Kế Duyên và Tề Văn cùng nhau ăn hết tất cả đồ ăn còn dư trên bàn, nhưng chủ yếu là Kế Duyên ăn nhiều hơn, còn Tề Văn chỉ ngồi nhìn.
Tề Văn vừa thu dọn đồ ăn thừa trên bàn với Kế Duyên, vừa hỏi.
"Kế tiên sinh, sư phụ con không sao chứ, ngài cho sư phụ uống rượu gì vậy?"
Cũng may ở nơi này chính là Kế Duyên, Tề Văn mới không cảm thấy lo lắng. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ cậu đã hoài nghi đối phương hạ dược cho sư phụ mình rồi.
Kế Duyên dùng nồi nấu canh tạm thời làm thùng rác, quét tất cả đồ ăn thừa và xương cá vào, cố gắng né tránh đỉnh đầu của Thanh Tùng Đạo Nhân.
"Con giúp ta cầm ngọn đèn lên, ta lau bên này một chút."
"A."
Từng cái chén một được chồng lại với nhau, trên bàn được dọn dẹp sơ qua một lần. Lúc này, Kế Duyên mới nói với Tề Văn đang chuẩn bị đặt chén bát vào trong chậu gỗ.
"Bên trong rượu sư phụ con uống có rất nhiều dược liệu quý hiếm, dược lực mạnh mẽ, rượu cũng nặng, nhưng uống vào lại rất tốt cho thân thể. Chỉ là y uống một lần quá nhiều, nên ước chừng phải ngủ dăm ba ngày đấy."
Uống một lần quá nhiều sao?
Tề Văn rụt cổ một cái. Tuy ngọn đèn trong phòng bếp không quá sáng, nhưng cậu vẫn thấy rõ đấy, không phải lúc nãy Kế tiên sinh ngài rót rượu sao.
Chẳng qua, nghe được câu nói sau của Kế Duyên, Tề Văn lập tức kịp phản ứng.
"Ngủ dăm ba ngày sao? Lâu như vậy ạ?"
"Đúng vậy. Với cá tính của sư phụ con, chắc chắn những năm này bị đánh không ít. Sau khi dược lực trong rượu kia vào trong cơ thể y, một số vết thương cũ gì đó sẽ tốt hơn, thân thể cũng sẽ khỏe mạnh hơn lúc trước."
Lúc trước, Thanh Tùng Đạo Nhân xem quẻ cho hắn suýt mất nửa cái mạng, thật ra chuyện này chỉ có Tề Tuyên và Kế Duyên hiểu rõ. Tuy Tề Văn cũng biết lần đó sư phụ xem tướng số có vấn đề lớn, nhưng cậu vẫn mơ hồ chuyện tuổi thọ của sư phụ mình. Vì vậy, lúc này Kế Duyên cũng chỉ nói đến chuyện thân thể sẽ tốt hơn mà thôi.
Chỉ là Tề Văn đã nghĩ sang một hướng khác, bỗng nhiên vẻ mặt cậu có chút hưng phấn.
"Kế tiên sinh, có phải ngài mang theo thần dược võ lâm gì đó mà mọi người đồn đại hay không, ăn vào có thể làm cho người ta công lực tăng mạnh, hoặc là đả thông kinh mạch gì đó, trở thành cao thủ giang hồ phải không ạ?"
Kế Duyên cũng vui vẻ, chắc hẳn Tề Văn thường hay nghe mấy tiên sinh kể chuyện xưa lắm đây.
"Cũng có chút giống loại kia. Chỉ là sư phụ con không luyện võ nên sẽ không trở thành cao thủ võ lâm được."
Hai người nói chuyện phiếm một lúc đã dọn xong phòng bếp. Cuối cùng, bọn họ mới khiêng Thanh Tùng Đạo Nhân về phòng.
Đừng nhìn vẻ ngoài Thanh Tùng Đạo Nhân có vẻ không mập, nhưng trên thực tế, lúc đỡ y, Kế Duyên cảm thấy rất nặng. Nếu nói là da thịt chắc chắn, ừ, thì cũng có thể xem là chịu đòn được.
Ở trong đạo quán, giường ngủ không phải là loại giường gỗ phổ biến, mà được xây bằng gạch, nhìn qua giống như ở đầu giường có đặt lò sưởi vậy, dù không có chức năng sưởi ấm. Chính giữa giường lót mấy tầng rơm rạ, rồi được phủ lên một lớp chăn nệm. Một cái giường thật dài đủ để cho bốn năm người cùng ngủ. Lúc này, hai thầy trò dùng chung một phòng ngủ.
Trong đạo quán cũng có một gian phòng ngủ khác, cách bài trí cũng không khác lắm, để cho Kế Duyên ngủ tạm.
Sau khi bố trí ổn thỏa cho Thanh Tùng Đạo Nhân, Tề Văn liền dẫn Kế Duyên sang phòng kia. Bởi vì nơi này thường xuyên được lau dọn nên không có chút bụi bặm nào.
Tề Văn vác rơm rạ đến, cùng Kế Duyên trải giường chiếu, sau đó cậu ôm một cái màn che tới.
Dưới núi, người dân chủ yếu nhóm lửa bằng rơm rạ. Tất cả các hộ gia đình ở Tịnh Châu đều có một kho chứa rơm, đủ đốt tới khi được bổ sung thêm vào mùa lúa chín tiếp theo. Mà ở Vân Sơn Quan nhóm lửa bằng củi, còn rơm rạ lại được dùng để lớp lót dưới chăn đệm.
Hai người bận rộn tới lui một hồi, rốt cuộc cũng giúp Kế Duyên, vị khách hiếm có đến thăm đạo quán chuẩn bị xong chỗ nghỉ ngơi.
"Kế tiên sinh, Vân Sơn Quan khá đơn sơ, chỉ có thể để ngài ở tạm."
Tề Văn sửa sang giường chiếu thật tốt, gãi đầu có chút xấu hổ. Điều kiện nơi này khá kém, ít nhất là thua xa gian phòng trong khách điếm mà lúc trước Kế Duyên thuê cho hai thầy trò bọn họ.
"Hắc hắc, không tệ không tệ, ta từng ở những nơi còn tồi tàn hơn nữa cơ. Nơi này tốt xấu gì cũng có giường, vậy là tốt rồi. Trời không còn sớm nữa, con cũng về nghỉ ngơi đi."
"Vâng. Con về chăm sóc sư phụ. Con nghe nói người say rượu sẽ rất khó chịu vào ban đêm."
Kế Duyên phất phất tay.
"Đi đi, chỉ là thực sự không cần để ý tới sư phụ của con đâu. Vài ngày sau y sẽ tự tỉnh lại. Chuẩn bị một chút nước lạnh là được."
"Ài... Đúng rồi, Kế tiên sinh. Buổi tối ngài nhất định phải đóng chặt cửa sổ nhé. Tuy ít người nhìn thấy nhưng đôi khi có một vài động vật như lang sói đi dạo quanh đỉnh Yên Hà đấy."
"Biết rồi, biết rồi."
Kế Duyên lơ đễnh trả lời một câu.
"Kế tiên sinh, võ công của ngài cao cường, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút, đừng xem thường ạ!"
Thấy Tề Văn bắt đầu dạy dỗ, Kế Duyên đành phải chắp tay trịnh trọng nói.
"Được được, đa tạ tiểu đạo trưởng đã cho biết. Kế mỗ nhất định sẽ chú ý!"
Chờ Tề Văn cảm thấy có chút ngại ngùng, vò đầu rời đi, Kế Duyên cũng cởi giày, ngồi lên giường. Hắn có thể mơ hồ nghe thấy động tĩnh ở phòng đối diện. Khoảng một khắc sau, Vân Sơn Quan liền yên tĩnh trở lại.
Tính toán thời gian lúc này có lẽ là giờ Tuất, khoảng tám, chín giờ ở kiếp trước.
Bên trong phòng có cửa gỗ lấy cây gỗ chống cửa sổ lên liền có thể nhìn thấy trời sao.
Kế Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ chuyện của Vân Sơn Quan.
Vừa rồi, trên bàn ăn, hắn trò chuyện với hai thầy trò thì biết được đạo quán này đã được xây dựng từ rất lâu rồi. Khoảng bốn, năm mươi năm trước, mấy đạo sĩ cùng thời sư tổ của Tề Tuyên đồng tâm hiệp lực cùng nhau xây đạo quán. Bọn họ tự mình phơi nắng vận chuyển gạch đá, sau đó được một số hương thân giúp đỡ.
Thường thì các đạo sĩ thích dựng đạo quán ở trên núi cao, bởi vì những nơi này sẽ càng gần những ngôi sao hơn.
Ở Vân Sơn Quan, đạo sĩ tu hành, ngoại trừ bên ngoài cầu thanh tĩnh, còn có phương pháp dưỡng sinh cho thân thể khỏe mạnh, thuật bói toán và một vài biện pháp trừ tà đơn giản. Thuật bói toán vẫn được dùng, còn những thủ đoạn trừ tà thật ra vẫn có chút tác dụng.
Vào thời kỳ cường thịnh, ở Vân Sơn Quan đã từng có tám đạo sĩ tu hành, cho tới bây giờ chỉ còn Thanh Tùng Đạo Nhân và Tề Văn.
Cũng không phải mọi người đều đã qua đời, trên thực tế cũng chỉ có hai người là sư phụ và sư thúc của Thanh Tùng Đạo Nhân đã mất mà thôi, còn những đạo sĩ khác đều một đi không trở lại.
Có rất nhiều người xuống núi lấy vợ sinh con, còn những người khác thì không có tin tức.
Ở nơi này, đạo sĩ có thể kết hôn, cũng không cần phải ăn chay, vào những dịp đặc biệt cần làm năm loại trai giới (*). Chỉ là cũng không có đạo sĩ nào lấy vợ rồi lên núi, còn những người xuống núi lập gia đình cũng không hề xem mình là đạo sĩ.
(*) trai giới ngũ tân hay ngũ huân là năm thứ có mùi cay hôi gồm hành, hẹ, tỏi, kiệu, nén
"Thanh tĩnh đúng là khó cầu, cũng khó nhịn..."
Kế Duyên dứt khoát rời giường, mặc giày rồi đi ra khỏi cửa. Phòng đối diện đã tắt đèn. Toàn bộ Vân Sơn Quan thật yên tĩnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, những ngôi sao thật gần, dường như có thể chạm tay tới.
Thế giới này cũng có bảy ngôi sao của chòm Bắc Đẩu quen thuộc như kiếp trước. Mặt trời vẫn mọc đằng đông, lặn đằng tây như cũ, canh giờ cũng không nhiều hơn, không ít hơn. Nhưng các loại sông núi, địa lý lại khác xa một trời một vực với kiếp trước, thậm chí trời đất lại càng thêm mênh mông.
Việc không thể nhiều lời khiến Kế Duyên thỉnh thoảng cũng nghĩ đến nhưng vẫn mãi không thông.
"Cục cục... Cục cục... Cục cục..."
Dưới núi có tiếng động vật kêu, ở trong núi hiện lên một loại cảm giác khoan thai thong thả.
Hắn nhìn về phía đông, trước mắt không có ngọn núi nào cao hơn đỉnh Yên Hà, phía hai bên lại có nhiều nơi cao hơn. Vào lúc mặt trời mọc, đứng ở ngọn núi này có thể nhìn thấy toàn bộ. Hắn lại nhìn về phía tây cũng giống như vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhìn núi, nhìn hướng gió, lại nhìn quanh một vòng, không khỏi cảm thán trong lòng.