Làn Hương Sau Màn Trướng

Chương 31



Lúc Giang Vãn Ninh về đến nhà, bố mẹ và em trai cô đều đã về.

Với dáng vẻ hiện giờ của Giang Vãn Trừng, có vẻ như cậu mới về từ sân bóng rổ, cậu vẫn còn đang mặc áo ba lỗ bóng tổ, trong tay là băng đô vận động vừa được tháo ra.

Trông bố mẹ đều rất bình tĩnh, Giang Vãn Ninh kìm nén sự bối rối của mình mà đi qua: “Bố mẹ, con về rồi.”

Nhìn thấy thân mình mướt mát mồ hôi của Giang Vãn Trừng, Giang Vãn Ninh nhíu mày: “Em không đi tắm rửa trước đi à?”

“Đúng…” Ninh Lăng lấy lại tinh thần, phản ứng lại một cách chậm chạp, bà nhìn con trai: “Con đi tắm trước đi, bảo chị con đi lên thay quần áo luôn.”

Giang Thành Quân gật đầu: “Đi đi, buổi tối chúng ta ăn cơm ở nhà.”

“Được, vậy bố mẹ ơi, tụi con tắm rửa xong thì sẽ xuống.” Giang Vãn Ninh dùng tay đẩy Giang Vãn Trừng, thúc giục cậu: “Đi thôi.”

Hai chị em đi thang máy lên lầu, Giang Vãn Ninh trưng ra vẻ mặt không hiểu gì cả: “Bà lo lắng không yên nói với tôi là có việc lớn, việc lớn gì cơ?”

Giang Vãn Ninh mím môi: “Có khả năng là công ty đã xảy ra vấn đề rồi.”

“Công ty xảy ra vấn đề mà gọi chúng ta thì có làm được gì đâu, chúng ta…” Giang Vãn Trừng chợt dừng lại.

Đúng vậy, công ty xảy ra vấn đề mà lại gọi hai chị em họ thì cũng không giải quyết được vấn đề gì, trừ phi là vấn đề đã đến mức không thể cứu vãn được nữa, chỉ đến mức đó thì bố mẹ mới gọi bọn họ về.

Cậu nhìn Giang Vãn Ninh chằm chằm, trong lòng cũng có suy đoán.

Giang Vãn Ninh chậm rãi gật đầu: “Chị cũng không biết rõ lắm.”

Sắc mặt Giang Vãn Trừng tối đi trông thấy, cậu bước thẳng về phía phòng mình.

Giang Vãn Ninh thấy cậu vào phòng, sau đó cô cũng quay về phòng của mình.

Chẳng mấy chốc hai chị em đã cùng nhau xuống lầu.

Cả nhà bốn người ngồi trên ghế sô pha, tự bưng ly nước của mình, còn lòng thì chất chứa bao tâm tư.

Giang Thành Quân hắng giọng, hai chị em lập tức đặt ly nước xuống, ngồi thẳng người dậy nhìn ông.

“Hiện giờ tình hình công ty không tốt lắm, bố và mẹ các con thấy, vẫn phải để cho hai chị em các con biết một chút.” Giang Thành Quân đặt hai tay lên đầu gối, thỉnh thoảng xoa xoa hai cái.

“Bắt đầu từ năm nay, tài chính của công ty bắt đầu eo hẹp, nhưng vẫn còn đỡ, miễn cưỡng có thể chống đỡ được. Hai tháng nay bố và mẹ các con đều đang bàn về hạng mục của Công thương nghiệp Minh Dương, trước đó cảm thấy, nếu thuận lợi thì sau khi khoản vốn đầu tiên tới sổ, sẽ giảm được phần lớn áp lực, nhưng lại không bàn bạc thành công.”

Công thương nghiệp Minh Dương vẫn luôn dao động giữa nhà họ Giang và một công ty khác, sau đó bọn họ biết được tình hình gần đây của nhà họ Giang không tốt lắm nên cứ ép giá mãi, thậm chí yêu cầu phải đưa ra cho bọn họ mức giá thấp hơn mức giá trên thị trường rất nhiều.

Bọn họ đoán chắc là nhà họ Giang cực kỳ cần cuộc làm ăn này nên bọn họ không sợ hãi gì cả, nhà họ Giang không đồng ý nhường, còn Công thương nghiệp Minh Dương cứ giằng co mãi như vậy. Dù gì thì bọn họ cũng không vội, không bàn được thì bọn họ vẫn có thể đổi sang ký kết với công ty khác, mà nhà họ Giang phải đứng trước bờ vực phá sản.

Sau đó, không biết thế nào mà tin tức này lọt ra ngoài, những bên hợp tác còn lại của nhà họ Giang nghe tin Công thương nghiệp Minh Dương điên cuồng ép giá thì dồn dập tới biểu đạt sự bất mãn, thậm chí có một bộ phận còn yêu cầu lập tức cắt đứt hợp tác, hủy bỏ hợp đồng. Chỉ trong một thời gian ngắn, nhà họ Giang đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

“Một phần hạng mục phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng, cũng là một con số không hề nhỏ. Hiện giờ không vay được ngân hàng, với số tiền mặt hiện có của công ty, đến cả tiền lương tháng sau của nhân viên cũng không chắc là có thể chi trả nổi.”

Giang Thành Quân có ý định bán nhà, trước mắt, ông đã liên lạc bên môi giới rồi.

Bản thân ông làm ăn đi lên từ tầng lớp thấp nhất, bởi thế, không ai hiểu số tiền mấy nghìn tệ mỗi tháng của nhân viên quan trọng đến mức nào đối với một gia đình hơn ông, cho nên, dù công ty không thể duy trì tiếp được nữa, thì ông tuyệt đối không thể thiếu của nhân viên một đồng nào.

Bấy giờ, trong phòng khách chỉ còn là một mảng tĩnh lặng.

Trên đường đi về nhà, Giang Vãn Ninh đã chuẩn bị tâm lý xong trước, nhưng khi nghe thấy Giang Thành Quân nói như vậy, cô vẫn cảm thấy không chân thực cho lắm, thân thể cô tựa như đang bay bồng bềnh trong đám mây vậy.

Công ty mà bố mẹ cô khổ tâm kinh doanh cả nửa đời người, sắp mất đi rồi…

Từ một xưởng nhỏ mấy người lớn dần lên như bây giờ, Giang Thành Quân và Ninh Lăng đã cố gắng hơn hai mươi năm nay, đến cuối cùng, “lầu cao nghiêng đổ” chỉ cần mấy tháng ngắn ngủi mà thôi.

“Không có cách khác ạ?”

Cứ trơ mắt nhìn công ty mất đi như vậy ư?

“Công thương nghiệp Minh Dương đã đề nghị mua lại cổ phần.” Ninh Lăng sợ hai đứa trẻ nghe không hiểu, thế là bà bèn giải thích: “Bọn họ muốn dùng giá cả thấp hơn định giá thị trường rất nhiều để mua lại phần lớn cổ phần của mẹ và bố con, lấy quyền để khống chế.”

Chỉ e rằng đây cũng là nguyên nhân bọn họ điên cuồng ép giá ngay từ ban đầu, có khả năng Công thương nghiệp Minh Dương không hề muốn bàn bạc thành công việc làm ăn, mà ngay từ đầu, bọn họ đã nhắm tới việc thu mua.

“Mẹ và bố con đã từ chối bọn họ, nhưng vẫn còn hai công ty tìm tới, gần đây chú Lưu của con đang tiếp xúc với bọn họ.”

Giang Vãn Ninh cúi đầu: “Tụi con có thể làm gì không ạ?”

“Hai đứa chỉ cần dọn dẹp hành lý là được rồi, chúng ta chuyển nhà.” Ninh Lăng sờ lên đầu hai chị em: “Muộn thế này mới nói cho các con biết tình hình của công ty là vì sợ các con sẽ lo lắng, mẹ xin lỗi.”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Giang Vãn Trừng cau mày: “Có gì mà lỗi với phải chứ.”

“Đúng vậy, nếu phải xin lỗi thì cũng là tụi con xin lỗi…” Giang Vãn Ninh hít hít mũi một cái: “Con đã lớn thế này rồi mà chưa giúp đỡ bố mẹ được gì cả.”

Ninh Lăng đi qua ôm lấy cô: “Bé ngốc, sau này chúng ta sẽ chuyển đến căn nhà mà chúng ta ở lúc con học cấp ba, chờ sau này điều kiện tốt lên rồi, mẹ và bố con sẽ mua một căn nhà ở Hoa Cư Bắc Uyển được không? Trước kia con nói con thích hoa hồng ở đó mà.”

“Không…” Giang Vãn Ninh ôm lấy bà, sau cùng, nước mắt cô vẫn chảy ra khỏi hốc mắt: “Sau này con và Giang Vãn Trừng tích góp tiền mua cho bố mẹ.”

Giang Vãn Trừng nhìn hai mẹ con ôm nhau, đưa mắt nhìn về phía bố mình.

Cậu vừa định đưa tay nắm lấy tay của Giang Thành Quân, ông lại lùi về sau: “Miễn đi, đàn ông con trai lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì chứ.”

Ngay sau đó, Giang Thành Quân vỗ vỗ bả vai Giang Vãn Trừng: “Kết quả tệ nhất chỉ là phá sản mà thôi, chẳng có gì không trải qua được cả. Nếu thật sự không được nữa thì ông nội con vẫn còn căn nhà cũ ở trong thôn, cùng lắm thì bố con quay về nghề cũ, ra biển đánh cá.”

“Bố được rồi đó.” Giang Vãn Trừng thở dài: “Với cái eo đó mà bố còn ra biển được à?”

“Thằng nhóc thối tha này, cơ thể bố con còn tốt lắm đấy!”



Giang Vãn Ninh nhìn dáng vẻ Giang Thành Quân cố ý cãi nhau với Giang Vãn Trừng, lòng cô càng đau xót hơn.

Công ty xảy ra vấn đề, người khổ sở nhất chính là bố mẹ cô, nhưng bọn họ còn phải lo lắng cho tâm tình của hai chị em họ, không thể thở dài, cũng không thể nói ra lời xúi quẩy, vờ như tất cả mọi thứ đều không sao cả.

Ăn cơm tối xong, mọi người quay về phòng của mình.

Đêm khuya, Giang Vãn Ninh đi ra khỏi phòng, vô tình cô lại thấy trong phòng bố mẹ sáng đèn.

Cô đi qua, nghe thấy Ninh Lăng đang khóc.

Nước mắt Giang Vãn Ninh rơi xuống ngay, chưa bao giờ cô thấy bất lực hơn giờ khắc này. Chưa từng chia sẻ hay gánh vác với bố mẹ được một chút nào, mà bây giờ cũng không giúp được gì.

Cô lau nước mắt, bước nhanh về phòng của mình.

Việc bây giờ có thể làm chỉ là đừng để bố mẹ lo lắng cho cô nữa.

Ngày hôm sau, Giang Vãn Ninh liên hệ với bên môi giới, bán căn nhà bên làng đại học đi.

Cô còn đi đến cửa hàng thu mua hàng xa xỉ quen biết, chuẩn bị biến tất cả những món đồ mình cất giữ nhiều năm qua thành hiện kim.

Lúc quay về sắp xếp túi xách, Giang Vãn Ninh ngồi dưới đất, đóng gói từng cái một thành thùng.

“Bán hết à?” Giang Vãn Trừng không biết đã đi đến đây từ lúc nào.

“Ừm.” Giang Vãn Ninh lau nước mắt, sau đó quay đầu lại: “Sao vậy? Hôm nay mày không có tiết à?”

“Xin nghỉ rồi.” Giang Vãn Trừng ngồi xổm xuống, nhìn chiếc balo da hiếm có đặt trước mặt cô: “Trước kia bà cưng nó như gì ấy, tôi mà chạm vào một cái thôi là bà cũng muốn mắng tôi… giữ lại đi.”

Giang Vãn Ninh lắc đầu: “Chỉ chiếc này thôi đã đủ phát lương cho rất nhiều người rồi.”

Vừa nãy cô cũng nghe thấy tiếng lục lọi đồ đạc trong phòng Giang Vãn Trừng: “Mấy đôi giày kia của mày ấy, thôi thì đừng giày vò nó nữa nhé? Cũng có đáng mấy đồng đâu.”

“Xùy, xem thường ai đấy hả?” Hôm nay Giang Vãn Trừng về là để bán giày và mô hình figure: “Không có ít hơn bà đâu, được chưa?”

Giang Vãn Ninh buồn cười bởi giọng điệu này của cậu, kéo Giang Vãn Trừng ngồi bệt xuống dưới đất: “Hai đứa phá của chúng ta đang so sánh xem đồ của ai đáng tiền hơn à?”

Giang Vãn Trừng giật giật khóe môi: “Chứ không phải à?”

Mấy năm nay tiêu tiền như nước, chưa bao giờ ngồi lại tính toán cẩn thận xem bảo bối đầy phòng trị giá bao nhiêu tiền, bây giờ nhìn thấy giá mua qua tay của chúng nó, Giang Vãn Trừng mới thấy con số cũng khả quan.

Cậu vô tình nhìn thấy một chiếc nhẫn màu xanh lục trong tủ đồ trang sức của Giang Vãn Ninh, thế là đi qua lấy xuống.

“Cái này xử lý thế nào?” Giang Vãn Trừng vừa l thấy cô cũng định bán đồ trang sức đi.

Giang Vãn Trừng nhìn em trai, cô dựa vào cửa tủ, vẻ mặt nhàn nhạt: “Mày hỏi chiếc nhẫn, hay là hỏi người?”

“Cả hai.”

“Nhẫn thì trả lại cho anh ấy, người…” Giang Vãn Ninh rũ mắt, im lặng một hồi lâu. Nụ cười của cô đắng cay biết chừng: “Mày nhớ chú Vương trước kia không?”

“Cái người sau này về phương Nam làm ăn ấy hả?” Giang Vãn Trừng nhớ, vòng bạn bè của bố mẹ không có nhiều người mang họ Vương, chỉ có người năm đó làm ăn lớn nhất, bây giờ đã đứng vững gót chân ở thành phố lớn phía Nam.

“Đúng, năm đó con trai chú ấy thích một cô gái của gia đình bình thường.” Giang Vãn Ninh sững sờ mấy giây, nhanh chóng phủ định: “Không, cũng không tính là bình thường.”

Bố mẹ của cô gái đó đều là thành phần trí thức, chỉ là, nói một cách tương đối thì gia đình không quá giàu có.

“Chú Vương cảm thấy tầng lớp khác biệt, chia rẽ uyên ương, sống chết không đồng ý cho bọn họ bên nhau.”

Giang Vãn Trừng cau mày: “Bà…”

“Tôi cảm thấy anh ấy không phải là người như vậy.” Mặc dù Giang Vãn Trừng chỉ từng gặp Văn Thiệu hai lần, nhưng cậu cảm thấy Văn Thiệu khác với con nhà giàu bình thường.

Giang Vãn Ninh cong khóe môi: “Chị biết chứ.”

Tất nhiên là cô biết Văn Thiệu không phải là người như vậy, nhưng cô cũng biết, Văn Thiệu không thích cô nhiều đến thế.

Năm đó con trai chú Vương yêu cô gái đó đến mức hận không thể đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, trong nhà vẫn giữ khư khư quan điểm ấy, nhưng rồi chỉ chống đỡ được một năm, chẳng phải cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn chia tay đấy ư?

Trứng chọi đá là một, hơn nữa, cũng phải nhìn thử xem đối phương có sẵn lòng vì bạn mà chống chọi hay không.

Giang Vãn Ninh quen biết Văn Thiệu hai tháng nay, cô rất chắc chắn tâm ý trong mình, cô cũng biết, gần đây, thái độ Văn Thiệu dành cho mình đang dần dao động.

Anh chậm rãi trở nên chủ động hơn, có lẽ là anh cũng hơi động lòng, cũng có lẽ chỉ là anh đã quen với việc bên cạnh mình có cô, hoặc cũng có lẽ… anh cảm thấy mình không tệ lắm, chung đụng không có mâu thuẫn lớn lao gì, mà anh thì sớm muộn gì cũng phải kết hôn, chẳng thà cứ chấp nhận cô đi thôi.

Tóm lại là, cho dù đó là kiểu nào thì cũng đều phải dựa trên cơ sở nhà họ Giang không lụn bại.

Bây giờ nhà họ Giang không bằng ngày xưa nữa, nếu như cuối cùng công ty phải tuyên bố phá sản, thế thì, thậm chí là điều kiện của Giang Vãn Ninh còn không thể sánh bằng ánh trăng sáng của con trai chú Vương.

Gia đình Văn Thiệu sẽ không chấp nhận mình, nếu như Văn Thiệu vì mình mà chống chọi…

Anh sẽ vì mình mà chống chọi sao?

Giang Vãn Ninh không biết, nhưng cô cũng không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.

Hôm qua Trương Hân Duyệt nói đúng, kẻ có tiền coi trọng môn đăng hộ đối, cấp bậc cân xứng nhất.

Đừng nói đến việc có khả năng là điều kiện nhà Văn Thiệu tốt hơn Giang Vãn Ninh tưởng tượng, chỉ cần nói đến việc mấy nhà trước kia cố ý kết thân với nhà họ Giang, bây giờ nhà nào cũng tỏ vẻ “tránh còn không kịp” là biết.

“Bà cứ từ bỏ như vậy ư? Lỡ như anh ấy sẵn lòng giúp đỡ nhà chúng ta…”

Giang Vãn Ninh lắc đầu: “Nếu như chị và anh ấy yêu nhau, vậy thì bất kể là anh ấy có sẵn lòng giúp đỡ hay không, thì chuyện này cũng sẽ là một cái gai.”

Có thể khiến cho nhà họ Giang “chết đi sống lại”, Giang Vãn Ninh không thể tưởng tượng được số tiền đó sẽ lớn đến chừng nào.

“Anh ấy sẵn lòng, nhưng bố mẹ chúng ta, cả người nhà của anh ấy nữa, họ sẽ đồng ý ư? Dù anh ấy không muốn thì đó cũng là điều hợp tình hợp lý, nhưng chắc chắn giữa bọn chị sẽ có ngăn cách.”

Tình cảm mà xen lẫn quá nhiều thứ khác thì sẽ biến chất.

“Khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán.” Giang Vãn Ninh cất chiếc nhẫn kia vào trong hộp, giọng điệu lạnh nhạt, tựa như cô thật sự chẳng thèm để ý đến nữa.

“Nhân lúc tình cảm chưa sâu đậm mà nhanh chóng dứt ra vậy.”

Hơn nữa, bây giờ trong nhà rối ren, Giang Vãn Ninh cũng không có tâm tư yêu đương nữa, huống hồ chi, nếu sự việc đi đến tình cảnh tồi tệ nhất, sự ấm no của nhà bọn họ cũng sẽ trở thành vấn đề.

“Tình cảm chưa sâu đậm thì bà khóc cái gì?”

Giang Vãn Ninh sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, đôi mắt đỏ giống như thỏ.

Giang Vãn Trừng đi ra ngoài lấy mấy tờ khăn giấy cho cô lau nước mắt: “Được rồi, đừng khóc nữa, cùng lắm thì sau này tôi kiếm tiền nuôi bà.”

“Chí hướng của mày là trở thành nhà khoa học vĩ đại, có thể kiếm được mấy đồng? Vẫn là chị mày vẽ tranh nuôi mày đi.” Giang Vãn Ninh lau nước mắt xong, đứng dậy đạp cậu một cái: “Được rồi, ra ngoài nhanh đi, vướng tay vướng chân.”



Buổi chiều, Văn Thiệu vẫn nhắn tin kết thúc công việc cho cô.

Sau khi Giang Vãn Ninh nhìn thấy khung trò chuyện, chóp mũi cô cay cay, cô nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi đi, sau đó rời khỏi WeChat.

Giang Vãn Ninh: [Gần đây em bận lắm, không tiện gọi video, anh cố gắng làm việc đi, về rồi gặp.]

Văn Thiệu: [Được, em cũng chú ý nghỉ ngơi.]

Anh cất giá đỡ điện thoại, bảo trợ lý trả lại cho khách sạn.

Mấy ngày nay Giang Vãn Ninh vẫn luôn gọi video cho anh với những góc độ rất kỳ quái, hôm nay Văn Thiệu đặc biệt bảo khách sạn hỗ trợ mua giá đỡ điện thoại, xem ra bây giờ cũng không dùng tới.

Sau khi về phòng, Văn Thiệu nhìn con thỏ bông nằm trên giường, lặng lẽ cất nó vào túi chống bụi, chuẩn bị bỏ vào vali hành lý.

Nhưng anh lại suy nghĩ gì đó rồi lấy con thỏ ra, đặt ở đầu giường của mình.

Văn Thiệu lắc lắc con thỏ, sau đó dùng tay vỗ vào đầu thỏ, khẽ nói: “Hôm nay không gặp được cô ấy rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.