Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 250: Tụ nội càn khôn đại, hồ Trung nhật nguyệt trường



Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa


***

Trên sườn núi hướng về phía mặt trời ở nơi nào đó nằm sâu trong Ngưu Khuê Sơn, có một sơn động hẹp dài rộng hơn một trượng, cao hơn hai trượng, bên trong có vẻ rất rộng rãi. Sau khi đi sâu vào khoảng bốn năm trượng, đường kính của hang động dần thu hẹp, nghiêng hướng phía dưới, liên thông với một mạch nước ngầm.

Lúc này ở trong sơn động có một con mãnh cọp to lớn đang thu mình trong sào huyệt được lát bằng cỏ mềm. Mãnh cọp cảm thấy trên đầu hơi ngứa, bèn duỗi móng vuốt ra chuẩn bị gãi, nhưng nó bỗng ngừng lại giữa chừng.

Do dự chừng mười nhịp hô hấp, thật sự là rất ngứa. Cuối cùng nó vẫn nhịn không được, thế là cẩn thận thu móng vuốt lại, chỉ lấy nệm thịt cọ vào cái ót.

Đang rất thoải mái, đột nhiên nó cảm giác móng vuốt trượt đi. Trong lòng mãnh cọp có chút hồi hộp.

Nó nắm chặt móng vuốt đưa đến trước mắt xem xét. Quả nhiên, trên đó đang nắm lấy một chùm lông màu vàng đen, nhúm lông này còn có một tia linh quang lưu động, nhưng cũng không thể thoát khỏi sự thật nó đã bị rụng.

"Ài... Biết thế này thì thà dùng móng gãi ngứa cho rồi..."

Lục Sơn Quân đầy ưu sầu, nhìn chùm lông của mình vừa rụng xuống, có thể tưởng tượng được mình lại bị rụng một mảng lông lớn.

Phía sau sơn động có một cái đầm nhỏ, từng giọt nước nhỏ xuống từ thạch nhũ. Đầm nước có thể được dùng như một cái gương, nhưng Lục Sơn Quân cũng không dám soi.

Quan sát phía sau lưng, trên chiếc đuôi dài bình thường cứng như roi thép, giờ đây loang lổ vằn vện, rất nhiều chỗ để lộ ra da thịt.

"Ài..."

Lại thở dài, Lục Sơn Quân cẩn thận đưa nhúm lông trên móng vuốt đến bên miệng, sau đó há mồm nuốt xuống.

Phần lông bị rụng xuống trước kia đều được nó thu vào trong bụng để cất giữ. Từ sau khi tu hành đạt được thành tựu nhất định, nó chưa từng thay lông lần nào. Bộ lông này đã đi theo Lục Sơn Quân hơn một trăm mấy mươi năm. Hiện giờ tận mắt trông thấy chúng đều rơi rụng, trong lòng nó hết sức phiền muộn.

"Lục Sơn Quân... Lục Sơn Quân..."

Thanh âm của Hồ Vân từ bên ngoài truyền đến khiến cho mãnh cọp đang thu mình trong động cảm thấy hưng phấn. Nhưng nghe thấy của tiếng bước chân đối phương nhanh chóng đến gần, nó liền vội vàng gầm to một tiếng.

"Grào... Dừng lại! Không được vào trong động quật của ta, đứng ở bên ngoài nói chuyện là được!"

Ngày thường, Lục Sơn Quân đều bắt chước theo dáng vẻ uy nghiêm của tiên sinh để dạy dỗ xích hồ, nhưng với bộ lông chỗ có chỗ không hiện giờ, thật sự không có mặt mũi để gặp hồ ly.

Theo Lục Sơn Quân, nó đã là môn hạ của Kế tiên sinh. Còn về Hồ Vân, mặc dù tính tình của hồ ly kia còn trẻ con, chưa trưởng thành nhưng ngày càng chững chạc, sớm muộn cũng sẽ có thành tựu. Trong tương lai, bọn chúng đều có thể trở thành những yêu quái trường sinh bất lão.

Bộ dáng như hiện giờ để cho tiên sinh nhìn thấy cũng không sao, nhưng để Hồ Vân thấy, vậy khác gì làm trò cười cho đối phương trong suốt trăm ngàn năm.

Dưới cổ của Hồ Vân kẹp một trang giấy, hứng thú bừng bừng chạy từ trên núi tới. Nó vốn định xông vào sơn động, nghe tiếng cọp gầm liền vội vàng dừng ở bên ngoài.

Thật ra, hồ ly cũng đã rất lâu không thấy dáng vẻ của Lục Sơn Quân. Mặc dù nó vô cùng hiếu kì, không biết "Rụng lông" trông như thế nào, nhưng nó vẫn rất sợ Lục Sơn Quân.

"Sư… à, tiên sinh đã thức chưa, có nhắn nhủ gì ngươi không?"

Thanh âm uy nghiêm của Lục Sơn Quân từ trong sơn động truyền đến, mang theo làn gió khẽ rít gào, thổi một ít lá cây cỏ khô ở cửa hang "xào xạc" bay xa.

Xích hồ nghe vậy duỗi móng vuốt, cầm tờ giấy kẹp dưới cổ lên, vẫy vẫy trong tay.

"Có a có a, Kế tiên sinh nói, tình trạng hiện giờ của người giống như một vài tinh quái trong nước được ông trời ưu ái trước khi hoá thành Giao long, thuộc về biến hóa thoát thai hoán cốt gì gì đó. Không chừng sau này, người cũng không còn là lão cọp nữa, ít nhất cũng không phải lão cọp bình thường. Kế tiên sinh bảo ngài không cần quá để ý, cứ tu hành cho tốt!"

Dưới bóng râm trong sơn động, hai mắt của mãnh cọp đột nhiên bạo xuất u quang.

"Thì ra là thế, thì ra là thế! Nghe tiên sinh dạy dỗ, ngộ ra vô thượng diệu pháp, quá tốt rồi..."

Mãnh cọp đè nén kích động mãnh liệt trong lòng, hưng phấn thầm nói, nhưng chỉ mới kích động một chút, chỗ ngứa trên người liền nổi lên.

Chẳng qua lúc này Lục Sơn Quân không còn ngại nữa. Nó duỗi vuốt ra cào thiệt mạnh. So với bộ dáng vừa lo lắng vừa cẩn thận những ngày qua, lần này nó phải cào cho thiệt đã, khiến cho mãnh cọp không kìm được muốn rên rỉ một phen.

Hồ Vân nắm lấy tờ giấy Tuyên Thành trong tay, nhìn về phía ánh mặt trời. Thỉnh thoảng, hồ ly còn ngửi thấy mùi mực ở trên tờ giấy. Lúc trước, nó vội trở về nên trên đường cũng không quá chú ý, giờ phải nghiên cứu kỹ càng một chút.

Nhưng đạo hạnh của nó quá thấp, ngoại trừ cảm thấy tờ giấy này "rất nặng", nó cũng không nhìn ra điểm khác biệt nào. Thậm chí nếu không để ý, phần "Trọng lượng" này cũng sẽ không cảm giác được.

Tự mình nghiên cứu xong, Hồ Vân cầm tờ giấy nói một câu về phía sơn động.

"Đúng rồi Sơn Quân, Kế tiên sinh còn có đồ vật tặng cho người, nói là sẽ có sự trợ giúp, nó đang ở trên tay của ta..."

"Cái gì!? Tiên sinh có lễ vật tặng cho ta? Grào ~~~~ "

Giữa tiếng cọp gầm, một con cọp vằn lớn vô cùng kích động nhảy ra khỏi sơn động, phóng ra sau đỉnh đầu của xích hồ, đáp xuống sườn núi.

"Ở nơi nào, đồ tiên sinh tặng cho ta ở đâu? Chính là cái này à, tiên sinh viết chữ?"

Lục Sơn Quân nhìn về phía tờ giấy Tuyên Thành ở giữa hai móng vuốt của Hồ Vân. Bốn chữ lớn "Thoát thai hoán cốt" trên đó thỉnh thoảng có lưu quang hiện lên, đạo uẩn nồng đậm trong đó tràn ngập không tán.

"Đây là chữ do tiên sinh viết... Chữ tốt, chữ tốt! Thoát thai hoán cốt, thoát thai hoán cốt..."

Mãnh cọp thận trọng đến gần, sau đó thu hồi vuốt sắc nhọn ở tay trước. Nó dùng phần đệm thịt nhẹ nhàng nâng hai bên trang giấy, nhận lấy pháp lệnh trong tay của Hồ Vân.

Vừa đến tay, trên trang giấy lại hiện ra một hàng chữ nhỏ, nội dung là "Duyên tặng cho Lục Sơn Quân".

Chữ viết vừa hiện, Lục Sơn Quân lập tức phát hiện ra từ trên trang giấy chảy ra một cỗ đạo uẩn xông vào thân thể, làm cho bản thân bỗng thấy phấn chấn, có cảm giác gân cốt giãn ra.

"Đồ của tiên sinh tặng ta, Hồ Vân ngươi xem, đây là tiên sinh tặng ta, ha ha ha ha ha ha... Đây là tiên sinh tặng ta!"

Mãnh cọp cười mà như đang gào, mang theo một trận gió núi, chấn động đến mức khiến cho hoa cỏ, cây cối sơn dã bốn phía rung lắc không thôi.

"Ách... Sơn Quân... Sao người lại biến thành, biến thành dạng này rồi..."

Hồ Vân trợn mắt, há mồm nhìn Lục Sơn Quân. Mãnh cọp tinh ngày thường uy nghiêm, giờ đây lại bị rụng rất nhiều lông, trên trán và trên mặt chỉ còn rất ít, chẳng khác gì một con mèo lớn trụi nửa bộ lông. Trạng thái này trông còn xấu hơn việc trụi lông hoàn toàn gấp mười lần

Tiếng cười của mãnh cọp liền im bặt.

Lục Sơn Quân vốn đang rất hưng phấn, lúc này toàn thân cứng ngắc. Nó cúi đầu nhìn xem Hồ Vân đang ngơ ngác đứng ở một bên. Đôi mắt tròn xoe của tiểu hồ ly trái ngược hoàn toàn với ánh mắt tròn vo của mãnh cọp.

‘Hay là ăn nó để tuyệt hậu hoạn?"

Thậm chí Lục Sơn Quân hận đến nỗi đã nghĩ như vậy, ánh sáng u ám đong đầy trong khoé mắt.

Xích hồ bỗng nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới, thân thể run rẩy hai cái, nhanh trí hô to.

"Ta tuyệt đối sẽ không nói ra! Tuyệt đối sẽ không! A... giấy của Kế tiên sinh có pháp lực, khiến con mắt của ta vô cùng khó chịu, có vài thứ nhìn không được rõ, vừa rồi chẳng thấy được gì! Ta… ta về núi tu luyện trước!"

Nói xong mấy câu này, xích hồ dùng lực lượng toàn thân của nó nhảy vọt ra khỏi sườn núi này.

"Ài..."

Nhìn xích hồ biến mất giữa khu rừng, mãnh cọp tinh thở dài. Sau đó, nó nhìn tờ giấy đang cầm trong tay, tâm tình lại lần nữa sáng lạn. Lục Sơn Quân mang theo tờ giấy này đi vào trong động.

Từ khi sinh ra ý thức đến nay, đây là lần đầu tiên Lục Sơn Quân nhận được thứ có thể xem là lễ vật. Hơn nữa còn do sư tôn kính trọng ban tặng, cộng thêm lời nói của Hồ Vân mang đến, đủ để triệt tiêu hết thảy lo nghĩ gần đây.

Sau khi quan sát một lúc lâu, Lục Sơn Quân mới đưa tờ giấy này đặt vào bên trong một hốc đá lõm sâu vào vách tường, rồi bắt đầu thổ nạp linh khí tu luyện.

Từng nghe nói Thủy tộc có linh trí hoá Giao cần trải qua mấy giai đoạn thống khổ hoặc thời gian dài đằng đẵng nhàm chán, Lục Sơn Quân không biết mình sẽ gặp phải dạng tình huống gì. Nhưng nó lại không lo sợ chút nào, bởi sau lưng của nó còn có sư tôn là chỗ dựa.

"Có lẽ chờ đến ngày ta hoàn toàn thoát thai hoán cốt, chính là thời điểm ta hóa hình thành công!"

...

Cư An Tiểu Các tại huyện Ninh An thiếu đi thứ mùi thơm đặc thù kia có vẻ càng bình thường hơn, như một loại đạo uẩn khí tức đặc thù lưu chuyển, Tiểu Các càng thêm yên tĩnh.

Sau khi Hồ Vân rời đi không bao lâu, cửa tiểu viện hiếm khi lại bị gõ vang.

"Cốc cốc cốc..."

Kế Duyên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, đích thân đi ra mở cửa. Người đứng bên ngoài chính là lão ăn mày và cậu bé ăn mày.

"Lỗ lão tiên sinh và Tiểu Du làm sao tìm tới được đây?"

Kế Duyên vừa chắp tay thi lễ, vừa hỏi thăm một câu, sau đó đưa tay mời vào trong nội viện.

"Mời vào!"

Tiểu ăn mày nghiêm túc và lão ăn mày cười ha hả cùng nhau đáp lễ với Kế Duyên, sau đó bước vào trong sân.

"Tục ngữ nói thật đúng, nơi ẩn mình tốt nhất chính là ở thành thị đông đúc, câu này dùng ở nơi này của Kế tiên sinh quả thực cực kỳ chính xác!"

Lão ăn mày cảm khái một câu, ánh mắt tự nhiên bị cây táo lớn nhìn như bình thường nhưng lại thần dị phi phàm trong nội viện này hấp dẫn. Lão còn có thể nhìn thấy quả táo đỏ có những đốm lửa đỏ rực giấu ở trong tán lá xanh.

Kế Duyên đóng kỹ cửa viện.

"Đừng nhìn, cây táo trong sân của ta cũng muốn tu hành, không có chuyện gì đặc biệt sẽ không rụng quả."

"Ta tới còn không gọi là dịp đặc biệt sao?"

Lão ăn mày nói xong, đã thấy Kế Duyên trở lại bên chiếc bàn dưới tàng cây viết chữ, chỉ có thể cười trừ.

"Lão ăn mày ta vừa đi bái phỏng Ngọc Hoài Sơn. Bọn họ cũng đã thấy tình bạn thân thiết giữa ta và Kế tiên sinh nên đã kể chuyện ngài đang ở huyện Ninh An."

À, thì ra là như vậy, Kế Duyên nghĩ thầm, nhưng nét bút không hề ngừng lại.

"Từ sau lần từ biệt tại pháp hội chặt đầu ở Kinh Kỳ phủ, lão tiên sinh hành tung không lộ. Kế mỗ còn tưởng rằng ngài đã rời khỏi Đại Trinh, không ngờ vẫn còn ở đây?"

‘Còn không phải nợ ân tình của ngài chưa trả nên chưa thể đi hay sao!"

Lão ăn mày thầm nhủ một câu, trên miệng lại cười ha ha.

"Nước Đại Trinh này, có Ngọc Hoài Thánh Cảnh đã thuộc loại hiếm thấy, trong Thông Thiên Giang còn ẩn giấu Chân Long, lại còn thêm một vị Chân Tiên. Lão ăn mày ta cực kỳ hiếu kì, cũng khó trách mấy ông râu dài ở Thiên Cơ Các tính toán khí số của mảnh đất Đại Trinh này đại thịnh."

Kế Duyên vừa viết chữ vừa mang theo ý cười, liếc qua lão ăn mày.

"Tốt, Kế mỗ cũng không cần để lão trả ân tình gì, khiến cho bách tính thiếu nợ ngươi ngân lượng nhớ mãi không quên. Lão là một ăn mày lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, nhưng thật ra lại là một con buôn đấy."

"Ai u, Kế tiên sinh ngài thật là độc! Ngài biết rõ đối với người có tu vi và tâm tính như ta, càng nói như vậy ta càng để ý, càng khó chịu, ngài còn nói như thế... Chậc chậc chậc..."

Thời điểm lão ăn mày dở khóc dở cười, Lỗ Tiểu Du chạy tới cạnh bàn đá, đặt khuỷu tay lên mặt bàn, chống cằm nhìn tờ giấy trên bàn.

Tuy cậu là một ăn mày nhưng từ sau chín tuổi đã đi theo lão ăn mày nên cũng được học chữ, vì vậy cậu có thể thấy rõ trên giấy viết cái gì.

"Tụ nội càn khôn đại, hồ trung nhật nguyệt trường, uẩn hóa phương thốn chi gian, đạo dung đại thiên vạn vật, thị vi tụ lý càn khôn chi thuật..."

(*) Trời đất lớn trong tay áo, ngày đêm dài trong bình, uẩn hóa trong một tấc vuông, đạo dung nạp vạn vật, là thuật Tụ Lý Càn Khôn

"Du Nhi càn rỡ!"

Lão ăn mày lập tức căng thẳng, khẽ vươn tay kéo tiểu ăn mày lại, không ngờ Kế tiên sinh lại viết yếu thuật bực này trên giấy mà không chút đề phòng. Nghe Tiểu Du đọc vài câu, lão có thể hình dung ra được đây là Tiên pháp cao minh ảo diệu tới mức nào.

Cũng trách mình hiếm khi kể cho Tiểu Du nghe về chuyện của giới tu hành, nhìn trộm chân diệu đại pháp của người khác chính là tối kỵ trong giới tu hành!

Kế Duyên thấy lão ăn mày đột nhiên nổi giận với cậu bé, lúc đầu còn sững sờ, sau đó hiểu ra mới cười nói.

"Không có gì cả đâu, Kế mỗ chỉ đang luyện chữ thôi mà."

Nói xong câu này, hắn theo thói quen vung tay áo, bút mực giấy nghiên trên bàn toàn bộ thu vào trong tay áo, bút lông trong tay xoay tròn một vòng, cũng bay vào trong tay áo.

Đừng nói là thôi diễn tu luyện Tụ Lý Càn Khôn thành công, hiện tại ngay cả trong tưởng tượng, Kế Duyên cũng không với tới loại thần thông cao siêu này. Mấy câu mở đầu trên tờ giấy này chẳng qua chỉ là một loại gửi gắm ước nguyện, nói trắng ra, giống như một sự khoe khoang và cổ vũ bản thân, kết quả lại làm cho lão ăn mày kinh sợ.

Lão ăn mày khó hiểu nhìn mặt bàn, lại nhìn ống tay áo của Kế Duyên. Động tác thu bút mực giấy nghiên vừa rồi tuyệt đối không giống thuật Càn Khôn Nạp Vật bình thường, quá mức tự do thoải mái rồi.

"Tụ nội càn khôn đại, hồ trung nhật nguyệt trường..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.