Sau cơn mưa lớn kỳ lạ, Lệ Thuận phủ xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, đặc biệt là những thứ mà thôn dân Song Củng Kiều mắt thấy tai nghe.
Dân chúng cũng không phải kẻ ngốc. Hơn nữa, sau khi hỏi han về cơn mưa mỗi nơi một chút, một câu chuyện xưa mang sắc thái thần thoại bắt đầu được lưu truyền. Ví như phiên bản mà Kế Duyên nghe được, ngoại trừ có mấy chi tiết quan trọng không đúng lắm, thì lời đồn này thậm chí có thể được gọi là "nội dung vở kịch thần thánh trở về".
Vì vậy, câu chuyện rồng rơi xuống Nghiễm Động Hồ vẫn được truyền ra ngoài, hơn nữa càng lưu truyền càng mơ hồ.
Mùng bốn tháng sáu, Tri phủ Lệ Thuận phủ đãi tiệc đầy tháng của con trai thứ. Không chỉ các quan viên lớn nhỏ trong Lệ Thuận phủ đến chúc mừng mà rất nhiều nhân vật có mặt mũi của khu vực Uyển Châu cũng đến tặng lễ. Ngay cả Tri châu đại nhân của châu phủ khác cũng chuẩn bị lễ mừng, phái người đưa tới.
Doãn Triệu Tiên cũng hiếm khi phô trương như vậy. Y dự định làm một sân khấu lớn. Vốn dĩ, y muốn bao một tửu lâu lớn trong Lệ Thuận phủ, nhưng cân nhắc đến giá cả của tửu lâu và bổng lộc chi tiêu của mình, Doãn Triệu Tiên quyết định làm tiệc rượu trong phủ.
Trong thời gian ở lại đây, Doãn Thanh và đám Lâm Hâm Kiệt cũng ở chung một sương phòng với Kế Duyên.
Vào ngày diễn ra yến tiệc, Doãn Thanh dậy thật sớm. Cậu mặc hoa phục, đi giúp cha tiếp khách, phân công công việc cho mọi người. Doãn Thanh là một người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tâm tư lại linh hoạt, nên xử lý những chuyện này cũng thuận buồm xuôi gió.
Là khách mời tham gia yến hội, Kế Duyên, Lâm Hâm Kiệt, Lôi Ngọc Sinh và Mạc Hưu không cần dậy từ sớm. Với lại, Kế Duyên cũng có thói quen ngủ thẳng tới trưa.
Ba người Lâm Hâm Kiệt, Lôi Ngọc Sinh và Mạc Hưu rửa mặt xong, đứng đợi Kế Duyên ở bên ngoài khách xá. Đây là chuyện thường ngày trong cả tháng nay rồi. Nếu tính không sai thì lúc này Kế Duyên sẽ thức dậy.
"Két~"
Hôm nay, Kế Duyên mặc một thân trường bào màu xanh, đi từ trong phòng ra.
"Chào buổi sáng Kế tiên sinh!"
Ba người đồng thanh chào Kế Duyên, cùng khom người vấn lễ.
Hắn cười cười, cũng chắp tay đáp lễ.
"Chào buổi sáng!"
Lúc nào ba người này cũng tôn trọng quá mức khi gặp mặt nhưng hắn biết rõ nguyên nhân, chắc chắn nằm trong lá thư mà Doãn Thanh đang giữ.
Không đề cập tới việc bọn họ tận mắt nhìn thấy điều thần dị từ lá thư, những chữ viết trong đó đã đủ khiến cho các thư sinh hết mực tôn kính rồi. Tốt nhất là có thể cảm động Kế tiên sinh, có khi ngài ấy sẽ tiện tay tặng cho bọn họ vài chữ quý.
Đương nhiên, chữ của Doãn Văn Khúc Doãn công cũng rất trân quý nhưng ngài ấy dù sao cũng là mệnh quan triều đình, cho dù là cha ruột của Doãn Thanh thì bọn họ cũng không dám lỗ mãng, cũng chẳng dám mỗi ngày đều xuất hiện chào hỏi như thế này.
Mặc dù, mấy thư sinh cũng nhiều lần năn nỉ Doãn Thanh dùng mối quan hệ để xin chữ nhưng cậu không dám mở lời. Cậu nghĩ đi nghĩ lại nếu mình làm vậy thì thế nào lúc trở về thư viện Huệ Nguyên cũng không bình yên được. Cha cậu cũng không phải người buôn tranh bán chữ. Vì vậy, cậu lấy gia huấn ra để từ chối, để cho bọn họ tự mình đi xin chữ đi.
Bọn họ nhờ Doãn Thanh giúp đỡ cũng có ẩn ý trong đó. Hơn nữa, Doãn Thanh cũng biết với tính cách của cha mình, chỉ cần bạn bè của cậu ngỏ lời thì hơn phân nữa sẽ viết cho. Nếu như vậy, sau khi trở về thư viện Huệ Nguyên, những người kia cũng sẽ không quấn lấy Doãn Thanh.
Đáng tiếc, dù đám người Mạc Hưu đã trải qua thời khắc hồ ly tinh câu dẫn người cực kỳ nguy hiểm ở trong núi, nhưng đứng trước mặt "thần tượng", bọn họ vẫn chỉ là những kẻ nhát gan. Nếu so với khí thế điên cuồng theo đuổi những vì sao qua mười con phố của Kế Duyên ở kiếp trước thì ba thư sinh này còn chả dám thở mạnh khi có cơ hội gặp mặt ăn chung. Chỉ đợi đến khi Doãn Triệu Tiên quan tâm hỏi thăm chuyện học hành, sinh hoạt, bọn họ mới dám mở miệng trả lời.
Kế Duyên thấy ba người có vẻ rất phấn chấn tinh thần, liền bước ra hành lang trước rồi nói.
"Cùng đi ăn sáng nhé?"
"Được ạ." "Vâng!"
Ba người nhanh chóng đuổi theo, vừa đi vừa nói mấy chuyện thú vị và một chút kiến thức với Kế tiên sinh.
Trong lòng ba người, Kế tiên sinh thân thiết ôn hòa, hài hước, lại có học thức uyên bác. Khi nói chuyện phiếm về những tri thức trên trời dưới biển, có rất nhiều chuyện bọn họ nghĩ mãi không ra, lúc này nghe Kế tiên sinh nói đến liền cảm thấy sáng tỏ thông suốt.
Thực ra mấy ngày qua, Kế Duyên cũng đang quan sát ba thư sinh này. Tuy họ còn lộ ra vẻ non nớt nhưng cũng được xem là nhân tài. Dù không biết tương lai như thế nào nhưng ít nhất hiện tại, phẩm tính đều rất đoan chính.
Ở phòng tiếp khách, sau khi ăn xong, Kế Duyên đặt muỗng xuống, nhìn ba thư sinh kia vẫn đang nhai nuốt hoành thánh. Hắn có chút tùy hứng nói chuyện với ba người mấy câu chẳng liên quan gì đến đồ ăn sáng nay.
"Tuy năm nay ba vị chưa đến hai mươi tuổi, nhưng đều là người tài cao ở thư viện Huệ Nguyên, không ngại tham gia khoa cử sớm chứ. Qua mấy năm nữa, chính vụ ở các địa phương sẽ rất thiếu người đấy."
Lâm Hâm Kiệt là người đầu tiên đáp lời, cười hì hì nói.
"Kế tiên sinh cũng biết lúc này quan trường sáo rỗng nên cần chúng ta thực hiện kế hoạch lớn đúng không ạ?"
Kế Duyên cười cười gật đầu.
"Kế tiên sinh cảm thấy chúng ta sẽ thi đậu sao? Không cần phải làm Trạng nguyên, có thể làm quan là được!"
Mạc Hưu cũng rất chờ mong hỏi một câu.
Kế Duyên vẫn cười cười.
"Chỉ cần không tham gia thì tất nhiên sẽ thi không đậu rồi."
"Ha ha ha..." "Đúng vậy, Kế tiên sinh nói đúng ha ha ha..."
Ba thư sinh cười lớn, còn chưa ý thức được điểm mấu chốt Kế tiên sinh muốn nói là gì.
...
Kinh đô Đại Trinh ở Kinh Kỳ phủ, trong hoàng thành, sau khi lâm triều, Nguyên Đức Đế đang ngồi ở ngự thư phòng. Ngoài lão ra còn có mấy vị đại thần thân tín, Ngô Vương, Tấn Vương, vài hoàng tử cùng với mấy gã mật thám đến từ Uyển Châu.
Nguyên Đức Đế có mái tóc hoa râm, ngồi uống trà ở long án. Những người khác đều đang đứng.
"Nói đi, Uyển Châu gần đây có tiến triển gì không."
"Vâng!"
Một tên mật thám ở giữa bước lên một bước, hành lễ với Hoàng đế.
"Bẩm báo bệ hạ, căn cứ vào những manh mối Doãn Tri phủ lưu lại, chúng thần đã âm thầm lặng lẽ đi tới tất cả các phủ ở Uyển Châu, không đánh rắn động cỏ. Sau đó chúng thần phát hiện ra quả đúng như lời của Doãn Tri phủ, đa số các nơi ngoài mặt thì phồn vinh, kỳ thực dân chúng lầm than..."
"Cộc cộc cộc..."
Nguyên Đức Đế nghe kể lại, ngón tay gõ xuống bàn. Các đại thần và hoàng tử đều hiểu rõ tần suất gõ này chứng tỏ người đang lộ vẻ không kiên nhẫn được nữa.
Rốt cuộc, mật thám bắt đầu nói đến vấn đề Nguyên Đức Đế quan tâm nhất.
"Trong tất cả quan viên ở các huyện các phủ, người liêm chính thì ít, người tham ô vàng bạc lại nhiều. Với án lệ mà Doãn Tri phủ kể ra, một tên lý chính chưởng quản trăm hộ dân nho nhỏ nắm trong tay năm mươi khoảnh ruộng, hàng năm bòn rút lấy làm của riêng, thậm chí có thể lên tới mấy trăm lượng bạc. Quan viên thượng tầng thu lợi lại càng nhiều, lợi ích trong đó khó có thể tính toán được.”
"Quả thực coi trời bằng vung!"
Ngô Vương nhịn không được giận dữ mắng một tiếng. Là hoàng tử có tư cách nhận được hoàng vị trong tương lai, y có chút ý kiến với cha mình cũng không sao.
"Ai cho ngươi nói chuyện hả?"
Lão Hoàng Đế nhìn về phía Ngô Vương, âm thanh lạnh lùng nói.
"Nhi thần biết sai!"
Ngô Vương nhanh chóng nhận sai với lão hoàng đế, nhưng ngoài mặt vẫn còn rất tức giận. Ngoại trừ Tấn Vương, những hoàng tử ở trong phòng nhiều ít gì cũng biết Uyển Châu "béo bở". Tuy vậy, bọn họ rõ ràng vẫn còn đánh giá thấp nơi này.
Lão hoàng đế đập bàn. Dù đã được nghe tin mật báo xong, lão vẫn thuận miệng hỏi một câu.
"Uyển Châu còn có chuyện gì đáng nói không?"
Giờ phút này, mấy tên mật thám không trả lời ngay mà nhìn nhau một lúc.
Tấn Vương nhíu mày. Ngô Vức lập tức quát lớn.
"Có gì nói nhanh đi, chẳng lẽ muốn để quân thượng chờ đợi hả?"
"Chúng thần không dám! Chúng thần không dám!"
Mấy tên mật thám sợ hãi cúi đầu khom người, rối rít tạ lỗi với hoàng đế. Cuối cùng, tên đầu lĩnh cũng miễn cưỡng lên tiếng. Ngày hôm nay, ở Kinh Kỳ phủ có ý định muốn làm Thủy Lục Pháp, nên hoàng thượng cũng chú ý đến chuyện này, sao gã có thể không biết được.
Chuyện kia ở Uyển Châu làm người ta sợ hãi, cũng dễ dàng làm người ta mơ hồ, gã có chút không dám nói ra.
"Khởi bẩm bệ hạ, ngoại trừ những chuyện chính vụ trên, bây giờ ở Uyển Châu có hai chuyện... Thứ nhất là phu nhân Doãn Tri phủ vừa sinh một đứa con..."
"A, quả nhân quên mất. Doãn ái khanh là rường cột quốc gia, cần phải chuẩn bị một phần hạ lễ đưa đến."
Câu đầu là lão hoàng đế suy nghĩ, câu sau nói với lão thái giám bên cạnh. Sau đó, hoàng đế nhìn tên mật thám, chờ gã nói tiếp.
Gã mật thám nhìn mấy đại thần và hoàng tử ở chung quanh.
"Thứ hai... Thứ hai là hôm nay ở Uyển Châu đang xôn xao lan truyền tin có rồng rơi xuống Nghiễm Động Hồ..."
Nguyên Đức Đế sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm gã.
"Rồng rơi xuống?"
Tên mật thám đã nói xong những điều cần nói nên cũng không cố kỵ chuyện gì nữa.
"Đúng vậy. Có rất nhiều người ở Uyển Châu biết việc này, nhất là người dân ở thôn Song Củng Kiều đã tận mắt nhìn thấy. Nghe đồn rằng vào ngày hai mươi tháng tư, ở Lệ Thuận phủ đột nhiên mây đen che trời, sấm sét vang dội, hương nhân đều nghe được tiếng rồng ngâm, còn có thể nghe được thanh âm như tiếng con trâu già rống to. Sau đó, có con rồng ngã nhào từ trên trời rơi xuống, đập vào sân phơi lúa ở đầu thôn Song Củng Kiều...."
Tên mật thám ngẩng đầu, cẩn thận quan sát hoàng đế. Thấy lão hoàng đế đang gắt gao nhìn mình, gã nuốt một ngụm nước miếng rồi mới tiếp tục nói.
Ngày đó, mưa gió tầm tã như trút nước. Thỉnh thoảng người dân ở thôn Song Củng Kiều còn nghe thấy thanh âm rồng ngâm tựa như tiếng trâu già ùm oàm. Ở đầu thôn còn có thể thấy long ảnh khổng lồ trong mặt nước mênh mông. Trong thời gian ngắn, mọi người đều bị tiếng rồng ngâm chấn nhiếp đến hôn mê. Sau đó, đột nhiên hiện ra một cơn lũ chạy dọc theo một con sông nhỏ, đổ về Nghiễm Động Hồ. Dân chúng đứng ven bờ tận mắt nhìn thấy cảnh này nhiều không đếm xuể. Toàn bộ long ảnh khổng lồ ẩn mình và bị cuốn đi trong cơn lũ. Nơi con rồng đi qua, con sông nhỏ được mở rộng ra gấp mấy lần... Ty chức đã nói xong rồi!"
Gã nói xong vẫn không dám nhìn hoàng đế, còn Nguyên Đức Đế thì thất thần sững sờ lẩm bẩm.
"Có rồng? Có rồng... rồng rơi xuống... Uyển Châu là nơi rồng rơi xuống..."