Nhan Nghiên nói xong thì nhìn thấy dáng vẻ của Giang Vãn Trừng, thế là cô lại hối hận về sự lanh mồm lanh miệng của mình.
Từ sau khi hai người xác định quan hệ yêu đương, Giang Vãn Trừng sẽ thường xuyên thể hiện cho cô thấy những biểu cảm, thần thái mà anh sẽ không biểu lộ trước mặt người khác, ví dụ như vẻ tủi thân của bây giờ.
Anh hơi mím môi, rũ mắt không nói một lời, khiến Nhan Nghiên có cảm tưởng như mình đang bắt nạt anh vậy.
“Em không có ý đó…” Nhan Nghiên ghé vào lan can ban công, thở dài: “Không phải em không muốn ở cùng phòng với anh đâu.”
Nhìn thấy vẻ mặt Giang Vãn Trừng thay đổi, Nhan Nghiên lại nói: “Em và đàn chị đã thu dọn đồ đạc xong hết rồi, hôm nay muộn quá rồi, đừng giày vò nhau thêm nữa, muốn đổi thì ngày mai đổi sau.”
“Được.” Tâm tình của Giang Vãn Trừng tốt lên khá nhiều, anh nắm chặt tay Nhan Nghiên: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
“Em cảm thấy anh cố ý tỏ vẻ đáng thương.” Nhan Nghiên nhíu mày nhìn anh chằm chằm, vẻ mù mịt trên khuôn mặt người này đã bị quét sạch hết, đôi mắt lóe sáng, đâu còn dáng vẻ không vui như vừa rồi.
“Anh đâu có tỏ vẻ đáng thương.” Giang Vãn Trừng ôm lấy cô từ phía sau: “Đáng thương lắm đó.”
“Anh ấy ngáy ngủ to lắm, vừa nãy anh vào phòng, anh mới thu dọn hành lý thôi mà đã nghe thấy tiếng ngáy của anh ấy rồi.”
“Ồ, em cũng ngáy ngủ đó.” Nhan Nghiên quay đầu lại nhìn anh, cố ý hỏi anh: “Vậy thì phải làm sao đây? Hay là anh chịu đựng thêm một chút nữa đi, dù sao thì hai tụi em đều ngáy ngủ cả, anh đừng chuyển phòng nữa làm gì.”
Giang Vãn Trừng nhìn vào khuôn mặt cô, anh nghiêm túc nói: “Cho dù em có ngáy, thì đối với anh mà nói, đó cũng chỉ là ASMR mà thôi.”
Nhan Nghiên nổi da gà khắp người, cô đẩy Giang Vãn Trừng ra: “Ghê quá đi, em về đây.”
Lúc về phòng, đàn chị đã tắm rửa xong đi ra.
“Đi quấn lấy nhau đấy à?” Đàn chị hỏi cô.
“Vâng, đàn chị, ngày mai chúng ta đổi phòng nhé?”
Đàn chị nhướng mày: “Được, sao thế, chú chó con ngây thơ nhà em nghĩ thông suốt rồi à?”
“Thông suốt dưới sự cố gắng ám chỉ của em đó.”
Buổi tối, quả thật là Nhan Nghiên không thể ngủ được, có thể là vì người ngủ bên cạnh đã đổi thành người lạ, ban đầu, lúc cô mới vào ở ký túc xá, cô cũng mất một thời gian dài để thích ứng.
Tám giờ sáng hôm sau, Nhan Nghiên mở mắt ra, phát hiện đàn chị đã đi ra ngoài, không biết cô ấy đã đi từ lúc nào nữa.
Cô tháo nút bịt tai, rửa mặt xong thì đi ra ngoài, nhìn thấy Giang Vãn Trừng đang ngồi trên ghế sô pha chờ cô, trong tay anh cầm một quyển sách tiếng Anh lấy từ kệ xuống.
Hôm qua bọn họ đã hẹn gặp nhau ở phòng khách vào lúc tám giờ rưỡi sáng, sau đó cùng đi ra ngoài ăn bữa sáng đặc biệt, cô và Giang Vãn Trừng đều có tính đúng giờ, bây giờ cũng là lúc đúng tám giờ ba mươi.
“Bọn họ đi ra ngoài sớm vậy hả anh?”
“Ừm, nói là muốn đi ngắm mặt trời mọc.” Giang Vãn Trừng dụi mắt, ngáp một cái, giọng mũi rất nặng: “Trước khi anh ấy ra ngoài thì anh không ngủ được, sau khi anh ấy đi thì anh không dám ngủ.”
Nhan Nghiên đi qua xoa mặt anh: “Đáng thương quá đi, hay là bỏ qua hành trình buổi sáng nhé? Anh ngủ thêm một chốc nữa đi, em ngồi đọc sách bên cạnh anh nhé?”
“Không cần đâu, đi ra ngoài đi.” Không dễ gì mới đi du lịch được, nào có chuyện cứ ở mãi trong phòng chứ.
Hai người vừa mở cửa ra thì bắt gặp cặp đôi kia quay về.
“Đàn chị, sao hai người đã về rồi?”
“Hai đứa ra ngoài hả? Chị khuyên các em nên suy tính lại xem rốt cuộc là có muốn đi hay không.” Đàn chị mang theo đồ vào nhà, cất giọng nói: “Cửa hàng đồ ăn sáng mà hôm qua em muốn ăn ấy, tụi chị đã xếp hàng một tiếng đồng hồ, thuận tiện mua cho tụi em luôn rồi.”
Cô ấy kéo Nhan Nghiên vào nhà: “Đừng thay giày nữa, ăn trước đã.”
Nhan Nghiên mang vẻ mặt mờ mịt đi vào nhà, bốn người ngồi trước bàn ăn dùng bữa sáng.
Cô và Giang Vãn Trừng nghe hai người họ nói về sự rầm rộ ở bên ngoài, bao mong đợi thuở đầu về chuyến du lịch này đã hoá thành sợ hãi.
“Ở trên cầu nhiều người lắm luôn, anh ấy không cho chị đi lên, nói là sợ cầu sụp.”
“Đường xá ở đây của họ rất hẹp, hơn nữa, bên bờ sông không có lan can, nghe nói buổi sáng đã có một người chen chúc rồi bị rơi xuống.”
“Chị còn nhìn thấy mấy cửa hàng nổi tiếng trên mạng kia nữa, náo nhiệt lắm, tám giờ là đã bắt đầu xếp hàng rồi, số người đi vào cũng bị hạn chế.”
Nhan Nghiên đặt đũa xuống rồi đi đến ban công. Homestay của bọn họ nằm trong khu phong cảnh, Nhan Nghiên cúi đầu nhìn xuống, dưới lầu đâu còn phong cảnh như đêm qua nữa đâu? Toàn người là người.
Cô như đã bị hù dọa, mới nhìn một cái thôi mà đã thấy hít thở không thoải mái, nếu đặt mình ở trong đó, thì e là lục phủ ngũ tạng sẽ bị chen chúc rồi xẹp lép mất thôi.
Lúc cô đang suy nghĩ xem có nên xuống lầu tham gia náo nhiệt hay không thì bỗng nhiên, cách đó không xa, cô thấy có một chàng trai giơ điện thoại lên, ống kính hướng về phía cô, ngón tay còn đang lướt trên màn hình làm động tác phóng to.
Nhan Nghiên sợ đến mức chạy vào nhà ngay, sau đó kéo kín màn cửa lại.
“Sao vậy em?” Giang Vãn Trừng hỏi cô.
“Có người chụp… chụp ảnh căn nhà này của chúng ta.” Cô lại ngồi vào bàn, đụng cùi chỏ vào người Giang Vãn Trừng: “Anh muốn đi ra ngoài không?”
“Sao cũng được, xem ý em thôi.” Dù sao thì, chỉ cần ở cùng với Nhan Nghiên thì anh đã đạt được mục đích của chuyến đi này rồi, Giang Vãn Trừng không quan tâm có đi ra ngoài hay không.
“Hay là thôi đi nhé? Đợi tối ít người hơn một chút rồi đi ra ngoài?”
Mặt trời ở đây cũng rất độc, trời còn nóng nữa.
“Vậy lát nữa chúng ta chơi mạt chược nhé? Chị thấy bên phòng bài có bàn mạt chược.”
Đàn chị là người Tứ Xuyên, thích chơi mạt chược nhất.
Có điều, sau khi chơi một hồi, ba lính mới và một đại thần đều cảm thấy, trình độ chênh lệch quá lớn thì có chơi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, thế là đổi sang chơi bài Tây.
Buổi trưa, đồ ăn ngoài được mang vào nhà như nước chảy.
Bọn họ gọi những món ăn vặt đặc sắc nơi đây, còn có nước uống và trái cây, ngồi thoải mái trong phòng chiếu xem phim.
Khi trời tối, Nhan Nghiên kiến nghị đi ra ngoài, nhưng cô đi ra ban công nhìn thoáng qua thì lại bị dọa sợ đến mức từ bỏ suy nghĩ ấy ngay. Bây giờ còn đông người hơn cả hồi sáng.
Buổi tối vẫn gọi đồ ăn ngoài, sau khi ăn xong, hai cặp đôi đều tự chiếm cứ phòng chiếu phim và phòng khách để quấn quýt nhau.
Khoảng chín giờ, Giang Vãn Trừng ám chỉ với Nhan Nghiên là anh buồn ngủ.
“Anh buồn ngủ rồi hả?” Nhan Nghiên ngồi dậy từ trong lòng anh: “Vậy em đi thương lượng với đàn chị đổi phòng nhé?”
“Được.”
Nhan Nghiên nhìn thoáng qua dưa hấu trong tay mình: “Đợi tí nữa, ăn xong rồi đi.”
Năm phút sau, cửa phòng chiếu phim bị mở ra.
Nhan Nghiên vừa chuẩn bị gọi bọn họ lại thương lượng chuyện đổi phòng, ai ngờ đâu, đàn chị lại giận đùng đùng chạy ra, sau đó vọt thẳng về phòng.
Nhan Nghiên và Giang Vãn Trừng trợn mắt há mồm nhìn bọn họ, anh hỏi đàn anh: “Sao vậy anh?”
“Không biết nữa.”
“Em đi xem thử xem sao.” Nhan Nghiên đứng dậy đi vào phòng tìm hiểu tình hình.
Mười lăm phút sau, cô lại đi ra ngoài.
“Cãi nhau rồi, chị ấy nói không muốn nhìn thấy bạn trai nữa.” Sau đó, Nhan Nghiên lấy lòng ôm cổ Giang Vãn Trừng, an ủi anh: “Ngoan nhé anh, đêm nay anh làm công tác tư tưởng cho đàn anh của anh đi, để anh ấy ngoan ngoãn nhận lỗi.”
Giang Vãn Trừng: “…”
Anh tức giận quá đi mất.
Cặp đôi đó cãi nhau lúc nào mà chẳng được, sao cứ phải ầm ĩ vào đêm hôm khuya khoắt thế này vậy?
“Em đưa nút bịt tai của em cho anh dùng được không?” Nhan Nghiên hỏi anh.
“Không cần đâu.” Giang Vãn Trừng biết, nếu như cô không dùng nút bịt tai thì sẽ không ngủ được: “Anh ấy ngáy to lắm, có đeo nút cũng không chặn được đâu.”
“Được, vậy em về phòng đây.”
Giang Vãn Trừng gật đầu, tay anh thit cứ kéo cô lại, không muốn thả ra: “Hôn một cái.”
Nhan Nghiên khom người đưa mặt đến gần.
Giang Vãn Trừng nhìn chằm chằm gò má trắng nõn của cô mấy giây đồng hồ, khi cô đến gần, hai tay anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô một cái.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Giang Vãn Trừng đưa mắt nhìn cô đi vào phòng, sau đó thở dài một hơi, mang theo quyết tâm, anh dứt khoát không chần chừ gì mà bước vào phòng, nghênh đón sự gột rửa của tiếng ngáy.
Ngày hôm sau, vẫn là đồ ăn ngoài và bài Tây.
Cặp đôi đó làm hòa rất nhanh, nhưng khi Giang Vãn Trừng nhắc lại chuyện đổi phòng, Nhan Nghiên lại nói chỉ còn một đêm nữa thôi, đồ đạc của con gái quá nhiều, lười dọn.
Anh có thể làm gì nữa đây?
Đương nhiên là tươi cười chấp nhận thôi.
Giang Vãn Trừng ủ rũ cúi đầu đi vào nhà, nhìn thấy đàn anh đang cạo râu trong nhà vệ sinh.
“Cậu sao vậy Trừng Tử?”
“Không sao, buồn ngủ ạ.”
Đàn anh chưa cạo râu xong là đã đi ra rồi: “Buồn ngủ á? Hôm qua mười một giờ chúng ta về phòng, sáng hôm nay đặt đồng hồ báo thức lúc mười giờ mà cậu vẫn còn buồn ngủ hả?”
Giang Vãn Trừng không lên tiếng, ngồi trước bàn sách, che mắt gật đầu.
“Chẳng phải chỉ cần bên cạnh có người là cậu có thể ngủ à?”
Giang Vãn Trừng khóc không ra nước mắt, đúng là có người thì có thể ngủ được, nhưng người đó không ngáy vang dội hơn cả tiếng chuông vào học thì mới ngủ được chứ!
Ngày về, Giang Vãn Trừng vừa lên máy bay là ôm cánh tay của Nhan Nghiên ngủ đến mức bất tỉnh nhân sự.
Trước khi máy bay hạ cánh, khi bị Nhan Nghiên đánh thức, suýt chút nữa là anh đã tháo dây an toàn ra rồi đứng dậy đi ngay.
“Đến rồi hả?”
“Sắp rồi.” Nhan Nghiên vén mái tóc rối bời của anh, nhỏ giọng hỏi anh: “Sau này đi du lịch còn muốn gọi người khác đi cùng nữa không?”
Giang Vãn Trừng vừa dậy nên vẫn còn hơi mơ màng, anh phản ứng chậm mất mấy giây, sau khi năng lực suy nghĩ quay về thì nhanh chóng lắc đầu: “Không, sau này chỉ có hai chúng ta thôi.”
“Trước khi nghỉ đông anh sẽ tranh thủ trị khỏi bệnh đó, anh có thể làm được.”
Nhan Nghiên vừa cong môi lên thì bỗng dưng hạ xuống ngay, cô đẩy người đang dựa vào mình ra: “Ngồi yên đi, sắp hạ cánh rồi.”
…
Buổi tối, sau khi ăn cơm nước xong xuôi, Giang Vãn Trừng dắt chó ra ngoài đi dạo.
Sau khi anh đi một vòng thì trùng hợp thấy Văn Thiệu đi ra ngoài ném rác.
Chú chó nhìn thấy Văn Thiệu thì chạy vọt đến bên cạnh anh ấy ngay, Giang Vãn Trừng chỉ đành chạy đến trước mặt anh rể anh cùng chú chó.
“Anh rể, anh… đi vứt rác à?”
Văn Thiệu nhìn anh, sau đó giơ túi rác trong tay lên, nhìn anh với ánh mắt vô cùng khó hiểu: “Anh không vứt rác thì làm gì đây?”
Giang Vãn Trừng cười khan hai tiếng: “Anh rể, em đang hỏi han ân cần lễ phép với anh mà.”
“À.” Văn Thiệu cố gắng lĩnh hội kỹ xảo hỏi han của anh, sau đó không thay đổi sắc mặt mà nhìn anh rồi nói: “Trừng Tử.”
“Dạ?”
“Cậu dắt chó đi dạo hả?”
Giang Vãn Trừng: “…”
Em không dắt chó, chó dắt em.
Hai người không về nhà vội nên cứ chậm rãi dắt chó đi dạo bên ngoài.
Giang Vãn Trừng cảm thấy rất kỳ lạ là, ngay cả chó trong nhà cũng rất thích Văn Thiệu, sau khi Văn Thiệu xuất hiện, chú chó này luôn đi dạo loanh quanh quanh chân anh ấy, điều này khiến anh cảm thấy địa vị của mình lại thấp thêm một chút.
“Anh rể, lần nào người bạn làm bác sĩ tâm lý của anh cũng không chịu lấy tiền của em…” Giang Vãn Trừng luôn thấy băn khoăn trong lòng, ngại hẹn người ta tiếp.
“Không sao đâu, sau này em nói chuyện xong thì mời cậu ta ăn cơm.” Văn Thiệu khom người phủi đi lông chó trên ống quần, lại nói: “Không mời cũng được, mỗi năm bố cậu ta kiếm được từ chỗ anh không ít, cậu ta ngại lấy tiền em.”
Đi chưa được mấy bước, đột nhiên Văn Thiệu hỏi anh: “Có điều, em vẫn cần phải trị nữa hả?”
Văn Thiệu nhìn anh một cái đầy sâu sắc: “Nếu là anh thì anh sẽ không trị nữa, anh đi đâu cũng dẫn theo chị em.”
Đầu óc của Giang Vãn Trừng vẫn chưa kịp hoạt động, lại nghe thấy anh ấy nói: “Nhưng mà chữa khỏi thì cũng được, tránh cho việc sau này em đi công tác không tiện, trước mặt Nhan Nghiên thì em có thể giả vờ chưa chữa khỏi.”
“Anh rể.” Giang Vãn Trừng giơ ngón tay cái lên với anh: “Gừng càng già càng cay.”
Lại đi về phía trước thêm hai bước, Giang Vãn Trừng càng thấy lo lắng cho người chị gái cả ngày cứ ngây ngô của anh.
“Anh nhất định phải tốt với Giang Vãn Ninh đó, nếu không, với trí thông minh đó của Giang Vãn Ninh, em sợ anh bội tình bạc nghĩa chơi chị ấy xoay mòng mòng mà chị ấy thì lại ngốc nghếch, hồ đồ lên tiếng thay anh.”