Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 300: Trâu khờ



Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

"A ha a ha ha ha ha ha... Sảng khoái, quá sảng khoái rồi, xú bà nương chết cho ta...!"

Móng trâu đổ sập từ trên bầu trời với tần suất khá nhanh, hơn nữa không phải điên cuồng loạn đạp mà vô cùng có phương pháp, khoá chặt góc chết mà nữ tử có thể chạy trốn, giẫm lên nơi có yêu khí phát ra.

"Ầm ầm ầm ầm..."

Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, tro bụi đầy trời. Đại thụ ở bìa rừng sớm đã bị oanh nát. Từng đợt sóng khí bốc lên bên ngoài.

Yến Phi đã vận khí điều tức xong, cũng có thể nói là một đạo linh khí của Kế Duyên đã hóa nhập vào trong cơ thể y. Vì vậy, ảnh hưởng do yêu pháp xâm nhiễm liền biến mất, nhưng nét mặt ngơ ngác, vẻ chấn động không cách nào kiềm chế được.

Kế Duyên thấy rất rõ yêu quang pháp lực của Ngưu Yêu, còn Yến Phi chỉ có thể nhìn thấy từng vòng ánh sáng từ trên trời đánh xuống. Nhưng uy thế khoa trương đến cực điểm, gần như trong gang tấc. Đất rung núi chuyển, sóng khí gào thét bụi mù đầy trời, tiếng cười ngạo nghễ trên trời cũng không nghe được.

Tất cả những thứ này tạo cho Yến Phi cảm giác kích động khó mà hình dung. Cánh tay trái cầm kiếm đang run nhè nhẹ, còn tay phải thì bóp chặt bắp đùi của mình.

"Võ công... trước mặt yêu ma, có thể làm được cái gì?"

Y lại ngẩng đầu nhìn chỗ gần trước mắt. Toàn thân Kim Giáp Lực Sĩ được bao phủ một tầng huỳnh quang, tạo ra một cảm giác áp bách rất lớn. Nếu vào ban ngày, gặp phải người có mắt kém hoặc không chú ý, chưa chắc đã có thể nhìn thấy ánh sáng này. Nhưng vào ban đêm, vừa lúc hiện ra trọn vẹn thân hình của Kim Giáp Lực Sĩ.

"Kế tiên sinh, ngài là thần tiên?"

Kế Duyên quay đầu nhìn Yến Phi, tựa như có thể cảm nhận được sự hỗn loạn trong lòng của gã.

"Theo cách nhìn của người bình thường, tạm thời cứ xem là vậy."

"Ùm.. ụm bò -- -- "

Trên bầu trời, tiếng trâu hống mãnh liệt bạo rống. Tại thời khắc này, trong tai của Yến Phi toàn là "Ong ong ong..." một trận, nhịn không được che lỗ tai, đồng thời dùng chân khí chống cự.

"Ô..."

Trong tiếng rống xé gió, nhờ ánh trăng có thể nhìn thấy một bóng mờ rất lớn xé nát bụi mù xoay tròn. Tất cả bụi mù đều như sóng nước bồng bềnh.

Tên Ngưu Yêu trông như một gã nông dân. Giờ phút này, hai mắt nó tràn ngập hồng quang. Sắc mặt dữ tợn hung bạo, ôm lấy một cột đá dài mười mấy mét, đập từ trên trời xuống.

Thổ linh quanh mặt đất đều đang lưu động. Cột đá rơi xuống từ không trung, đồng thời hội tụ về điểm rơi.

"Oanh..."

Ngay khi từng tầng đất tiếp xúc với cự thạch, lại giống như một phiến đá hoàn chỉnh cứng rắn vậy, tạo ra âm thanh giòn giã do va chạm. Tiếp đó, "Phiến đá" hai đầu nhếch lên, ngay sau đó nổ nát vụn.

"Ầm ầm..."

Từng khối đất to lớn, cứng rắn bay khắp bốn phía, trong đó có mấy khối lao về phía Kế Duyên và Yến Phi.

Bọn hắn đứng ở chỗ cách vị trí mà Ngưu Yêu đánh vào thật ra cũng không tính là xa, bụi mù tràn ngập đều sắp áp sát. Vào lúc này cự thạch nổ bắn ra, Yến Phi căn bản không kịp phản ứng, còn Kế Duyên thì không hề nhúc nhích, bởi vì hắn biết không cần động.

Chẳng qua, Kim Giáp Lực Sĩ chỉ nhảy về bên trái một bước, hai tay quét vài cái.

"Bịch" "Bịch" "Bịch "

Vị trí đôi tay và ngực của Kim Giáp Lực Sĩ đều bị đất bụi nổ trúng. Còn lực sĩ một bước không lùi, mặt không đổi sắc.

"Chết chưa? Lần này chết chưa? Yêu khí cũng đã mất..."

Ngưu Yêu đứng trên điểm rơi mà cột đá đã đập nát. Ánh mắt khẩn trương quét tới quét lui dưới chân và xung quanh.

"Không cần tìm, đã bị ngươi đánh nát."

Thanh âm của Kế Duyên truyền đến khiến Ngưu Yêu sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt lộ vẻ cuồng hỉ.

"Đánh nát? Chết rồi? Chết thật!? Ha ha ha.... Ha ha ha ha ha... Xú bà nương này rốt cuộc cũng chết rồi! Ha ha ha ha... ách..."

Ngưu Yêu cuồng tiếu, sờ về phía cổ của mình, rồi tiếng cười im bặt. Bởi vì gã vẫn mò trúng mớ lông tóc kia, sau đó mở to hai mắt nhìn về phía Kế Duyên.

"Vì sao lông vẫn còn ở đó..."

Kế Duyên liếc mắt nhìn gã nhưng cũng không nói chuyện. Hắn vung tay áo quét về hai bên, quét sạch bụi mù còn sót lại. Sau đó, hắn đi đến mặt đất đã sụp đổ. Kim Giáp Lực Sĩ và Yến Phi theo sát phía sau.

Kế Duyên chỉ về phía khu vực đầy đá sỏi vỡ nát. Kim Giáp Lực Sĩ liền tiến lên đẩy ra từng cái, lộ ra một đám lông tóc màu nâu phía dưới.

Mơ hồ trong đó, ở giữa đám lông tóc có một con rối to bằng con người thật. Giờ phút này, nó bị chia năm xẻ bảy, càng quỷ dị là trên đó không ngừng chảy máu.

Ngưu Yêu xích lại gần, sau khi thấy cảnh này lập tức mắt trợn to như muốn nứt ra.

"Ả ta chạy rồi?"

"Yêu nghiệt kia dùng một loại dị thuật để thoát thân, nhưng bỏ chạy không thuận lợi, hẳn là bị ngươi đánh thương không nhẹ."

Kế Duyên nhíu mày nhìn con rối trên mặt đất, rõ ràng vừa rồi đúng là yêu thể chân thực mới đúng.

Loại thủ đoạn này khiến Kế Duyên có chút quen thuộc, chỉ là thủ đoạn khác biệt rất lớn so với trong ấn tượng. Hơn nữa, hắn nhìn hình dạng con rối rướm máu, xem ra đối phương trả giá cũng khá đắt...

Kế Duyên quay đầu nhìn Ngưu Yêu.

"Ngươi không biết nữ tử này là ai sao?"

"Ách, tiên sinh ngài chỉ kẻ chết trên mặt đất, hay là xú bà nương kia?"

"Ngươi cứ nói đi?"

Ngưu Yêu gãi đầu một cái nói.

"Xú bà nương này hoàn toàn chẳng rõ lai lịch, chỉ biết là cực kì tà dị. Lão Ngưu ta nhất thời vô tình gặp ả ta, phá yêu khu pháp thể tự ngộ của ta, khiến cho ta tổn hao đạo hạnh, suýt chút nữa xong đời rồi!"

Ngưu Yêu vẫn còn sợ hãi khi nói những lời này, hiển nhiên lúc trước xác thực rất nguy hiểm.

"Nhất thời vô tình? Ham sắc thì có!"

Kế Duyên trêu chọc một câu. Chút sở thích này của Ngưu Yêu, hắn vừa tiếp xúc trong thời gian ngắn đã nhìn thấu.

"Ách... ta là yêu, dù sao cũng phải có chút sở thích chứ!"

Lúc này trong một động quật nhỏ, mặt đất bỗng nhiên sáng lên từng đạo từng đạo quang văn trận pháp. Một nữ tử với sắc mặt tái nhợt bỗng nhiên từ trong đó hiện ra, khí tức trên thân cũng cực kỳ không ổn định.

"Ôi... Ôi... Ôi..."

"May mà mình đề phòng trước, ngược lại phải cảm tạ lão Ngưu kia. Nếu không phải y quấy rối không chừng đã sớm bị Kế Duyên nhìn ra một mánh khoé, thế thì đi không được rồi..."

Theo nàng biết, Kế Duyên ngôn xuất pháp tùy (*), có thể tùy ý thi triển Câu Thần dị thuật. Nếu hắn nhìn thấu Ký Thần Thế Mệnh Thuật, lấy đạo hạnh sâu không lường được của đối phương, lỡ như câu một phần thần hồn ra, cưỡng ép tạm giam thần hồn ở bên trong mộc khôi lỗi, vậy nhục thân chạy thoát cũng chẳng qua là cái xác không hồn mà thôi.

(*)Ngôn xuất pháp tùy: mở miệng thành phép

Hơn nữa, Kế Duyên hẳn là còn có thêm nhiều kỳ thuật thần dị nữa, không cần triển khai cấm chế, không bày kết giới, không hạ cổ nguyền rủa, cũng không cần dùng pháp thuật tiếp xúc thân thể, liền có thể định thân của đối phương, lại định trụ cả thần và hình cùng một chỗ, loại kia lại càng nguy hiểm.

"Phù... Thật là nguy hiểm, không nghĩ tới sẽ đụng phải Kế Duyên, nơi này không thể ở nữa!"

Nữ tử sau một lúc hồi phục, lúc này nhấc lên một trận yêu phong bay ra ngoài động, sau đó trốn chạy về phương đông xa xôi.

...

Còn ở chiến trường cũ, Yến Phi đứng ở bên cạnh Kế Duyên, kiêng kị nhìn kẻ trông như một hán tử nông dân khờ khạo. Trong lòng y suy đoán gã này là người hay là yêu, chẳng qua cũng may có vẻ rất quen thuộc Kế tiên sinh.

"Kế tiên sinh, xú bà nương này nhìn thấy ngài không dám nhúc nhích. Ngài biết rõ lai lịch của ả sao?"

Ngưu Yêu này làm như quen rất thân, dò hỏi.

"Chắc có chút liên quan với con Hồ Ly Tinh đó, đều không đơn giản!"

Nói xong câu này, hắn nhặt một sợi tóc từ mặt đất lên, há mồm phun ra một ngụm khí màu đỏ xám, cuốn qua thi thể bên cạnh. Những lông tóc màu nâu đều bốc cháy. Một lát sau, tính cả cỗ mộc khôi lỗi kia, tất cả đều hóa thành tro tàn.

Làm xong những thứ này, Kế Duyên lại nhìn Ngưu Yêu, nói:

"Ngươi cũng biết ta?"

Ngưu Yêu cười ngây ngô lắc đầu.

"Hắc hắc, lão Ngưu ta trước đó cũng chưa từng nghe qua đại danh của tiên sinh, nhưng xú bà nương sợ ngài như thế, khẳng định là tiên tu lợi hại hàng đầu. Không phải sao, ta vừa hô lên tiên sinh ngài giúp ta, xú bà nương còn chẳng dám tấn công, thống khoái quá!"

Câu trả lời này ngược lại khiến Kế Duyên sửng sốt một chút, xem ra Ngưu Yêu này nhìn thì thật thà chất phác, kỳ thật cũng ranh ma lắm.

"Đúng rồi tiên trưởng, ngài có cách nào giúp ta trừ bỏ lông tóc trên cổ của ta hay không. Có nó, cho dù pháp thể của ta khôi phục rồi, nếu đối đầu với xú bà nương kia cũng sẽ bị khắc chế một phần."

Ngưu Yêu xoa xoa tay, dùng ngữ khí thương lượng, cầu xin một câu.

"Cứ gọi ta là Kế tiên sinh như trước đi. Ta có thể thử một chút, nhưng không dám hứa chắc nhất định sẽ có tác dụng."

"Vậy còn chờ gì nữa, ngài muốn ta làm như thế nào?"

Lão Ngưu có vẻ rất gấp. Lông tóc tà pháp này mọc rễ ở gáy mãi không cách nào trừ tận gốc. Nếu không phải tu hành của gã cũng coi như không cạn, sớm đã bị xâm nhập thần tủy rồi. Đến tận bây giờ, ả vẫn không ngừng hấp thu pháp lực và tinh phách của gã, ngăn cản bản thân khôi phục, thật sự quá âm độc.

Kế Duyên nhìn gã nói:

"Tán đi yêu khí hộ thân, sau đó cúi đầu lộ ra cái gáy là được."

Lão Ngưu do dự không dám đáp ứng. Thật sự là nghe giống như kiểu duỗi cái đầu ra để nhận lấy cái chết, nhất là gã đã thấy qua Kế Duyên còn có một thanh kiếm, xú bà nương kia gọi là "Thanh Đằng Tiên Kiếm".

Kế Duyên cười cười nói:

"Ngươi là yêu, mà Kế mỗ là người tu tiên, đương nhiên không thể không có sự đề phòng đối với ta. Ta còn có thể nói cho ngươi, phương pháp mà Kế mỗ muốn thử, chính là một hơi thở vừa rồi."

Luồng khí đỏ xám vừa rồi, nhanh chóng thiêu trụi lông tóc màu nâu và nữ thi cùng một chỗ, Ngưu Yêu đương nhiên nhìn rất rõ. Không chờ gã hỏi, Kế Duyên tự mình giải thích.

"Kế mỗ có một môn Chân Hỏa chi thuật, tên là Tam Muội Chân Hỏa. Khí tức kia chẳng qua chỉ là một đạo hỏa khí Chân Hỏa. Nếu như là thừa dịp ngươi không chuẩn bị, trực tiếp cho ngươi một đạo Chân Hỏa..."

Nói đến đây, Kế Duyên há mồm phun ra một ngụm khí màu đỏ xám, như một làn gió xoáy qua dưới hòn đá ở xa xa. Nơi đó có thân thể của hai thi khôi còn hoàn hảo, chỉ bị cự thạch bay tới đè lên, nên không nhúc nhích được.

Khí tức vừa đi qua, thi khôi trực tiếp hoá thành tro. Khí tức lần thứ hai đảo qua bên cạnh hai thi thể không đầu khác, cũng thiêu chúng thành tro.

"Ách a... thôi được rồi, bỏ đi, lớp lông này mọc lâu như vậy, cũng có tình cảm, ha ha ha..."

Ngưu Yêu có chút sợ. Mặc dù không nhìn thấy Kế tiên sinh động thủ, nhưng từ phản ứng trước đó của xú bà nương kia liền biết vị này không dễ chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.