Làn Hương Sau Màn Trướng

Chương 53



“Sao đột nhiên anh lại muốn về núi Thanh Nguyên thế?”

Tối ngày mai sản phẩm mới sẽ chính thức mở bán, cũng là lần đầu tiên nhãn hiệu ra mắt đại chúng. Giang Vãn Ninh cho rằng anh sẽ ở lại công ty, cùng các đồng nghiệp chứng kiến thời khắc mở bán, vốn dĩ cô và A Đu đã hẹn nhau rồi, họ sẽ đến công ty chờ ăn mừng.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này tập đoàn Tôn thị bề bộn nhiều việc, ngay cả Tôn Thanh Châu ngày ngày dạo chơi cũng bắt đầu làm việc, Giang Vãn Ninh không ngờ là Văn Thiệu lại muốn lên núi trong giai đoạn này.

Văn Thiệu nhẹ nhàng thả cánh hoa quế trên đầu ngón tay vào vườn hoa, khẽ nói: “Muốn đưa em đi thăm mẹ anh.”

Mẹ của Văn Thiệu qua đời vào đầu thu, thời gian cụ thể thì Văn Thiệu đã không còn nhớ rõ nữa, cũng không cố gắng để nhớ lại.

Mỗi năm anh cũng sẽ qua đó khi đến độ hoa quế nở, hái hai nhành hoa quế, lấy thêm một chai rượu vải mà mẹ thích nhất.

Anh nhớ, vào mùa hè năm anh lên lớp mười, mùa hè năm đó rất dài, hoa quế trên núi Thanh Nguyên lại nở rất muộn.

Mấy ngày đó nắng cuối thu gắt nhất, tình hình của mẹ đột ngột chuyển biến xấu đi. Khi đó, bác sĩ gia đình đã liên hệ với bệnh viện dưới núi, nhưng chưa đợi đến khi xuống núi thì mẹ đã không còn gắng gượng được nữa.

“Hoa quế chưa nở là mẹ đã đi rồi.” Đã nhiều năm trôi qua, cuối cùng Văn Thiệu cũng có thể bình tĩnh mà kể lại chuyện đó.

Anh nhớ khi đó mẹ đã nói, chắc chắn bà sẽ không nhìn thấy được hoa mai mùa đông nữa, vậy thì ngắm hoa quế nở lần cuối rồi đi, nhưng chung quy là vẫn không thể chờ đợi được.

Sau đó, Văn Thiệu từng hỏi nhà sư trong chùa.

Trong mười năm gần đây, chỉ có năm đó là hoa quế trên núi Thanh Nguyên nở muộn nhất.

Sau khi mẹ mất, Văn Thiệu đã kiên quyết an táng bà ở trên núi.

Mẹ không muốn nhìn thấy Tôn Hoàn Nam và người nhà họ Tôn, cũng không muốn nhìn thấy người nhà họ Văn. Bà đã ở trên núi Thanh Nguyên gần mười năm, bà thích khí hậu ở đó, thích hoa cỏ ở đó, bà hy vọng sau khi qua đời, mình sẽ được an nghỉ nơi đây.

Đây là việc cuối cùng bà dặn dò Văn Thiệu trước lúc lâm chung, bà tin rằng, mặc dù Văn Thiệu vẫn còn nhỏ nhưng anh có thể hoàn thành tâm nguyện của mình.

Quả thật là Văn Thiệu không phụ lại sự nhờ vả của bà, anh không hề nói cho Tôn Hoàn Nam và ông ngoại biết, chờ đến sau khi tất cả mọi việc đã được thu xếp xong xuôi thì anh mới cho người thông báo với bọn họ.

Giang Vãn Ninh kinh ngạc, khi đó anh chỉ mới vừa lên lớp mười mà thôi…

Cô ôm lấy cánh tay của Văn Thiệu, tựa khuôn mặt mình vào cánh tay anh.

Nhận ra cảm xúc hơi sa sút của Giang Vãn Ninh, Văn Thiệu cúi đầu nhìn cô: “Sao lại khóc rồi?”

Giang Vãn Ninh lắc đầu: “Không sao…”

Cảm thấy khi bé anh sống quá khổ cực, sau khi lớn lên thì lại quá cô độc.

“Văn Thiệu, sau này anh vẫn còn em.” Giang Vãn Ninh nắm chặt lấy tay anh, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Tất cả mọi chuyện sau này, em sẽ đối mặt cùng với anh.”

“Được.” Văn Thiệu cong môi: “Vậy có phải là em có thể thỏa mãn hết tất cả nguyện vọng của anh không?”

“Đúng thế.” Giang Vãn Ninh trịnh trọng nhìn anh: “Anh nói đi, chỉ cần là việc em có thể làm được thì chắc chắn là em sẽ làm.”

Văn Thiệu cúi đầu xuống, đến bên tai cô mà khẽ nói ra một câu.

Khuôn mặt Giang Vãn Ninh đỏ bừng lên ngay, lúc Văn Thiệu cho rằng cô sẽ bị chọc giận đến mức ra tay đánh anh, thì cô lại nói: “Được…”

Giọng nói của cô mềm mại, ấy thế mà cô lại đồng ý với anh ngay.

Cô cứ ngoan ngoãn nắm lấy tay mình như vậy, rõ ràng là đã thẹn thùng đến độ mang tai cũng đỏ bừng bừng, nhưng vẫn nói được…

Trái tim Văn Thiệu mềm nhũn, anh đưa tay lau nước mắt của Giang Vãn Ninh, dịu dàng hỏi cô: “Anh bắt nạt em như thế mà em còn đồng ý à?”

Giang Vãn Ninh tựa mặt vào lòng anh, nhỏ giọng nói: “Em yêu anh.”

Bởi vì em yêu anh, cho nên em rất muốn thấy anh vui vẻ.

“Thôi, anh không nỡ.” Văn Thiệu dắt cô về nhà.

Vốn dĩ buổi tối anh không muốn giày vò cô nữa, nhưng trước khi đi ngủ, Giang Vãn Ninh lại nói cho anh biết kỳ kinh nguyệt đã kết thúc được ba ngày rồi.



Ngày hôm sau, Giang Vãn Ninh vẫn không thể nào dậy sớm được.

Buổi trưa hai người mới tới núi Thanh Nguyên, chính là lúc ánh nắng độc hại nhất.

Cây lê ngỗng kia sống ở đây rất tốt, khi đó Giang Vãn Ninh còn lo lắng nó thay đổi khí hậu thì sẽ không thích ứng được, nhưng bây giờ thấy nó xanh um tươi tốt, cuối cùng cô cũng thấy yên lòng rồi.

“Dọn dẹp trước đã, buổi chiều đỡ nắng rồi đi anh nhé.” Giang Vãn Ninh sợ phơi nắng, hơn nữa, từ đây đến chỗ mẹ cần đi bộ, đường cũng khá khó đi.

Văn Thiệu di chuyển hành lý vào nhà, anh cũng tự nhiên mà bỏ đồ của Giang Vãn Ninh vào nhà anh.

Mấy quyển hương phổ trên bàn sách bị anh cất vào ngăn kéo, sau đó sắp xếp mỹ phẩm dưỡng da của Giang Vãn Ninh lên một cách ngăn nắp.

“Nếu em mệt thì ngủ trưa trước đi.” Văn Thiệu không có thói quen ngủ trưa, vừa mới tự pha cho mình ấm trà.

“Em không mệt.”

Đây là lần đầu tiên Giang Vãn Ninh bước vào phòng ngủ của anh, cho nên thấy cái gì cũng mới mẻ.

Phòng ngủ nằm phía sau phòng sách của anh, có bố cục hoàn toàn khác với phòng dành cho khách mà trước kia cô đã ở, ở giữa bày một chiếc giường khung gỗ lim.

“Cái giường này có chắc không anh?” Giang Vãn Ninh thấy nó giống như đồ cổ, trên đó hằn đầy dấu vết của tháng năm.

Văn Thiệu quay đầu nhìn cô, tiện tay ném chiếc hộp mang từ nhà tới đến chỗ bên cạnh gối nằm, nhàn nhạt nói: “Buổi tối thử là biết ngay thôi.”

Giang Vãn Ninh trừng anh một cái, sau đó nhanh chóng nhét mấy cái hộp xuống dưới gối, nhắm mắt làm ngơ.

Cô nhìn xung quanh một lần rồi chợt hỏi: “Ở đây có ảnh của cô không?”

Văn Thiệu lấy một cái hộp gỗ cất trên nóc tủ xuống, hộp gỗ bị khóa, chìa khóa thì lại không biết tung tích từ lâu, nhiều năm trôi qua rồi mà nó vẫn chưa được mở ra.

Anh dùng một tay kẹp ổ khóa, sau đó dùng sức vặn một cái, cứ thế, chiếc ổ khóa rỉ sét đã bị anh bẻ gãy.

“Cho em này.” Văn Thiệu kéo ghế ra để Giang Vãn Ninh ngồi trước bàn, anh đứng bên cạnh Giang Vãn Ninh.

Trong hộp có không ít ảnh, đều là ảnh của mẹ Văn khi còn trẻ.

Đương nhiên, khi bà qua đời cũng còn rất trẻ, vừa mới ngoài ba mươi.

Có điều, mấy năm cuối, vì cơ thể và tâm lý đều không tốt nên trông bà tiều tụy hơn người cùng tuổi.

Giang Vãn Ninh cầm một tấm ảnh mẹ Văn mặc sườn xám lên, nín thở theo bản năng, cả người ngơ ngẩn.

Thật sự rất đẹp.

Sườn xám màu nền tối và hoa màu đỏ thắm, là màu sắc rất dễ bị thô tục khi mặc, nhưng mẹ Văn mặc lên trông cao quý thoát tục vô cùng.

Người phụ nữ trong hình cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vừa mất đi nét ngây thơ.

Dung mạo dịu dàng như nước, khí chất đoan trang lộng lẫy, trong đôi mắt trìu mến là vẻ sáng ngời không thể che đậy…

“Đây là tấm ảnh mẹ chụp khi tốt nghiệp đại học.” Văn Thiệu lật tấm ảnh lại, dưới góc phải có hai hàng chữ nhỏ.

Giang Vãn Ninh cầm tấm ảnh lại gần hơn một chút, sau đó hơi cau mày lại: “Em đọc không hiểu.”

Không phải là chữ giản thể mà là kiểu chữ trên thẻ trúc trong phim cổ trang. Nhưng có thể nhìn ra được rằng, bà viết chữ rất đẹp, nét bút lưu loát, trông vô cùng tinh tế.

“Văn Vãn Hoa, ngành cổ tự học trường đại học Kinh Hoa.”

Văn Thiệu chỉ vào mấy chữ đó: “Đây là chữ Triện.”

Giang Vãn Ninh tiếp tục nhìn tấm ảnh bên dưới, trong đó có một tấm ảnh chụp chung của Văn Vãn Hoa và Tôn Hoàn Nam.

Tôn Hoàn Nam trong hình trông già dặn hơn Văn Vãn Hoa không ít, nhưng tướng mạo vô cùng ưu tú, có “vốn liếng” khiến người ta “vừa gặp đã yêu”. Người đàn ông hơi lớn tuổi một chút, trưởng thành một chút thường được các cô gái yêu thích, huống chi là đàn ông đẹp mã.

“Anh giống mẹ nhiều hơn…”

Tướng mạo của Văn Thiệu đẹp hơn ba người anh trai của anh, cũng nho nhã hơn.

Bên dưới cùng của hộp đè một tấm ảnh có góc khá mới, Giang Vãn Ninh lật ra xem, là Văn Thiệu.

Trong tấm ảnh, anh mặc một chiếc đạo bào nhà Minh màu vàng nhạt, thắt đai lưng, trên đầu còn đeo một cái phát quan giả.

Hình như cảnh nền là sông…

Giang Vãn Ninh nhíu mày, một cảm giác quen thuộc chợt ập đến.

Cô chỉ vào con sông trong ảnh: “Đây có phải là con sông phía sau chùa Thanh Nguyên không anh?”

Đã nhiều năm rồi, dù cảnh sắc ở đó đã hơi đổi thay nhưng chung quy, về cơ bản thì vẫn giống nhau.

“Đúng vậy.” Văn Thiệu lấy tới rồi nhìn sơ qua, không chắc chắn cho lắm: “Hình như là chụp lúc nghỉ hè năm nào đó.”

Giang Vãn Ninh nhớ tới lời trước đó Ninh Lăng nói với cô, khi còn bé mình từng rơi xuống nước ở chùa Thanh Nguyên…

Sau này cô cũng từng suy nghĩ cẩn thận lại, nhưng vì còn quá nhỏ nên nhớ không rõ lắm, dường như cũng có mấy đoạn ký ức ngắn mơ màng.

“Anh có từng cứu ai rơi xuống nước ở đó không?” Cô bỗng nắm lấy tay Văn Thiệu.

“Có, ở đó hè năm nào cũng có người rơi xuống nước, số người anh vớt lên trong nhiều năm như vậy cộng lại cũng hơn hai mươi người đó.”

Chính vào năm ngoái, anh còn kéo cả một người trẻ tuổi xuống sông mò cá lên.

Giang Vãn Ninh không ngờ tới đáp án này, cô cụp mắt nhìn chằm chằm tấm ảnh đó: “Khi còn nhỏ em từng rơi xuống nước, sau đó mẹ em đã xin các sư trong chùa hỗ trợ cùng tìm kiếm, cuối cùng là đã tìm được em ở bên bờ.”

Văn Thiệu nheo mắt lại, tựa như anh đang nhớ lại.

“Mẹ em hỏi em là ai cứu em lên, em không nói rõ được, chỉ lẩm bẩm là một thần tiên.” Cô vừa nhìn thấy ảnh chụp khi còn nhỏ của Văn Thiệu thì đã thấy quen mắt, nghĩ xem có phải là anh hay không…

Khi đó Giang Vãn Ninh còn nhỏ tuổi, hình như việc nhìn thấy một người mặc quần áo cổ đại mà gọi là thần tiên thì cũng rất hợp lý.

Văn Thiệu bỗng nhớ ra, là vào mùa hè trong tấm ảnh, anh mặc quần áo mới may đi ra ngoài chơi, sau đó vì cứu người mà ướt đồ. Sau đó nữa, khi giặt đồ, Văn Vãn Hoa phát hiện ra vạt áo bị rách thì còn tiếc hận lắm.

“Có phải lúc nhỏ em mập lắm không?”

Anh nhớ là có một cô bé khuôn mặt tròn trịa nắm lấy góc áo anh gọi anh là “anh trai thần tiên”, còn bảo anh đưa cô bé lên trời ở, như vậy thì không cần về làm toán nữa.

“Em không mập…” Giang Vãn Ninh hít sâu một hơi, ấm ức nói: “Mặt em chỉ hơi hơi có thịt một chút thôi.”

Văn Thiệu nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, trong đầu dần đối chiếu cô với cô bé năm đó.

“Cho nên, đó là anh thật à?” Giang Vãn Ninh thấy anh gật đầu thì lòng cô chợt nổi lên một cảm giác diệu kỳ, ấy thế mà mình và Văn Thiệu đã gặp nhau từ lâu rồi…

Giang Vãn Ninh cong môi: “Vậy thì bây giờ cũng xem như là ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp rồi.”

Văn Thiệu véo khuôn mặt cô: “Vậy em gọi anh trai nghe thử xem.”

Anh nhớ nắm đó cục bột này dẻo miệng lắm, mở miệng là cứ “anh trai thần tiên” liến thoắng, còn kéo góc áo của anh làm nũng, bảo anh đưa cô lên trời xem thỏ ngọc.

“Em không gọi đâu.” Giang Vãn Ninh nghiêng đầu tiếp tục xem ảnh.

Văn Thiệu cũng không ép, bây giờ không gọi cũng không sao, anh muốn nghe thì luôn có cách để nghe vào lúc khác.

Buổi chiều, trước khi mặt trời xuống núi, Văn Thiệu dẫn theo Giang Vãn Ninh đến sau núi.

Phía sau núi có một vùng trồng cây hoa quế, trên đường đi anh đã ngắt hai cành nở rất đẹp cho Giang Vãn Ninh cầm, sau đó dắt cô đi mãi vào trong, đi tới chỗ dưới một gốc hoa quế có thân cây to nhất.

“Ở đây.”

Giang Vãn Ninh sửng sốt: “Ở đây ư?”

Trước đó cô cho rằng, ít nhất cũng sẽ có tấm bia, ai ngờ đâu, chỉ có một chỗ không thể bình thường hơn được nữa.

“Mẹ anh nói không hy vọng sau khi mình mất mà còn dọa sợ người khác.”

Thỉnh thoảng sẽ có người lên núi, dù là dạo chơi hay lạc đường cũng vậy, nếu như lập tấm bia trong rừng thì khó tránh khỏi việc sẽ dọa người nhát gan sợ hãi.

Còn nữa, Văn Vãn Hoa không muốn nhìn thấy bất cứ ai ngoại trừ Văn Thiệu cùng với mấy người bạn tốt.

Sau khi chết không có bia, dù cho Tôn Hoàn Nam có cho người đi tìm khắp ngọn núi thì cũng sẽ không biết rốt cuộc bà nằm ở đâu.

Văn Thiệu ngồi xổm xuống dưới cây hoa quế, rót ra ba ly rượu vải mình đã ủ cả mùa hè.

Văn Thiệu đưa một ly cho Giang Vãn Ninh: “Không nặng độ đâu.”

Giang Vãn Ninh nhận lấy rồi uống một miếng, hương vị thanh ngọt hòa cùng với mùi rượu, không cay.

Văn Thiệu rót rượu xuống đất: “Mẹ ơi, đây là Ninh Ninh.”

“Cháu chào cô ạ.” Giang Vãn Ninh nói khẽ.

“Con dâu tương lai của mẹ đó, có điều, có thể sẽ không giống như trước kia mẹ nghĩ đâu, cô ấy hơi hoạt bát…” Văn Thiệu ngồi thẳng xuống mặt đất.

Đã nhiều ngày qua núi Thanh Nguyên không mưa, bùn đất khô ráo, hòa với lá rụng và cánh hoa quế bị gió thổi tới.

Anh khẽ cười một tiếng: “Nhưng cô ấy đáng yêu lắm, nếu mẹ nhìn thấy chắc chắn mẹ sẽ rất thích.”

Thi thoảng có cánh hoa rơi trên quần áo anh, Văn Thiệu cũng không hất chúng đi.

“Năm nay con sống rất tốt.” Văn Thiệu uống rượu, đôi lúc anh sẽ nói một, hai câu với mẹ.

“Gặp được Ninh Ninh, công ty cũng đi vào quỹ đạo. Con đã sửa sang xong xuôi quyển hương phổ mẹ chưa viết xong, nửa năm tới sẽ được xuất bản.”

“Cô ấy nói muốn ngửi Tuyết Trung Xuân Tín…” Văn Thiệu thở dài, khẽ nói: “Từ sau khi mẹ đi, con không còn chế Tuyết Trung Xuân Tín nữa, cũng không biết có thể làm ra được mùi hương đó nữa không.”

Anh uống chút rượu vải còn lại, sau đó lấy một hộp trang sức gỗ từ trong túi ra.

“Trùng hợp lắm, tay của Ninh Ninh cũng cùng cỡ với tay mẹ đó, mấy cái vòng tay của mẹ sẽ không bị phủ bụi ở dưới đáy hộp nữa đâu.”

Anh kéo tay Giang Vãn Ninh qua, đeo một chiếc vòng tay bản tròn ngọc băng chủng xanh ngọc.

Tay của Giang Vãn Ninh rất mềm, đeo vòng tay vào không hề tốn sức.

Vòng tay rất trong, nền màu nhàn nhạt, không có vẻ già, rất tôn da.

“Hôm qua con đã xem thử rồi, chọn lấy cái thích hợp với độ tuổi của cô ấy rồi mang qua đây, số còn lại thì lúc về con sẽ cho cô ấy sau nhé.”

Sau khi nói xong, Văn Thiệu đứng lên: “Mẹ ơi, con đi trước đây.”

“Buổi tối sản phẩm mới mở bán, số liệu mua hàng hiện giờ không tệ. Mẹ yên tâm đi, con sẽ để nhiều người biết hương của Trung Quốc không hề kém cạnh tinh dầu nước ngoài.”

Giang Vãn Ninh nắm tay anh, nhìn cây hoa quế phía trước, như thể là Văn Vãn Hoa đang đứng ở đó.

“Cô ơi, cô yên tâm nhé, sau này con sẽ chăm sóc cho Văn Thiệu thật tốt.”

Văn Thiệu nghiêng đầu nhìn cô, cười khẽ một tiếng: “Ai chăm sóc ai cơ?”

Giang Vãn Ninh cau mày, nhéo lòng bàn tay anh: “Anh có thể cho em chút thể diện trước mặt cô không?”

“Được.” Văn Thiệu nén ý cười, hờ hững nói: “Là cô ấy chăm sóc con, cô ấy nấu mì hoành thánh cho con, trải giường chiếu đắp chăn, còn sấy tóc cho con nữa, con hạnh phúc lắm.”

Thật ra anh cũng không cảm thấy vất vả khi làm những việc này cho Giang Vãn Ninh, ngược lại, anh rất hưởng thụ cảm giác chuẩn bị kỹ càng mọi thứ cho cô, anh cũng rất hưởng thụ tình yêu không hề keo kiệt mà Giang Vãn Ninh bày tỏ với anh khi nhìn thấy tất cả những thứ này.

“Mặc dù trong cuộc sống anh ấy chăm sóc cho cháu nhiều hơn…” Giang Vãn Ninh hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống, sau đó trịnh trọng nói: “Tóm lại, cháu rất yêu anh ấy.”

Trái tim Văn Thiệu khẽ lỡ nhịp, anh chậm rãi nắm chặt tay cô.

“Cháu sẽ ở bên cạnh anh ấy, sẽ tốt với anh ấy, sẽ cùng anh ấy đi thăm cô…”

Mũi của Giang Vãn Ninh hơi cay cay: “Cháu biết chắc chắn cô rất đau lòng cho anh ấy khi thấy anh ấy phải chịu những tủi thân trong mấy năm qua, nhưng cháu sẽ dốc hết sức để sau này anh ấy luôn vui vẻ.”

Văn Thiệu xoa đầu cô, ôm cô vào lòng.

“Mẹ, con nhớ trước kia mẹ đã nói rằng, tình yêu sai lầm là thứ vô dụng nhất, hại người hại mình, thứ nhận được không thể bù đắp cho thứ đã mất.”

“Nhưng may mắn là con đã gặp được tình yêu đúng đắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.