Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 271: Lòng người khó dò



Dịch: Cún Con Xa Nhà

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

Vừa nghe xong câu hỏi, không chỉ lão thái giám run tay, Doãn Triệu Tiên cũng rất khiếp sợ. Chuyện này làm sao có thể tùy tiện trả lời được!

Doãn Triệu Tiên nghe thấy vậy ngay lập tức đứng dậy từ trên ghế, đến trước giường quỳ xuống, chắp tay giơ cao cúi đầu.

“Bệ hạ, vi thần chỉ là một Tri Châu, ở xa kinh thành không rõ triều chính, cũng biết rất ít về hai vị hoàng tử. Luận tư cách, luận tri thức, dù sao đi nữa đều không tới lượt vi thần trả lời vấn đề này. Người có thể định tương lai Đại Trinh ta, chỉ có thể là bệ hạ, chỉ cần là Thái tử do bệ hạ lập ra, vi thần đều tận tâm phụ tá!”

Doãn Triệu Tiên nói vừa vội vừa nhanh nhưng nhấn nhá rất rõ ràng từng chữ, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Nguyên Đức Đế.

Lão hoàng đế chỉ tựa ở đầu giường nhìn dáng vẻ sợ hãi của y.

“Doãn ái khanh, ngồi xuống nói chuyện, ban trà.”

“Tạ bệ hạ!”

Doãn Triệu Tiên giờ mới dám đứng dậy, lão thái giám bèn tranh thủ thời gian bưng nước trà lên.

“Đa tạ công công!”

“Doãn đại nhân không cần khách khí.”

Hoàng đế cũng không vội nói chuyện mà chỉ nhìn Doãn Triệu Tiên uống trà.

Trong lòng Doãn Triệu Tiên nhanh chóng suy nghĩ. Từ câu hỏi lúc trước, xem ra hôm nay chỉ e là mình tránh không khỏi, nhưng y tự biết mình chưa từng làm sai chuyện gì cả. Cho dù Tấn Vương giúp đỡ rất nhiều nhưng y cũng chỉ cảm kích, chưa từng nghĩ sẽ đứng chung hàng ngũ.

Lão hoàng đế chờ Doãn Triệu Tiên uống chút nước trà, lại mở miệng nói lần nữa.

“Doãn ái khanh, ngươi biết vì sao Cô coi trọng ngươi không?”

Doãn Triệu Tiên tự biết rõ vì y trung tâm tài giỏi, nhưng lời này không thể nói ra được.

“Bệ hạ tự có phán đoán sáng suốt.”

“Bởi vì Doãn Triệu Tiên ngươi không chỉ có khí khái, trung thành tuyệt đối, mà cũng không quá cổ hủ. Biến cố ở Uyển Châu, bên trong triều không có người thứ hai làm tốt được như ngươi. Nếu đổi thành người khác, hoặc thông đồng làm bậy, hoặc đụng tới đầu rơi máu chảy. Dù có may mắn cũng sẽ thanh tẩy toàn bộ Uyển Châu…”

“Nhưng mà chỉ mất hai năm, Uyển Châu lại một lần nữa đi vào quỹ đạo. Tô thuế thu vào của một mùa xuân hạ cũng đã gấp đôi tô thuế thu được của cả Uyển Châu vào một năm trước. Bách tính Uyển Châu an cư lạc nghiệp, công của ngươi thật không nhỏ đâu.”

Doãn Triệu Tiên buông chén trà xuống chắp tay bái.

“Uyển Châu có cục diện này, chính là bệ hạ anh minh. Bây giờ bách tính Uyển Châu người người đều biết, thiên tử ra lệnh phạt trừ quan lại tham ô. Vi thần cũng chỉ là chấp hành ý chỉ của bệ hạ mà thôi!”

“Ha ha ha ha… Doãn Triệu Tiên nhà ngươi chụp cái thớt ngựa cũng không tầm thường.””

“Bệ hạ, nhìn kỹ phải là cái rắm rồng mới đúng!”

Doãn Triệu Tiên cười nói một câu làm cho lão hoàng đế cười càng thêm thoải mái.

Mấy lão thái giám bên cạnh, người thì âm thầm lau mồ hôi hột, người thì lặng lẽ vỗ ngực một cái.

Lão hoàng đế nhìn mái tóc hoa râm của Doãn Triệu Tiên, lấy tuổi tác cỡ bốn mươi, tóc trắng như vậy đã khá nhiều rồi, đủ thấy một thân một mình ở Uyển Châu hao phí tâm lực.

“Doãn ái khanh, nghĩ lại, cả đời này, kỳ thật vận mệnh của Cô vẫn luôn ở đây, chỉ là tiên đồ khó lường, đã mấy lần gần trong gang tấc…”

Doãn Triệu Tiên nghĩ tới mấy tin đồn liên quan đến Thủy lục đại hội ở Kinh Kỳ phủ, đặc biệt là “Mò trăng dưới đáy nước” và “Trảm tiên” là hai câu chuyện được lưu truyền phổ biến nhất. Ở nhân thế cũng sinh ra rất nhiều phiên bản, ngay cả Uyển Châu cũng có.

Nếu không phải có quan hệ đến Hoàng tộc Dương Thị của Đại Trinh, nói không chừng còn có biết bao nhiêu phiên bản xuất hiện nữa. Dù vậy, chừng đó cũng đầy đủ để Doãn Triệu Tiên hiểu rõ một số chuyện.

Dù sao cũng phải nói tới là hoàng đế không nắm bắt được, nhất là chuyện “trảm tiên” đầy ly kỳ, cũng đủ cho lòng người phải thổn thức.

“Bây giờ, Cô không còn nhiều thời gian nữa nên cũng đã nghĩ thoáng hơn. Quả nhân có thể ra đi nhưng sau khi Cô qua đời cũng không hy vọng giang sơn Đại Trinh này trở nên loạn lạc.”

Doãn Triệu Tiên yên lặng lắng nghe, đến đây lần nữa chắp tay.

“Trời phù hộ bệ hạ, trời phù hộ Đại Trinh.”

Lão hoàng đế khoát tay.

“Vừa mới hỏi ngươi hai hoàng tử người nào có thể chịu được chức trách lớn, thật ra cũng không phải nói đùa. Cô tìm tiên duyên lâu như vậy, dù không thành chín quả nhưng vẫn là có kiến thức một chút về các vấn đề thần dị. Doãn Triệu Tiên ngươi thân có Hạo nhiên chính khí, Cô càng muốn tin tưởng ngươi. Uyển Châu loại bùn đen đầm lầy kia đều không nhiễm được ngươi mảy may, không nói tương lai, bây giờ đã là cánh tay đắc lực ở trong triều của ta.”

Nguyên Đức Đế một hơi nói nhiều lời như vậy, nghỉ ngơi một hồi mới tiếp tục nói.

“Cô nghe một vị Thiên Sư nói qua, thân người có Hạo nhiên chính khí, thế gian ít càng thêm ít. Ở nơi thôn dã là đức cao đại nho, có thể viết sách lập truyền sáng tạo ra học phái. Nếu như vào triều tất làm danh thần hiền tướng, có thể nhìn thấu minh quân…”

Nói đến đây, lão hoàng đế bỗng cười hỏi một câu.

“Doãn ái khanh, ngươi nói, Cô là minh quân hay là hôn quân?”

Doãn Triệu Tiên nhíu mày, nhìn hoàng đế chắp tay nói.

“Với vi thần mà nói, bệ hạ tất nhiên là minh quân!”

“Ngươi nói vậy ha ha ha.. Như vậy Cô lại hỏi ngươi một câu, Ngô Vương và Tấn Vương ngu ngốc chăng?”

Câu hỏi này làm cho trái tim tất cả mọi người trong tẩm cung lại một lần nữa rộn ràng hẳn lên. Doãn Triệu Tiên hít sâu một hơi, nhắm mắt suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi nói.

“Hai vị điện hạ đều có tính cách khác biệt, xét tài trí mà nói thì đều hơn người, cũng không phải hạng người ngu ngốc vô năng!”

“Ồ, trong lòng ngươi cũng không có khuynh hướng nào sao? Cô nhớ không nhầm thì ở trước kỳ thi mùa xuân năm ấy, ở gia yến vào đêm ba mươi trong Tấn vương phủ, ngươi cũng ở đấy?”

Khi nói ra lời này, lão hoàng đế nhìn chằm chằm vào Doãn Triệu Tiên nhưng không thấy đối phương sợ hãi như vừa nãy.

“Bệ hạ nhớ không sai, lúc trước vi thần đúng là có mặt. Một kẻ thư sinh được mời đi vương phủ cũng ngoài ý muốn của vi thần.”

Chuyện này nếu hoàng đế biết rồi thì Doãn Triệu Tiên cũng không muốn giải thích cái gì, hành lễ biểu thị tôn trọng đồng thời cũng nhẹ giọng thừa nhận.

Hoàng đế khẽ gật đầu, rồi nói với mấy người phía sau.

“Tất cả đều lui ra, lưu một mình Doãn ái khanh ở đây thôi!”

Mấy tên thái giám liếc nhìn nhau một cái, sau đó lĩnh chỉ chậm rãi thối lui ra khỏi tẩm cung. Trong phòng lớn như vậy chỉ còn sót lại lão hoàng đế trên giường bệnh và Doãn Triệu Tiên ngồi trên ghế thấp.

Lão hoàng đế nhìn Doãn Triệu Tiên vô cùng chăm chú.

“Doãn ái khanh, bây giờ trong tẩm cung chỉ còn mỗi Cô và ngươi mà thôi, an tâm nói thẳng, Cô xá ngươi vô tội. Ngươi cho rằng hai vị hoàng tử, ai có thể gánh vác được trọng trách lớn?"

Vẫn là vấn đề ấy, Doãn Triệu Tiên biết hôm nay không tránh khỏi. Y cần phỏng đoán được thâm ý của thánh thượng, cũng cần một câu trả lời hoàn mỹ, nếu lỡ lời dù hoàng đế có nói đàng hoàng tử tế chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Doãn Triệu Tiên cảm thấy lão hoàng đế trước đó đều thật tâm tán thưởng. Nhưng hoàng đế càng coi trọng năng lực của y như thế, câu hỏi này càng không thể trả lời sai, một câu trả lời không hợp ý lão hoàng đế sợ rằng…

Y không dám phân tâm nghĩ nhiều, hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, đồng thời chăm chú nhìn hoàng đế, bốn mắt nhìn nhau không nhượng bộ.

“Bệ hạ, thần đã nói rõ hai vị điện hạ đều tài đức hơn người, dù người nào kế vị…”

Doãn Triệu Tiên nói đến đây liền đứng dậy, giọng nói to hơn vài phần, khom người chắp tay, dĩ nhiên vẫn nhìn thẳng Hoàng đế, tạo một cảm giác như lập thề nói ra.

“Chỉ cần vị điện hạ kia tín nhiệm vi thần, thần chắc chắn dốc toàn lực phụ tá, đảm bảo Đại Trinh hưng thịnh, đảm bảo quốc thái dân an, lấy việc dạy học làm gốc, giữ vững kỷ cương luật pháp, chỉ cần có Doãn Triệu Tiên một ngày thì triều cương không loạn! Vi thần tự tin mình có năng lực như thế!’’

Nguyên Đức đế thật lâu không nói gì.

“Tốt! Tốt! Tốt! Cô tin tưởng ngươi!”

Sau khi lão hoàng đế tán thưởng Doãn Triệu Tiên xong, đành chống đỡ lấy thân thể, nâng hai tay Doãn Triệu Tiên lên.

“Cô sẽ ban thưởng đan thư sắt khoán cho ngươi, Doãn ái khanh không được quên lời nói hôm nay!”

“Thần, muôn lần chết không chối từ!”

Nguyên Đức đế cười, không phải nụ cười uy nghiêm của một vị đế vương mà là một nụ cười đầy nhẹ nhõm và mãn nguyện.

“Ngồi, ngồi đi.”

“Vâng!”

Doãn Triệu Tiên đỡ hoàng đế nằm xuống, mới quay lại chỗ cũ.

“Thật ra, Cô biết năng lực của Tấn Vương mạnh hơn Ngô Vương, thậm chí Cô cũng thích Tấn Vương hơn một chút…”

Cách mở lời như này, đối với riêng Doãn Triệu Tiên mà nói, đó không phải là một tin lành cho Tấn Vương. Thật vậy, sau đó lão hoàng đế liền thay đổi.

“Nhưng Ngô Vương chính là con trai trưởng, nhiều năm qua tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận cũng không phạm sai lầm. Trong triều, uy vọng của Ngô Vương cũng không nhỏ, bản thân y cũng không phải hạng tầm thường. Ha ha, nói cho cùng đều là con trai của Cô, Cô rất rõ tính tình của chúng. Cô sẽ lưu cho ái khanh một tấm mật chỉ, nếu kẻ kế vị kia dám hãm hại tính mệnh của huynh đệ mình, liền lấy ra…”

Doãn Triệu Tiên ngầm thở dài, cũng hiểu rõ lão hoàng đế tuyển người nào rồi.

“Cô đã quyết, truyền vị cho đại hoàng tử, chiếu thư truyền vị sau một tuần ban bố, ái khanh tận tâm phụ tá!”

“Thần, tuân chỉ!”

Doãn Triệu Tiên ngồi còn chưa ấm chỗ, lại lần nữa rời khỏi cái ghế, quỳ gối trước giường hành lễ.

Tấn vương phủ, Tấn Vương Dương Hạo đứng ở vườn hoa nhìn bầu trời âm u bên ngoài, bên cạnh bầu bạn ngoài thiếu sư Lý Mục Thư còn có gia chủ Sở gia.

“Điện hạ, Doãn công sáng nay vào kinh thành liền đi thẳng đến hoàng cung, thậm chí còn không kịp nghỉ ngơi, mà bây giờ vẫn chưa ra ngoài…”

Sở gia chủ uống cạn ly trà, cảm khái.

“Ừm.”

Tấn Vương chỉ lên tiếng, cũng chưa hề nói gì khác.

Lý Mục Thư già nua vuốt râu dài nhìn bóng lưng Tấn Vương.

“Thánh thượng hẳn là dò hỏi chút ý kiến của Doãn Tri Châu, điện hạ cho rằng y sẽ nghĩ biện pháp giúp ngài không?”

Tấn Vương quay đầu nhìn sư phụ mình đã dần dần già đi, lắc đầu thở dài.

“Trừ khi đại ca ta thật không chịu nổi… Ài, Doãn Triệu Tiên không phải dạng người đó… Thân thể phụ hoàng… vì sao không thể nhiều thêm mấy năm….”

Tấn vương hy vọng Nguyên Đức đế khỏe mạnh thêm vài năm, không chỉ vì hiếu thuận mà cũng là vì các nhân tố trọng yếu cho kế hoạch tranh giành ngôi vị của y.

Tấn Vương vốn cho rằng mình chí ít còn có năm năm nhưng do Thủy lục đại hội đả kích quá nặng làm cho sức khỏe phụ hoàng càng suy yếu nhanh. Quả là châm chọc.



Giờ phút này, Ngô Vương phủ.

Ngô Vương đang nấu rượu ở sảnh trước, trên bàn còn có trái cây, ngồi cạnh là hai vị tâm phúc, một vị đại thần Bộ Binh, một vị Thượng Thư Tỉnh.

Không khí nơi này nhẹ nhõm hơn Tấn Vương phủ. Ngô Vương Dương Khánh biết rõ, thế cục bây giờ cực kỳ có lợi cho mình. Các hoàng tử khác không đáng nói, tam đệ Tấn Vương thì chỉ như cánh chim không gió.

“Doãn Triệu Tiên tiến cung rất lâu rồi đúng không?”

Doãn Triệu Tiên tất nhiên cũng được Ngô Vương coi trọng, tuyệt đối là vị quan có năng lực. Ngô Vương cũng sớm lôi kéo vài lần. Dù Doãn Triệu Tiên không tỏ thái độ gì nhưng ít ra ấn tượng tốt vẫn có.

Lại một thân một mình ở Uyển Châu xa xôi, hiểu rõ rất ít về sự tình ở kinh thành, cũng không có khuynh hướng nào cả.

Nghe được lời nói của Ngô Vương, vị Thượng Thư Tỉnh cũng gật đầu trả lời.

""Vâng, đến đã hơn hai canh giờ, bệ hạ cực kỳ coi trọng Doãn Triệu Tiên, giờ phút này cũng vậy…”

Thượng Thư Tỉnh mới nói được nửa câu đã bị tiếng hô hoán dồn dập cắt ngang.

“Điện hạ… Điện hạ…”

Một gã hầu áo xám chạy như bay vào trong sảnh.

“Có chuyện gì?”

Ngô Vương cau mày hỏi.

Người nọ thở hổn hển, đưa cho gã một tờ giấy.

“Trong cung truyền đến tin tức tuyệt mật…”

Tôi tớ nhìn hai vị quan chức bên cạnh.

Nhưng mà hai người này đều là tâm phúc của Ngô Vương nên gã cũng không thèm để ý mà mở phong thư ra nhìn, càng nhìn sắc mặt càng tái nhợt.

“Doãn… Triệu… Tiên… Lại là người của tam đệ! Phụ hoàng liên tục hỏi thăm Doãn Triệu Tiên về người kế vị, lại còn đuổi hết người khác chỉ lưu lại một mình y!”

“Cái gì!”

“Điện hạ làm sao lại biết được?”

Hai vị đại thần bên cạnh cũng rất khiếp sợ.

“Bên cạnh phụ hoàng có người của ta, các ngươi xem đi…”

Ngô Vương đưa tờ giấy cho hai người, sắc mặt âm trầm nghiến răng nghiến lợi nói…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.