Làn Hương Sau Màn Trướng

Chương 21



Mặc dù cô bé trong lòng luôn kêu gào nhưng Giang Vãn Ninh vẫn ngồi ổn định tại chỗ, không động đậy chút nào.

Loại chuyện cố ý lợi dụng người ta thế này, cô không thể làm được.

Đặt trường hợp giới tính thay đổi lại, giờ phút này cô đang ở thế bị động, có một người đàn ông cố ý nhắm mắt lại rồi hôn mình, e là ngay giây sau Giang Vãn Ninh sẽ vung tay cho người ta một cái bạt tai.

Nhắm mắt lại chờ đợi rất rất lâu, cuối cùng Giang Vãn Ninh cũng không nhịn nổi nữa.

Cô nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó chậm rãi mở mắt: “Sao anh không…”

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Văn Thiệu ở trước mắt, cô nghẹn họng lại: “Anh cách em gần như vậy làm gì? Anh…”

Còn chưa nói hết lời thì bỗng nhiên ô tô thắng gấp một cái.

Cơ thể Giang Vãn Ninh không bị khống chế được mà nhào về phía trước, từ gương mặt cho đến chóp mũi, như thể là đã chạm vào thứ gì đó mềm mại mà ướt át vậy, chỉ nhẹ nhàng lướt qua một thoáng.

Văn Thiệu nhanh tay lẹ mắt kéo lấy cô, một tay đỡ vai cô, nhưng hai người vẫn chưa ngồi vững thì ô tô chợt thắng thêm cái nữa, họ còn chẳng có thời gian để chuẩn bị gì cả…

Trong giây lát, đầu của Giang Vãn Ninh va thẳng vào lồng ngực của Văn Thiệu, cô đau đến mức phải nhe răng trợn mắt.

“Trán của em!” Giang Vãn Ninh ôm đầu, vẻ mặt trông như đưa đám: “Sao lần nào cũng là trán em bị thương vậy?”

Văn Thiệu nhíu mày lại, anh cảm thấy xương ngực của mình đau đớn hơn, cảm giác hít thở khó nhọc như ẩn như hiện.

“Trán bị sao?” Hẳn là cơ thể của anh vẫn chưa phát triển cao đến mức có thể làm trán của cô đỏ lên.

“Bị đụng vào nút áo sơ mi của anh.” Giang Vãn Ninh xoa đầu, lại tiến đến gần anh: “Anh tự nhìn lại thử xem, có phải giữa lông mày em có một vết đỏ không?”

Cú va chạm vừa rồi rất mạnh, không chừng là trán của Giang Vãn Ninh đã in hằn dấu tích của chữ trên nút áo của anh luôn rồi.

Văn Thiệu duỗi hai ngón tay ra, chặn lại cái đầu đang lân la đến gần của cô: “Nhanh ngồi lại đi, thắt dây an toàn vào.”

Sau cùng thì vẫn là do kỹ năng lái xe của Lưu Tề Vũ kém hơn tài xế, hấp tấp mà lại vội vàng.

Là hôm nay do anh sơ sót, để mặc cho Giang Vãn Ninh ở trong xe làm xằng làm bậy, nếu như lúc xe thắng gấp mà cô còn cầm bút kẻ mắt, thì hẳn mà bây giờ cô đã bị mù rồi.

Giang Vãn Ninh ngồi đàng hoàng lại rồi thắt dây an toàn vào, cô lẩm bẩm: “Nhưng mà em vẫn chưa trang điểm xong…”

Văn Thiệu nghe thấy giọng điệu như làm nũng này của cô mà chỉ thấy đầu mình hơi hơi đau: “Không trang điểm cũng đẹp.”

Dù rằng Giang Vãn Ninh nghe lời nói này của anh xong thì mừng thầm trong lòng, nhưng cô vẫn kiên trì: “Trang điểm thì đẹp hơn.”

“Vậy thì chờ đến nhà vệ sinh của nhà hàng rồi hẵng trang điểm.” Văn Thiệu nhặt chiếc bút kẻ mắt vừa rơi xuống đất, nhét vào túi trang điểm của cô, sau đó đặt chiếc túi trang điểm lớn ngăn cách giữa chân của anh và Giang Vãn Ninh, anh dùng một tay đè túi trang điểm lại, chặt đứt suy nghĩ của Giang Vãn Ninh.

Sau hai lần thắng gấp vừa rồi, Giang Vãn Ninh cũng đã thành thật hơn, sau khi thắt dây an toàn thì cô ngồi yên, không nhúc nhích gì nữa.

Có điều, cô có thể cảm nhận được Văn Thiệu luôn nghiêng đầu nhìn mình.

“Anh có gì muốn nói à?” Giang Vãn Ninh nghiêng đầu hỏi anh.

Cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ như bây giờ của Văn Thiệu, như thể là… do dự mãi không thôi.

Văn Thiệu mím môi, vô cùng mất tự nhiên mà nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chuyện vừa rồi, tôi xin lỗi.”

“Vừa rồi? Vừa rồi làm sao cơ?”

Nếu phải xin lỗi thì chẳng phải nên là người lái xe xin lỗi ư?

Giang Vãn Ninh tiện tay nhấn nút điều chỉnh tấm chắn, muốn hỏi Lưu Tề Vũ xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Văn Thiệu không nhận ra hành động của cô, nghiêng đầu qua nhìn cô, rất khó nhọc mà nặn ra mấy chữ: “Vừa rồi tôi đụng vào cô…”

Anh dùng ngón tay ra dấu từ gương mặt đến chóp mũi của mình.

Giang Vãn Ninh dần trợn to hai mắt, nghĩ đến xúc cảm ấm áp mềm mại vừa rồi trên gương mặt.

“Anh, em, anh…” Giang Vãn Ninh nuốt nước bọt một cái: “Miệng?”

Văn Thiệu gật đầu.

Giang Vãn Ninh hít vào một hơi lạnh, cố gắng nhớ lại tình cảnh vừa xảy ra…

Tiếc quá đi mất!

Lần đầu tiên hôn mà lại diễn ra trong tình huống ngoài ý muốn như vậy!

Mà cô vẫn chưa hưởng thụ được gì đâu!

Văn Thiệu thấy khuôn mặt cô lại đỏ lên thì một lần nữa nói ra lời xin lỗi.

Lòng Giang Vãn Ninh giờ đây chỉ toàn là sóng lớn, ngoài mặt thì lại vờ như thể là mình vẫn vô cùng bình tĩnh.

Cô làm như không thèm để ý chút nào: “Không sao, nếu như anh không xin lỗi thì em cũng không nhận ra được.”

Giờ phút này, cô đã trông thấy biểu cảm của Văn Thiệu lại thay đổi, như thể là anh đang nói “Biết vậy đã chẳng xin lỗi” vậy.

Giang Vãn Ninh cảm thấy dáng vẻ vừa nghiêm túc lại vừa kiềm chế này của anh vô cùng đáng yêu, cho nên cô cố ý chớp chớp mắt nhìn anh: “Nếu như anh thấy áy náy thật…”

“Thì để em hôn lại anh nhé?”

Văn Thiệu nghe xong thì chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trước, chẳng hề có ý định sẽ tiếp lời.

Ngược lại là chỉ có mỗi Lưu Tề Vũ ở phía trước đã sợ đến mức con ngươi muốn rơi ra ngoài mà thôi.

Hai người này, hai người không phát hiện ra tấm chắn đã hạ xuống hết rồi ư?

Cậu ta không cần trả tiền gì hết mà cũng nghe được đoạn đối thoại này sao?

Vì để tránh cho bọn họ lại nói ra lời nói giật gân gì đó, Lưu Tề Vũ nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Giang Vãn Ninh có vẻ hơi lúng túng, cô xoa xoa mũi mình, nhanh chóng di dời ánh mắt đang nhìn Văn Thiệu đi.

“Anh Vũ, vừa nãy có chuyện gì vậy?”

“Có con mèo.”

Lưu Tề Vũ bị giật mình bởi một con mèo đột ngột nhảy ra, anh định bụng sẽ thắng lại để nhường nó đi qua trước, nhưng ai ngờ, con mèo đó bước về phía đối diện hai bước rồi lại quay đầu chạy về, bởi thế nên mới có lần thắng gấp thứ hai.

Xe lại chạy thêm một quãng, Văn Thiệu nhìn thấy Giang Vãn Ninh cứ uống nước mãi thì mới chậm chạp lấy chiếc túi giấy ở phía sau ra.

“Đói không? Có bánh ngọt và cà phê này.” Lúc anh đi đón Giang Vãn Ninhc sợ lộ trình quá dài, sợ cô sẽ đói nên anh đã chuẩn bị trước.

Giang Vãn Ninh hơi kinh ngạc: “Chẳng phải mua ở cửa hàng này thì phải xếp hàng lâu lắm sao?”

Đây là cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng trên mạng vừa khai trương ở Giang Thành cách đây không lâu, ngày nào khách cũng xếp một hàng dài ở cửa hàng, hiếm có lúc nào Giang Vãn Ninh đủ hào hứng để đến đây mua.

“Cũng được.” Văn Thiệu thản nhiên nói.

Lưu Tề Vũ ở phía trước không nhịn được: “Cái gì mà cũng được cơ chứ, lúc chúng ta đến thì ở cửa chỉ toàn người là người, may mà gặp một đồng nghiệp công ty, sau khi mua xong thì vừa hay là phải đi làm, cô ấy nhìn thấy sếp Văn thì chủ động tặng đồ cho anh ấy.”

Giang Vãn Ninh nhướng mày: “Đồng nghiệp nữ à?”

“Ừm.” Văn Thiệu giúp cô mở gói bánh, xé một nửa bao bì bên ngoài chiếc nĩa, cầm cán đưa tới cho cô.

“Không biết cô có thích vị này không.”

Trong hộp giấy nhỏ là hai miếng bánh kem, một miếng là một góc cắt từ ổ bánh kem hạt dẻ cười – loại bánh thương hiệu của cửa hàng, một miếng khác thì là góc cắt từ ổ bánh kem nho – sản phẩm mới gần đây.

“Thích.” Giang Vãn Ninh dùng cái nĩa xắn một miếng bánh nhỏ rồi cho vào miệng, cố ý chuyển sang giọng điệu ghen tuông: “Duyên khác giới của sếp Văn tốt thật…”

“Ừm.” Mặt không đỏ tim không đập, Văn Thiệu cố ý nhìn cô và đáp lại: “Cô không biết à?”

Giang Vãn Ninh nghe xong thì hận không thể cắn nát cái nĩa nhựa trong miệng mình, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Biết chứ.”

Sao lại không biết cho được?

Với cái tướng mạo giống nhe hồ ly tinh này của anh, chỉ cần ra ngoài đi một vòng thôi là có thể bắt được trái tim của một đám con gái.



Xe chạy đến dưới lầu nhà hàng Pháp, Giang Vãn Ninh kiên trì ở trong xe trang điểm mắt cho xong rồi mới xuống xe.

Cô soi gương, tay run rẩy huơ huơ bút kẻ mắt mấy lần cũng không xuống tay được.

Văn Thiệu nhìn thấy tay của cô run dữ dội thì khó hiểu, thế là anh bèn hỏi: “Cô run gì thế? Có bệnh thoái hóa cột sống à?”

Giang Vãn Ninh: “…”

Sao anh không nói em có bệnh Parkinson [*] luôn đi?

[*] Bệnh Parkinson: là một trong những bệnh về thần kinh, thường xảy ra khi nhóm tế bào trong não bị thoái hóa, không thể kiểm soát được vận động của cơ bắp, khiến cho con người đi lại khó khăn, cử động chân chạp, chân tay bị run cứng.

“Anh xuống xe đi.” Giang Vãn Ninh hít sâu một hơi: “Anh nhìn em trang điểm làm em căng thẳng.”

Văn Thiệu lập tức đặt bảng phấn mắt trong tay xuống, sau đó xuống xe làm bạn với Lưu Tề Vũ trước.

Sau khi anh rời đi, hiệu suất của Giang Vãn Nỉnh rất cao, chưa đầy mười phút ngắn ngủi là cô đã trang điểm xong.

Cô mở cửa xe đi ra ngoài, nhìn thấy ánh mắt ngay thẳng của hai người đàn ông.

“Khác với lúc chưa trang điểm lắm à?” Giang Vãn Ninh hỏi.

Văn Thiệu lắc đầu: “Không khác.”

Nhìn thấy biểu cảm của Giang Vãn Ninh không đúng cho lắm, Lưu Tề Vũ lập tức bổ sung thêm thay cho Văn Thiệu: “Ý của sếp Văn là, hiệu quả trang điểm vừa tự nhiên lại vừa đẹp mắt.”

Giang Vãn Ninh khẽ “hừ” một tiếng: “Anh nhìn trợ lý Lưu đi kìa, người ta biết cách nói chuyện lắm đó.”

Văn Thiệu từ chối cho ý kiến: “Đi thôi.”

Hai người không mặn không nhạt mà ăn bữa cơm, từ đầu tới cuối, chỉ toàn là Giang Vãn Ninh nói chuyện, đôi lúc Văn Thiệu đáp lại một tiếng, thi thoảng anh cũng phát biểu ý kiến bằng đôi ba câu ngắn gọn.

Cơm nước xong xuôi, Giang Vãn Ninh nhìn thấy Lưu Tề Vũ ở bên cạnh xe đang ăn đậu phụ thối.

Ánh mắt cô sáng lên: “Anh Vũ, bữa trưa của anh là cái này à?”

“Ăn súp cay, đi ra nhìn thấy, không nhịn được nên mua.” Lưu Tề Vũ vừa nhai vừa nói với Văn Thiệu: “Sếp Văn, em đã mang theo bình xịt hương rồi.”

Văn Thiệu gật đầu, anh đi mở cửa ghế sau ra, muốn để cho Giang Vãn Ninh lên xe trước, lại trông thấy cô đang nhìn chằm chằm vào Lưu Tề Vũ.

“Cô Giang ăn một miếng không?” Tất nhiên là Lưu Tề Vũ cũng đã nhận ra ánh mắt của Giang Vãn Ninh, hào phóng đưa hộp sang: “Tôi chưa dùng cây tăm bên cạnh đâu.”

Giang Vãn Ninh không chờ đợi nổi mà ghim một miếng đậu phụ thối cho vào miệng, thỏa mãn híp mắt: “Ngon quá, lâu rồi tôi chưa ăn đậu phụ thối.”

Văn Thiệu lại đóng cửa xe vào, dựa vào bên cạnh nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô. Vừa nãy, khi ở nhà hàng, cô còn nói mình là cô đã ăn no lắm rồi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Văn Thiệu không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ xem, rốt cuộc là cô no thật hay là cô ngại nói thật.

“Cô ăn no rồi thật không?” Đây là lần đầu tiên anh mời Giang Vãn Ninh ăn cơm, nếu như cô chưa ăn no, với tính tình đó của cô thì e là cô sẽ ghim lại và ghi thù cả đời mất.

“Em no rồi, thật mà.” Giang Vãn Ninh lau miệng, lấy lọ xịt miệng hương bạc hà từ trong túi ra: “Có điều, ăn đậu phụ thối nằm ở ngăn thứ ba của dạ dày.”

Văn Thiệu híp mắt, vừa rồi ở trên lầu, cô nói con gái ăn đồ ngọt thì phải dùng ngăn thứ hai của dạ dày, bây giờ lại nói ăn đậu phụ thối thì dùng ngăn thứ ba của dạ dày…

“Cô là trâu à?”

Giang Vãn Ninh: “…”

Cô là người thật à???



Nhà máy nằm ở vùng ngoại ô của Vân Thành, gần đây, vừa hay lại gặp phải con đường cũ kỹ xung quanh đang tu sửa, điều này đã gây ra khó khăn lớn cho Lưu Tề Vũ lái xe.

Xe hết chạy rồi lại dừng, vô cùng xóc nảy, Giang Vãn Ninh sắp nôn ra luôn rồi, một mực nằm nhoài người bên cửa sổ hóng gió. Nhưng gió lúc hai giờ chiều của ngày cuối tháng tư là gió nóng, cô cảm thấy càng hóng càng chóng mặt, dạ dày cũng không ngừng đảo điên.

Không dễ gì mới đến được nhà máy, Giang Vãn Ninh không chờ nổi nữa, nhanh chóng mở cửa xuống xe hít thở không khí trong lành.

Cô vừa hít sâu một hơi thì trước mắt cô chợt xuất hiện một ông cụ với cái đầu bóng loáng, vóc dáng không quá cao.

Ông ấy cười híp mắt nhìn Giang Vãn Ninh, hỏi: “Cô là bạn gái của sếp Văn à?”

“A… không phải.” Giang Vãn Ninh theo bản năng quay đầu lại nhìn Văn Thiệu.

“Đó là trưởng xưởng Trần.” Văn Thiệu giới thiệu với cô.

Trưởng xưởng Trần – Trần Đức Phát, khi còn trẻ, ông ấy từng làm việc ở một nhà máy tinh dầu ở nước ngoài, sau này lại về nước lập nghiệp, mở một nhà máy ở Vân Thành làm gia công nước hoa. Ông ấy không chỉ hiểu rõ về tinh dầu thiên nhiên mà nước hoa bây giờ sử dụng, mà, vì bố ông ấy buôn bán hương lễ Phật nên ông ấy cũng có đọc lướt qua về hương phẩm Trung Quốc.

Ba người đi vào theo trưởng xưởng Trần, đi thẳng đến phòng nghiên cứu và phát minh.

Phòng nghiên cứu và phát minh bày biện chút phấn hương và hương sợi, còn có từng dãy bình nhỏ trong suốt.

Phấn hương và hương sợi đã được Văn Thiệu mang đến trước đó, bên này của Trần Đức Phát chỉ có thể sản xuất nước hoa.

“Anh còn muốn bán nước hoa nữa à? Em còn tưởng là anh chỉ biết làm theo kiểu truyền thống thôi chứ.” Giang Vãn Ninh hơi kinh ngạc, cô tiện tay cầm một lọ xịt vào thẻ thử hương.

“Vì để tiện sử dụng mà còn làm nước hoa khô, một lát nữa bảo bọn họ đi lấy.”

Bàn về hương truyền thống, ngoại trừ những thứ có thể mang theo bên mình như túi thơm và viên hương, thì khi sử dụng những thứ còn lại, ít nhiều gì cũng sẽ hơi rườm rà, hơn nữa, nó cũng bị hạn chế về nơi chốn.

“Người trong công ty khuyên tôi tạm thời đừng làm phấn hương và hương sợi, trước tiên có thể dùng loại dễ tiếp cận như nước hoa và nước hoa khô để mở rộng thị trường.”

Cũng không hẳn là Văn Thiệu không đồng ý với quan điểm của bọn họ, nhưng anh cũng có sự kiên trì của riêng mình.

“Cho nên anh quyết định làm hết luôn?” Giang Vãn Ninh ngửi lần lượt từng mùi, mỗi lần ngửi một mùi thì cô đều sẽ dùng hạt cà phê bên cạnh để trung hòa khứu giác.

“Ừm, nhưng sẽ không làm quá nhiều trong một lần.”

Lô đầu tiên chỉ chuẩn bị bốn loại mùi, bên cạnh đó là lại dùng bốn cách khác nhau để sản xuất.

Mỗi một loại hương phẩm sẽ phù hợp với một số hoàn cảnh khác nhau, vậy nên, trọng điểm của công việc tiếp theo là xác định nơi chốn thích hợp của từng loại hương, đồng thời, quyết định hình thức thể hiện của nó.

Văn Thiệu chọn một lọ nước hoa trong đó rồi đưa cho cô: “Tặng cô.”

“Hửm?”

Giang Vãn Ninh mở nắp ra ngửi, là mùi hương cô ngửi được trên người Văn Thiệu lúc mới gặp mà lần trước cô nói thích nhất.

“Giống, nhưng hình như cũng không giống lắm.” Cô ngửi kỹ lại, cứ cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó so với hôm ấy.

Giang Vãn Ninh cầm cái lọ xịt vào ống tay áo của Văn Thiệu, chờ một lúc rồi mới ngửi.

Cô hít vào rồi nói một cách chắc chắn: “Em thích mùi này, có thể là hỗn hợp mùi nước hoa và mùi cơ thể của anh.”

Trên người Văn Thiệu luôn có một loại mùi thơm cố định, rất nhạt mà cũng rất thơm.

Khi chung đụng hằng ngày thì không dễ nhận ra, nhưng đúng là chút mùi hương như vậy, sau khi hòa lẫn với nước hoa thì trở nên thơm hơn.

“Là hương xông quần áo.” Văn Thiệu rút tay áo ra khỏi tay cô, mất tự nhiên mà để ra sau lưng: “Nếu cô thích thì lần sau lấy cho cô một ít.”

Hương xông quần áo là thói quen của mẹ anh, hoàn toàn được làm theo phương pháp cổ. Bỏ viên hương vào trong lò rồi châm lửa, sau đó trải quần áo lên lồng để xông, dùng lửa cực nhỏ để mùi thơm xuyên qua quần áo từ từ. Sau đó chậm rãi bắt đầu dùng lư hương cắm điện để làm nóng viên hương hoặc phấn hương, không dùng lửa thì không có khói, sẽ càng tốt cho sức khỏe hơn.

Dì chịu trách trách cuộc sống thường ngày của Văn Thiệu bây giờ được đưa đến từ nhà họ Văn, cho nên dì ấy vẫn luôn duy trì thói quen xông hương cho quần áo của nhà họ Văn.

Giang Vãn Ninh chậm rãi gật đầu, sau đó hỏi anh: “Anh thích bốn mùi nào nhất?”

“Cô đoán thử xem.” Văn Thiệu kéo ghế ra ngồi xuống, lấy cho cô chai nước khoáng trong hộc bàn.

Đúng lúc này, trưởng xưởng Trần tới gõ cửa nói xe trong xưởng có người lái đi rồi, muốn mượn xe của họ ra ngoài mua đồ.

Giang Vãn Ninh nhìn về phía Văn Thiệu, muốn xem anh có phản ứng gì. Mấy người bạn là nam mà cô quen biết đều yêu xe như mạng, gần như là sẽ không cho người khác mượn xe mình.

“Được, chú lấy chạy đi, chìa khóa ở chỗ trợ lý của tôi.” Văn Thiệu không để ý chút nào.

Trưởng xưởng Trần xoa tay, cũng hiểu là xe của anh có giá trị không nhỏ, ông ấy khá căng thẳng: “Tiện thể thì tôi vẫn nên mượn Tiểu Lưu một chút nhé, tôi không dám lái chiếc xe đó của cậu.”

Văn Thiệu cười gật đầu.

Sau khi cửa đóng lại, Giang Vãn Ninh không nhịn được mà nói: “Tôi có một người bạn, năm ngoái cậu ấy mua chiếc Ferrari, ngày ngày xem nó như tổ tông vậy, ai mượn cũng không cho, sợ bị xước.”

“Đối với tôi mà nói, đó chỉ là phương tiện giao thông mà thôi.” Văn Thiệu không để ý lắm: “Có bảo hiểm.”

Giang Vãn Ninh gật đầu, chẳng trách anh chưa từng trách cứ việc mình đã đốt kỳ nam của anh.

Lần đó Giang Vãn Ninh cho rằng Văn Thiệu chỉ khách sáo, bây giờ mới biết, dường như anh thật sự không để ý đến vật ngoài thân.

Bất kể là hương hay là xe, đầu tiên đều phục vụ cho con người, dùng hết tác dụng chính là giá trị lớn nhất của chúng nó.

“Cô chọn được chưa?” Văn Thiệu thấy cô ngửi hương trong tay nhiều lần, trông cực kỳ xoắn xuýt.

“Sai thì sai thôi, không cần rầu rĩ làm gì.”

Bảo Giang Vãn Ninh đoán chỉ là suy nghĩ đột ngột xuất hiện, không đặt cược gì cả, cũng không có hình phạt, nhưng hình như cô đã quá nghiêm túc với nó rồi.

“Vậy, nếu như em đoán đúng thì anh có thể thỏa mãn một tâm nguyện của em không?” Lòng Giang Vãn Ninh đã có kịch bản.

Văn Thiệu hỏi cô: “Vậy cô đoán sai thì sao?”

“Em thỏa mãn một việc của anh.” Giang Vãn Ninh nghiêng đầu: “Thế nào?”

“Được.” Văn Thiệu đồng ý.

Giang Vãn Ninh: “Vậy anh quay lưng lại viết ra bốn mã, tránh cho lát nữa em đoán đúng rồi anh còn muốn chối cãi.”

Trên bàn có cả thảy mười loại hương, vẫn chưa đặt tên, dùng từ một đến mười để gọi.

Văn Thiệu lấy điện thoại ra ghi bốn số vào phần mềm ghi chép, sau đó úp điện thoại lên mặt bàn.

“Cô nghĩ cho kỹ.”

“1, 5, 6, 8.” Giang Vãn Ninh đã có dự tính.

Cô nhìn khuôn mặt Văn Thiệu, muốn phán đoán từ biểu cảm của anh xem mình nói đúng hay không, nhưng nét mặt của người đàn ông này rất nhạt, cảm xúc cũng nhạt nhẽo theo, thật sự là không thể nhìn ra được bất kỳ sự khác thường nào.

Văn Thiệu dùng ngón tay khẽ gõ gõ mặt bàn, bình thản nói: “Tôi kiến nghị cô nên sửa lại.”

“Em không sửa!” Giang Vãn Ninh rất kiên trì, cô vừa nói vừa đi lật điện thoại của Văn Thiệu: “Chắc chắn là anh lừa em, chính là 1, 5, 6, 8, em không sửa đâu.”

Điện thoại vừa được lật lên, bốn chữ số xuất hiện là… 1, 6, 7, 8.

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Giang Vãn Ninh, khóe miệng Văn Thiệu không nhịn được mà cong lên.

Rõ ràng là anh có ý tốt, nhưng cô gái này lại không chịu nhận.

“Anh cố ý đúng không? Sao có thể là 7 cơ chứ?” Giang Vãn Ninh lập tức cầm cái lọ dán số 7 lên, không thể tin được mà nói: “Mùi, mùi này ngọt như vậy cơ mà, hương cuối còn là hoa trắng, anh thích mùi này thật ư?”

Hoa trắng thường gặp trong nước hoa có hoa chanh, hoa nhài, hoa huệ và hoa dành dành, những loại hoa kiểu này thì phần lớn đều có cánh hoa màu trắng chứa thành phần Indole [*], ngửi vào sẽ thấy ngọt ngào và dịu dàng, rất có cảm giác của phụ nữ. Có điều, rất nhiều người ngửi nước hoa chứa hoa trắng sẽ thấy chóng mặt, mức độ yêu thích của mọi người đặc biệt chia ra làm hai trường phái.

[*] Indole là một hợp chất hữu cơ dị vòng thơm, có cấu trúc gồm vòng benzen 6 cạnh hợp nhất với một vòng pyrrole, các dẫn xuất của indole là những hợp chất tiêu biểu nhất nhờ hoạt tính sinh học của chúng.

Sở dĩ vừa rồi Giang Vãn Ninh chắc chắn rằng mình đoán đúng là vì bốn mùi hương cô chọn đều rất trung tính, rất gần với phong cách từ trước tới nay của Văn Thiệu.

“Anh không nghe nhầm đề bài thật sao?” Giang Vãn Ninh vẫn còn muốn giãy giụa: “Là mùi anh thích nhất, không phải là nhóm hương đầu tiên anh chuẩn bị cho lên kệ đâu.”

Khóe miệng của Văn Thiệu mang theo ý cười: “Không nghe nhầm.”

Quả thật từ trước đến nay anh không thích mùi hoa quả, nhưng đó là trước khi quen biết Giang Vãn Ninh.

Mùi nước hoa mà hôm qua Văn Thiệu ngửi thấy trên người cô khi ở quán bar đã thẳng thừng phá vỡ nhận thức trước kia của anh với việc điều chế hương hoa.

Lần đầu ngửi thấy thì có cảm giác lạnh lùng xa cách, sau đó mùi hoa huệ và hoa dành dành trong hương cuối chậm rãi lan ra, an tức hương [*] và đàn hương dung hòa trong hương cuối.

[*] An tức hương là tên gọi của nhựa được lấy từ cây Bồ đề (Styrax tonkinensis). An tức hương thường được sử dụng để trừ tà, giúp an thần hoạt huyết.

Trong sự lạnh lùng thanh thuần lại có một mặt quyến rũ gợi cảm, anh cảm thấy mùi đó rất hợp với Giang Vãn Ninh.

“Thôi, có chơi có chịu, anh muốn em thỏa mãn tâm nguyện gì của anh?” Giang Vãn Ninh không phải là người thua cược không trả, thành bại đã định, đương nhiên là cô sẽ không hung hăng quấy rối.

“Nhưng em cảnh cáo anh trước, bảo em không theo đuổi anh thì không được đâu.” Vẻ mặt Giang Vãn Ninh nghiêm túc: “Cho dù anh có nói thì em cũng không đồng ý, anh cứ coi như là em đang ăn vạ là được rồi.”

Văn Thiệu thấy buồn cười trước dáng vẻ này của cô, nếu như anh bảo cô đừng theo đuổi mình nữa thì có lẽ quả pháo Giang Vãn Ninh này sẽ bị châm lửa mất thôi.

“Chưa nghĩ ra.” Anh không có tâm nguyện gì, cũng không xem việc đặt cược này là chuyện quan trọng.

“Nợ đó trước đã.”

“Được thôi.” Giang Vãn Ninh chống cằm, lẩm bẩm: “Lỡ như ngày nào đó em không có hứng thú với anh nữa, không chừng là anh có thể sử dụng tâm nguyện này cầu em quay đầu lại đấy?”

Văn Thiệu không nói gì, chỉ khẽ “xuỳ” một tiếng, sau đó liếc cô một cái.

Nhưng Giang Vãn Ninh lại có thể đọc chuẩn xác được suy nghĩ của anh từ ánh mắt ấy…

Cô đang nằm mơ à?

Buổi chiều, Văn Thiệu luôn ở trong văn phòng nho nhỏ này cùng Giang Vãn Ninh.

Giang Vãn Ninh chăm chú vào việc nghiên cứu mười loại mùi hương đó với sự tương hợp của hương đầu, giữa và cuối, Văn Thiệu thì xem ghi chép lại cuộc họp của tổng công ty.

Mỗi người chiếm lấy một nửa bàn làm việc, không quấy rầy lẫn nhau.

Giang Vãn Ninh cẩn thận ghi chép lại ý tưởng về mười loại hương này, giữ lại cho nhà điều hương của công ty bọn họ làm tham khảo.

“Em có hơi nhiều ý tưởng…” Sau khi viết xong, nhìn tờ giấy A4 viết lít nha lít nhít chữ toàn là chữ, cô hơi xấu hổ đưa cho Văn Thiệu xem.

Dù sao thì nhà điều hương của người ta toàn là người chuyên nghiệp, hình như một kẻ yêu thích nước hoa nghiệp dư như cô không có tư cách gì để đề xuất ý kiến cả.

Văn Thiệu lấy xem rồi khen cô: “Tốt lắm, chúng tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc.”

Giang Vãn Ninh chớp mắt: “Thật thế à?”

“Ừm, thật sự rất tốt.”

Khi Văn Thiệu khen người khác thì rất chân thành, đôi mắt anh sẽ nhìn chăm chú vào bạn, khiến cho người ta không nhịn được mà tin rằng, mỗi một chữ anh nói đều là sự thật.

Đúng thật là Văn Thiệu cảm thấy nội dung Giang Vãn Ninh viết rất tốt, từ phông chữ đến kiểu chữ đều rất dễ chịu, không chỉ viết lại cảm nhận chủ quan đối với mùi hương của riêng mình, cô còn đưa vào ý kiến cải tiến cá nhân cùng với tên nhãn hiệu nước hoa có mùi tương tự để làm tham khảo.

Anh vẫn nhớ rõ khi mình vừa quen biết Giang Vãn Ninh, anh cảm thấy cô không khác gì kiểu con nhà giàu như Tôn Thanh Châu, mỗi ngày đều chỉ sống phóng túng mua mua mua, không học vấn, không nghề nghiệp, tiêu tiền như nước.

Nhưng sau khi dần hiểu hơn về cô, Văn Thiệu mới phát hiện ra rằng, Giang Vãn Ninh cũng có nguyên tắc của riêng mình trong việc đối nhân xử thế, bình thường thì sẽ tự tin tràn trề, nhưng thi thoảng sẽ tự kiểm điểm lại mình, hơn nữa, cô có thể hạ quyết tâm vì việc mà mình yêu thích.

Văn Thiệu nhìn cô, bây giờ Giang Vãn Ninh còn đang cầm giấy thử hương để ngửi.

Cô không ngửi ra được mùi của một loại hương liệu nào đó trong nước hoa số 2, cứ canh cánh trong lòng mãi.

Nếu như đám cháu trai trong nhà anh có tính nhẫn nại và sự cố chấp này thì tốt rồi, Văn Thiệu vừa nghĩ tới chuyện, qua một khoảng thời gian nữa, thằng cháu trai lớn Tôn Thanh Châu sẽ tới công ty học tập ngay dưới mí mắt mình, anh hận không thể chạy tới núi Thanh Nguyên rồi mãi mãi không xuống núi.

Sắc trời dần tối, Văn Thiệu đi đến cổng nhà máy nhưng vẫn chưa nhìn thấy Lưu Tề Vũ đâu.

Anh gọi một cuộc điện thoại: “Alo? Vẫn chưa làm xong việc à?”

“Sếp Văn ơi…”

Văn Thiệu nhíu mày, nghe Lưu Tề Vũ nói chuyện mà không dám thở mạnh thì anh đã biết đã xảy ra chuyện rồi.

“Sao vậy?”

“Anh, anh còn nhớ ven đường đang sửa lúc chúng ta tới không?” Lưu Tề Vũ cẩn thận dẫn dắt mở bài: “Là con đường đất cực kỳ khó lái kia…”

“Hai người các cậu không gặp chuyện gì chứ?” Văn Thiệu trực tiếp cắt ngang lời cậu ta.

Giờ đây, Lưu Tề Vũ đang ngồi xổm ở vỉa hè đường lớn, nghe thấy lời hỏi thăm ân cần này của Văn Thiệu thì cảm động đến mức sắp bật khóc.

“Người thì không sao, chỉ là phải chờ xe kéo đến viện trợ, tối nay bọn em không về được.”

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi quyết định sẽ tặng cho Lưu Tề Vũ danh hiệu “người trợ công giỏi nhất”. Nào, chúng ta cùng nhau nói đi nào: Cảm ơn trợ lý Lưu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.