Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, lúc này đoàn người vẫn chưa đến được đỉnh Yên Hà mà còn đang đi lại trong núi Vân Sơn, so với lúc Tề Văn đến thì chậm hơn không ít.
Tề Văn sớm đã quen thuộc đường đi nước bước của Vân Sơn nhưng đối với Hoàng Hưng Nghiệp thì đi đường núi vô cùng khó khăn. Bốn tên người hầu cũng không quá thân cận, nhất là thời điểm chọn gánh đồ, cũng chỉ có Lệ Miễn còn tốt một chút.
Lệ Miễn tốt xấu gì cũng là võ giả. Tuy rằng y không tính là cao thủ giang hồ nhưng ở huyện Đông Nhạc cũng có chút mặt mũi rồi. Các huyện nha kia cũng có Huyện úy mạnh mẽ hơn Lệ Miễn, nhưng các bộ đầu, bộ khoái khác nếu không dốc sức liều mạng thì cũng không theo kịp y.
Nhìn bước đi như bay của Tề Văn đằng trước rồi nhìn lại cái sọt chứa đồ phía sau lưng mình, Lệ Miễn không khỏi cảm thán một câu.
"Tiểu đạo trưởng này thực sự không biết võ công sao? Khí lực này mà nói do quen đi đường núi thì cũng có chút khoa trương rồi!"
Hoàng Hưng Nghiệp nhìn mấy người hầu chọn đòn gánh. Bốn người gánh hai bộ đòn gánh, giỏ ở dưới đòn gánh cũng không lớn, chỉ chứa gấm, rượu và bánh ngọt. Theo sức nặng của những đồ vật đó mà nói thì không bằng sọt của Tề Văn vì trong cái sọt của cậu chứa thịt khô, trứng gà, còn có nông sản do người dân tặng như bí đỏ, khoai sọ, các loại đồ vật đó đều khá nặng.
"Phù… Phù… Không kỳ quái, không kỳ quái, càng như vậy… Phù…Vân Sơn Quan này, đáng ra, đáng ra phải đến rồi chứ… Phù..."
Tuổi của Hoàng Hưng Nghiệp hơi lớn. Mặc dù gã không phát tướng, nhưng rốt cuộc thể lực vẫn kém một chút. Leo núi lâu như vậy, gã cũng phải thở hồng hộc.
Giờ phút này, Tề Văn vẫn cảm thấy nhẹ nhõm như trước. Thật ra, nếu đổi thành trước kia thì khi gánh vật nặng lâu như vậy, cậu cũng rất mệt. Nhưng gần đây, cậu cảm giác thể lực đã tốt lên khá nhiều, xuống núi gánh nước vô cùng nhẹ nhàng.
Sau khi leo lên một dốc núi bằng phẳng, cuối cùng đoàn người đã tới đỉnh Yên Hà. Tề Văn có chút hưng phấn quay người lại, hét to với mọi người cách mấy trượng đằng sau.
"Mọi người cố gắng lên, đã đến đỉnh Yên Hà rồi, chúng ta có thể bắt đầu leo núi!"
A? Có thể bắt đầu leo núi?
Vậy nãy giờ chúng ta đang làm cái gì thế?
Đám người Hoàng Hưng Nghiệp có chút sững sờ. Bọn họ vốn tưởng rằng sẽ nhanh chóng đến được Vân Sơn Quan nhưng không nghĩ sẽ nghe được một câu nói như vậy. Ngẩng đầu nhìn đỉnh Yên Hà cao ngất, mọi người vô thức nuốt ngụm nước miếng.
Không tính độ cao của dốc núi này, cũng không để ý tới các con số gì mà độ cao so với độ cao mực nước biển, chỉ nhìn một cách đơn thuần từ nơi Tề Văn đặt chân thì đỉnh Yên Hà cao chừng một trăm năm mươi trượng. Vị trí Vân Sơn Quan ước chừng nằm ở độ cao một trăm trượng.
Tuy rằng trên thực tế cũng không thể xem là rất cao nhưng độ dốc thì lớn hơn rất nhiều. Trong quá trình vừa leo núi vừa nghỉ ngơi, chờ tới lúc cách Vân Sơn Quan không xa thì Hoàng Hưng Nghiệp cùng mấy tên hầu đã mệt mỏi không chịu được rồi. Ngay cả Lệ Miễn vẫn luôn đỡ Hoàng Hưng Nghiệp cũng đổ mồ hôi đầy người.
Tề Văn dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, hưng phấn hô to về phía bên trong đạo quán.
"Sư phụ, Kế tiên sinh ~~~ Khách tới rồi ~~~~ "
Tề Văn hét to như vậy, Thanh Tùng Đạo Nhân cùng Kế Duyên đã sớm nghe được nên cùng nhau đi ra.
"Ha ha a... Mấy vị thiện nam đường xa mà đến, không có đón tiếp từ xa, không có đón tiếp từ xa!"
"Mời mời mời, mau mời vào trong Vân Sơn Quan nghỉ ngơi!"
Thanh Tùng Đạo Nhân cùng Kế Duyên tiến lên trước chào hỏi, sau đó tiếp nhận đòn gánh từ những người hầu, rồi chỉ dẫn bọn họ đi vào bên trong. Nơi đây cũng không phải là địa phương không thu lễ vật.
Nhìn bên trong, Kế Duyên cùng hai đạo sĩ đã dời mấy băng ghế từ phòng bếp và hai gian phòng ra ngoài, để cho mấy người này nghỉ ngơi tại phòng bếp.
Ngoại trừ nước trà của đạo quán, đám người Hoàng Hưng Nghiệp còn mang tới một ít điểm tâm, trực tiếp lấy ra cho mọi người cùng ăn.
Lúc này thể lực tiêu hao cực lớn, coi như mình mang quà đến tặng, cho nên mọi người cũng không khách khí.
Đợi đến lúc mấy vị khách nghỉ ngơi một hồi, nhất là Hoàng Hưng Nghiệp đã bình phục hơi thở, Thanh Tùng Đạo Nhân mới hỏi thăm ý đồ đối phương đến đây.
"Không biết mấy vị thiện nam đến Vân Sơn Quan của ta làm gì? Nghe Tề Văn nói là đến để cảm ơn phải không? Quà tặng này không khỏi có chút nặng."
Hoàng Hưng Nghiệp sửa sang lại suy nghĩ một chút. Lý do đến đây lần này với lý do lúc trước nói với Tề Văn có chút khác biệt, gã mở miệng lại là cầu cứu.
"Thanh Tùng đạo trưởng, người nhất định phải cứu ta! Ta gặp phải phiền toái lớn rồi!"
Hoàng Hưng Nghiệp vừa khẩn cầu, vừa khom người đứng lên liên tục chắp tay.
"Hoàng lão bản, ngươi... Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Thanh Tùng Đạo Nhân cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy đỡ lấy gã, ngay cả Kế Duyên ngồi gần ở cửa phòng bếp cũng nhíu mày.
"Đạo trưởng, việc này Hoàng mỗ trước phải cám ơn người. Ngày đó người thay ta đoán xăm đã cứu ta một mạng..."
Hoàng Hưng Nghiệp nói hết đầu đuôi ngọn ngành sự tình đã nói qua một lần với Tề Văn trước lúc trên đường. Chỉ là vị này rất cẩn thận, thậm chí còn nói ra hoài nghi chuyện Thổ Địa Công cứu mạng nữa.
"Nếu như Hoàng lão bản đã báo quan, huyện nha cũng đã toàn lực truy xét, cho dù thủ phạm tạm thời trốn thoát thì cũng không uy hiếp được ngươi mới đúng."
Thanh Tùng đạo nhân có chút nghi hoặc.
"Ai nha đạo trưởng, nếu thực sự chỉ như thế thôi thì tốt rồi! Thế nhưng thời gian trước, tại hạ cảm thấy Thổ Địa Công đã cứu mình thì nên đã đi đến miếu thờ trên trấn cảm tạ! Tuy miếu Thổ Địa của trấn chúng ta còn chưa tu sửa xong nhưng tượng thần Thổ Địa Công đã dựng lên rồi, ta liền mang thịt cá đi cúng bái..."
Đây vốn là chuyện tốt, người bên cạnh không biết chuyện đều cảm thấy buồn bực, gã dừng một chút lại nói tiếp.
"Hoàng mỗ bày đồ cúng, sau đó lấy hai cái quẻ hào hỏi thăm Thổ Địa Công có phải đã chuyển nguy thành an hay không... Thế nhưng sau khi ta xin quẻ hào ba lần thì không một lần “Thánh hào”, Hoàng mỗ hoảng hốt lại tiếp tục xin thêm sáu lần, tổng cộng chín lần vẫn không có lần nào “Thánh hào”. Lần thứ mười ngay cả quẻ hào cũng bị nát một cái..."
"Hí...iiiiii..."
Thanh Tùng Đạo Nhân nghe được cái này hít sâu một hơi, bản thân y am hiểu bói toán, biết rõ quẻ của Hoàng Hưng Nghiệp là quẻ tượng hung hiểm. Nếu không có Kế Duyên ngồi bên cạnh thì lúc này có lẽ y đã không trấn định được nữa rồi.
Một miếu thờ thường sẽ chuẩn bị dụng cụ bói toán là quẻ hào và thùng xăm. Thường thì quẻ hào và thẻ xăm đều dùng rễ Kim Trúc chế tác, rồi tách thành hai nửa. Cũng có nơi dùng hai mảnh của xác con trai thay thế, cơ bản lớn nhỏ ước chừng một chỉ dài, hai chỉ rộng.
Dùng thùng xăm rút quẻ hay chỉ hỏi cát hung đơn thuần chính là một cách trao đổi đơn giản giữa khách hành hương cùng Thần linh. Có khi linh, có khi mất linh, điều này còn liên quan tới lòng thành kính của khách hành hương đối với Thần Linh nữa.
Quẻ hào từ độ cao vài thước trên tay khách hành hương rơi xuống, một sấp một ngửa đại biểu Âm Dương tương hợp là "Thánh hào" cũng chính là "May mắn", mặt khác, hai mặt sấp hay là hai mặt ngửa đều là "Hung".
Tình huống của Hoàng Hưng Nghiệp rõ ràng không thể nào là do Thổ Địa Công không trả lời.
"Vì Thổ Địa Công nói ngươi còn gặp hung hiểm cho nên Hoàng lão bản mới tới tìm ta, muốn ta giúp ngươi một tính toán một lần sao?"
Thanh Tùng đạo nhân phân tích một chút, đã thấy vẻ mặt Hoàng Hưng Nghiệp bất an lắc đầu.
"Không chỉ như vậy, không chỉ như vậy... Thổ Địa Công kia..."
Nói đến đây, trong lòng Hoàng Hưng Nghiệp dường như vẫn còn sợ hãi, giọng điệu khẩn trương nói.
"Qua ngày hôm sau, tâm thần ta không yên, cho nên ta lại đi miếu Thổ Địa thắp hương. Kết quả là phát hiện phía trước miếu có không ít người trên trấn đang vây quanh. Ta hỏi thăm mới biết đêm qua miếu Thổ Địa bị người phá hư, vào miếu nhìn qua thì thấy tay trái tượng Thổ Địa Công bị người làm gãy rồi..."
Hoàng Hưng Nghiệp nói đến đây, sắc mặt đã khó coi đến cực điểm. Lúc ấy gã bỗng nhiên hiểu rõ tượng thần Thổ Địa Công chắc chắn không phải bị kẻ trộm phá hư giống như lời nghị luận của hương nhân, rất có thể là bị đồ vật đáng sợ nào đó làm hỏng.
Mọi người ở đây nghe Hoàng Hưng Nghiệp nói xong đều thấy có khí lạnh từ lòng bàn chân chạy dọc xương sống, rồi lên thẳng đỉnh đầu. Ngay cả Lệ Miễn là người biết tình huống này một chút cũng cảm thấy như vậy.
Sắc mặt Thanh Tùng Đạo Nhân có chút tái nhợt, dù bình thường y hay tìm đường chết, nhưng y cũng biết việc này tuyệt đối vượt qua phạm vi năng lực bản thân.
"Hoàng, Hoàng lão bản, cái này…Vân Sơn Quan chỉ là một đạo quán nhỏ, rảnh rỗi xem quẻ mà thôi. Ta cũng chỉ là một đạo sĩ nghèo đoán mệnh cho người ta, việc này ta không giúp được..."
Khuôn mặt của Hoàng Hưng Nghiệp còn khó coi hơn khóc, không ngừng chắp tay cầu khẩn.
"Thanh Tùng đạo trưởng, ta biết là do ta lúc đầu có mắt không thấy Thái Sơn. Ngày đó, ở trước miếu thật ra người muốn giúp ta nhưng do ta không biết tốt xấu, thái độ không ra gì, mấy lần không nghe khuyên bảo mà rời đi. Cầu người cho ta một cơ hội nữa. Hoàng mỗ nhất định không quên ân của đạo trưởng....!"
Thanh Tùng đạo trưởng cũng luống cuống. Chuyện này quá quỷ dị, thậm chí y đã quên mất vị tôn đại thần Kế Duyên ngay bên cạnh.
"Hoàng lão bản, ngươi đã hiểu lầm rồi, ta đây..."
Chẳng qua, không chờ y nói xong. Với vẻ mặt nghiêm túc, lần đầu tiên Kế Duyên giọng khách át giọng chủ nói.
"Xin hỏi Hoàng lão bản, có đi cầu qua miếu Thành Hoàng huyện Đông Nhạc chưa?"
Thanh âm trong trẻo của Kế Duyên mang theo sự hùng hậu, như một loại lực lượng làm an lòng người khác, khiến mọi người trong sân bình tĩnh trở lại.
Việc này lộ ra quỷ dị khắp nơi, ai đó có năng lực xuống tay với Thổ Địa Công nhưng lại để một phàm nhân như Hoàng Hưng Nghiệp sống sót đến bây giờ, lại còn chạy loạn khắp nơi sao?