Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 294: Kế Duyên nói lời giữ lời



Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Người thần bí cưỡi gió tới đây hiển nhiên là "Tôn thượng" trong lời nói của Kim Giáp Cự Tướng. Nhưng giờ nhìn lại, đối phương có vẻ là một phàm nhân.

Nó dùng ngón chân cũng biết cảm giác vớ vẩn này tất nhiên không thể nào là sự thật được. Đó hoặc là phương pháp che giấu, hoặc là cách biệt đạo hạnh quá lớn nên không thể nhìn thấy chân tướng.

So với Kim Giáp Cự Tướng "không xem ai ra gì", ánh mắt của vị khách áo trắng này rất có mục đích. Có lẽ hắn đã biết vị trí ẩn thân của gã tà thi khổng lồ rồi.

Tên tà thi ẩn dưới đất cũng thu liễm hết thảy khí tức, đương nhiên không nhìn ra được tình huống trên mặt đất. Nhưng nó có một cảm giác mãnh liệt rằng mình đã bị nhìn thấy.

Giờ đây, Kế Duyên đứng bên cạnh giếng nước. Kim Giáp Lực Sĩ cũng di chuyển về phía trước, dừng ở sau lưng hắn hai bước.

Tuy người phía trước nhỏ bé, người phía sau cường tráng, nhưng sau khi trải qua mối nguy hiểm vừa rồi, không hiểu sao trong lòng đám người Hoàng Chi Tiên đều cảm thấy người phía trước mới vĩ đại làm sao.

Đêm nay, Kế Duyên đã chém giết khá nhiều tà thi. Tại Ải Nam Sơn, gần một nửa số đỉnh núi ở Nam Vương Trại đều bị kiếm khí của Thanh Đằng Kiếm quét ngang. Trừ đi chín tên tà thi, tính cả một tên trong tay hắn thì có tới mười tên.

Thứ này khát máu thành thói, sức lực lớn, da cứng, có chút linh trí, lại có thể độn địa. Trong ấn tượng của Kế Duyên, mấy tên này còn lợi hại hơn cả cương thi.

Hơn nữa, loại tà vật này hầu như là thiên địch của các sinh vật sống. Từ lúc sinh ra, bọn chúng thèm khát được cắn nuốt tinh huyết, tinh hồn của các sinh linh. Trên ghi chép của Lệ Sổ, chúng cũng chẳng phải loài lương thiện gì. Trong mắt Kế Duyên, đây có thể xem là một trong số ít tà vật mà hắn cực kỳ chán ghét.

Giờ phút này, dù tên tà thi to lớn đã thu liễm khí tức, nhưng mùi thối của cỗ tử thi vẫn vô cùng nồng nặc dưới khứu giác của Kế Duyên. Mùi kia đã chỉ ra căn nguyên của thi thể, cũng vì nó mà có không biết bao nhiêu người bị hại.

"Chắc hẳn ngươi chính là ngọn nguồn của đám tà thi đúng không?"

Kế Duyên mở miệng, lời nói bình tĩnh, thanh âm công chính, hùng hậu, lại mênh mông truyền ra xa. Với đám người đang đứng ở căn nhà hoang phía sau lưng, lời này không đến mức quá vang dội, nhưng tên tà thi nghe được lại chẳng khác nào tiếng sấm vang rền.

Trong lòng tên tà thi nào có thể tiếp tục cầu may nữa. Thi khí trên thân cuồn cuộn. Nó muốn độn địa đi xa ngay lập tức, nhưng một cảm giác nguy cơ mãnh liệt làm cho nó sinh ra loại trực giác ‘ngàn lần, vạn lần đừng làm như vậy’.

Kế Duyên nhìn phương hướng của tên tà thi, cảm thấy khá kinh ngạc khi nó không trực tiếp bỏ chạy. Hắn ngẫm nghĩ một chút, liền hiểu ra tình huống này có hai khả năng.

Một là tên tà thi khổng lồ kia có sự chuẩn bị nên căn bản không sợ, hai là nó không dám chạy.

Với tình huống trước mắt, khả năng thứ hai vẫn lớn hơn một chút. Nếu như thế, Kế Duyên cũng lười nói nhiều với đối phương. Lần này, hắn nói thẳng.

"Trong ba hơi thở, đi ra gặp ta."

Thanh âm vẫn cực kỳ bình tĩnh như trước, lại mang theo cảm giác rất nghiêm túc. Hắn cũng không nói ba hơi thở này dài hay ngắn, càng không nói tới việc không đi ra sẽ có hậu quả gì.

Nhưng chỉ một câu này, không riêng gì tên tà thi trốn ở một góc kia, mà ngay cả đám người Hoàng Chi Tiên và Hàn Minh ở căn nhà hoang cũng hiểu rõ rằng nếu không làm theo lời của Kế tiên sinh thì một khắc tiếp theo chắc chắn sẽ không còn bình yên nữa.

Nhìn lại Kim Giáp Lực Sĩ đang lẳng lặng đứng sau lưng Kế Duyên, niềm tin này càng có sức thuyết phục hơn.

Ba hơi thở chỉ là lý do lý trấu của Kế Duyên mà thôi. Thậm chí, hắn còn chẳng muốn đếm. Chỉ là, khi lời vừa nói chưa được bao lâu, tay trái cũng đã giơ lên.

Thanh Đằng Kiếm mang theo ánh sáng lờ mờ hiện ra trong tay hắn.

Vào khoảnh khắc Tiên kiếm hiện ra, gã tà thi giống như rơi vào một nơi cực lạnh lẽo, trái tim đau nhói như bị kim đâm.

Nó căn bản không kịp suy nghĩ, hốt hoảng đội đất đi ra.

"Bịch!" một tiếng, tà thi to lớn mang theo bùn đất nhão nhoẹt, chui ra từ mặt đất.

"Ta đi ra! Ta đi ra!"

Đây là lần đầu tiên tên tà thi chính thức trông thấy Kế Duyên. Một thân áo trắng đứng trong mưa, kiếm trên tay trái, Lực Sĩ ở sau lưng.

Mà Kế Duyên cũng giật mình kinh hãi với khổ người của tên tà thi này. Hắn quay lại nhìn Kim Giáp Lực Sĩ ở phía sau theo bản năng. Ngược lại, tên tà thi có thể nói là đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Lúc trước chỉ thấy nó gào rú, giờ đây rõ ràng khác biệt một trời một vực.

Nếu nó phối hợp cũng tốt.

"Tới đây."

Nghe Kế Duyên nói, nó do dự một chút, nhưng rất nhanh đã vào trong thôn. Không bao lâu sau, nó đã đứng trên con đường nhỏ, cách Kế Duyên vài chục trượng.

Toàn thân nó khô khốc, lớp da như một bộ lân giáp. Hai mắt hiện ra hắc khí. Khi mưa rơi trúng người nó cũng tạo nên những thanh âm nho nhỏ, xem ra thân thể rất cứng rắn.

Mặc dù ánh mắt nhìn Kế Duyên còn có vẻ e ngại, nhưng ngoại hình của nó vẫn mang lại cảm giác vô cùng áp bách.

"Ta hỏi ngươi vài câu, nếu trả lời thì ngươi có thể lựa chọn chịu đựng một kiếm hoặc bị ta dùng lửa đốt một lần, sau đó rời đi. Còn nếu không trả lời, ta sẽ lập tức khiến người thân hồn đều diệt. Hiểu chưa?"

Lời này của hắn vẫn bình tĩnh như lúc trước, giống như đang kể lại một chuyện phải làm nào đó vậy.

Tà thi to lớn nhìn người áo trắng cách đó không xa. Đối phương có một đôi mắt xám trắng, bên trong không có thần thái, không chút gợn sóng, lạnh lẽo, hờ hững nhìn mình. Dường như trong đôi mắt ấy, nó chẳng khác gì rơm rác ven đường.

Cơn mưa cũng không rơi xuống nơi ấy, lúc chạm vào áo trắng của vị khách kia đều tự nhiên chảy xuống. Nhờ đó, áo quần không ẩm ướt, tóc mai cũng không dính nước mưa.

"Đã hiểu, các hạ hỏi đi!"

"Linh trí cũng không thấp..."

Sau khi nói một câu như vậy, hắn mới tiếp tục hỏi.

"Ngươi thuộc loại thi tà nào, có cùng loại với cương thi không, có bao nhiêu tôi tớ?"

Từ "thi tà" này cũng xem như rất mạo phạm rồi, nhưng còn phải xem là ai nói. Người thường dám nói một câu như vậy tự nhiên sẽ khác, nhưng khi Kế Duyên nói, tên tà thi còn chả dám thả rắm, chỉ có thể thành thật trả lời.

"Nếu gọi theo cách chính thống, ta có thể xưng là Thi Yêu. Như tiên sinh nói, ta cũng có thể xem là một loại cương thi, nô duệ..."

Tà thi khổng lồ nhìn thi thể không đầu cách đó không xa.

"Nô duệ cần dùng máu huyết của bản thân ta, tổng cộng có mười ba tên. Có lẽ một tên còn sống, tạm thời không biết đã đi nơi nào..."

Kế Duyên nhìn lướt qua tay áo bên phải của mình, sau đó lại hỏi tà thi.

"Đã là nô duệ của ngươi, vì sao ngươi không biết nó ở đâu? Ngươi không thể khống chế chúng sao?"

Tà thi suy nghĩ một chút, rồi mới cẩn thận trả lời.

"Việc này... Ta cũng không biết. Thật sự không lừa gạt tiên sinh. Quả thực, trước kia ta có thể biết được nó đang ở đây, nhưng hiện nay ta chỉ biết nó còn sống mà thôi..."

"Ừ."

Kế Duyên khẽ gật đầu. Sau khi biết được tình hình của gã nô duệ, trong lòng hắn đã hiện ra một suy nghĩ khác. Trong tình huống này, đối phương không dám nói dối, nhưng hắn còn muốn lừa tên tà thi này chút.

Vì vậy, sau khi trầm mặc trong chốc lát, Kế Duyên đột nhiên mở to hai mắt. Ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào tên tà thi. Trong miệng không còn là một câu hỏi bình thường, mà là một đạo thanh âm Sắc lệnh rất có tính chấn nhiếp với tà vật.

"Chủ nhân của ngươi ở đâu, vì sao phái ngươi tới đây?"

Thanh âm này như tiếng sấm giữa mùa xuân, như tiếng chiêng trống oanh tạc trong đầu của tà thi.

"Ta... không có chủ nhân!"

Lời nói của tà thi đột nhiên dừng lại một chút. Kế Duyên nheo mắt, dùng Pháp nhãn cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới. Lúc này, hắn mới hỏi tiếp.

"Câu hỏi cuối, ngươi tên là gì, vì sao vẫn còn thần, còn hồn nhưng mệnh hồn lại không trọn vẹn?"

Tên tà thi nhanh chóng trả lời.

"Ta tên là Vu Sở. Thân là Thi Yêu, cả trời đất chán ghét. Đa phần là thi thể sau khi chết nhiều năm tự dựng thi khí, thân hồn không trọn vẹn cũng là chuyện bình thường."

Kế Duyễn "a..." một tiếng thật dài, gật đầu cười nói.

"Tu hành giới có rất nhiều quái nhân, quái sự. Đối với một số tồn tại, một vài người đặc biệt thích lo chuyện bao đồng. Thật không may, mặc dù Kế mỗ tự thấy bản thân làm việc có nguyên tắc của riêng mình, nhưng lại là kiểu người thích lo chuyện bao đồng trong mắt người khác. "

Lúc hắn nói đến đây, trong lòng tà thi bắt đầu cảm thấy hồi hộp hơn, may mà câu tiếp theo đã giúp nó thả lỏng một chút.

"Chẳng qua, Kế mỗ chính là người tu tiên chân chính, sẽ không nuốt lời. Nhận một kiếm hay bị lửa đốt trên thân một lần, ngươi chọn đi. Thời gian suy nghĩ vẫn là ba hơi thở."

Nói xong, hắn đứng yên tại chỗ, chờ đợi. Nhìn qua thì tưởng hắn đang bình tĩnh đứng đợi, thực ra đã ngưng tụ tâm thần và dự tính vận pháp du tẩu, còn chuẩn bị một cỗ Tam Muội Chân Hỏa.

Thanh Đằng Kiếm vẫn ở trên tay. Dù không hiển lộ ra bất kỳ khí tức sắc bén nào nhưng những chữ trên vỏ kiếm khẽ dao động, nhất là vừa rồi Kế Duyên thật sự muốn rút kiếm trảm thi. Khi đó, tên tà thi nhất định đã bị cảm giác nguy cơ này kích thích nên mới hiện thân.

Thậm chí, nó còn đoán đây có khả năng là một thanh Tiên kiếm.

Chỉ cần không ngốc, tên tà thi nhất định sẽ chọn bị thiêu đốt một lần. Trên thực tế, Thi Yêu cũng muốn như vậy. Dù trên thế gian này có không ít thần hỏa, nhưng thi khí của bản thân nó cực kỳ nồng đậm, cũng là vật chí âm chí hàn. Chỉ cần việc thiêu đốt không bị thi pháp lâu dài trên người, nó nắm chắc có thể chịu đựng được. Hơn nữa, dù sao lúc này trời cũng đang đổ mưa.

Kế Duyên đoán ra được tâm tính của Thi Yêu, nên chuẩn bị cho nó một sự kinh hỉ.

"Ta chọn bị lửa đốt thân. Mong tiên sinh tuân thủ lời hứa. Ta nhận lửa thiêu cháy rồi có thể rời đi!"

Để đề phòng khiến cho Kế Duyên không vui, lúc này tên tà thi khổng lồ nhẫn nại áp súc thi khí nồng đậm vào trong người. Bây giờ, nó học theo dáng vẻ chắp tay của con người, làm đủ tất cả công phu bề ngoài.

"Ha ha, yên tâm. Kế mỗ nói lời giữ lời. Đứng yên nào, chỉ một chút lửa mà thôi!"

Nói xong những lời này, Kế Duyên nín một hơi, chớp mắt, sau đó há miệng lần nữa.

Lúc này đây không còn là khí tức của Chân hỏa mà là một đóa hỏa diễm màu đỏ xám được phun ra từ miệng Kế Duyên. Độ nóng ở chung quanh dường như không có gì thay đổi, nhưng tia hỏa diễm vặn vẹo vẫn xuyên qua đêm tối.

Tên tà thi vừa mới hành lễ xong. Lúc này nó mới ngẩng đầu, liền nhìn thấy đốm lửa ngay trước mặt. Nó cố nén cảm xúc muốn né tránh, đứng yên tại chỗ.

Xoát..

Rõ ràng chỉ là đụng một cái vào ngực của tà thi, nhưng trong chốc lát, tia hỏa diễm màu đỏ xám đã đốt cháy toàn thân nó.

"A~~~~"

Dường như trong khoảnh khắc đó, bản thân Thi Yêu vốn không có màu sắc, giờ đây đã hóa thành lửa đỏ. Từ miệng, mắt, mũi, tai đều có lỗ thủng, lại còn hiện ra khói trắng.

"Bịch..." "Bịch..." "Bịch..."

Thân thể mất đi lực khống chế, miễn cưỡng lắc lư bước ra ngoài ba bước. Sau khi giằng co trong ba hơi thở, tiếng kêu thảm thiết và hành động của cơ thể đều dừng lại.

"Ầm..."

Thi thể ngã xuống, trực tiếp bị chấn vỡ thành bột than.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.