Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 292: Đến gần người, chết



Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Mặc dù rõ ràng Kim Giáp Lực Sĩ đã đánh ra một lực cực lớn về phía trước, vết nứt cũng không kéo dài ra phía sau, nhưng một quyền kia chạm đất vẫn mang đến cảm giác chấn động khiến cho căn nhà sau lưng rung chuyển.

Khi động tĩnh trên mặt đất bình ổn trở lại, đám bụi bặm vẫn rơi lả tả từ trên nóc nhà và xà nhà xuống như cũ.

Nếu như vào lúc Kim Giáp Thần Nhân xuất hiện, ánh mắt đám người trong phòng vẫn mang theo vẻ không thể tin nổi, thì hiện tại, bọn họ đã hoàn toàn đờ đẫn rồi.

Một võ giả đứng ở cửa ra vào, chỉ tay xuống mặt đất đang được chiếu sáng bởi ánh lửa ở bên ngoài căn nhà. Gã lắp bắp, ngây ngốc nói một câu.

"Mặt, mặt đất..."

"Ực ực... Đã nứt ra..."

Hoàng Chi Tiên nuốt một ngụm nước bọt, nói tiếp nửa câu sau của đối phương.

"Mọi người, mọi người trước tiên đừng ra ngoài!"

Bởi vì tầm nhìn bị ảnh hưởng, có người trong nhà không thấy được cảnh tên quái vật ở phía xa bị Kim Giáp Lực Sĩ đánh một quyền văng ra khỏi mặt đất. Nhưng mấy người phản ứng nhanh nhạy như Hoàng Chi Tiên hiển nhiên đã ý thức được Kim Giáp Lực Sĩ đang đánh nhau với cái gì.

Sau khi Kim Giáp Lực Sĩ đánh ra một quyền, y chậm rãi đứng lên, hai chân hơi tách ra, hai tay rủ xuống bên người. Khăn vàng trên thân nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió.

"Leng keng keng..."

Những giọt mưa ngoài trời nhỏ tí tách lên khôi giáp của Kim Giáp Lực Sĩ, phát ra âm thanh va chạm rất nhỏ.

"Ầm đùng đùng..."

Lúc này, có tiếng sấm vang lên. Tia chớp chiếu sáng cả mặt đất, cũng giúp cho những người đang ra sức nhìn ra ngoài thấy được cảnh vật ở phương xa.

Cách căn nhà khoảng hai, ba mươi trượng, có ba bóng người đang đứng trên một mảnh đất trống. Mặc dù cách khá xa nhưng một người trong số đó lộ ra vẻ cực kỳ cường tráng, thậm chí còn chẳng thua kém Kim Giáp Thần Nhân là bao.

Quỷ dị hơn chính là, trong khoảnh khắc chiếu sáng ngắn ngủi của tia chớp, mọi người như nhìn thấy ảo giác. Dường như trên thân của mấy quái nhân kia đều tỏa ra một làn khói đen kỳ lạ.

Hơn nữa, khi nhìn thấy cảnh này, bất luận là võ giả hay người bình thường đều có cảm giác tim đập loạn nhịp, sợ đến mức cả người nổi lên một tầng da gà. Bọn họ giống như bị một thứ tà dị cực đoan nào đó nhìn chòng chọc vậy.

Chỉ là đám người Hoàng Chi Tiên thực ra vẫn còn nhìn sót. Cách ba "quái nhân" không xa, kỳ thật còn một tên đang nằm trên mặt đất. Chẳng qua, toàn thân nó rạn nứt, giãy giụa bên trong khe rãnh, chẳng khác gì một tấm vải bị xé rách. Thân thể của nó không ngừng run rẩy.

Tà thi thoạt nhìn cực kỳ thê thảm này chính là tên muốn độn địa tiếp cận căn nhà lớn. Lúc đó, Kim Giáp Lực Sĩ đã đấm một phát đánh văng ra ngoài.

"Bên kia.. là người sao?"

"Tám, tám phần không phải..."

"Không có chuyện gì đâu, chúng ta có Kim Giáp Thần Nhân che chở rồi..."

"Đúng vậy..." "Chúng ta có Kim Giáp Thần Nhân!"

Cho dù mấy người ngoài kia nhìn vô cùng tà dị làm cho người ta kinh hãi, nhưng Kim Giáp Lực Sĩ vẫn đang đứng trước căn nhà, mang đến cho mọi người cảm giác cực kỳ an toàn.

Hoàng Chi Tiên đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn xung quanh một chút. Nhưng gã tìm khắp nơi vẫn không thấy con chim giấy lúc trước.

Nghe Kim Giáp Thần Nhân gọi con chim kia là "Tôn thượng", nhất định lai lịch của nó không hề nhỏ. Đáng tiếc lúc này nó đã biến mất.

Giờ đây, hạc giấy lại tiếp tục ẩn mình trên xà nhà. Hơn nữa, nó đã đổi hướng nhìn ra bên ngoài, đồng thời cũng thấy rõ đủ loại cảm giác hoảng sợ và phấn khởi ở bên dưới.

Ngoài căn nhà khoảng hai, ba mươi trượng, mấy tà thi đang đứng đều nhìn Kim Giáp Lực Sĩ. Người này trong đêm tối vẫn lộ ra thần quang nhàn nhạt, giống như một nhân vật tầm cỡ mãnh tướng. Thật sự quá mức gây chú ý.

"Vừa rồi ngươi ẩn thân như thế nào, vì sao ta không cảm nhận được sự có mặt của ngươi?"

Một thanh âm khàn khàn truyền đến từ rất xa, đúng là phát ra từ "quái nhân" cực kỳ cường tráng kia.

Tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy, nhưng ai cũng hiểu lời này nói cho Kim Giáp Lực Sĩ nghe.

Chỉ là Kim Giáp Lực Sĩ lại tỏ vẻ cực kỳ lạnh lùng, chỉ đứng đó mà không nói một lời.

"Ngươi là Thần, hay là Yêu? Vì sao khí tức đặc thù như vậy? Vì sao không có hỏa khí, cũng không có thần hồn chi khí?"

Kim Giáp Lực Sĩ vẫn im lặng, đứng tắm mưa ở trước gian nhà.

"Trên người của ngươi và bọn ta đều không có hương hỏa nguyện lực, tại sao ngươi lại che chở cho đám người phàm tục này?"

Câu nói thứ ba vừa truyền đến, vốn tưởng rằng Kim Giáp Lực Sĩ sẽ tiếp tục không quan tâm, nhưng lần này y mở miệng nói.

Thanh âm hùng hậu trầm thấp, nhưng lại cực kỳ rõ ràng, chói tai.

"Nhận mệnh lệnh của Tôn thượng, yêu tà tinh mị đến gần người, chết."

Bên kia im lặng một lát. Ước chừng bốn, năm lần hô hấp, tên tà thi mới nói.

"Tôn thượng của ngươi là ai?"

Kim Giáp Lực Sĩ lại lần nữa rơi vào trạng thái lạnh lùng, giống như không nghe thấy câu hỏi.

Ngược lại, đám người Hoàng Chi Tiên ở trong phòng đều vô thức nhìn quanh để tìm con chim giấy kia. Đáng tiếc là bọn họ cũng không phát hiện ra nó đi đâu.

Trong bóng tối, tà thi cường tráng kia nhìn căn nhà phía sau Kim Giáp Lực Sĩ. Trong lỗ mũi nó phun ra một cỗ khí xám.

"Xì..."

Ở trong mắt nó, tất cả đám người đang đứng trong căn phòng sau lưng gã Kim Giáp to lớn kia đều là phàm nhân. Thậm chí, ai nấy đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Nó cúi đầu nhìn tên nô duệ bị gã Kim Giáp đánh bay từ trong lòng đất, thuận theo thân thể của nó nhìn vào vết nứt. Vết nứt này kéo dài đến tận trước người của gã Kim Giáp, cho thấy lực lượng của một kích kia quả thực rất khoa trương.

Tối nay, tà thi nhận được báo cáo của một nô duệ, biết được có mười tên võ giả có nguyên khí dồi dào. Đã lâu rồi nó chưa từng tự mình hút huyết thực, liền chạy tới đây. Mà những tên đạo tặc còn lại đã có nô duệ khác xử lý, cũng không hề lãng phí.

Vốn dĩ đây sẽ là một đêm ăn uống thỏa thích, nhưng cảnh trước mắt này quả thực không thể nghĩ tới.

Tuy mười tên võ giả này khá béo bở nhưng nó nhìn không thấu tình huống này nên cũng không phải là không thể bỏ qua. Chẳng qua, tên Kim Giáp to con này dường như cực kỳ coi thường nó, điều này khiến trong lòng nó giận run lên.

"Tôn thượng của ngươi rốt cuộc là người nào? Ngươi là ai? Báo tên đi!"

Kim Giáp Lực Sĩ vẫn đứng lặng trước căn nhà lớn. Lúc này, y khẽ ngẩng đầu nhìn phía trước. Thanh âm hùng hậu như tiếng chuông lớn trầm ấm vang lên lần nữa. Chỉ là y không trả lời câu hỏi của tà thi mà lặp lại câu vừa nói lúc nãy.

"Nhận mệnh lệnh của Tôn thương, yêu tà tinh mị đến gần người, chết."

Đêm nay dù khá tối, nhưng chẳng ảnh hưởng chút nào đối với tà thi to lớn kia. Trong mắt nó, ánh mắt chất phác của Kim Giáp Lực Sĩ quả thực chính là "không coi ai ra gì".

Tà thi cường tráng này mặc dù có lí trí nhưng vốn dĩ nó vô cùng tà dị, lúc còn sống hay sau khi chết đều chẳng tốt tính chút nào. Chuyện đêm nay rất kỳ quặc nên nó mới nhẫn nại hỏi thăm vài câu. Hiện tại, nó bị châm chọc như vậy nên chẳng nhịn nổi nữa.

"Ôi ôi ôi ôi... Ngươi đã muốn chết thì đi chết đi! Ta sẽ hút khô ngươi, sau đó hút khô đám phàm nhân mà ngươi che chở, grừ..."

"Bịch..."

Mặt đất dưới chân tà thi khổng lồ đột nhiên bị nghiền nát, thân thể kịch liệt bạo phát. Cơn mưa rơi ngang qua đều bị đánh tan thành đường hầm hình nước. Tất cả quần áo lam lũ trên người nó bị xé rách, lộ ra lớp da như bộ lân giáp màu đồng.

Giây phút này mang đến cảm giác rất áp bách, khiến đám người ở trong nhà đều cảm thấy hít thở không thông, trái tim như bị ai đó nắm chặt.

Cũng vào lúc ấy, ánh mắt Kim Giáp Lực Sĩ khẽ động. Trong khoảnh khắc thay đổi đó, thân thể y nghiêng về phía trước, hai tay hiện ra móng vuốt. Dường như trong chớp mắt Kim Giáp Lực Sĩ xuất động, tà thi khổng lồ kia cũng xuất hiện ngay trước mắt.

Thời gian như chậm lại trong chốc lát, rồi hai thân ảnh to lớn va vào nhau.

"Ầm..."

Những vũng nước xung quanh bị thổi tung tóe, màn mưa bay ngược về phía sau. Cơn gió lớn khiến cho cánh cửa của ngôi nhà bị giật tung.

Mấy kẻ trong nhà đều lấy tay che chắn trước người, khó khăn lắm mới mở mắt nổi. Hai đống củi đung đưa như ngọn nến trước gió, đống củi trước cửa nhanh chóng bị dập tắt.

Mặt đất bị cày xới thành một khe rãnh. Bởi vì phải nghênh đón trùng kích của tên tà thi khổng lồ, thân hình của Kim Giáp Lực Sĩ bị ép đến trước cánh cổng của ngôi nhà hoang chỉ mấy thước. Một bàn chân lớn được bao phủ bởi giáp vàng đạp lên đống bùn đất đen sì phía sau lưng. Thân thể y hơi khom xuống.

"Ha ha ha khách khách..."

Một thanh âm vật lộn xoắn vào nhau vang lên trước cửa. Bàn tay của Kim Giáp Lực Sĩ và thi thể khổng lồ đấm vào nhau, một màu nâu đồng và một màu đỏ thẫm.

Sâu trong ánh mắt của tà thi lộ ra vẻ không thể tin nổi, không ngờ gã Kim Giáp này chỉ đơn thuần dùng lực lượng lại có thể ngăn cản được trùng kích vô song của mình.

Vốn dĩ, tà thi muốn đánh nát lớp giáp vàng, sau đó đụng sập căn nhà phía sau. Hơn nữa, nó còn muốn giết chết đám người phàm tục kia, chế nhạo việc bảo vệ buồn cười của đối phương.

Vào lúc tà thi đang giật mình kinh hãi, lực sĩ chậm rãi ngẩng đẩu. Gương mặt đỏ thẫm một mảng, hai mắt vô thần lộ ra vẻ "lạnh lùng".

"Ha ha ha khanh khách..."

Kim Giáp Lực Sĩ vốn đang khom chân phải ở phía sau, giờ đây nhảy vọt lên khỏi mặt đất.

"Bịch" "Bịch" "Bịch"

Cứ như vậy lao thẳng đến, đẩy thi thể to lớn kia ra bên ngoài. Tốc độ càng lúc càng nhanh, không ngừng đẩy đối phương ra khỏi thôn trang hơn ba mươi trượng.

Hai quái thi bên cạnh cũng hóa thành tàn ảnh bay nhào vào lực sĩ. Bọn chúng dùng móng vuốt sắc bén và hàm răng nhọn cắn lên người Kim Giáp Lực Sĩ, phát ra âm thanh "đinh đinh đinh... xoẹt xoẹt xoẹt..."

Nhưng Kim Giáp Lực Sĩ giống như không thèm để ý. Tất cả lực chú ý của y đều dồn vào tên tà thi khổng lồ. Gương mặt đỏ nhe răng, nói.

"Nhận mệnh lệnh của Tôn thương, yêu tà tinh mị đến gần người, chết."

Hai tấm khăn vàng trước người nhẹ nhàng lay động tựa như hóa thành linh xà, chuyển động "soàn soạt soàn soạt" quấn lên vòng eo và hai tay của tên tà thi.

Trong nháy mắt tiếp theo, thi thể to lớn kia thầm nghĩ không ổn. Kim Giáp Lực Sĩ đột nhiên buông hai tay. Cả người quay sang một bên, hai tay ôm đầu của tà thi khổng lồ.

Sau một khắc, tà thi kia cảm nhận được một cỗ cảm giác mất trọng lực mạnh mẽ đến xé nát thân thể truyền đến. Toàn thân bị Kim Giáp Lực Sĩ quăng lên trời, xé rách không khí, sau đó đập xuống đất.

"Ầm..."

Khi sự chấn động và tê dại của tên tà thi khổng lồ còn chưa lắng xuống, đầu óc nó vẫn còn đang bàng hoàng thì ngay sau đó, một cánh tay khổng lồ phủ giáp vàng giơ lên một góc, rồi đột nhiên đánh tới thân thể của tà thi.

"Ùm.... Ầm..."

Nơi tà thi ngã xuống, mặt đất nhanh chóng xé toạc ra bốn phía, giống như một tấm lưới cực lớn hình thành từ những khe hở.

Sau đòn tấn công bằng tay phải, Kim Giáp Lực Sĩ tựa như đang đuổi ruồi. Y vung tay trái, tạo ra một tiếng "nổ", đánh bay một quái thi đang cắn vào áo giáp trên vai mình.

Nhìn thấy một tên khác nhảy ra phía xa, y không để ý đến nó nhưng lại giơ cánh tay phải lên lần nữa, xuất quyền, đấm xuống dưới.

"Ùm... Ầm..."

Chỉ với một kích này, mặt đất hoàn toàn bị đánh nát, trực tiếp biến thành một cái hố hình cái chén có bán kính từ bốn đến năm trượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.