Kê Châu không thiếu nhất là những ngọn núi. Khoảng ba mươi dặm bên ngoài phủ thành Đức Thắng phủ có một tòa Lạc Hà Sơn cũng không lớn lắm, nhưng lại rất nổi tiếng trong võ lâm Kê Châu, thậm chí trong toàn bộ giang hồ Đại Trinh, bởi vì trên núi này có Lạc Hà Sơn Trang.
Võ công chủ yếu của Lạc Hà Sơn Trang là chưởng pháp, chỉ pháp và kiếm pháp, lấy phiêu dật linh động mà thành danh. Nhưng điều khiến cho thanh danh Lạc Hà Sơn Trang vang xa là nhờ trang chủ Lạc Lăng đánh bại Tiên thiên cao thủ Triệu Vô Sinh vào mười năm trước, để cho giang hồ biết rằng Lạc Hà Sơn Trang có một tuyệt đỉnh cao thủ.
Mà những năm gần đây, Tam trang chủ Lạc Hà Sơn Trang Lạc Phong, ngoại hiệu Tiếu Diện Lang Quân cũng ngày càng nổi tiếng trên giang hồ.
Giống như “Vân Các Tiểu Quân Tử” của Lục Thừa Phong, những ngoại hiệu phần lớn đều đã được phóng đại tô màu. Tiếu Diện Lang Quân còn có một ngoại hiệu khác là Lãnh Diện Lang Quân, nghe rất êm tai nhưng cũng thật đáng tôn kính, giống như “Tiếu Diện Hổ” Ngụy Vô Úy vậy.
Vào lúc này, Tiếu Diện Hổ và Tiếu Diện Lang Quân đang ngồi lại với nhau một lần nữa. Gia chủ Ngụy gia đích thân đến, trang chủ của sơn trang hiển nhiên chính là chủ nhân ở đây. Cả đám đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm trong một gian phòng khách ở Lạc Hà Sơn Trang.
Trước đó, bọn họ đã dùng cơm trưa, rồi đi dạo ngắm cảnh Lạc Hà Sơn với Lạc Phong. Bây giờ đám người mới trở về phòng khách hàn huyên một phen, sau đó bắt đầu bàn chuyện chính.
“Ngụy gia ta sẽ nhận vận chuyển tất cả hàng hóa của Lạc Hà Sơn Trang, đồng thời hỗ trợ việc mở rộng tiêu thụ tơ lụa của Lạc Hà Sơn Trang tới các châu các phủ khác. Lời lãi bao nhiêu chúng ta chỉ xin nhận một phần nhỏ, đây chính là thành ý của Ngụy gia.”
Gương mặt Ngụy Vô Úy vẫn tươi cười, lấy một quyển sách viền vàng dưới cánh tay ra, sau đó tự mình đưa cho Lạc Lăng.
“Ở trong này, quy định chi tiết đã được liệt kê đầy đủ từ đầu đến cuối. Trước khi đến đây, ta đã tự mình kiểm tra, kính xin trang chủ xem qua.”
Dù võ công Lạc Lăng cao như thế nào, nhưng chuyện lớn liên quan đến lợi ích sau này của sơn trang vẫn nên thận trọng. Gã tiếp nhận sổ sách, cùng với Lạc Phong ngồi bên cạnh, cẩn thận lật xem.
Ngụy gia có rất nhiều kế toán giỏi, bên trong sổ sách đều đã ghi chép rõ ràng, cũng dự tính lợi nhuận của việc vận chuyển hàng hóa đi các châu.
Lạc Lăng nhìn một hồi đã hoa cả mắt, có quá nhiều các điều khoản cần phải xem.
“Làm phiền Ngụy gia chủ, ngài có thể để cho quản sự sơn trang của ta nhìn sơ qua một chút chứ?”
“Đấy là đương nhiên, chuyện làm ăn cần tính toán rõ ràng.”
Tất nhiên là Ngụy Vô Úy không có ý kiến. Y còn đang ước Lạc Hà Sơn Trang sai người xem kỹ càng, như vậy mới thấy được thành ý của Ngụy gia.
Thật ra, mấy sản nghiệp sản xuất của Lạc Hà Sơn Trang cũng chẳng là gì so với chuỗi lợi ích mà Ngụy gia có, y có thể tùy tiện tìm được hàng hóa thay thế còn tốt hơn nữa. Nhưng thứ Ngụy Vô Úy coi trọng chính là bản thân Lạc Hà Sơn Trang.
Những năm gần đây, hoạt động của Ngụy gia không hề ít. Nếu Ngụy Vô Úy có thể đi theo con trai lên Ngọc Hoài Sơn, thì Ngụy gia cũng đã bàn bạc để cho vị trí gia chủ treo đó trong khoảng thời gian mười năm. Những thứ này đã thể hiện một cách rõ ràng thành ý kết giao của Ngụy gia rồi.
Vào lúc trang chủ Lạc Hà Sơn Trang đưa sổ sách cho quản sự, chờ sai người kiểm tra thực hư, thì trong phòng khách dĩ nhiên sẽ tán gẫu một chút. Chủ đề không ngoài một vài tin đồn thú vị trong giang hồ.
Đúng lúc nói đến những người xuất sắc đang làm náo động võ lâm, Lạc Phong hứng thú hẳn lên.
“Nói đến việc này, thật ra vẫn có một chuyện đáng chú ý, không biết Ngụy gia chủ từng nghe về Độc Tí Đỗ Hành chưa?”
Ngụy Vô Úy tất nhiên biết rõ, hơn nữa còn cực kỳ để ý, nhưng y vẫn giả vờ như mình không rõ lắm, nhíu mày ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói.
“Đỗ Hành? Hình như có chút ấn tượng, không biết có phải là tên vứt đi cụt một tay của Đỗ gia Thiên Việt phủ không?”
“Ha ha, đó là đã từng thôi!”
Ngồi bên cạnh, Lạc Lăng ý vị sâu xa cười nói xen vào một câu. Lạc Phong cũng cảm khái.
“Đại ca nói không sai, nhớ năm đó ta còn nghĩ đời này của Đỗ Hành coi như đã phế đi, không ngờ một thân nghị lực thiên phú kinh người. Dẹp bỏ chán chường, gắng sức vượt mọi chông gai, tiến xa trên con đường luyện võ. Lần trước ta có gặp một vị bằng hữu của Đỗ gia, người đó đánh giá Đỗ Hành là Cuồng Đao, là người đứng đầu trong lớp người trẻ tuổi của nhà họ Đỗ. Đao pháp của tay trái không ai có thể rung chuyển.”
Ngụy Vô Úy ra vẻ giật mình.
“Ta nhớ thế hệ này của Đỗ gia có một người tên là Đỗ Kiệt Thiên, có thể nói là đã lĩnh hội được là toàn bộ tinh túy của Cuồng Đao, gã cũng không sánh được với Đỗ Hành sao?”
Lạc Phong nghiêng mặt, cười nói.
“Năm ngoái, sau khi gã bị Đỗ Hành khiêu chiến rồi thất bại thảm hại thì từ đó chẳng ai luận võ thắng Đỗ Hành được nữa rồi.”
Nói xong, Lạc Phong nhớ lại chuyện gì đó, lúc này mới nói tiếp.
“Bằng hữu Đỗ gia kia của ta cũng từng nói, trên người Đỗ Hành có một cỗ khí thế mà không người trẻ tuổi nào ở Đỗ gia, thậm chí cả những người lớn tuổi hơn có được. Một tay cầm đao bễ nghễ thiên hạ, dù không địch lại nhưng không thua khí thế. Nghe nói từ năm trước, ở Nghi Châu, Đỗ Hành cũng một tay một đao giúp quan phủ tiêu diệt đám cướp khó chơi. Sau trận chiến, mới phát hiện trên người có vài vết thương ở chỗ trí mạng, gã mới quay trở lại Đỗ gia dưỡng thương, rồi đánh bại Đỗ Kiệt Thiên.”
“A… Chắc chắn tương lai sẽ là một kẻ hào hiệp kiệt xuất rồi!”
Ngụy Vô Úy cảm thán một câu.
Lúc này, ở hành lang quanh co của Lạc Hà Sơn Trang, Lạc Ngưng Sương mang bụng bầu chậm rãi đi bộ cùng tướng công đang ở rể Lạc gia. Đúng lúc này, hai người nhìn thấy một ông lão dáng vẻ vội vàng, đang được người hầu dẫn đến phòng khách.
“Người kia hình như là lão quản gia của nhà họ Ngụy, thật kỳ quái, ta chưa từng thấy lão gấp gáp như vậy…”
“Có lẽ Ngụy gia đã xảy ra chuyện gì đó.”
"Ừ..."
Một lát sau, lão quản gia của Ngụy gia đã bước vào phòng khách của Lạc Hà Sơn Trang. Lúc Ngụy Vô Úy thấy đối phương đến đây cũng cực kỳ kinh ngạc.
Lão quản gia cũng không quan tâm nhiều như vậy, lập tức chắp tay xin lỗi mấy vị Lạc gia, sau đó đến bên tai Ngụy Vô Úy, nhỏ giọng nói.
"Gia chủ, Kế tiên sinh đã đến, Tam gia bảo ta nhanh chóng tìm ngài trở về!"
Toàn thân Ngụy Vô Úy chấn động, kinh hãi nhìn lão quản gia. Đối phương cũng chậm rãi gật đầu.
Lúc này đâu còn ngồi lại được nữa, Ngụy Vô Úy đứng lên, liên tục chắp tay cáo lỗi với Lạc Lăng và Lạc Phong.
“Đại trang chủ, tam trang chủ, xin lỗi, xin lỗi. Quý phủ xảy ra chút việc gấp, ta phải phải lập tức trở về một chuyến. Chuyện bàn bạc hôm nay sẽ tiếp tục vào ngày khác. Sổ sách để lại sơn trang, các ngài có thể tính toán kỹ càng. Chuyện trong nhà rất khẩn cấp, Ngụy mỗ cáo từ trước!”
“Ấy, Ngụy gia chủ cứ tự nhiên, không biết ngài có cần Lạc Hà Sơn Trang giúp đỡ gì không, nếu bọn cướp tới cửa, Ngụy gia chủ cứ nói!”
Dù sao Lạc Lăng cũng là một Tiên thiên cao thủ, lời nói cũng khí thế mười phần, đồng thời chủ động nói giúp đỡ cũng rất có thành ý.
“Đa tạ ý tốt của Đại trang chủ. Việc này không phải chuyện xấu, nhưng lúc này không tiện nói rõ. Ngụy mỗ không thể đợi thêm được nữa, mong quý trang rộng lòng tha thứ!”
Ngụy Vô Úy cố gắng nói vài câu khách khí, rồi nhanh chóng rời đi cùng với lão quản gia.
Lúc đi tới chuồng ngựa của sơn trang, bọn họ không chọn ngồi xe ngựa xa hoa mà chọn lấy mấy thớt ngựa tốt. Hai người cùng cưỡi khoái mã rời đi.
Chỉ chốc lát sau, có người hầu của Lạc Hà Sơn Trang bẩm báo lại chuyện này cho Lạc Lăng và Lạc Phong.
Vẻ mặt Lạc Lăng càng nghi hoặc hơn.
“Quái thật, sao Ngụy gia chủ lại phải cưỡi ngựa chạy về?”
Lạc Phong cũng là híp mắt, cẩn thận suy nghĩ.
"Kế tiên sinh? Sao ta cảm thấy có chút quen tai..."
"Hả? Ngươi biết chuyện gì sao?"
Ngay lập tức, Lạc Lăng tỉnh táo tinh thần.
“Không nhớ nổi, chỉ cảm thấy đã nghe ở đâu đó, là “Quý” hay “Kế” đây? Dòng họ này cũng rất hiếm gặp, nếu là họ “Kế” thì…”
Đột nhiên, trong lòng Lạc Phong khẽ động.
"Ta nhớ ra rồi, năm đó ta đến huyện Ninh An đón Lạc Ngưng Sương, cũng có nghe bọn họ nhiều lần bàn luận về “Kế tiên sinh”. Nhưng người kia là một tên ăn mày bọn họ cứu từ trên núi xuống, có lẽ không phải người vừa đến Ngụy gia.”
"Ừ..."
Hai người đoán già đoán non không được cái gì, nên cũng không nghĩ nữa. Nếu Ngụy Vô Úy thật sự cần giúp đỡ, thì với cá tính của gã nhất định đã nói ra rồi.
Trong lúc này, Ngụy Vô Úy đang cùng lão quản gia ra roi thúc ngựa, chạy về phía phủ thành. Đoạn đường này chỉ hơn mười dặm, nhưng cả hai chẳng còn quan tâm đến sức ngựa, không ngừng vung roi.
Cũng may đây đều là ngựa tốt, trong lúc chạy như điên vẫn có thể chở được thân hình mập mạp của Ngụy Vô Úy. Nhưng lúc đến Ngụy gia, hai con ngựa đã rất mệt mỏi. Lúc con ngựa chở Ngụy Vô Úy được người hầu dắt đi, nó thở hổn hển giống như sắp nổ phổi tới nơi.
…
Ngụy Vô Úy chẳng kịp sửa sang lại dáng vẻ, chỉ đơn giản vuốt tóc và vỗ bụi bặm trên quần áo, sau đó đi vào sảnh tiếp khách cùng lão quản gia.
Y đi tới cửa liền nhìn thấy Kế Duyên, cảm giác giống như lúc trước vậy, chẳng có một chút thay đổi nào.
"Kế tiên sinh, đúng là ngài rồi!"
Ngụy Vô Úy kinh ngạc mừng rỡ bước vào phòng, cung kính chắp tay với Kế Duyên, cũng làm cho Ngụy Tam gia bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
Kế Duyên cũng nâng Ngụy Vô Úy đứng lên.
“Từ biệt nhiều năm, không ngờ Ngụy gia chủ còn nhớ ta.”
“Sao ta dám quên đại ân của tiên sinh. Kế tiên sinh, phòng bếp đã chuẩn bị yến hội, ta thấy thời gian cũng vừa đẹp. Mời ngài ở lại hàn xá (*) ăn bữa cơm rau dưa được không?”
hàn xá: nhà nghèo khổ
Hàn xá?
Kế Duyên cũng nở nụ cười.
“Khó có được bữa cơm thịnh soạn như vậy, tất nhiên Kế mỗ sẽ không bỏ qua đâu.”
“Tốt, tốt, mời Kế tiên sinh đi bên này!”
Ngụy Vô Úy nháy mắt với mấy người xung quanh, sau đó tự mình dẫn Kế Duyên đến bàn tiệc.
…
Sau bữa tối no nê, Ngụy Nguyên Sinh nhút nhát được Ngụy mẫu dẫn đến trước bàn. Cậu nhìn thấy hai mắt xám trắng của Kế Duyên, sau đó cung kính cúi chào.
"Ngụy Nguyên Sinh ra mắt Kế tiên sinh!"
Đứa nhỏ này có khuôn mặt đáng yêu trắng trẻo, nét mặt tươi cười rạng rỡ.
“Ngồi trước người cha ngươi đi, chúng ta nói chuyện một chút nào.”
Ngụy Nguyên Sinh nhìn cha, không dám làm bừa. Ngụy Vô Úy vội vàng ôm con trai vào lòng, sau đó cho người hầu lui xuống, chỉ còn lại mấy người cực kỳ thân cận.
“Mấy năm trước, lúc ta tình cờ đi du lịch cũng biết qua về chuyện Ngụy gia. Hôm nay, thời cơ gần đến nên ta tới đây nhìn một chút.
Ngụy Vô Úy có chút khẩn trương dò hỏi.
“Kế tiên sinh, ngài xem, Nguyên Sinh có hy vọng vào được tiên sơn không?”
Có lòng tin là một chuyện, còn kết quả như thế nào lại là chuyện khác.
“Với linh tính của quý công tử đây, chắc chắn Ngọc Hoài Sơn sẽ không từ chối. Có điều Ngụy Vô Úy ngươi muốn đi theo cũng hơi khó khăn.”
Ngụy Vô Úy cười cười, xoa hai bàn tay, sau đó cẩn thận hỏi thêm một câu.
“Không biết tiên sinh có thích Tiểu Nguyên Sinh nhà ta không?
“Ha ha ha… Ngụy gia chủ đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Duyên pháp của Nguyên Sinh chính là ở Ngọc Hoài Sơn. Ta cũng yêu thích Tiểu Nguyên Sinh nhưng không nghĩ tới chuyện phiền toái như thu nhận đồ đệ đâu.”
Ngụy Vô Úy nghe vậy thì tiếc hận thở dài.
Ở bên cạnh, Ngụy mẫu lập tức lo lắng chuyện khác.
“Lão gia, người không thể đi theo Nguyên Sinh lên núi, chẳng phải đứa nhỏ này sẽ lẻ loi một mình sao…”
Ngụy Nguyên Sinh rụt vào trong lòng phụ thân. Rốt cuộc thì tuổi của nó còn nhỏ, vẫn có phần sợ hãi.
Kế Duyên nhìn những người xung quanh, sau đó lại nhìn cậu bé.
“Kế mỗ chỉ nói là cầu xin ngươi thì ngay cả có tiên hạc giúp đỡ thì hy vọng cũng không lớn, đây nào phải chuyện đùa…”
Kế Duyên cười thần bí.
“Trên Ngọc Hoài Sơn, Kế mỗ cũng có quen biết một chút. Đến lúc Ngụy gia chủ tới đó, đừng ngại nói với tiên hạc rằng trong nhà có một người họ “Kế” là người quen cũ của Cừu Phong tiên trưởng. Lúc đó, chắc hẳn việc này có thể thành công.”
Ngụy Vô Úy vui mừng ra mặt. Bây giờ, trong lòng gã, hình tượng Kế Duyên đã không giống như bình thường. Kế tiên sinh nói có thể thành, thì chuyện kia nhất định không thể hỏng được.