Làn Hương Sau Màn Trướng

Chương 81: Giang Vãn Trừng x Nhan Nghiên (11)



Sau khi “va vào sự tàn phá” đến từ tiếng ngáy của đàn anh, tuần nào Giang Vãn Trừng cũng đến chỗ bác sĩ thăm khám một cách cố định.

Việc trị liệu vẫn được tiến hành đến cuối học kỳ này, trước ngày Tết Dương lịch, Giang Vãn Trừng đặt cho mình một căn phòng ở khách sạn gần trường, dùng nó để kiểm tra xem mình đã được chữa khỏi hay chưa.

Đêm đó, anh nằm trên giường, cảm giác bất an trong lòng đã giảm đi khá nhiều, cũng không còn hoảng hốt nữa. Anh đang định rời đi, nhưng nghĩ đến việc mình cũng đã thuê phòng rồi, không thể lãng phí được, hay là ngủ một đêm rồi sáng mai hẵng đi.

Giang Vãn Trừng đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, khi đi ra thì lau khô người, anh nhìn chằm chằm mình trong gương đến mất hồn.

Hình như anh mập lên rồi.

Bởi vì bác sĩ không chịu lấy tiền, cho nên Giang Vãn Trừng thường mời người ta ăn cơm, cộng thêm tuần nào cũng đi khắp nơi check-in cùng Nhan Nghiên, những thứ cô ăn không hết đều chui vào bụng anh.

Giang Vãn Trừng nhíu mày, tìm kiếm phòng tập gym gần trường nhất, định khôi phục lại trạng thái dáng người trước khi nghỉ đông.

Anh mặc đồ ngủ nằm trên giường, gửi tin nhắn cho bác sĩ để chia sẻ tin tốt này.

Sau đó, Giang Vãn Trừng nhìn khung trò chuyện trên cùng mà mất hồn… cần nói cho Nhan Nghiên biết không?

Anh đang xoắn xuýt thì tin nhắn của Nhan Nghiên lại tới.

Nhan Nghiên: [Vẫn ổn cả chứ?]

Bây giờ cô đang ngâm bồn tắm trong căn hộ nhỏ của mình, vừa thấy giờ cấm cửa của ký túc xá trường đã qua, cô lo lắng nếu Giang Vãn Trừng không ở trong khách sạn được thì cũng không thể quay về trường được.

Giang Vãn Trừng không trả lời, trong đầu anh có hai người tí hon đang đánh nhau, một người nói “Nghe theo lời anh rể đi, anh ấy có kinh nghiệm mà”, một người thì lại nói “Không thể lừa cô ấy, phải thành thật lên”.

Không chờ anh xoắn xuýt đưa ra đáp án, Nhan Nghiên lại gửi một tin nhắn tới.

Nhan Nghiên: [Nếu thật sự không được thì anh đến chỗ em ở tạm một đêm đi.]

Vừa nói ra lời này, người tí hon la hét “không thể lừa gạt” trong đầu Giang Vãn Trừng lập tức bị người tí hon còn lại đấm ngã xuống đất.

Giang Vãn Trừng: [Được, anh tới ngay.]

Giang Vãn Trừng bật dậy khỏi giường, anh vội nhét hết quần áo vào túi, sau đó khoác áo lông lên đồ ngủ, rút thẻ rồi xuống lầu.

Anh quét mã mở khóa chiếc xe đạp công cộng rồi chạy thẳng đến nhà Nhan Nghiên.

Mười phút sau, Giang Vãn Trừng đứng trong thang máy, nhìn con số trên màn hình nhảy lên.

Khi cửa thang máy mở ra, Nhan Nghiên đã đứng ở bên ngoài.

“Sao em lại ra đây làm gì? Có lạnh không?” Giang Vãn Trừng vừa nắm lấy tay Nhan Nghiên thì nhận ra tay mình lạnh hơn, vội vàng buông cô ra.

Chạy xe đạp không đeo găng tay đúng thật là tra tấn.

“Nhanh vào nhà đi.” Nhan Nghiên kéo anh vào nhà, lấy ra trà gừng đường đỏ cô đã pha xong: “Uống hết để xua cái lạnh đã nhé.”

Giang Vãn Trừng nhíu mày lại, nhìn chằm chằm ly trà gừng đường đỏ kia, hơi không muốn.

“Sao vậy anh? Nam cũng uống được mà.”

“Anh biết.” Đường đỏ thôi mà, không cần phải phân biệt nam uống hay là nữ uống, chỉ là…

Giang Vãn Trừng nhỏ giọng nói: “Ngọt lắm, mập.”

Nhan Nghiên sửng sốt, mập á?

“Mập gì mà mập, uống hết đi.” Cô nhéo khuôn mặt Giang Vãn Trừng: “Không mập đâu, thế này là vừa vặn mà.”

Giang Vãn Trừng uống một hơi hết ly trà gừng, ngồi trên ghế lười mà ngẩn người.

Nhan Nghiên rửa ly xong đi ra thì đã nhìn thấy anh vùi mình trên ghế lười, cúi đầu ngẩn người, giống như chú chó con không có nhà vừa được người ta nhặt về vậy.

“Ở chỗ của em chỉ có một cái giường mà thôi.” Nhan Nghiên đá mũi chân vào bắp chân anh.

Trong nhà có hệ thống sưởi sàn, cô không đi tất, ngón chân trắng muốt lung lay trước mắt Giang Vãn Trừng, anh vô thức đưa tay cầm lấy mắt cá chân của Nhan Nghiên.

“Làm gì vậy?” Chân của Nhan Nghiên chưa từng bị ai chạm vào, cô hơi thẹn thùng, giãy giụa muốn rút chân lại.

Giang Vãn Trừng thả tay theo hướng cô giãy giụa, giọng điệu nhàn nhạt: “Mặt đất bẩn.”

“Bẩn hả? Đâu có, ngày nào dì giúp việc cũng đến lau nhà mà.” Nhan Nghiên ở nhà luôn đi chân trần, cùng lắm thì chỉ mang một lớp tất nhung.

Giang Vãn Trừng chỉ về phía vụn khoai tây chiên bên chân cô, sau đó rút tờ giấy dọn dẹp mặt đất.

“Ngủ đi, bây giờ không còn sớm nữa.” Nhan Nghiên kéo ống tay áo của anh.

Giang Vãn Trừng ngẩng đầu đối mặt với cô, hai người đều đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Anh đã tới mấy lần, cũng biết trong nhà này chỉ có một chiếc giường, phải ngủ thế nào thì hai người đều đã ngầm hiểu hết rồi.

Nhan Nghiên bị anh nhìn đến mức mặt cũng hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Anh nhìn gì vậy? Nếu anh không vào phòng thì ngủ trên thảm trong phòng khách cũng được.”

Dù gì thì trong nhà cũng có mở máy sưởi mà, anh sẽ không bị lạnh.

“Vào phòng.” Giang Vãn Trừng chậm rãi đứng dậy khỏi ghế lười, đi theo sau Nhan Nghiên vào phòng ngủ.

Nhan Nghiên ngồi ở cuối giường ngâm chân, quay người lại nhìn Giang Vãn Trừng ngồi ở đầu giường, có một loại cảm giác xa lạ. Trong lòng thấy vừa sợ mà lại vừa thấy mong đợi.

“Trừng Tử.” Nhan Nghiên quay lưng lại gọi anh: “Sáng mai em có tiết.”

“Anh biết, sáng mai anh cũng có tiết lúc tám giờ sáng.” Giang Vãn Trừng hận không thể đọc thuộc lòng thời khóa biểu của cô ra luôn: “Em học ở tầng một phía Tây, anh ở tầng hai phía Đông, em đặt báo thức rồi chứ? Từ đây đến trường mất bao lâu? Trong nhà có đồ ăn sáng không?”

Anh nói oang oang một đống, tấm lưng căng cứng của Nhan Nghiên dần thả lỏng.

Ừm, anh đến để ngủ thật mà.

Chẳng mấy chốc, Nhan Nghiên đã tắt đèn rồi chui vào ổ chăn.

Nơi này của cô chỉ có một chiếc gối, bây giờ Giang Vãn Trừng đang gối đầu lên con gấu Tarepanda mà cô yêu thích nhất, đêm nào cô cũng phải ôm nó để ngủ.

“Trừng Tử.”

“Sao?”

“Ngày nào em cũng phải ôm gấu để ngủ.” Nhan Nghiên nói khẽ.

Giường không lớn, thật ra khi hai người nằm cạnh nhau, ở giữa không còn kẽ hở nào cả. Nhan Nghiên có thể cảm nhận được độ nóng không ngừng truyền tới từ cánh tay anh, còn nóng hơn, ấm áp hơn cả nhiệt độ cơ thể cô.

“Gấu?” Bỗng nhiên Giang Vãn Trừng ngồi dậy: “Ở đâu? Anh lấy cho em.”

Nhan Nghiên nhắm mắt lại, tức đến mức hơi thở đã nặng nề hơn khá nhiều: “Con gấu dưới đầu anh ấy.”

Cô xoay người nằm nghiêng, quay mặt về phía Giang Vãn Trừng.

Con gấu Tarepanda kia đã bị anh gối lên đến nỗi xẹp lép, Nhan Nghiên đau lòng chọc chọc vào nó.

“Ờ, anh không cần gối cũng được.” Giang Vãn Trừng không hề do dự gì mà cầm lấy con gấu nhét vào lòng cô: “Trả cho em này.”

Nhan Nghiên bị anh chọc giận đến nỗi phải bật cười, đường cong khóe miệng cứng nhắc, nắm đấm cũng cứng theo luôn.

Cô kéo con gấu vào lòng mình bằng một tay, xoay người đưa lưng về phía anh: “Ngủ đi.”

“Được.” Giang Vãn Trừng lại nằm xuống.

Nửa đêm, Nhan Nghiên bỗng bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Trong mơ, cô quay về thời trung học, buổi trưa đang nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi, nhưng cô ngủ chưa được bao lâu thì bạn cùng bàn đã điên cuồng đẩy cô, cứ đẩy cánh tay cô mãi, nóng lòng muốn đẩy cô xuống khỏi bàn…

Nhan Nghiên ở trong mơ tức đến mức đứng bật dậy, đang chuẩn bị chất vấn bạn cùng bạn thì đột nhiên phát hiện ra bạn cùng bàn là Giang Vãn Trừng, bao lời oán trách đều bị nuốt ngược lại vào bụng ngay, cô đã định nhịn rồi nhưng Giang Vãn Trừng vẫn cứ đẩy cô mãi.

Ở trong mơ cô rất tức giận, sau đó thì Nhan Nghiên cũng tỉnh giấc.

Cô cảm nhận được người nọ đang dán sát vào lưng mình, lại nhìn vào vị trí của mình, cuối cùng cũng hiểu rõ giấc mơ đó từ đâu mà ra.

Trước khi ngủ, Nhan Nghiên nằm trên gối. Nhưng bây giờ thì đầu của cô không còn nằm trên gối nữa.

Nhan Nghiên trở mình, nhìn chằm chằm kẻ đầu sỏ kia.

Hai người cách nhau rất gần, Giang Vãn Trừng đã chen chúc đẩy cô đến mép giường, thứ ngăn cách giữa bọn họ là một chú gấu Tarepanda, cho nên, giường đã chật chội mà nay lại còn chật chội hơn.

Nhan Nghiên đẩy anh: “Này.”

Đẩy không được, Nhan Nghiên bèn nhéo mặt anh.

Giang Vãn Trừng mơ màng mở mắt ra: “Sao vậy?”

“Anh nói thử xem?” Nhan Nghiên ra hiệu cho anh nhìn không gian phía sau mình: “Em sắp rơi luôn rồi.”

Giang Vãn Trừng phản ứng chậm mất hai giây, sau đó lùi lại.

Nhan Nghiên vừa chạm đầu vào gối của mình thì bỗng nhiên eo cô bị anh kéo qua.

“Ôm thì sẽ không rơi nữa.” Giọng mũi của Giang Vãn Trừng rất nặng, giờ phút này, anh đang từ từ nhắm mắt lại, trông dáng vẻ cực kỳ buồn ngủ.

Mấy giây sau anh lại mở mắt ra. Anh nhìn con gấu gây nên sự bất tiện kia, giọng anh trầm trầm, anh hỏi cô rằng: “Ôm anh được không?”

“Được.” Giọng nói của Nhan Nghiên cực kỳ nhỏ: “Vốn dĩ em muốn ôm anh mà anh cứ nhất quyết phải đưa gấu cho em…”

“Gì cơ?” Giang Vãn Trừng không nghe rõ cô đang lầm bầm gì.

“Không có gì.” Nhan Nghiên lại đưa con gấu cho anh gối đầu, sau đó, hai tay cô ôm lấy cánh tay Giang Vãn Trừng: “Ngủ đi.”

Cả đêm ngon giấc, ngày hôm sau, hai người cùng bị đồng hồ đánh thức, gần như mở mắt ra cùng lúc.

Nhan Nghiên nhìn khuôn mặt Giang Vãn Trừng, bỗng nhiên cô cười cười.

“Sao vậy?” Giang Vãn Trừng cũng cười theo cô.

“Sáng sớm vừa mở mắt ra là đã có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai như vậy, quả thật là thiên đường của người cuồng nhan sắc mà.” Cô không muốn bị ánh nắng và giấc mơ đánh thức đâu, cô chỉ hy vọng rằng, sau này, mỗi sáng cô đều sẽ được Giang Vãn Trừng đánh thức.

Nhan Nghiên ngồi dậy khỏi giường, lấy quần áo đi vào trong thay đồ rửa mặt.

Giang Vãn Trừng vẫn ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn cách bài trí của căn phòng, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Nhan Nghiên.

Thiên đường của người cuồng nhan sắc?

Anh lập tức mở điện thoại ra, bổ sung thêm cho mình một chương trình trong ngày… làm thẻ tập gym.

Muốn khiến bạn gái thích mình hơn, vậy thì phải bắt đầu từ việc khiến cho bản thân trở nên đẹp hơn.



Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Giang Vãn Trừng và Nhan Nghiên đi máy bay đến bờ biển.

Bọn họ đã lên kế hoạch đi du lịch hai người từ rất lâu, cuối cùng vẫn chọn thành phố H ấm áp, trong vòng nửa tháng, đi đến đó từ khi bắt đầu nghỉ đông, trở về trước khi qua năm mới.

Thẩm Tri Hành có một căn biệt thự view biển ở thành phố H, chuyến này bọn họ sẽ ở nơi đó.

“Anh rể của anh cũng có một căn biệt thự ở cùng chỗ đó.” Hôm qua Giang Vãn Trừng về nhà ăn cơm với gia đình mới nghe thấy Văn Thiệu nhắc đến chuyện này.

“Cậu nhỏ của em nói cho em biết, nhưng cậu nói của cậu lớn hơn.”

“Vì sao cái gì hai người họ cũng muốn so sánh với nhau vậy nhỉ?”

So đo xem vai vế của ai lớn hơn còn chưa tính, bây giờ còn so sánh cả nhà cửa nữa chứ.

Nhan Nghiên nhún vai: “Có phải anh đã quên mất chuyện anh và Điền Nghi Niên so xem tay ai to hơn rồi không? Tám lạng nửa cân thôi, anh đừng nói bọn họ nữa.”

Quản gia đón bọn họ đến cổng biệt thự, ở đây Thẩm Tri Hành còn có một chiếc xe, tiện cho bọn họ đi ra ngoài thường ngày.

Phòng ngủ chính ở tầng ba là của Thẩm Tri Hành và Tô Ý Tiễn nên Nhan Nghiên chọn căn phòng hướng biển ở tầng hai.

Giang Vãn Trừng vừa vào phòng là cởi áo sơ mi tay ngắn ra ngay, chỉ mặc chiếc áo ba lỗ đi dạo trong phòng. Gần đây anh luyện tập không tồi, đường cong cơ bắp nhàn nhạt trông rất đẹp mắt.

Anh mặc quần áo xong bước ra thì nhìn thấy Nhan Nghiên đã thay sang một chiếc váy hai dây màu sáng chuẩn bị đi ra ngoài.

Đến bên bờ biển, Nhan Nghiên “bổ túc” một khóa kỹ xảo chụp ảnh cho Giang Vãn Trừng, khoá học kéo dài cả buổi chiều, cuối cùng cũng chụp được mấy tấm ảnh đẹp.

Buổi tối, sau khi về nhà, Nhan Nghiên tắm rửa xong rồi ngồi trên xích đu ngoài sân thượng hóng gió.

Nghe thấy tiếng Giang Vãn Trừng đi ra khỏi phòng tắm, cô duỗi một tay ra khỏi xích đu, lắc lư mấy cái là đã bị anh nắm lấy.

Giang Vãn Trừng cầm tay cô ngồi xuống: “Sao thế?”

Nhan Nghiên gác chân lên đùi anh, hai tay ôm cổ anh: “Gọi anh đó.”

Cô lười lên tiếng gọi anh, dù sao thì, Giang Vãn Trừng vừa thấy cô có bất cứ hành động nào thì anh đều sẽ chủ động đến gần cô mà.

“Sau này anh có dự định gì?”

“Bảo vệ nghiên cứu, anh rất có hứng thú với đề tài hiện giờ của phòng thí nghiệm, chuẩn bị tiếp tục theo đuổi.”

Bọn họ chưa từng nói chuyện một cách cẩn thận với nhau về những vấn đề liên quan đến tương lai, nhưng chắc là suy nghĩ của hai người không khác nhau lắm, đều không muốn rời khỏi Giang Thành.

Nhan Nghiên gật đầu, không khác với điều cô tưởng tượng lắm.

“Nhưng em không hỏi chuyện này.” Cô xích lại gần tai Giang Vãn Trừng, nói khẽ: “Em đang nói đến đêm nay cơ.”

Tai Giang Vãn Trừng đỏ lên ngay, nhưng anh vẫn bình tĩnh mà nhìn bãi biển ở nơi xa, hơi thở cứ nặng nề hơn khiến anh không sao bình tĩnh lại được, bèn dứt khoát nghiêng đầu nhìn Nhan Nghiên.

Gò má cô hơi hơi hồng lên, thấy Giang Vãn Trừng nhìn qua, Nhan Nghiên chủ động ôm cổ anh, hôn vào yết hầu đang di chuyển lên xuống của anh: “Anh có muốn… nếm trái cấm với em không?”

Giang Vãn Trừng như ngừng thở, bàn tay đang đặt trên mắt cá chân Nhan Nghiên của anh không ngừng vuốt ve.

Giờ phút này, cô đang ngồi trên đùi mình, việc cô muốn hay không muốn, tất nhiên là không cần Giang Vãn Trừng phải nói thêm gì nữa.

Qua một lúc lâu sau, Giang Vãn Trừng xác định lại thời gian với cô một lần nữa: “Đêm nay hả?”

Nhan Nghiên gật đầu, dang hai tay ra hiệu cho anh ôm mình vào phòng: “Vâng, đêm nay.”

Giang Vãn Trừng nghe vậy thì lập tức ôm cô dậy, sau đó dùng một tay mở cửa ban công ra rồi vào phòng. Tầng hai của biệt thự có một phòng chứa đồ, Giang Vãn Trừng ôm cô đi qua đó, lấy hai hộp đồ rồi lại đi ra ngoài.

Nhan Nghiên nằm trên giường, trông thấy anh chậm rãi cởi dây buộc của quần, cô cười đứng dậy nói muốn giúp, sau đó cố ý thắt một nút chết cho anh.

“Chậc.” Giang Vãn Trừng dứt khoát không cố chấp với chiếc quần đó nữa, anh di chuyển ánh nhìn lên người Nhan Nghiên, sau đó hôn cô.

Không biết đã qua bao lâu, anh đứng bên người, kéo cái tay của người nào đó đang ý loạn tình mê, để cô tự tay cởi cái nút chết do cô thắt.

“Xem như là em đã biết vì sao trong tiểu thuyết toàn viết về quần tây và thắt lưng rồi.” Nhan Nghiên cởi nút thắt đến nỗi tay đã mỏi nhừ, nằm lì trên giường ăn vạ không muốn động đậy nữa.

“Tổng tài bá đạo như tên đã lên dây, không bắn không được, lại bỗng dưng phát hiện ra có một nút thắt chết không cởi được…” Nhan Nghiên vừa thở dài vừa lắc đầu: “Cảm giác động lòng cũng biến mất luôn.”

“Có thể cắt đi mà.” Giang Vãn Trừng nhắc nhở cô.

“Đúng vậy, vậy sao vừa rồi anh không nói?” Hại cô phí sức một hồi lâu, còn chưa bắt đầu mà đã thấy mệt rồi.

Giang Vãn Trừng suy nghĩ một chút: “Anh không muốn lãng phí một chiếc quần.”

Nhan Nghiên: “…”

Anh tiết kiệm, anh ghê gớm.

Hai người đều yêu đương lần đầu, mặc dù Nhan Nghiên tự nhận mình có kiến thức lý thuyết phong phú, nhưng dù sao thì cô cũng là lính mới, thực hành rất trúc trắc.

Từ nhỏ đến lớn cô luôn là một người yếu ớt, không chịu đựng được bất kỳ đau đớn nào, cứ hễ tủi thân là bắt đầu rơi nước mắt. Nhưng cô lại có tính cách “có chết cũng không nhận thua”, một khi bắt đầu là không cho anh dừng lại.

Giày vò cả một đêm, ga giường và gối đều ướt đẫm bởi những giọt nước mắt của cô.

Sau nửa đêm, tiếng sóng biển càng lúc càng lớn, tiếng bọt nước va vào đá ngầm cứ văng vẳng bên tai mãi không dứt, cho đến trước lúc hừng đông mới tạm lắng lại.

Ngày hôm sau, toàn bộ hành trình bị Nhan Nghiên đơn phương hủy bỏ, cô cứ nằm trên giường không muốn xuống.

Khi Giang Vãn Trừng dọn phòng, cô nằm, khi Giang Vãn Trừng đi lấy đồ ăn gọi ngoài, cô đang nằm, khi Giang Vãn Trừng vào phòng gọi cô ăn cơm, cô vẫn còn đang nằm.

“Em muốn ăn ở trên giường hay là ra ngoài ăn?” Giang Vãn Trừng phủ tay lên bên hông cô, sau đó ôm cô ngồi dậy qua lớp chăn mỏng.

Nhan Nghiên cũng lười quan tâm mái tóc rối bời trên đầu mình, cô thuận thế nghiêng người một cái, dựa vào vai Giang Vãn Trừng: “Ra ngoài ăn, anh ôm em.”

“Được.” Giang Vãn Trừng ôm cô đi ra ngoài một cách dễ dàng.

Anh đặt Nhan Nghiên xuống trước bàn ăn, vừa muốn ngồi ở đối diện cô thì bị cô nắm lấy cổ tay.

“Ngồi cạnh em.” Nhan Nghiên kéo cái ghế bên cạnh tới, gần sát với ghế của cô.

Giang Vãn Trừng ngồi xuống xong thì lại biến thành đệm dựa thịt người của cô. Cô héo rũ ôm eo anh, ăn miếng hải sản anh đút tới miệng.

“Em đang làm nũng à?” Giang Vãn Trừng cảm thấy hôm nay cô khác thường, ít nói, thích quấn quýt.

Nhan Nghiên gật đầu, đôi mắt đỏ hồng nhìn anh.

“Em có chuyện gì muốn xin anh à?” Giang Vãn Trừng nhớ, lần gần đây nhất anh được nhìn thấy biểu cảm này của cô là khi cô muốn mình hỗ trợ làm bài tập.

Nhan Nghiên lại gật đầu, bây giờ lại dán sát vào anh thêm một chút nữa, gò má mềm mại dựa vào đầu vai anh, còn cọ cọ nữa chứ.

Gần như Giang Vãn Trừng không thể chống đỡ được trước dáng vẻ này của cô: “Em nói đi.”

“Đêm nay, đêm nay có thể…”

Đôi mắt Giang Vãn Trừng ánh lên chút kinh ngạc: “Đêm nay làm nữa hả? Không phải em khó chịu sao?”

Nhan Nghiên biến sắc, cuống quýt lắc đầu như trống bỏi: “Đêm nay có thể đừng, đừng…”

“Ồ…” Giang Vãn Trừng cười một tiếng, sau đó đưa mặt đến gần cô: “Nhan Nghiên.”

“Vâng?”

“Sau này, khi nói chuyện này thì không thể ôm anh nói đâu.” Giang Vãn Trừng che phủ bên tai cô, nói khẽ: “Thế thì anh sẽ hiểu thành ý ngược lại đó.”

Nhan Nghiên chớp mắt, khuôn mặt đầy vẻ vô tội: “Em biết mà.”

“Em biết?”

“Vâng.” Nhan Nghiên ngửa đầu cọ vào môi anh, trong mắt mang theo vẻ ranh mãnh: “Em cố ý đó.”

Giang Vãn Trừng: Rốt cuộc là cô đã học thói xấu theo tiểu thuyết vớ vẩn gì vậy QvQ



Mấy năm sau, vào ngày Nhan Nghiên tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cô đã đăng ký kết hôn với Giang Vãn Trừng.

Hôn lễ được quyết định sẽ tổ chức vào năm sau, gia đình hai bên có một buổi họp mặt nhỏ vào ngày hai người đăng ký.

Mặc dù là đăng ký kết hôn, nhưng Nhan Nghiên vẫn thay sang một chiếc váy sa màu trắng cho phù hợp với bầu không khí. Kiểu dáng không quá long trọng, trên váy sa bồng bềnh đính hạt ngọc trai trang trí.

Giang Vãn Trừng vẫn đang học tiến sĩ, buổi chiều đã xin phòng thí nghiệm cho nghỉ. Khi đến sân vận động chụp ảnh tốt nghiệp với Nhan Nghiên, anh đã tùy ý mặc áo thun bên trong đồ thí nghiệm, quần áo mặc khi đi đăng ký kết hôn vẫn là do Nhan Nghiên dẫn anh đến cửa hàng mua.

Hai nhân vật chính là những người đến nhà hàng cuối cùng, bọn họ vừa bước vào phòng là đã bị người nhà vây quanh ngay.

“Nhanh nhanh nhanh, cho mẹ xem giấy chứng nhận đi.”

“Trừng Tử, hai đứa chụp ảnh ở chỗ ông chú bên cạnh hả? Cái ông chú cười rộ lên rất vui vẻ ấy.” Giang Vãn Ninh chỉ cho bọn họ nơi mà năm đó cô và Văn Thiệu đã chụp ảnh kết hôn. Giờ phút này, cô mở sổ hồng ra xem, thầm nghĩ, kỹ thuật của ông chú chụp ảnh càng ngày càng tiến bộ, chụp em trai cô trông vô cùng thuận mắt.

“Con rể ngoan, Trừng Tử, tới đây.” Mẹ của Nhan Nghiên giơ điện thoại lên, gọi Giang Vãn Trừng đi qua.

“Nào, chào hỏi mấy dì của con đi!” Tối nay bà vắng mặt không tham gia tụ họp với mấy chị em già, thế là bà đã trở phát trực tiếp để bọn họ thấy con rể của mình.

Giang Vãn Trừng lúng túng chào hỏi m các dì, Nhan Nghiên đã chuồn đi từ lâu, chạy đến bên cạnh Tu Tu ăn chực đồ ăn vặt của con bé.

“Tu Tu, Khôi Khôi đâu?” Nhan Nghiên ăn hai miếng bánh kem ngôi sao, đột nhiên phát hiện ra trong phòng thiếu một đứa trẻ.

“Khôi Khôi ở dưới lầu ngắm cá ạ.”

Trong sảnh dưới lầu có một hồ cá nhiệt đới, các bạn nhỏ đến đây đều thích đi ngắm cá.

“Ồ, vậy sao cháu không đi xem cá?” Nhan Nghiên chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tu Tu: “Cháu không thích cá hả?”

Tu Tu nắm lấy tay cô, cái miệng nhỏ hôn bẹp một cái lên mu bàn tay của cô, nói một cách ngọt ngào: “Tu Tu thích cá, nhưng mà Tu Tu thích mợ hơn, mợ nhỏ đẹp hơn cá!”

Thẩm Tri Hành đi vào sau khi xử lý công việc ở bên cạnh xong, lúc vào thì nhìn thấy cục bột nhỏ nhà Văn Thiệu gọi cháu gái của mình là “mợ nhỏ”.

Anh ta đi qua rồi ngồi xổm bên cạnh: “Tu Tu.”

“Bác Thẩm!” Tu Tu nhào vào lòng anh ta: “Lâu lắm rồi Tu Tu không gặp bác Thẩm đó.”

“Bố cháu đâu?” Thẩm Tri Hành sờ lên bím tóc sừng dê của cô bé: “Gọi bố cháu tới đây đi.”

Tu Tu chỉ vào Văn Thiệu đang nói chuyện với ông ngoại ở cách đó không xa, căng họng lên mà gọi: “Bố ơi, bố, bác Thẩm gọi bố này!”

Văn Thiệu đi tới, lúc nhìn thấy nụ cười dịu dàng hòa nhã của Thẩm Tri Hành thì còn cảm thấy hơi khiếp sợ.

“Anh có việc gì à?”

“Có chứ.” Thẩm Tri Hành ôm Tu Tu ngồi trên ghế sô pha: “Con gái của anh gọi cháu gái của tôi là mợ nhỏ, mà con bé lại gọi tôi là bác, có phải không đúng cho lắm phải không?”

Văn Thiệu lạnh nhạt nhìn anh ta, cũng biết anh ta đang muốn nói gì, hoàn toàn không có ý định tiếp chuyện.

Thẩm Tri Hành không nhanh không chậm mà lên tiếng tiếp: “Bây giờ anh ngang hàng với cháu gái của tôi đó Tiểu Văn à.”

Tu Tu nhìn Thẩm Tri Hành, lại nhìn sang bố của mình, sau đó hỏi: “Vậy sau này cháu gọi là gì vậy bác?”

Là người bạn nhỏ vừa ra đời đã bị người ta gọi là “cô”, Tu Tu đã có nhận biết sâu sắc về vai vế hỗn loạn trong nhà mình.

Cô bé sẽ không cố gắng làm rõ nó, bởi vì không có cách nào có thể làm rõ được, đó là quan hệ mà dù đã học được bài ca về vai vế thì vẫn không hiểu được. Mẹ nói cô bé chỉ cần nhớ kỹ là được, nếu không nhớ thì cứ gọi lung tung thôi, dù sao, chỉ cần cô bé gọi ngọt ngào một chút thì người lớn sẽ không giận đâu.

“Gọi là… ông cậu?” Thẩm Tri Hành cầm bàn tay nhỏ của Tu Tu: “Cháu gọi nghe xem nào.”

“Ông cậu.” Tu Tu gọi rất lanh lảnh, thấy Thẩm Tri Hành cười, cô bé lại gọi lớn tiếng hơn: “Ông cậu!”

Sau đó, chưa cần Thẩm Tri Hành phải mở miệng, Tu Tu đã chỉ về phía bố cô bé mà nói: “Bố ơi, con biết rồi, bố phải gọi là cậu đó!”

Văn Thiệu: …

Áo bông nhỏ bị hở thì phải làm sao đây?

“Được rồi, bố cháu không muốn gọi thì thôi, bố ngại đó.”

Tu Tu nhíu mày, sau đó xuống khỏi người Thẩm Tri Hành. Cô bé hơi nghiêm túc mà kéo tay Văn Thiệu đi qua: “Bố ơi, ông nội từng nói là phải biết lễ phép.”

Văn Thiệu nhìn biểu cảm đắc ý của Thẩm Tri Hành, giận mà không có chỗ phát tiết.

Ánh mắt muốn chém người cũng không giấu được nữa.

Văn Thiệu nhìn Thẩm Tri Hành chằm chằm chưa bao lâu thì Tu Tu đã phát hiện ra, dường như bố cô bé không thích người cậu này.

“Bố ơi, nếu bố thật sự không muốn gọi thì thôi,” Cô bé có chút khó xử mà nhìn sang Thẩm Tri Hành: “Ông cậu ơi, mẹ nói chúng ta không thể ép người khác làm việc người ta không muốn được.”

Thẩm Tri Hành gật đầu: “Đúng vậy, mẹ cháu nói đúng.”

“Thẩm Tri Hành.” Văn Thiệu bỗng gọi anh ta: “Hạng mục mà hôm qua Phó tổng giám đốc của các anh lấy được ấy, tôi cảm thấy…”

Thẩm Tri Hành phản ứng chậm mất mấy giây, anh ta đã quên mất chuyện hạng mục đó.

Anh ta đứng dậy vỗ vỗ vai Văn Thiệu: “Ngày mai tôi sẽ đích thân đi đàm phán với anh, đều là anh em trong nhà cả mà.”

“Vậy à? Anh không phải là cậu của em vợ tôi sao? Tôi không dám đáp lại một tiếng anh em này của Tổng giám đốc Thẩm đâu.”

“Khách sáo rồi, sau này, vai vế trong nhà sẽ do anh nói.”

Thẩm Tri Hành thấy vẻ mặt mờ mịt của Tu Tu thì vô cùng kiên nhẫn mà giải thích cho cô nhóc nghe: “Tu Tu, cái này gọi là đại trượng phu biết co biết duỗi, cháu lớn lên thì sẽ hiểu được thôi.”

“Ồ, nhưng mẹ nói như vậy gọi là chân chó.”

Thẩm Tri Hành: …

Nhan Nghiên ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười.

Cuối cùng thì Giang Vãn Trừng cũng đã được mẹ vợ thả đi, anh vừa đến đã nhìn thấy Nhan Nghiên đang cười, đi qua hỏi cô: “Đang nói chuyện gì đó?”

Nhan Nghiên chỉ vào Văn Thiệu và Thẩm Tri Hành, ý cười hãy còn đó mà chưa giảm đi: “Ồ, anh rể và anh hai đang nói chuyện đó.”

Giang Vãn Trừng sửng sốt: “Anh hai?”

Anh hai ở đâu ra?

Văn Thiệu chỉ vào Thẩm Tri Hành đang mang sắc mặt khó coi bên cạnh: “Gọi là anh hai.”

Giang Vãn Trừng không hề do dự, anh rể của anh nói gì cũng đúng hết.

“Anh hai ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.