Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 157: Nếm thử mà thôi



Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Dịch Thô Bạch Ngọc Sách Chấm Cơm

Bởi vì trong núi có mây mù nên nơi này mới được đặt tên là Vân Sơn. Vào thời điểm thích hợp trong ngày, sương mù ngập tràn Vân Sơn, nhất là những lúc đứng ở một vài đỉnh núi thật cao, nhìn sương mù xung quanh như thấy biển, phong cảnh đẹp không sao tả xiết.

Nơi nổi tiếng nhất trong núi là đỉnh Quan Vụ của Vân Sơn, nhưng thật ra đỉnh Yên Hà của Vân Sơn Quan cũng không tệ, chỉ là vị trí ở bên ngoài hơi xấu, cho nên những người muốn lên núi ngắm sương mù chắc chắn sẽ không chọn nơi này.

Hơn nữa, dù sao trên Vân Sơn cũng có dã thú, tuy không có ai đồn đại rằng nơi này có cọp dữ, nhưng trên thực tế vẫn có một số loài nguy hiểm như lang sói hay là hổ báo đấy.

Nghề trồng lúa ở Tịnh Châu đủ để nuôi sống người dân cả vùng, nên quả thực có rất ít người liều mạng, bất chấp nguy hiểm lên núi kiếm ăn. Cho nên, nếu đặt Vân Sơn ở Kê Châu thì đây cũng không phải nơi thâm sâu gì, nhưng lại mang đến cảm giác hoang vu, vắng bóng người.

Lúc Thanh Tùng Đạo Nhân, Tề Văn và Kế Duyên đến thị trấn thì sắc trời vẫn còn sớm. Chẳng qua, ba người lên núi không sử dụng bất kỳ loại pháp thuật thần thông nào, vì vậy dù không tính quãng đường lên núi, thì đi đến chân núi cũng dài đằng đẵng hơn hai mươi dặm.

Dù hai người Tề Tuyên và Tề Văn chưa từng chính thức luyện võ, nhưng quanh năm luyện Đạo gia rèn thân pháp, khá giống với Bát Đoạn Cẩm (*) mà hắn biết ở kiếp trước, có tác dụng làm cho thân thể khỏe mạnh. Vì vậy, sức lực của hai người cũng không tệ, lên núi cũng không tốn quá nhiều thời gian.

Bát Đoạn Cẩm: một bài tập khí công ở Trung Quốc

Trên đường đi, bọn họ kể chuyện trên trời dưới đất, từ việc tới Kê Châu gặp thần y Tần Tử Chu, tới việc Thanh Tùng Đạo Nhân dưỡng bệnh trong bao lâu, lại trở về Tịnh Châu như thế nào.

Lúc lên núi, mặt trời đã ngả về tây. Trong tay Kế Duyên xách miếng thịt và một con cá lớn. Một đường lên núi Vân Sơn, hắn cũng hay nói đùa với hai thầy trò.

"Thường các ngươi trở về lúc nào, từ huyện Đông Nhạc đến đây xa như vậy, các ngươi không đến mức ngồi tới khi trời tối đấy chứ?"

Cả đoạn đường này, ba người đi bộ cùng nhau, hơn nữa, tính tình Kế Duyên cũng hiền hòa, nên hai thầy trò nói chuyện cũng không còn quá câu nệ như lúc trước. Nghe thấy Kế Duyên nói vậy, ngay lập tức Tề Văn bắt đầu than phiền.

"Kế tiên sinh, ngài nói đúng điểm quan trọng rồi đấy ạ. Có đôi khi con và sư phụ về đạo quán, còn chưa lên núi thì trời đã tối rồi. Ngài nhìn bên trong sọt của con có hai thanh đao bổ củi dùng để đề phòng dã thú đấy ạ!"

Kế Duyên chưa bao giờ lộ ra Tiên thuật diệu pháp gì trước mặt hai người. Thật ra, trong lòng Tề Văn, Kế tiên sinh càng giống một đại tiên sinh nhã nhặn có võ công cao cường và tâm địa tốt hơn.

Nhưng Thanh Tùng Đạo Nhân lại khác, trong lòng y khẳng định Kế Duyên không phải phàm nhân. Nghe thấy đồ đệ quở trách mình trước mặt Kế tiên sinh, y cũng rất xấu hổ.

"Chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng mới như vậy. Mọi khi chúng ta trở về, trời vẫn chưa tối đâu. Vả lại, bây giờ dăm bữa nửa tháng ta mới bày quầy hàng, có đôi khi đi loanh quanh mấy thôn xóm, còn đa số thời gian vẫn tu hành ở trong núi đấy."

"A, tu hành sao? Ta cũng có chút tò mò, không biết đạo sĩ các ngươi tu hành như thế nào nhỉ?"

Quả thực hắn hỏi câu này cũng do hiếu kỳ. Với kiến thức giang hồ mà hắn biết thì bản thân đạo quán giống như một môn phái trong chốn võ lâm, tu hành nhiều ít cũng liên quan đến quá trình luyện võ. Thoạt nhìn Vân Sơn Quan giống như một đạo quán cá ướp muối (*), hai đạo sĩ bình thường tu cái gì đây, không đến mức chỉ có xem bói chứ?

(*) cá ướp muối: phép ẩn dụ của người không muốn làm gì, không có tham vọng

"Tu đạo, tất nhiên là muốn đắc đạo thành tiên rồi... Ách..."

Thanh Tùng Đạo Nhân nói đến đây đột nhiên dừng lại, vô thức nhìn sang Kế Duyên đang lên núi cùng bọn họ. Tuy rằng mấy năm qua, y chưa từng thấy vị Kế tiên sinh này thi triển ra thủ đoạn thần tiên nào, nhưng y vô cùng tin tưởng rằng người này chính là thần tiên.

Ở trước mặt thần tiên lại nói tới tu tiên, y cảm thấy mình như đang múa rìu qua mắt thợ vậy.

"Ha ha... ý tưởng đắc đạo thành tiên cũng rất hay, nói tiếp đi."

Ngược lại, Kế Duyên cười cười không để ý. Dưới góc nhìn của hắn, Kế Duyên không xem bản thân là thần tiên thật sự, chỉ là một người tu tiên mà thôi. Phần lớn những tiên phủ, tiên môn, tiên sơn, tiên đảo cũng như thế.

Thanh Tùng Đạo Nhân lại nói chuyện cẩn thận hơn một chút, nghĩ đi nghĩ lại một phen mới nói tiếp.

"Thật ra đạo sĩ tu hành, sở tu chỉ là giữ tâm thanh tịnh, trong núi không cung phụng thần linh, cũng không cầu tiền tài. Cả đời đạo sĩ chúng ta kính trọng và kinh sợ Chu Thiên Tinh Đấu thiên địa vạn vật. Cái gọi là thể xác và tinh thần thanh tĩnh hoà vào tự nhiên, liền có thể đạt thành cân bằng với thiên địa vạn vật, đã là nơi an tâm tĩnh lòng của ta rồi.”

Bước chân Kế Duyên chậm lại, cẩn thận suy nghĩ về lời này của Thanh Tùng Đạo Nhân. Hai đạo sĩ cũng liền vô thức bước chậm theo. Trong lòng Thanh Tùng Đạo Nhân có chút lo lắng không yên, cho là mình có phải đã nói sai gì đó hay không.

"Vừa rồi ta có chút thất thần, cẩn thận tưởng tượng, rất nhiều người tu tiên mong cầu điều này điều kia, thậm chí một vài người cũng không như lý giải của ngươi. Thanh Tùng đạo trưởng nói rất hay. Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên."

Kế Duyên nói hai câu, lại lần nữa tăng tốc, mà hai thầy trò Thanh Tùng Đạo Nhân liền vội vàng đuổi theo.

Trong miệng Thanh Tùng đạo trưởng không ngừng lẩm bẩm: "Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên..."

...

Ở Vân Sơn Quan, Thanh Tùng Đạo Nhân dường như dùng hết tất cả vốn liếng của bản thân để chuẩn bị bữa ăn tối. Thịt mua ở huyện, rau củ sau vườn, củi thì lên núi nhặt được, còn khả năng nấu ăn chính là y luyện tập từ ngày này qua tháng nọ.

Tổng cộng có năm món ăn, một món canh cá, nhìn sơ qua cũng không tệ, lúc ăn thì hương vị không bằng tiệc rượu nhà Long Quân, nhưng cũng mới lạ, ngon miệng.

Kế Duyên không khách sáo với hai người, hai đạo sĩ cũng không còn dè dặt nữa. Trên bàn bát tiên ở trong phòng bếp của đạo quán, ba người ăn uống thỏa thuê, ăn từ khi trời còn sáng đến lúc phải thắp đèn vẫn chưa xong.

Chờ Thanh Tùng Đạo Nhân ăn được kha khá, Kế Duyên mới thần thần bí bí nhấc bọc đựng y phục của mình lên, lấy ra một bầu rượu.

"Đến đây, đến đây, đạo trưởng đừng ăn vội, nhìn xem đây là cái gì nào! Ừ, Tề Văn con cứ ăn đi!"

"A..."

Vốn dĩ thấy sư phụ và Kế tiên sinh buông đũa, Tề Văn cũng học theo, lúc này nghe Kế tiên sinh nói vậy, cậu lại bắt đầu ăn. Tề Văn chan canh cá vào chén cơm, ánh mắt giống như sư phụ Tề Tuyên đều tập trung vào vật trên tay Kế Duyên.

Thanh Tùng Đạo Nhân nhìn kỹ thì thấy bình sứ này có phần đáy thô to, trên miệng nhỏ hẹp, ở đỉnh còn dùng một cái nút bọc vải đỏ nhét kín lại.

"Kế tiên sinh, đó là một bình rượu sao?"

"Ha ha ha.... Đó là bình rượu đựng rượu, nhưng điểm quan trọng không phải cái bình này, mà là rượu ở trong bình."

Tề Văn đang dùng đũa gắp cá trong chén cũng sững sốt hỏi một câu.

"Rượu này rất quý hay sao ạ?"

Kế Duyên khẽ cười, nhìn Tề Tuyên giống như đang tò mò, lại như đang suy nghĩ điều gì.

"Quý sao? Tên rượu này không được truyền ra ngoài, cũng không nơi nào bán. Trên đời này chỉ có một người ủ được. Người không đủ duyên phận thì càng không thể uống được."

Trong lòng Kế Duyên lập tức nói thêm một câu "phải nói là chỉ có một con rồng biết làm."

"Đương nhiên, rượu này làm ra rất khó khăn, lại nặng độ, nên rất dễ say. Trên tay ta cũng chỉ có mấy chén mà thôi. Tề Văn còn phải đi rửa chén nên đừng uống. Tề Tuyên đạo trưởng, ngươi uống hai chén được chứ?"

Tề Văn tưởng thật, nhưng Thanh Tùng Đạo Nhân lại hiểu rõ một chút, vị Kế tiên sinh này nói gần nói xa nhưng hàm ý trong đó cũng không ít. Y bèn thử thăm dò một câu.

"Kế tiên sinh cũng uống chung nhé?"

Quả nhiên, y thấy Kế Duyên lắc đầu cười.

"Ta không uống. Đây là ta đặc biệt mang tới cho đạo trưởng đấy, đừng từ chối!"

Ở Vân Sơn Quan, Kế Duyên cũng không cần duy trì Chướng Nhãn Pháp nữa. Một đôi mắt màu xám trắng lộ rõ, giờ phút này đang nhìn về phía Thanh Tùng Đạo Nhân, khiến cho y không thể nói câu từ chối. Y cũng mơ hồ có suy đoán của mình.

Mà lúc này, Kế Duyên đã tới gần bếp lò lấy một cái chén, sau đó lại ngồi xuống trước bàn. Dù sao hắn cũng đang giúp Thanh Tùng Đạo Nhân kéo dài tính mạng, không phải thực sự uống rượu nên một ngụm này chắc chắn phải uống hết mới thôi.

Lúc hắn mở nắp bình rượu, ngón tay lau miệng bình hai vòng một cách khó hiểu, sau đó mới kéo nắp ra.

Kế Duyên nghiêng bình rót rượu vào chén. Rượu này rõ ràng có màu xanh đậm, một cỗ hương rượu thanh mát nhẹ nhàng phiêu đãng thoát ra ngoài.

"Ha ha ha... Đến đây, đến đây, Thanh Tùng đạo trưởng nếm thử rượu này đi. Bằng hữu của ta lớn tuổi rồi, tay nghề ủ rượu này có thể nói là khá hơn tay nghề nấu nướng của ngươi đấy!"

Thanh Tùng Đạo Nhân nhìn Kế Duyên, rồi lại nhìn chén rượu trước mặt. Phần chất lỏng của rượu đang nhẹ nhàng dao động, thỉnh thoảng phản chiếu ngọn đèn trước bàn. Trong một thoáng hoa mắt, y nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy rượu này có lớp sương mù nhè nhẹ.

"Vậy ta.... liền nghe Kế tiên sinh, nếm thử?"

Lúc Tề Tuyên thử dò hỏi, Tề Văn cũng nói xen vào.

"Sư phụ, không phải người không uống rượu sao?"

"Lời này Tề Văn tiểu đạo trưởng nói sai rồi, cũng không phải để cho Thanh Tùng đạo trưởng uống say, chẳng qua là nếm thử mà thôi. Nếm thử không có chuyện gì đâu, Kế Mỗ vẫn có chừng mực, Thanh Tùng đạo trưởng xin mời!"

"Ài, được!"

Tề Tuyên cẩn thận bưng chén lên, khẽ ngửi mùi rượu, sương mù nhè nhẹ bay vào trong mũi. Y lập tức cảm thấy có chút hốt hoảng. Trong đầu giống như có tiếng sóng, lại giống như tiếng tiên hạc ca múa.

Kế Duyên nhìn y có chút mê man, vội vàng đặt tay vào sau lưng y, một tia pháp lực mang theo một sợi linh khí hòa nhập vào trong cơ thể Tề Tuyên.

"Đừng nghe nữa, uống đi!"

Tề Tuyên thanh tỉnh một chút, nghiêng chén đổ rượu vào trong miệng. Đầu lưỡi lập tức chạm vào phần chất lỏng, mùi vị cũng lan tỏa trong đó, ánh mắt cũng bắt đầu khẽ híp lại.

Chẳng qua, không đợi y kịp bình phẩm, đột nhiên y cảm thấy chén rượu trên tay có một lực lớn truyền đến.

"Ô..."

Tay phải của Kế Duyên trực tiếp cầm lấy cái chén, tay trái vỗ nhẹ sau lưng Tề Tuyên.

"Ừng ực~ Ừng ực~ Ừng ực..."

Hơn một nửa chén rượu đã rót vào miệng Thanh Tùng Đạo Nhân. Y buông chén xuống, quay đầu sững sờ nhìn Kế Duyên. Còn chưa kịp thở ra một hơi, thân thể y lay động một chút rồi nhẹ nhàng gục xuống bàn, phát ra tiếng hít thở đều đều.

Ở bên cạnh, Tề Văn cũng bị động tác này của Kế Duyên dọa sợ, nhìn thế nào cũng cảm thấy vừa rồi Kế tiên sinh ép sư phụ mình uống rượu.

"Ài, rượu này rất dễ say, sư phụ ngươi lại uống quá chậm. Nếu ta không làm như vậy thì y chưa uống hết liền ngã xuống rồi."

Kế Duyên cười sáng lạn, giải thích với Tề Văn một câu.

"Ăn cơm, ăn cơm nào, chúng ta ăn thôi."

"Ách... Vâng..."

Tề Văn cẩn thận nhìn dáng ngủ bình tĩnh của sư phụ mình, một cái rắm cũng không dám thả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.