Huyện Đình Thủy rất nhỏ nên chỉ có một khách điếm, vì vậy tên của nơi này cũng gọi là khách điếm Đình Thủy.
Bên trong sảnh đường của khách điếm Đình Thủy, tâm tình của đám võ giả đã trở nên thoải mái. Sau khi quay vào phòng, bọn họ liên tục tra hỏi Đỗ Hành.
Lý Thông Châu bưng chén rượu mời Đỗ Hành, tính mượn rượu dò hỏi.
“Đỗ huynh, Kế tiên sinh rốt cuộc là người thế nào. Chúng ta trải qua mấy phen vào sinh ra tử, nhiều lần cùng chung hoạn nạn, cũng xem như bạn chi giao rồi. Mau nói cho chúng ta biết đi!”
“Đúng vậy, Đỗ đại hiệp!”
“Rất đúng, Đỗ đại hiệp nói một chút đi, dáng vẻ của Kế tiên sinh như vậy, phù…”
Một hán tử lớn giọng học theo bộ dáng khi Kế Duyên thổi một ngụm khí, bắt chước chẳng ra sao nhưng mọi người đều biết được điều này có ý gì.
"Thổi một ngụm khí như vậy đấy, trực tiếp thổi đám quỷ đồng đáng sợ kia thành tro bụi. Quả thực năng lực không thể tưởng tượng nổi! Kế tiên sinh có phải là thần tiên không nhỉ?"
“Đúng, đúng vậy, trước kia cha ta từng nói, võ giả chúng ta chỉ cần tin thanh đao trong tay cũng không cần tin cẩu thí quỷ thần, tham quan ô lại. Ta vẫn cho rằng những sự việc kỳ quái thần bí kia chỉ là truyền thuyết xa xưa, lần này có thể nhìn thấy thật đúng ếch ngồi đáy giếng!”
“Đúng, đúng, lão Thôi, mau ra sau bếp nấu thêm mấy món cho các vị đại hiệp nhắm rượu.”
Chưởng quỹ khách điếm ở bên cạnh cũng nói năng ồn ào.
Đỗ Hành cũng cực kỳ cao hứng, vừa từ chối lại không muốn từ chối. Những người bạn này rất khác mấy người năm xưa cùng đánh cọp. Mặc dù thời gian bên nhau không dài, mấy năm này cùng xuôi nam tiến bắc, diệt qua sơn tặc, trị qua ác bá, thậm chí có lúc bịt mặt diệt trừ tham quan, lần này lại cùng nhau ra sức chống lại thứ quỷ tà thì bọn họ vẫn không rời nửa bước, quả thật là bạn bè vào sinh ra tử.
Dù không nói nhiều về chuyện riêng của Kế Duyên, nhưng có mấy người đã biết hoặc đã đoán ra nên Đỗ Hành cảm thấy có thể nói rõ. Hơn nữa, những việc Kế tiên sinh làm trước giờ cũng chưa từng có ý che giấu.
“Được thôi, ta sẽ nói với các ngươi. Nói trước là có một số việc nói ra có lẽ tiên sinh sẽ không thích, ta cũng không nhiều lời, chuyện có thể nói tất nhiên ta sẽ nói cho mọi người…”
“Đáng lẽ phải như vậy!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Không tệ!”
“Ấy dà, Đỗ đại hiệp nói nhanh nào, ta rót rượu cho ngươi!”
…
“Khụ khụ ~”
Đỗ Hành hắng giọng một cái, sau đó mới cúi thấp người nói.
“Các ngươi cũng biết rằng đầu mùa đông năm nay, ta từng truyền thư cho Kế tiên sinh thông báo có chuyện dị thường phát sinh ở đây đúng không?”
Đám người nhao nhao gật đầu, ngay cả những người làm ở khách điếm không rõ việc này cũng vô thức hùa theo.
“Các ngươi nói thử xem, thư từ Kim Châu phải mất bao lâu mới đến Kê Châu Đức Thắng Phủ!”
“Kê Châu?”
“Ây da, này cũng phải hơn mấy tháng đấy.”
Chưởng quỹ khách điếm cũng khoa trương xen vào một câu.
“Có lần ta viết thư cho một thương khách ở Kinh Kỳ Phủ, mất nửa năm mới tới nơi.”
Đỗ Hành cười cười.
“Cho nên ta cảm thấy có khả năng Kế tiên sinh mới đọc thư của ta mấy ngày trước mà thôi.”
Hán tử giọng nói lớn nhìn mọi người, nhịn không được chen miệng nói.
“Đường xa thế này thì làm sao Kế tiên sinh đi nhanh như vậy được? Đây chẳng phải là bay tới à!”
“Khụ khụ… Đây là ngươi nói, không phải ta nói!”
Đỗ Hành tằng hắng, trả lời rất mập mờ. Những người xung quanh cũng bừng tỉnh đại ngộ, kết hợp với chuyện tai nghe mắt thấy mấy ngày trước thì suy đoán đã rõ ràng hơn một chút.
Chỉ tiếc rằng dù đêm nay Đỗ Hành nói rất nhiều nhưng không lộ ra vấn đề của Kế tiên sinh, mọi người cũng không tiện hỏi nhiều.
…
Tuy Kế Duyên bị xem là đối tượng nghị luận nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, hắn phải chuẩn bị xử lý hai thầy trò tà tu kia, sau đó tập trung tinh thần để cảm ngộ tỉ mỉ những trải nghiệm đạt được lúc đánh nhau trước đó.
Thực ra, cần câu trên vai hắn không có chỗ nào thần kỳ cả, chỉ là tính cách hắn thích dùng những đồ vật đã quen sử dụng mà thôi.
Thế nên sau khi làm ra cái cần câu này, rốt cuộc hắn vẫn dùng chút thủ đoạn viết mấy chữ ở trên đầu cây trúc, để cho cần câu và dây câu có chút biến hóa đơn giản, ví dụ như cần câu có thể biến thành một cọng lông thu vào trong tay áo.
Mà hắn lấy cớ không tiện mang theo, đưa cần câu cho lão Quy ở Xuân Mộc Giang chỉ đơn thuần để lão ấy canh giữ một lúc.
Giờ phút này, Kế Duyên đang gánh theo hai người tu luyện tà thuật. Hiển nhiên, hắn sẽ không thể trở về huyện Ninh An vì sợ làm bẩn nơi mình sinh sống. Đối phó với hai tên này, hắn nghĩ vẫn nên giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp, hay nói đúng hơn là quỷ thần chuyên nghiệp mới được.
Kim Châu hoang vắng, rất nhiều địa phận còn chẳng có nổi một cái miếu Thành Hoàng, mà đạo hạnh của Thành Hoàng chắc chắn cũng không cao thâm bằng nội địa Đại Trinh. Hơn nữa, hắn cũng không quen biết bọn họ, cứ thế mà đem người qua khó tránh khỏi bị nghi ngờ là có ý đồ quấy rối, lại còn phải giải trình này nọ rất phiền phức.
Nơi Kế Duyên nghĩ đến đầu tiên chính là Âm Ti của Xuân Huệ Phủ. Dù sao theo tin tức được truyền thần trong Âm Trầm Mộc trước đây thì bọn họ cũng có kinh nghiệm thẩm vấn Xà yêu. Và Kế Duyên vẫn thừa nhận năng lực chuyên môn của bọn họ.
Thế là sau khi rời khỏi địa phận huyện Đình Thủy, hắn trực tiếp cưỡi mây bay vọt lên không, đồng thời điều khiển luồng khí lưu chung quanh để tạm thời tạo cho mình một vùng không gian không chút gió tuyết.
Kế Duyên nhìn bầu rượu và đĩa gà quay trong tay, cũng mấy ngày hắn chưa ăn uống gì rồi.
Tay phải hắn chạm vào cái mâm, nổi lên một ngọn lửa nhỏ. Con gà vốn dĩ đã lạnh ngắt nay được hâm nóng, trong chốc lát đã nóng hổi, mùi thơm xông vào mũi.
“Quả thật không sai, tay nghề hâm đồ ăn vẫn còn xài được, không bị cháy.”
Lúc Kế Duyên vừa cưỡi mây vừa ăn gà quay, uống rượu Đao Thiêu, chuyện đánh nhau đấu pháp phát sinh ở núi Đình Thu lúc trước cũng được người có tâm truyền bá ra ngoài. Độ lan truyền chắc chắn không kém tin đồn đánh bại Chân Ma được lưu truyền bên ngoài Đại Trinh. Lời đồn này thực sự là ngọa hổ tàng long.
…
Ngày hôm sau, khi mặt trời đã khuất núi, bên ngoài miếu Thành Hoàng Xuân Huệ Phủ từ lâu đã vắng bóng người. Ngoại trừ phu canh tuần tra, hiện tại cũng không còn ai đi lại vào ban đêm nữa. Lúc này có một tiên sinh áo trắng vác theo một cây gậy trúc đang đến gần miếu Thành Hoàng. Vì phải treo hai người, thân cây trúc bị uốn cong như sắp gãy. Người ấy chẳng phải ai khác mà chính là Kế Duyên mới chạy từ Kim Châu đến.
Khi còn cách miếu Thành Hoàng một đoạn, Kế Duyên vận pháp lực chuyển hóa Âm Dương, vượt qua ngăn cách của âm dương thế gian, trước mắt liền xuất hiện cảnh tượng Quỷ Môn Quan.
Mấy tên Âm sai nhìn thấy một người áo trắng dẫn hai người tới đây bèn quát hỏi.
“Người đến từ phương nào, xâm nhập địa giới Âm Ti Xuân Huệ Phủ có chuyện gì?”
Âm sai có thể nhìn ra bước chân chạm đất nặng nề cùng một thân hỏa khí của người mới tới, rõ ràng người này không phải phàm nhân.
Vì muốn giảm bớt phiền toái, Kế Duyên trực tiếp lấy ra tấm lệnh bài Âm Trầm Mộc lúc trước đã thu lại từ Hồ Vân sau khi trở về huyện Ninh An, rồi đưa cho Âm sai.
“Đây là mộc bài của Thành Hoàng đại nhân, làm phiền thông báo một tiếng, nói là Kế Duyên có việc bái phỏng!”
Mộc bài vừa đến tay, Âm sai lập tức cảm nhận được khí tức uy nghiêm của Thành Hoàng đại nhân nhà mình nên không dám thất lễ, nói với Kế Duyên: “Tiên sinh đợi một lát!” rồi vội vàng bước vào bên trong Âm Ti.
Sau khi Thành Hoàng Xuân Huệ phủ nhìn thấy mộc bài thì Kế Duyên không phải trải qua chút khó khăn nào nữa. Hắn đi tới, chào hỏi hàn huyên một chút, sau đó nói rõ sự việc. Thế là một nam một nữ, một già một trẻ, hai thầy trò tà tu lập tức bị rút hồn, khóa tại chỗ sâu bên trong hình ngục Phạt Ác Ti.
Trong quá trình này, nữ nhân đang bị Định Thân Pháp, còn lão già kia vẫn đang hôn mê.
Ước chừng sau một ngày, rốt cuộc hồn thể của lão giả cũng tỉnh lại sau khi được âm khí của Âm Ti tưới nhuần. Lão vừa khôi phục ý thức thì đã cảm giác được khí tức âm lãnh ở xung quanh, bên tai nghe thấy từng trận tiếng kêu thảm thiết từ nơi xa.
Ánh mắt và trí nhớ đều có vẻ mơ hồ. Lão hao hết tâm trí mới nhớ lại được chuyện lúc trước, có cao nhân đuổi giết, Sơn Thần không địch lại, sau đó thì không còn ký ức gì nữa…
“Ta chết rồi sao?”
“Hừ hừ, ngươi nói không sai, bây giờ cũng không khác gì đã chết đâu!”
Một giọng nói ở bên cạnh vang lên, lão già đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt cũng rõ ràng. Trước mặt là một người mặc trang phục quan lại, diện mạo khó coi dọa người, dáng người cao lớn. Lão lại nhìn chung quanh. Khắp nơi đều là hình cụ, nơi nào cũng có quái vật dị dạng bị xích lại, lâu lâu lại vang lên tiếng quất roi và kêu thảm.
“Ở đâu? Khà khà, lão nói xem mình ở đâu!”
“Ha ha ha ha ha ha…” “A há há há há…”
“Há há há há…” “Ô ha ha ha ha…”
Không khí xung quanh đều là thanh âm bén nhọn cùng với tiếng cười quái dị kinh khủng, có thanh âm phát ra từ mấy vị quan lại có hình dạng kì lạ, cũng có tiếng phát ra từ những quái vật đang chịu hình cụ. Lão là người tu hành nên đã nhanh chóng cảm nhận được từng đợt hàn khí ác ý ập tới.
“Ha ha ha ha ha ha, a a… Ha ha… A…”
Một con quái vật mới vừa cười cợt thì một khắc sau đã bị ném vào trong chảo dầu. Giữa những tiếng “Xì xì xì…”, nó lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhưng cho dù có thống khổ đi chăng nữa, nó vẫn tiếp tục cười lão giả.
Tất cả ác quỷ cùng quái vật chung quanh đều đang cười. Bọn họ biết rõ lão già này dính nghiệp chướng nặng nề, bởi vì lão bị khóa trên bệ trụ đồng của Nghiệt Chướng Đài, bởi vì trên đỉnh đầu lão là đám mây đen ác khí đậm đặc. Mấy con quỷ ở Luyện Ngục luôn khát vọng có người thảm như chúng, tốt nhất là còn thảm hại hơn chúng.
Nam tử mặc trang phục quan lại lạnh lùng nhìn lão già.
“Ngươi nói xem ngươi đang ở đâu?”
Lão già cảm thấy da đầu tê dại, nơi này chỉ sợ là Luyện Ngục Âm Ti trong truyền thuyết, dù là người tu hành cũng sẽ không có ai đồng ý tới đây.
Tiếng cười chung quanh vang lên mang lại sự phấn khích tột độ. Những quái vật dị dạng trước mặt này thật ra trước kia đều là người, do nhận hình phạt tra tấn ở Luyện Ngục nên đã không còn hình người nữa. Lão từng nghe qua tin đồn nên vừa nhìn đã liên tưởng được.
“Bọn họ… Vì sao lại cười ta?”
Lão già rùng mình nói.
“Há há há há, dĩ nhiên bởi vì chúng có thể nhìn thấy có người còn thảm hơn chúng. Ngươi là tu sĩ tà đạo không biết đã phạm phải bao nhiêu tội ác. Sau khi tiên trưởng thu lại phù lục trên người của ngươi, quả thực lệ khí ác độc ngập trời…”
Vị hình quan hung dữ nhất trong Phạt Ác Ti của Xuân Huệ Phủ nhìn lão rồi nói.
“Phạt Ác Ti cũng không muốn thẩm vấn ngươi. Đại nhân nói, dạng tà ma như ngươi chắc sẽ không thú nhận điều gì rồi, cứ dùng trăm ngàn cực hình là được. Hơn nữa, tu sĩ thần hồn ngưng thực nên chẳng cần phải kiêng kỵ điều gì. Phạt Ác Ti chúng ta có câu, ‘Chỉ cầu được chết nhanh đã là hạnh phúc’, ha ha ha ha… Ngươi rất nhanh sẽ biết được!”
Đang nói chuyện, Nghiệt Chướng Đài giống như di chuyển. Trước mắt một mảnh đỏ sậm hiện ra, vô số lệ quỷ lưỡi dài, khô cốt vong hồn vang lên tiếng kêu rên càng lúc càng gần…
Nhưng chỉ sau nửa ngày, trong chỗ sâu hình ngục Phạt Ác Ti, ngoại trừ tiếng kêu rên thảm thiết hoảng loạn của lão già, cũng chỉ nói được một câu.
“A a a… Ta nhận, ai nói ta không nhận tội, ta nhận!”