Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 185: Người thương cảm thiên địa



Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Mèo Bụng Phệ

Thấy Cừu Phong khó giấu được sự biến hóa trên khuôn mặt, Kế Duyên vội vàng tiếp lời.

"Dĩ nhiên Kế mỗ biết rằng Sơn nhạc sắc phong phù chiếu cực kỳ quan trọng với Ngọc Hoài Sơn. Nếu hôm nay có người thứ ba ở đây, ta sẽ không mạo muội yêu cầu như vậy. Nhưng người đến đây là Cừu tiên sinh, ta coi ngài như bằng hữu cũ, có thể thể trao đổi riêng, vì vậy mới thử hỏi một chút mà thôi!"

Nghe Kế Duyên nói như vậy, trong lòng Cừu Phong lập tức thấy thoải mái và nhẹ nhõm hơn nhiều. Lúc này, phần căng thẳng khi đối mặt với "Chân Tiên" đã bớt đi nhiều. Gã không trả lời ngay, mà trước tiên dò hỏi điều đáng quan tâm hơn.

"Tại hạ mạo muội hỏi chút, không biết Kế tiên sinh và Long Quân ở Thông Thiên giang có quan hệ như thế nào?"

Với đạo hạnh của Cừu Phong ở Ngọc Hoài Sơn, gã cũng xứng với danh "Chân Nhân", là người có thiên tư cao vợi. Thế nên, gã biết rất rõ chuyện Ngọc Chú Phong ở Ngọc Hoài có khắc ấn "Kháng Long Trận", chỉ dùng để đề phòng vị Chân Long kia.

Cừu Phong từng nghe sư phụ nói qua rằng quan hệ của Ngọc Hoài Sơn và Chân Long không tốt lắm. Năm đó, Tử Ngọc sư tổ đắc tội với Lão Long, không nghĩ tới ly giao thật sự có thể hóa rồng thành công. Hơn hai trăm năm trước, Chân Long trả thù, đây được xem là giai đoạn khó khăn nhất trong lịch sử Ngọc Hoài Sơn.

Tuy rằng từ đó về sau, trải qua nhiều năm bình an vô sự nhưng Ngọc Hoài Sơn cũng không dám hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Kế Duyên vui vẻ, mở lời hòa giải cho cả hai bên.

"Ta và Ứng lão tiên sinh là bạn tốt của nhau. Năm đó, trong lúc đọc sách ở một nơi hoang vu, chúng ta vô tình kết bạn. Vài ngày trước, lão đã tới nơi này, à, ngồi ở chỗ ngài đang ngồi đấy."

Cừu Phong vô thức cúi đầu nhìn xuống. Trong thoáng chốc, gã thậm chí còn muốn đổi ghế, nhưng vẫn không biểu hiện ra bên ngoài.

"Nhưng xin Cừu tiên sinh yên tâm. Lúc trước Chân Long náo Ngọc Hoài, chuyện cũng đã kết thúc rồi. Mặc dù có những lúc Ứng lão tiên sinh còn tính toán so đo, vẫn không vừa mắt với Ngọc Hoài Sơn các ngài. Nhưng chút khí độ thì lão vẫn phải có, chính miệng lão nói với ta rằng đã sớm bỏ qua rồi."

Trong lòng Cừu Phong có chút kích động, thân thể nghiêng hơi rướn về phía trước, vừa cẩn thận vừa trịnh trọng hỏi:

"Kế tiên sinh, chuyện này là thật sao?"

Kế Duyên liếc gã rồi hạ quân cờ đen trong tay xuống bàn cờ.

"Ứng lão tiên sinh nào rảnh rỗi đến mức tới đây gạt ta, vậy thì thật rồi."

Nghe được lời này, hàng lông mày của Cừu Phong giãn ra, chắp tay với Kế Duyên.

"Đa tạ Kế tiên sinh!"

Theo Cừu Phong nghĩ, câu này cực kỳ quan trọng đối với Ngọc Hoài Sơn hiện nay. Kết hợp với tình hình thời gian qua thì độ tin cậy không hề thấp. Huống hồ, rất khó để biết Kế tiên sinh có nói giúp Ngọc Hoài Sơn một chút trong đó hay không.

Cái gọi là “bỏ qua” hẳn là thứ gần đây mới có.

"Về chuyện Kế tiên sinh muốn tham khảo Sơn nhạc sắc phong phù chiếu, tại hạ không thể tự mình quyết định được. Thậm chí, tại hạ cảm thấy hy vọng cũng không lớn. Dù sao từ trước đến nay cũng chưa có tiền lệ này bao giờ."

Kế Duyên cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, vốn dĩ lão Long nhắc đến Sơn nhạc phù chiếu nên hắn mới nảy lòng tham, coi như là thả con tép bắt con tôm.

"Làm phiền Cừu tiên sinh chuyển lời giúp. Mời ngài uống trà!"

Kế Duyên nhấc ấm trà lên, rót một chén cho Cừu Phong. Hắn tán gẫu một chút rồi quay lại chủ đề chính, cùng gã nghiên cứu thảo luận về lời đồn của Thiên Cơ Các.

Thật ra chuyện phía sau này mới là hoa quả khô (*). Kế Duyên hoặc là bóng gió, hoặc là cực kỳ chân thành hỏi thăm về tình hình tiên phủ, tiên đạo, nơi đất lành và động thiên khắp nơi.

(*) “hoa quả khô tràn đầy” ý chỉ những chuyện là sự thật

Nhìn qua, cứ nghĩ hắn hỏi thăm Ngọc Hoài Sơn có biết cách nhìn của các nơi về lời đồn của Thiên Cơ Các hay không. Nhưng hắn đều khéo léo gài vào một hai câu về nội tình của tiên phủ. Rất nhiều chuyện trong đó, lão Long cũng không biết được.

Đối với những chuyện này, dĩ nhiên Cừu Phong không biết sẽ không nói, xem như đang nói chuyện phiếm kéo gần khoảng cách với Kế Duyên. Có điều, gã có phần thắc mắc rằng dường như vị Kế tiên sinh này khá thiếu tin tức.

Nhưng thấy chuyện gì Kế Duyên cũng rất hứng thú, khiến cho Cừu Phong càng nói càng trơn miệng. Gã bèn chọn ra một vài chủ đề nói chuyện thú vị để tiếp lời Kế Duyên, trình bày rất chi tiết một phương diện nào đó.

Tuy tu tiên giả có thể khống chế tâm tình nhưng ở một số việc cũng chỉ như phàm nhân. Thí dụ như có vài người trong tiên phủ, bởi vì quan điểm về thiên địa trong cơ thể và phương pháp tu luyện khác nhau nên không ít lần luận đạo rồi cãi cọ. Hai bên đều cố chấp, giữ quan điểm của mình, cho nên suýt chút nữa đánh nhau. Thậm chí họ từ mặt nhau luôn.

Không chỉ Kế Duyên cảm thấy rất hứng thú với mấy chuyện này, mà bản thân Cừu Phong cũng thấy thú vị. Chuyện tu tiên giả thanh tâm quả dục chỉ là tương đối thôi, có điều chuyện mà bọn họ quan tâm không giống với người phàm.

Những mẩu chuyện này khác hẳn mấy thứ linh tinh mà Kế Duyên nghe được từ chỗ lão Long. Vì vậy, hắn cứ vừa bày cờ vừa trao đổi những tin tức thú vị với Cừu Phong cả ngày, rốt cuộc cũng đã có một cái nhìn trực quan hơn đối với toàn bộ tu tiên giới.

Về lời đồn của Thiên Cơ Các, nhìn qua cứ tưởng Kế Duyên đã nói lệch đi không biết đến phương trời nào, nhưng thực ra, tất cả tin tức đều phục vụ cho chuyện này. Điều kiện tiên quyết là Kế Duyên chính là người duy nhất biết được chân tướng "khí cơ Đại Trinh".

"Tám thành là mình rồi!"

Phán đoán này cũng không hề khiên cưỡng, cũng không phải bởi vì hắn thổi phồng mình, mà sự thật vẫn như câu nói đùa trước kia của lão Long.

Nói chuyện lâu với kiểu người hiền lành như Kế Duyên, khiến Cừu Phong khó tránh khỏi sinh ra ảo giác gã thật sự rất thân thiết với Kế tiên sinh.

Gã tới đây là có mục đích nên sau khi tâm sự chuyện bản thân cầu tiên nhập đạo như thế nào, con đường tu đạo đã trải qua từ khi còn trẻ cho tới bây giờ, cảm thán vài câu về quê hương cùng người thân trong nhà, lúc này gã mới hỏi dò một câu.

"Kế tiên sinh, không biết ngài từ tiên hương (*) nào dạo chơi đến góc nhỏ phía nam Đông Thổ Vân Châu này vậy? Tất nhiên là ta biết tiên sinh tuyệt đối không đến đây vì tin đồn thất thiệt "khí cơ đạo duyên ở Đại Trinh" kia, dẫu sao ngài đã ở nơi này mấy năm rồi. Nhưng nếu người bên ngoài biết được sẽ suy nghĩ nhiều. Ngay cả bên trong Ngọc Hoài Sơn chúng ta cũng có vài người nghĩ như vậy."

(*) tiên hương – Cừu Phong đề cao góc gác của Kế Duyên.

Nghe lời này của Cừu Phong, phản ứng đầu tiên của Kế Duyên chính là cảm thấy hơi hoang đường. Bởi trên thực tế, hắn thật sự vì ‘Khí cơ đạo duyên’ mà đến, cũng là người có quan hệ lớn nhất trên đời này.

Kế Duyên cẩn thận suy nghĩ câu hỏi của Cừu Phong một lát. Tuy hắn nghĩ tới việc có cần bịa ra một lời nói dối hay không, nhưng lại cảm thấy quá mức hoang đường, còn có thể mang lại phiền toái ngoài ý muốn. Còn nếu hắn nói thật, Cừu Phong tin hay không là chuyện của gã rồi.

"Thật ra Kế mỗ cũng không phải người đến từ bên ngoài. Quê quán đúng là mảnh đất Đại Trinh này. Về việc vì sao kiến thức của Kế mỗ nông cạn như vậy, ha ha, có lẽ là do lười, cũng có thể do trước kia không có hứng thú, cũng có thể đơn thuần là chìm đắm trong giấc mộng..."

Hôm nay, hắn và Cừu Phong nói chuyện rất nhiều. Cho nên, khi nhận thức của Kế Duyên đối với thế giới này hoàn thiện hơn, hắn cũng có chút xúc động, đặc biệt là khi nghe Cừu Phong kể chuyện về con đường tu tiên từ nhỏ đến lớn của y, tâm tình của hắn cũng lên xuống theo. Phần đầu còn có thể tùy ý tiếp lời vài câu, nhưng đến phần sau cũng có chút thổn thức. Ở trong lòng, hắn vô thức thở dài, tự nhủ một câu.

"Tỉnh lại sau một giấc ngủ, thế giới đều đảo lộn..."

Lúc này, ánh mắt Kế Duyên mơ màng, tay cầm cờ trắng, giống như đang nhìn bàn cờ trước mặt, lại tựa như đang nhìn thiên địa đại thế của lần diễn cờ trước kia. Đồng thời, trong lòng hắn vẫn ngổn ngang vài chuyện vụn vặt ở kiếp trước.

Tâm trạng thay đổi mang theo một đạo uẩn kỳ lạ. Ý cảnh sông núi hiển hóa, kỳ lộ ngang dọc kết hợp với khí cơ bên ngoài cơ thể Kế Duyên, khiến cho xung quanh Cư An Tiểu Các đều trở nên hoảng hốt, dường như tách biệt khỏi Ninh An, lại dường như chân chính dung hợp với thiên địa.

Tay phải Cừu Phong còn bưng chén trà nhỏ, tay trái ở dưới bàn đã nắm chặt lấy một góc áo. Giờ phút này, linh đài của gã cảm nhận được khí cơ Thiên - Nhân biến hóa, hoàn toàn khó có thể hình dung được đó là một cảm giác mênh mông như thế nào.

Kế Duyên nhẹ giọng tới Cừu Phong còn chưa kịp nghe rõ, phần sau đã thông qua thần ý đạo uẩn biểu đạt ra ngoài. Chỉ một tích tắc, Cừu Phong như thấy được cả một thế kỷ luân chuyển, tang thương não nề, mang theo áp lực trầm trọng, khiến cho đạo tâm của gã chấn động, thời gian càng lâu càng sinh ra cảm giác muốn đổ mồ hôi lạnh.

Thậm chí, trong mơ hồ, gã còn khiếp sợ không dám xem kỹ hơn.

"Lạch cạch..."

Dường như Kế Duyên ý thức được bản thân mình vừa thất thần, thanh âm dứt khoát của quân cờ trắng hạ xuống bàn cờ đã cắt đứt tất cả. Tiểu Các vẫn là Tiểu Các, ngày hè vẫn là ngày hè.

Vừa rồi, áp lực bí mật của thiên địa khó tránh khỏi để lộ ra một tia. Nếu như Cừu Phong có linh đài sáng tỏ, khí cơ tu tiên nhạy bén thì có lẽ cũng cảm nhận được một chút.

May mà cũng chỉ cảm thụ một tia như vậy mà thôi, nếu như độ sâu hơn gấp mười, gấp hai mươi lần thì vẫn chưa tính là Kế Duyên tiết lộ thiên cơ, bởi vì có khả năng lúc đó đạo tâm của Cừu Phong cũng sụp đổ rồi.

"Nhưng tu sĩ như ta và ngươi nói cho cùng cũng là con người, khi lớn tuổi đôi lúc sẽ có chút thương cảm, Cừu tiên sinh chê cười rồi!"

Kế Duyên cũng chỉ có thể giải thích một câu gượng gạo như vậy.

"Không hề gì, không hề gì!"

Cừu Phong có muốn nói khác đi thì cũng không dám nói chuyện tùy tiện như vừa rồi, chỉ có thể nói mấy câu "Không có gì đáng ngại". Gã tu hành gần hai trăm năm nhưng chưa từng thấy loại "thương cảm" nào vừa thần dị, vừa đáng sợ như vậy.

Người trước mặt rõ ràng vẫn đang đọc sách, bày cờ, cũng không có lực pháp thần quang gì phóng xuất ra, nhưng lại mang đến cho Cừu Phong áp lực vô hình còn lớn hơn trước khi đến đây. Vì vậy, gã không dám tùy ý nói chuyện, dần trở nên trầm mặc.

"Kế tiên sinh, con đã về!"

"Ta cũng về rồi ~~ "

Thanh âm của Doãn Thanh và Hồ Vân một trước một sau vang lên ở bên ngoài sân. Sau đó cửa bị đẩy ra, một người một cáo lần lượt bước vào Cư An Tiểu Các.

"À... Có khách đến..."

Doãn Thanh thấy Cừu Phong thì cứng đờ người, liếc mắt nhìn xuống xích hồ. Cậu thấy nó cũng đứng ngây ra giống như trúng thuật Định Thân mà Kế Duyên đang nghiên cứu. Con hồ ly chẳng phải đã nói không ngửi được mùi gì lạ hay sao.

"Hôm nay đến đây thôi. Chắc hẳn Cừu tiên sinh cũng vội trở về. Ta không giữ ngài lại dùng cơm được rồi. Đa tạ Cừu tiên sinh hôm nay đã chỉ giáo."

Vốn dĩ Kế Duyên còn muốn mời Cừu Phong ở lại, rồi chuyện trò nhiều hơn nữa, nhưng nhìn dáng vẻ gã dường như cũng không quá thoải mái.

Cừu Phong như được đại xá, đứng dậy chắp tay với Kế Duyên.

"Không dám, không dám. Chẳng qua là Cừu mỗ nói chuyện phiếm với Kế tiên sinh mà thôi. Còn chuyện mượn xem phù chiếu, ta sẽ bẩm báo chi tiết lên trên."

Kế Duyên cũng đứng dậy đáp lễ, đưa tiễn Cừu Phong ra đến cửa sân.

"Nhờ Cừu tiên sinh thay ta gửi lời hỏi thăm hai cha con Ngụy gia một tiếng, à, còn có sư điệt Y Y của ngài nữa."

"Kế tiên sinh yên tâm. Cừu Phong nhất định sẽ làm, chắc chắn không quên. Ngày khác ta lại tới thăm hỏi sau. Cáo từ!"

"Được rồi. Chúc Cừu tiên sinh thuận buồm xuôi gió!"

Sau khi hai người lại chào từ biệt nhau lần nữa, Cừu Phong mới rời Tiểu Các.

Nhập gia tùy tục, Cừu Phong dĩ nhiên sẽ không phi độn ngay tại chỗ này, mà đi bộ trên đường phố như người bình thường. Chờ đến khi ra khỏi thành, gã mới vội vàng ngự phong bay về Ngọc Hoài Sơn.

Gã nói chuyện cả ngày nên thật ra đã lấy được khá nhiều tin tức trọng yếu. Chỉ riêng việc lão Long đã buông tha mối thù cũ cũng đủ cho Ngọc Hoài Sơn tiêu hóa rồi. Nhưng Cừu Phong cảm thấy sự tồn tại của Kế tiên sinh cũng không phải là chuyện nhỏ.

Gió trời thổi nhẹ phía dưới, áo bào của gã bay phần phật, tóc mai cũng bị gió thổi lộn xộn. Lần này, gã cũng không khống chế bản thân nhập vào làn gió, ngược lại để cho gió trời tùy ý quất vào mặt. Suy nghĩ trong lòng gã vẫn còn quanh quẩn ở Cư An Tiểu Các huyện Ninh An.

"Vị Đạo diệu Chân Tiên này! Kế tiên sinh thương cảm cái gì nhỉ..."

Trên không trung, Cừu Phong vô thức run lên, khiến cho việc ngự phong chuệch choạc. Gã không dám vọng tưởng hơn nữa, vận khởi pháp lực mà bay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.