệu cực kỳ đau đầu, anh thở dài: “Cô vẫn luôn nói chuyện như thế này sao?”

“Đương nhiên là không phải thế rồi!” Ánh mắt Giang Vãn Ninh sáng ngời: “Trước khi gặp được anh thì em rất dè dặt.”

Văn Thiệu co giật khóe miệng, vậy thì anh thật sự rất muốn nhìn xem, liệu dáng vẻ Giang Vãn Ninh dè dặt trông sẽ như thế nào.

Trên đoạn đường sau đó, không ai trong số hai người nhắc đến sự việc nho nhỏ đó nữa.

Khi xe sắp chạy đến biệt thự Thính Lan, Giang Vãn Ninh bỗng kéo tay áo Văn Thiệu: “Anh muốn uống Coca không?”

Văn Thiệu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng anh dường như có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Giang Vãn Ninh khi nói ra lời nói này, nhất định là mặt mũi chỉ toàn là vẻ vô tội, chớp đôi mắt to to nhìn mình.

“Tôi không muốn.”

“Nhưng mà em muốn.”

Văn Thiệu hạ vách ngăn xuống, nói với Lưu Tề Vũ ở phía trước: “Tìm cửa hàng tiện lợi rồi dừng lại một chút.”

“Được ạ sếp Văn.” Lưu Tề Vũ mở bản đồ dẫn đường rồi đi đến cửa hàng tiện lợi 24h ở gần nhất.

Xe dừng lại ven đường, một mình Giang Vãn Ninh xuống xe.

Văn Thiệu hạ cửa sổ xe xuống, nhìn chằm chằm vào cô.

Sau khi cô đi vào được nửa phút thì có một người đàn ông cũng đi vào, mua thuốc lá.

Bàn tay Văn Thiệu giữ cửa xe, anh chuẩn bị xuống xe bất cứ lúc nào.

Trong cửa hàng, Giang Vãn Ninh chọn mấy chai nước, còn lấy mấy xiên Oden.

Khi tính tiền cô mới phát hiện ra là mình không mang theo điện thoại, túi xách hôm nay rất nhỏ, chỉ có thể đựng được mấy tấm thẻ.

“Quẹt thẻ đi.” Giang Vãn Ninh đưa tấm thẻ qua.

Nhân viên cửa hàng thao tác một cái: “Ngại quá người đẹp, không quẹt được.”

Giang Vãn Ninh không để ý lắm, đưa một tấm thẻ khác.

“Thẻ này cũng không quẹt được.”

“Hả?”

Vào lúc cô muốn lấy tấm thẻ thứ ba ra thì người đàn ông bên cạnh đột nhiên lại gần: “Người đẹp, anh mua giúp em nhé…”

Thân thể người đàn ông toàn là mùi rượu, trong miệng còn ngậm thuốc lá, khiến Giang Vãn Ninh nghẹt thở đến mức phải di chuyển một bước sang bên cạnh.

Cô lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông một cái: “Không cần, cảm ơn.”

“Ôi, còn là một người đẹp lạnh lùng cơ đấy.” Người đàn ông nói xong thì động tay cướp đi thẻ của cô, lớn miệng nói: “Đã nói rồi, anh trai mời em…”

Khói thuốc trong miệng gã phun ra rồi bay tán loạn trước mắt Giang Vãn Ninh, cô dứt khoát không lấy đồ nữa, muốn cướp lại thẻ rồi trực tiếp rời đi.

Đúng lúc này, cửa của cửa hàng tiện lợi mở ra.

Văn Thiệu bước nhanh về phía trước, một tay cầm lấy cổ tay của người đàn ông rồi bẻ ra sau, một tay kéo gã khiến gã phải lùi lại mấy bước.

“Mẹ nó, đau đau đau đau…” Người đàn ông say rượu cố gắng phản kháng nhưng không thể động đậy được. Chỉ nhìn sơ qua thôi là đã biết, cái thây thịt mỡ đó cực kỳ yếu ớt, bàn về sức lực thì hoàn toàn không sánh được với Văn Thiệu.

Văn Thiệu bẻ cổ tay gã, người đàn ông bị đau, thẻ tín dụng trong tay rơi xuống đất, anh kéo người đàn ông say rượu đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, gã bắt đầu xin tha.

“Bảo bạn trai cô ra tay nhẹ một chút đi…” Nhân viên cửa hàng cũng là một cô gái, vừa nãy cô ấy đã cầm sẵn điện thoại và chuẩn bị báo cảnh sát bất cứ lúc nào, bây giờ thì lại sợ chuyện bị làm lớn, cô ấy sợ hãi nhắc nhở Giang Vãn Ninh.

Giang Vãn Ninh đi theo ra ngoài, dừng lại ở nơi cách bọn họ mấy bước: “Văn Thiệu, bỏ qua đi.”

Lưu Tề Vũ cũng cuống quýt, từ trên xe bước xuống, vừa đi về phía bên này vừa xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau.

Văn Thiệu quay đầu nhìn cô một cái, sau đó ném người đàn ông say rượu vào cái cây to trong bồn hoa, kéo lấy cổ áo gã rồi khẽ nói mấy câu gì đó.

Đây là lần đầu tiên Giang Vãn Ninh nhìn thấy sự tàn bạo trên người anh, bình thường, mặc dù Văn Thiệu lạnh nhạt không thích để ý đến người khác nhưng cũng không có cái tính thích nổi giận.

Anh buông tay ra, nhìn người đàn ông say rượu lảo đảo rời đi.

Giang Vãn Ninh đi qua, đưa khăn ướt cho anh lau tay.

Văn Thiệu nhìn chiếc khăn ướt nhỏ mà cô đưa tới, cười một tiếng: “Cô có bệnh thích sạch sẽ à?” Đi đến đâu cũng mang theo khăn ướt, còn có đủ loại kiểu dáng, lớn rồi nhỏ đủ thứ.

“Hơi hơi.” Giang Vãn Ninh cảm thấy đó không hẳn là bệnh thích sạch sẽ, chỉ là cô thích sạch sẽ, cô không thích trên tay mình có vết bẩn.

Anh cúi đầu, lau từng ngón tay một, thờ ơ hỏi: “Vậy sao cô còn ở trên núi lâu như thế?”

“Nói rồi mà, là vì anh…” Giang Vãn Ninh khẽ lẩm bẩm.

Động tác lau tay của Văn Thiệu khựng lại trong một giây, nhưng rất nhanh sau đó đã lại khôi phục như bình thường.

“Đi thôi.” Anh ném khăn ướt vào thùng rác, dẫn theo Giang Vãn Ninh quay lại cửa hàng tiện lợi một lần nữa.

Văn Thiệu trả tiền, giúp cô xách túi bóng.

Hai người đi đến trước xe, Giang Vãn Ninh gọi anh lại: “Anh vào trong xe chờ em một lúc, em ăn xong rồi vào.”

Cô sợ làm bẩn xe của Văn Thiệu.

“Không sao, lên xe rồi ăn.” Bên ngoài lạnh lẽo, mặc dù Giang Vãn Ninh đã khoác áo của anh nhưng chân cô vẫn lộ ra bên ngoài.

Văn Thiệu mở cửa xe, không nói lời nào mà nhét người vào chỗ ngồi phía sau.

Giang Vãn Ninh cắn miếng thịt viên nhỏ, giọng nói nhỏ nhẹ: “Vừa rồi cảm ơn anh…”

“Không cần.” Văn Thiệu giúp cô vặn chai coca: “Tôi nên cùng cô đi vào.”

Hoặc là khi nhìn thấy có đàn ông đi vào cửa hàng tiện lợi thì anh nên đi vào.

Mấy năm nay Văn Thiệu đi tới lui trên ba điểm thẳng hàng lâu rồi, cũng sắp thoát khỏi cuộc sống bình thường, tính cảnh giác với chuyện thế này vẫn không đủ cao.

Giang Vãn Ninh chậm rãi nhai thức ăn: “Anh đang lo cho em à?”

Văn Thiệu không lên tiếng, Lưu Tề Vũ ngồi ở trước không nhịn được nữa: “Còn không phải à! Từ lúc cô xuống xe, sếp Văn cứ nhìn chằm chằm vào cửa hàng, nhìn thấy người đàn ông đó bắt chuyện với cô, anh ấy tông cửa xông ra ngoài ngay, hận không thể mọc cánh bay qua đó liền.”

“Cô Giang không biết đâu, mấy năm nay á, sếp Văn phải gọi là thanh tâm quả dục, chưa từng dễ chịu với người phụ nữ nào như thế này, anh ấy…”

“Lưu Tề Vũ.” Văn Thiệu lạnh giọng cảnh cáo cậu ta: “Cậu nói thêm nửa chữ nữa thử xem.”

Trong nháy mắt, trong xe yên tĩnh trở lại.

Giang Vãn Ninh nhìn sang Văn Thiệu: “Lần yêu đương gần đây nhất của anh là khi nào?”

Văn Thiệu nhìn cô, anh không trả lời.

“Không thể nói à?” Giang Vãn Ninh cảm thấy biểu cảm của anh không đúng cho lắm, cô chậm rãi mở to hai mắt ra: “Không phải chứ, anh chưa từng yêu đương hả?”

Văn Thiệu vẫn không lên tiếng, Giang Vãn Ninh coi như anh ngầm thừa nhận.

“Anh lớn tuổi vậy rồi mà sao lại chưa từng yêu đương?” Giang Vãn Ninh nghĩ mãi mà vẫn nghĩ không ta: “Từ tiểu học thì hẳn là đã từng có người gửi thư tình cho anh rồi nhỉ?”

Văn Thiệu cau mày: “Tôi lớn tuổi vậy?”

“Thì, dù gì thì cũng lớn hơn em chứ…” Giang Vãn Ninh liếm môi, tiếp tục truy hỏi anh: “Vì sao? Không có ai làm anh động lòng à?”

“Ừm.”

Văn Thiệu có rất ít bạn bè, bạn khác giới thì càng lác đác không có mấy. Vòng xã giao bình thường của anh cũng khá cố định, cho nên hoàn toàn không có cơ hội quen biết người khác giới, hơn nữa, anh cũng không vội trong chuyện tình cảm.

“Vậy anh thích hình mẫu gì? Dù sao thì, trong suốt ngần ấy năm, có lẽ cái khả năng “không có lấy một người phù hợp với yêu cầu” sẽ không có đâu nhỉ.”

Văn Thiệu nhìn ánh mắt đầy mong chờ của cô, chậm rãi mở miệng: “Không cần quá xinh đẹp, điềm đạm, trưởng thành, ít nói, dịu dàng.”

Giang Vãn Ninh: “…”

Sao cô cảm thấy tiêu chuẩn chọn vợ của anh hoàn toàn tránh xa khỏi cô vậy?

Xe đến nhà rất nhanh.

Giang Vãn Ninh vô cùng đoan trang mà mở cửa xuống xe, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cô nhìn thấy Văn Thiệu cũng xuống xe thì nở nụ cười, chậm rãi hỏi anh: “Sao anh cũng xuống?”

“Tôi đưa cô về.” Văn Thiệu sợ cô lại gặp phải phiền phức gì nữa.

Giang Vãn Ninh lắc đầu: “Không cần.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng không hề trập trùng, khóe miệng còn mang theo một nụ cười kỳ dị.

Văn Thiệu hơi híp mắt lại: “Tôi không thích AI.”

“Anh cũng nhiều chuyện thật đấy…” Giang Vãn Ninh xả vai trong một giây: “Nếu anh đã nhất quyết phải đưa em về, vậy thì đi thôi.”

Hai người cùng đi vào biệt thự Thính Lan, Giang Vãn Ninh và anh sánh đôi.

Thật ra an ninh ở đây rất tốt, buổi tối có bảo vệ tuần tra, camera thì gần như là bao phủ xung quanh không góc chết.

Có điều, Giang Vãn Ninh rất hưởng thụ sự quan tâm mà anh dành cho mình, bất kể là xuất phát từ lý do gì, chỉ cần Văn Thiệu bắt đầu tốt với cô, vậy thì chứng tỏ là anh cũng không ghét bỏ gì mình.

Mà, không ghét bỏ, nghĩa là có khả năng sẽ thích.

“Khi nào thì anh về núi Thanh Nguyên? Tham gia hôn lễ của bạn xong là về à?”

“Chưa xác định được.” Tiếp sau đó, có lẽ Văn Thiệu sẽ ở công ty một khoảng thời gian ngắn, mặc dù phần lớn công việc đều có thể xử lý online, nhưng vẫn có một số việc vẫn cần quay về theo kỳ hạn để giải quyết trực tiếp.

Giang Vãn Ninh gật đầu: “Em còn chưa hỏi anh nữa, vì sao anh lại thích ở trên núi thế?”

Văn Thiệu cân nhắc một chốc: “Bởi vì trên núi yên tĩnh.”

“Trước khi cô đến.”

Sau khi Giang Vãn Ninh đến, cái sân nhỏ đó của anh không còn dính dáng gì tới hai chữ “yên tĩnh” nữa.

Giang Vãn Ninh ngượng ngùng xoa xoa mũi.

“Giang Vãn Ninh! Bà đi đâu vậy? Không còn nhận ra nhà mình nữa à?”

Phía sau chợt vang lên một giọng nam, bỗng nhiên Giang Vãn Ninh quay người lại, cô trông thấy Giang Vãn Trừng đang đứng dưới đèn đường, trong tay cậu còn xách theo một túi đồ nướng.

“Ờ, đó, đó là em trai em…” Giang Vãn Ninh lúng túng xoay người quay lại, vốn dĩ cô còn muốn đi thêm hai vòng trong vườn hoa, nói chuyện nhiều hơn với Văn Thiệu, không ngờ là lại bị thằng nhóc thối tha này phá hỏng.

“Em trai cô?” Văn Thiệu nhìn sang, là một chàng trai rất cao, ước chừng là cậu đang học đại học.

Anh cười nói: “Em trai cô tên là Giang Tảo Trừng hay là Giang Vãn Trừng?”

“Vãn Trừng, “Trừng” trong từ trong vắt [*].”

[*] Trừng (澄) trong trong vắt (澄清).

Hai người đến bên cạnh Giang Vãn Trừng, cậu như thể là đã thấy quỷ vậy, cứ không ngừng quan sát bọn họ.

“Chào buổi tối anh, anh rể.” Giang Vãn Trừng lập tức đưa túi bóng sang: “Anh rể ăn đồ nướng không?”

“Không cần đâu.” Văn Thiệu cong khóe miệng.

Văn Thiệu còn chưa kịp giải thích mình không phải anh rể của cậu thì đã nhìn thấy Giang Vãn Ninh đánh một cái vào lưng cậu chàng.

“Ranh con này, mày kêu lung tung gì vậy? Không phải là anh rể, còn chưa theo đuổi được đâu.”

Giang Vãn Trừng không thể tin được mà chớp chớp mắt, chậm rãi nghiêng đầu nhìn Giang Vãn Ninh: “Không phải chứ cái bà này? Anh rể đẹp trai cỡ này theo đuổi bà mà bà còn chưa đồng ý à? Bà ra vẻ làm gì vậy?” [*]

[*] Về cách xưng hô giữa nữ chính và em trai, mình sẽ giải thích và đặt chú thích ở chương 20 nhé.

Giang Vãn Ninh đưa tay lên đánh cậu thêm một cái nữa, tức giận nói: “Anh ấy mà theo đuổi thì sao chị mày không đồng ý cho được? Chị có bị điên đâu? Là chị theo đuổi anh ấy, chị chưa theo đuổi được anh ấy!”

“Ồ… chẳng trách.” Giang Vãn Trưng lại đưa cái túi bóng đến trước mặt Văn Thiệu, bây giờ thì nụ cười của cậu càng thêm chân thành: “Anh trai ơi, thật ra chị em tốt lắm, ngoại trừ việc nói hơi hơi nhiều, hơi hơi hung dữ, ăn hơi khỏe một chút, hơi thích diễn một chút… thì những cái khác không thể bắt bẻ được, thật đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.