Làn Hương Sau Màn Trướng

Chương 79: Giang Vãn Trừng x Nhan Nghiên (9)



Khi Nhan Nghiên xuống xe, cô đã tiện tay cầm theo quà cho Giang Vãn Trừng và chị gái của anh.

“Anh chờ lâu rồi hả?” Nhan Nghiên thấy chóp mũi anh hơi đen, thế là lấy khăn giấy ra, vươn tay ra muốn lau cho anh. Nhưng sau khi do dự tầm mấy giây, cuối cùng thì cô vẫn đưa khăn giấy đến tay Giang Vãn Trừng.

Giang Vãn Trừng tùy ý lau lau chóp mũi, sau đó anh đưa cô đi đến một nơi râm mát kín đáo: “Qua bên đó nói chuyện.”

“Gần đây vẫn tốt chứ?” Nhan Nghiên thấy hôm nay anh đã cố ý ăn diện, tóc được chải chuốt cẩn thận, quần áo cũng rất phù hợp.

Giang Vãn Trừng suy nghĩ một chút: “Hôm nay không tệ.”

Nhiều ngày qua, hình như hôm nay là ngày tốt đẹp nhất, khiến Giang Vãn Trừng cảm thấy tất cả đều đã kết thúc, khiến anh cảm thấy mọi thứ đều đã quay lại quỹ đạo.

Nhan Nghiên không biết làm thế nào để mở miệng hỏi, cô đưa quà cho anh trước: “Túi nhỏ là của anh, túi lớn hơn một chút là của chú dì, hộp màu hồng là cho chị gái anh.”

Trước kia hình như cô từng nghe nói đến cái gì mà, con gái khi yêu đương thì không được chủ động quá, nên lúc mua quà thì cô vẫn còn hơi do dự. Nhưng sau khi Nhan Nghiên suy nghĩ, cô cũng mua quà cho người nhà của bạn cùng phòng, không thể thiếu của nhà bạn trai được. Cho nên, trong sự suy tư ấy, cô vẫn chọn làm theo trái tim mình, mua quà cho cả nhà Giang Vãn Trừng.

“Cảm ơn em.” Giang Vãn Trừng nhận lấy, tạm thời đặt quà trên xe ba gác của nhà hàng xóm.

“Bọn họ có ở nhà không anh?”

“Không, bố mẹ anh có việc đi ra ngoài rồi, chị anh và anh rể tương lai ở nhà.” Giang Vãn Trừng thấy hình như hôm nay Nhan Nghiên hơi lạnh nhạt, không biết có phải vì hai người lâu rồi không gặp nhau hay không.

“Ừm…” Nhan Nghiên vẫn quyết định không nói dối anh: “Thật ra em biết chuyện của anh và nhà họ Tôn rồi, hôm qua bạn của cậu em nói chuyện phiếm nên…”

Giang Vãn Trừng không bất ngờ, chờ cô nói tiếp.

“Nếu như vì chú bị bệnh thì em có thể giúp một tay.” Nhan Nghiên nói lời này rất uyển chuyển nhưng không hề che giấu ý muốn thăm dò: “Thật ra cậu của em họ Thẩm.”

Giang Vãn Trừng không hiểu rõ lắm, việc này thì có liên quan gì đến họ của cậu cô?

“Không cần đâu, anh rể của anh đã giải quyết rồi.”

Anh thấy sắc mặt Nhan Nghiên khác thường thì dứt khoát kể lại một lần toàn bộ sự tình của chuyện này, còn nhấn mạnh cho Nhan Nghiên biết, anh rể bây giờ chính là người khi đó Giang Vãn Ninh đã theo đuổi ba tháng.

Nhan Nghiên im lặng hồi lâu, trong đầu cô đang sắp xếp lại lượng tin tức khổng lồ như vậy, sau đó, trong đầu chỉ xuất hiện mấy chữ… Thuyền đã cập bến rồi.

“Một mình anh rể anh có thể giải quyết được không? Cậu của em nói tài sản của ông cụ Tôn được chia cho bốn người con trai, không biết mỗi người được chia bao nhiêu nữa.”

“Nếu như cần thêm thì cậu của em có thể giúp một tay, cậu không có bản lĩnh gì khác, chỉ có mỗi bộ mặt thối và nhiều tiền thôi.”

Giang Vãn Trừng bật cười: “Sao trước kia anh không biết bạn gái của anh là một tiểu phú bà vậy nhỉ?”

“Ồ, bây giờ anh biết rồi đó, nếu như anh muốn bớt đi hai năm phấn đấu thì lấy lòng em vẫn còn kịp đó.” Nhan Nghiên chớp mắt với anh, sau đó dùng ngón trỏ nâng cằm anh lên: “Không cần khách sáo với em đâu, anh có thể bán nhan sắc của anh mà.”

“Thật sự không cần đâu, xử lý xong hết rồi.” Giang Vãn Trừng vỗ đầu cô: “Em vừa xuống máy bay là chạy ngay tới đây vì chuyện này à?”

Nhan Nghiên thở dài, chủ động ôm eo anh: “Vâng, lo lắng cho anh, đau lòng cho chị anh… cũng sợ là em đã nhìn lầm người.”

Giang Vãn Trừng nhéo khuôn mặt cô: “Bây giờ thì thế sao?”

“À, bây giờ cảm thấy cả nhà anh đều rất tốt, hình như em yêu anh hơn nữa rồi.” Nhan Nghiên dán sát khuôn mặt vào ngực anh: “Ôm một lúc đã, em mệt quá.”

“Vậy thì về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp lại nhé?”

“Vâng, còn một việc nữa. Lát nữa em gửi mấy quyển sách cho anh, nếu như anh có thì em không cần mua nữa.” Đại học Giang Nam không phát tài liệu học, rất nhiều sách và tài liệu đều cần sinh viên tự đi mua.

“Chậc.”

“Tặc lưỡi cái gì?”

“Cảm thán em tiêu tiền đúng chỗ quá, vừa nãy còn nói là muốn cho anh mượn tiền, bây giờ thì ngay cả sách cũng không nỡ mua.”

Nhan Nghiên ngẩng đầu, nhìn anh một cách nghiêm túc: “Không phải không nỡ, mà là dùng sách mà bạn trai em đã dùng, khi đi học thì tâm tình sẽ tốt hơn một chút.”

Cô nhìn thời gian: “Em phải đi đã, cậu của em còn đang chờ em.”

“Được.” Sau khi Giang Vãn Trừng buông cô ra, từ xa đã thấy xe của Thẩm Tri Hành: “Anh có cần chào hỏi cậu em không?”

“Lần sau nhé.” Thẩm Tri Hành vẫn chưa biết tình hình nhà họ Giang, Nhan Nghiên sợ anh ta sẽ dùng khuôn mặt thối đó để nói chuyện với Giang Vãn Trừng.

Còn chưa kịp đi qua đó, Nhan Nghiên đã nhìn thấy bên cạnh xe của Thẩm Tri Hành lại có thêm một chiếc xe dừng lại.

“Anh rể của anh hả?”

“Ừm.” Giang Vãn Trừng nhìn thấy Văn Thiệu xuống xe nói chuyện với Thẩm Tri Hành thì chậm rãi nhíu mày lại, hình như bọn họ có quen biết nhau.

“Cậu em họ Thẩm hả?” Anh bỗng suy nghĩ và hiểu ra lời nói vừa rồi của Nhan Nghiên: “Thẩm? Nhà họ Thẩm?”

Thấy Nhan Nghiên gật đầu, Giang Vãn Trừng hít sâu một hơi, đây đâu phải là tiểu phú bà đâu, là phú bà siêu giàu thì có.

“Yên tâm đi, cậu của em sẽ không chê anh nghèo đâu. Gia đình em khá là chú trọng IQ và tướng mạo, dù có nghèo thì nhà em vẫn có tiền, đó là hai thứ mà sau này không có cách nào cứu chữa được.”

“Được rồi, em đi đây.” Nhan Nghiên nhân lúc ba người kia đang nói chuyện thì nhón chân lên hôn Giang Vãn Trừng: “Tạm biệt anh.”

Cô đi đến bên cạnh xe, lên tiếng chào hỏi chị gái và anh rể của Giang Vãn Trừng. Sau khi xe chạy ra khỏi khu chung cư, Nhan Nghiên lập tức cúi đầu nhắn tin cho Giang Vãn Trừng.

Nhan Nghiên: [Cứu mạng, anh rể của anh đẹp trai quá đi!!!]

Giang Vãn Trừng: [???]

Mặc dù anh cũng cảm thấy anh rể của anh rất đẹp trai, nhưng hình như bạn gái của anh hơi quá lời rồi phải không?

Nhan Nghiên: [Quá đỉnh, chẳng trách chị gái anh theo đuổi anh ấy tận ba tháng, em thấy dù có theo đuổi ba năm cũng đáng!]

Giang Vãn Trừng: [Anh ấy lớn tuổi rồi.]

Nhan Nghiên: [Hả? Lớn tuổi thì có sức hấp dẫn lắm đó, được chưa nào? Gọi là trưởng thành đó.]

Giang Vãn Trừng: [Anh vẫn có thể trở nên trưởng thành, nhưng anh ấy thì không thể nào non lại được nữa.]

Nhan Nghiên không nhịn được mà cười ra thành tiếng, sao người này cứ ghen bậy ghen bạ thế nhỉ.

“Cháu cười cái gì?” Thẩm Tri Hành liếc mắt nhìn cô.

“Không có gì ạ.” Nhan Nghiên suy nghĩ một chút rồi hỏi anh ta: “Cậu ơi, mợ cháu có ghét bỏ cậu già không?”

Thẩm Tri Hành không lên tiếng.

“Ồ, có ghét bỏ đúng không ạ? Cũng phải thôi, nếu như mợ tìm bạn trai cùng tuổi thì có thể chứng kiến quá trình người đó từ chó con trở thành người đàn ông trưởng thành. Mà cậu ấy à, dù có đi căng da thì chắc là cũng không non lại được.”



Hè này, gần như Nhan Nghiên không ở nhà, sau khi du lịch xong rồi quay về, cô không ở nhà được mấy ngày thì đã theo Giang Vãn Trừng đến thành phố Kinh một chuyến. Sau khi từ thành phố Kinh quay về, Thẩm Tri Hành đã mua cho cô một chỗ ở nho nhỏ, cô thu xếp dọn nhà không ngừng nghỉ, sống cuộc sống một mình trong một khoảng thời gian.

Ban đầu mẹ của cô cảm thấy không có gì không ổn, từ nhỏ con gái bà đã không quấn người, bà cũng không rảnh để Nhan Nghiên kề cận mình. Nhưng mãi cho đến ngày nào đó, khi bà gọi video với Nhan Nghiên, bà phát hiện ra phía sau cô có một chiếc áo khoác kiểu nam thì bùng nổ ngay.

Thấy không nói dối được chuyện yêu đương nữa, Nhan Nghiên bèn dứt khoát thành thật khai báo hết luôn. Cũng may, khi mẹ cô chơi mạt chược đã nghe ngóng một vòng từ mấy bà lớn nhà giàu, rất hài lòng với nhà họ Giang và Giang Vãn Trừng.

Năm hai đại học bắt đầu, Nhan Nghiên vẫn chuyển về ký túc xá của trường ở, thỉnh thoảng, vào cuối tuần hay ngày lễ thì mới qua chỗ ở.

Đảo mắt một cái đã sắp đến ngày nghỉ Quốc khánh.

Nhan Nghiên tin lời của bạn cùng phòng, quyết định lên kế hoạch đi du lịch với Giang Vãn Trừng.

Nghe nói du lịch là cách tốt nhất để kiểm tra xem một cặp đôi có hợp nhau hay không, sau khi Nhan Nghiên suy nghĩ cẩn thận thì rất tán thành, dẫu sao thì cũng cùng ăn cùng ở, tất cả mọi tình huống cực đoan có khả năng xảy đến đều chỉ có thể dựa vào đối phương, mang tính thử thách người ta khá cao.

Cuối cùng, cô chọn vùng trấn cổ sông nước nào đó, định đi trong ba ngày.

Giang Vãn Trừng phụ trách sàng lọc, lựa chọn chỗ ở, đặt vé máy bay, cô phụ trách chọn một vài khu phong cảnh và các món ăn ngon.

Mấy ngày trước khi đi, Giang Vãn Trừng bỗng hỏi cô là có ngại không khi anh mời một đàn anh và bạn gái của anh ấy đi cùng.

“Hả? Đi cùng?” Nhan Nghiên muốn có thế giới hai người: “Làm sao mà đi cùng được?”

“Cùng một chuyến bay, có thể đặt trước một homestay lớn hơn, ban ngày thì chia nhau ra chơi, vừa hay bọn họ cũng muốn đến trấn cổ đó.”

“Được thôi.” Nhan Nghiên thấy như thế cũng không sao cả: “Anh quyết định là được.”

Thế là, một ngày trước Quốc khánh, bốn người kết thành đoàn đi du lịch.

Bốn người tập hợp ở ngoài trường cùng đi đến sân bay, chín giờ tối đó, bọn họ đến homestay đã đặt trước.

“Vậy thì nghỉ ngơi đi, ngày mai dậy sớm một chút.” Đàn anh kéo vali hành lý, kiểm tra vị trí phòng trong homestay một hồi: “Anh và Trừng Tử ở phòng nhỏ hơn, hai chị em con gái ở phòng lớn.”

Vừa dứt lời, ba người còn lại có những phản ứng khác nhau.

Giang Vãn Trừng vô cùng bình thản mà gật đầu, kéo vali chuẩn bị vào phòng.

Nhan Nghiên nhìn Giang Vãn Trừng chằm chằm, hận không thể tiến lên bóp chết tên trai thẳng chết tiệt không hiểu phong tình này.

Duy chỉ có đàn chị không hề biết gì, bấy giờ đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời, chỉ có thể hoảng sợ nhìn Nhan Nghiên, dùng ánh mắt hỏi thăm cô có chuyện gì thế.

Năm phút sau, Nhan Nghiên và đàn chị, mỗi người ngồi trên một chiếc giường đơn.

“Anh ấy nói với chị là một căn nhà, trong nhà có hai phòng.” Tới tận bây giờ mà đàn chị vẫn chưa lấy lại tinh thần được: “Chị cũng đã thành niên rồi mà? Sắp tốt nghiệp luôn rồi ấy chứ! Sao lại còn…”

Nhan Nghiên bất đắc dĩ đỡ trán: “Đàn chị à, có thể chuyện này là do bạn trai em đó.”

“Sao vậy?”

“Anh ấy không thể ở khách sạn một mình được, nên… trong lúc ngủ, nhất định phải có người ở bên cạnh anh ấy mới được.”

Đàn chị sửng sốt trong mấy giây, tỏ ra đã hiểu, ai cũng có những thói quen khác nhau, cũng không thể nói thêm gì nữa.

“Em không chịu ở cùng phòng với cậu ấy đúng không? Không sao, chị hiểu, con gái mà.” Đàn chị hoàn toàn có thể thông cảm cho cô, cô ấy đã ngồi xổm bên cạnh hành lý chuẩn bị lấy đồ đi tắm rồi.

“Ờm, không phải ạ.” Nhan Nghiên lắc đầu: “Anh ấy hoàn toàn không hỏi ý em mà cứ sắp xếp như vậy thôi đấy chị.”

Đàn chị hít sâu một hơi, quay người lại bật ngón cái với Nhan Nghiên: “Bạn trai em rất đơn thuần, hiếm có lắm đó.”

“Haiz, bạn trai của chị cũng đơn thuần lắm, nếu là người khác thì chắc sẽ không thèm đồng ý yêu cầu kỳ quái như vậy của Trừng Tử đâu.”

Nhân lúc đàn chị tắm rửa, Nhan Nghiên ra ngoài đi dạo một vòng quanh nhà.

Bố cục ba phòng ngủ, một phòng khách, hai phòng là phòng ngủ, phòng còn lại được làm thành phòng giải trí.

Cô đi đến sân thượng lớn của phòng khách, chốc lát sau, Giang Vãn Trừng cũng đi ra.

“Không phải anh rể đã tìm bác sĩ tâm lý cho anh rồi à? Có hiệu quả không anh?” Sau khi nghỉ hè, từ lúc Giang Vãn Trừng trở về từ thành phố Kinh cho đến nay, anh vẫn luôn tiến hành tâm lý trị liệu.

“Không biết nữa.” Giang Vãn Trừng cảm thấy chắc là có, nhưng chuyện này thì không thể vội được, lần này, khi anh biết được mình phải ở khách sạn, thì phản ứng đầu tiên vẫn là tìm người ở cùng.

“Vậy sao anh lại nghĩ đến việc để đàn anh của anh tới ngủ với anh?”

Giang Vãn Trừng chớp mắt, khuôn mặt trông có vẻ vô tội lắm, anh nhìn cô: “Nếu không thì anh ở thế nào được? Trước đó anh hỏi em có thể ở cùng bọn họ không, em nói em không có ý kiến gì mà.”

Nhan Nghiên thở dài, cắn môi dưới, rầu rĩ nói: “Anh chưa từng cân nhắc đến chuyện ở cùng phòng với em hả?”

Hai người bọn họ cũng đã yêu đương gần nửa năm rồi, Nhan Nghiên thấy việc hai người ở cùng một phòng không có gì bất ổn cả.

“Có chứ, nhưng em nói em không muốn mà.”

Nhan Nghiên: “???”

Phỉ báng!!!

“Em nói hồi nào cơ?”

“Lúc trước anh hỏi em là khi đi du lịch, em ở cùng phòng với bạn hay là ở riêng, em nói em không thích ngủ cùng phòng với người khác, trong phòng có thêm người thì em không ngủ được.”

Hai người họ, một người không thể ngủ riêng, một người chỉ có thể ngủ một mình, cho nên, cách tốt nhất là Giang Vãn Trừng tự tìm người cùng đi cùng ở.

“Em làm sáng tỏ một chút nhé, ý của em là đi du lịch với bạn bè thì em không quen ở chung phòng, bạn trai thì không tính…”

Đôi mắt Giang Vãn Trừng sáng rực lên ngay, anh trông mong mà nhìn Nhan Nghiên: “Vậy anh và em ở cùng một phòng được không?”

Nhìn vẻ mặt mong đợi của Giang Vãn Trừng, Nhan Nghiên chần chờ một giây rồi nói một cách quyết đoán: “Không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.