Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 301: Yến huynh đệ và Ngưu ca



Dịch: Niệm Di

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

“Kế tiên sinh, bốn người kia là những ai?”

Yến Phi bắt buộc phải hỏi khi thấy bọn người bao vây đã bị Kế Duyên thổi trúng hóa thành tro tàn.

Nhưng khi Kế Duyên còn chưa trả lời, con Ngưu Yêu bên cạnh đã bắt đầu nói thao thao bất tuyệt.

“Bốn người họ đều không còn là con người nữa rồi. Tất cả đều bị con mụ hôi thối kia hút sạch tinh nguyên. Xem ra, dù thân thể vẫn còn đó nhưng đã mất hoàn toàn mọi cảm giác và ý thức, chỉ còn mỗi bản năng đi kèm tính công kích. Nếu nó biến thành mị thể còn khó chơi hơn nữa, lúc đó đoán chừng sẽ tương tự như Cương thi vậy.”

Yến Phi cau mày nhìn thanh trường kiếm của mình, thầm nghĩ chẳng trách sao bốn người kia lại kỳ quái như vậy. Tiếp theo, y đột nhiên nhớ tới mục đích ban đầu của mình và Kế Duyên khi đuổi theo đến đây.

“Kế tiên sinh, nếu vậy, hung thủ trong khách sạn vừa rồi chính là nữ yêu quái ấy ư?”

Nghe thế, Kế Duyên nhìn con Ngưu Yêu bên cạnh.

“Khụ khụ, ha ha… Vị huynh đệ này nói đúng, chính là xú bà nương ấy!”

Ngưu yêu kết luận thẳng thừng mà không chút xấu hổ, đồng thời liếc mắt sang Kế Duyên, nhận ra hắn cũng không phản bác mà chỉ lặng im tính toán gì đó từ nhúm lông tóc mới tóm được trong tay. Thế là, Ngưu yêu quay sang nói chuyện cùng Yến Phi bằng một thái độ rất nhiệt tình.

“Vị huynh đệ này, trông ngươi có vẻ là một vị cao thủ võ lâm trong giới phàm nhân. Lão Ngưu ta đây cũng thích luyện giáo đánh gậy, vậy nên chúng ta kết giao nhé? Ta là Ngưu Phách Thiên. Sao nào, thấy oai phong không? Còn ngươi tên gì?”

Mặc dù Yến Phi cảm giác khá áp lực, y vẫn cầm kiếm chắp tay trả lời:

“Yến Phi.”

“Ồ…”

Ngưu yêu đáp, sau đó bĩu môi lẩm bẩm khi nhìn về hướng Kim Giáp lực sĩ.

“Còn tên đó thì sao? Trông y cũng rất khó chịu, tính tình lại lạnh lùng. Từ đầu đến cuối, y chẳng nói một lời nào, cũng không chớp mắt, chỉ nhìn xú bà nương kia với một thái độ thách thức.”

Yến Phi cũng nhìn về phía Kim Giáp Lực Sĩ, do dự một hồi rồi nói.

“Yến mỗ cũng không biết, chỉ nghe Kế tiên sinh gọi y là "Lực sĩ" mà thôi...”

Kế Duyên bấm đốt ngón tính toán một hồi lâu, nhưng cuối cùng đành phải thu hồi lại thứ này một cách bất đắc dĩ. Khả năng của hắn vẫn còn hạn chế nên không tính ra được bất cứ điều gì.

Liếc nhìn Ngưu Yêu và Yến Phi, hắn hơi ngạc nhiên khi cả hai lại có thể nói chuyện phiếm cùng nhau như vậy.

“Chúng ta quay về thành thôi, kể như chuyện tối nay đã miễn cưỡng kết thúc.”

Nói xong, Kế Duyên phất tay, Kim Giáp Lực Sĩ chợt tan biến ra thành từng hạt bụi huỳnh quang rồi hóa thành một tờ giấy vàng, rơi vào tay hắn. Sau đó, Kế Duyên thu tờ giấy này vào bên trong tay áo.

Cảnh tượng này cũng khiến Ngưu Phách Thiên choáng váng. Trước đó, nó chưa nhìn thấy quá trình Kế Duyên triệu hồi Lực sĩ ra; nhưng hiện tại, khi nó còn chưa bình tĩnh lại thì Kế Duyên đã cất bước rời đi mất rồi.

Hắn không thi triển bất cứ thủ đoạn gì cả, chỉ tăng nhanh bước chân một chút. Yến Phi nhìn Ngưu Phách Thiên, chắp tay xem như chào tạm biệt rồi vội vàng đuổi theo bước chân của Kế Duyên.

Ngưu yêu chỉ đứng đó, sau khi nhăn nhó một hồi bèn quyết định thử đuổi theo vài bước. Tuy nhiên, khi nhận ra Kế Duyên càng lúc càng đi nhanh hơn, cuối cùng nó đành dứt khoát tăng nhanh tốc độ, rốt cuộc đã có thể đuổi kịp Yến Phi.

Ngưu Phách Thiên xác định Kế Duyên có khả năng giải được tà thuật kỳ quái đang cắm rễ sau gáy của mình. Mặc dù nó cũng không dám tin tưởng Kế Duyên nhưng lại không cam tâm nếu bỏ qua cơ hội này.

Kết quả là, ba người họ cùng nhau trở về huyện Nam Đạo vào đêm hôm đó.

Đầu tiên, họ quay trở lại khách sạn Nguyên Tề, đưa người phụ nữ bất tỉnh trở lại căn phòng ban đầu, sau đó bèn đi tìm nơi để dùng bữa.

Dĩ nhiên, bàn ăn khi trước đã bị tiêu hóa sạch sành sanh. Kế Duyên có thể bỏ bữa, nhưng dù Yến Phi có võ công cao cường đến mấy thì vẫn là người bình thường. Tuy y vẫn có thể bỏ ăn qua một hai buổi, nhưng đói bụng vẫn là đói bụng. Khi đã vào thành, lại không thiếu tiền, cần gì phải gặm bánh bột ngô chứ?

Nhưng khi mọi người quay lại, thời gian lúc này cũng đã khá muộn rồi. Vì nhiều quán ăn đã đóng cửa, ba người đành tìm một quán trọ khác để nghỉ qua đêm và dặn dò khách sạn mang lên hết tất cả các món ăn còn dư lại.

Lúc đăng ký nhận phòng, người chưởng quầy còn len lén càu nhàu về chuyện tình “đột xuất” như thế này.

Hơn một khắc sau, tiểu nhị dọn ra một chiếc bàn ăn trong sảnh chính quán trọ. Kế Duyên chỉ ăn một chút rồi trở về nghỉ ngơi, chỉ còn lại Yến Phi và Ngưu Phách Thiên ngồi đó.

Trên đường trở về, xem như Yến Phi cũng miễn cưỡng quen biết với Ngưu Phách Thiên. Hơn nữa, Kế Duyên cũng truyền âm cho y rằng, mặc dù tên Ngưu Yêu này là một con yêu quái nhưng thuộc loại tốt tính. Chỉ cần không chọc giận nó, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Quan trọng hơn, con người hay để ý đến dáng vẻ bên ngoài. Trước tướng mạo chất phác của lão Ngưu thế này, thật sự không gây ra cảm giác uy hiếp đến người xung quanh. Đó là lý do vì sao Yến Phi cũng không quá sợ con Ngưu Yêu này.

Ngoài ra, Yến Phi và lão Ngưu đều có tâm tư riêng khi ở lại trong sảnh của quán trọ. Vị đại hiệp họ Yến đây muốn tìm hiểu thêm về một số điều huyền bí liên quan đến thần tiên và yêu quái, trong khi lão Ngưu lại muốn biết nhiều hơn về những chuyện liên quan đến Kế Duyên.

Vừa rồi khi Kế Duyên còn cùng bàn, lão Ngưu không dám lắm lời. Hiện tại, nhân lúc Yến Phi vừa ăn vừa uống rượu và Kế Duyên cũng đi rồi, hai mắt lão Ngưu lập tức sáng ngời. Nó nhích nhẹ đến gần vị trí Yến Phi đang ngồi trên băng ghế.

“Yến huynh đệ, dường như ngươi có tâm sự?”

Yến Phi thở dài, uống một hơi cạn ly rượu, nghiêm túc nhìn lão Ngưu.

“Ngưu tiền bối, chẳng hay võ công của ta có tạo ra bất cứ uy hiếp nào cho ngài hay không?”

“A, này, đừng xưng hô xa lạ đến thế! Cứ gọi ta là Ngưu ca thôi...”

Lão Ngưu vừa sửa lại lời nói của Yến Phi, vừa cười hề hà rót rượu. Bình thường, chẳng khi nào nó cố tình lôi kéo một người phàm như vậy, nhưng hôm nay nó bắt buộc phải kết thân mối quan hệ này.

“Thực ra, Yến huynh đệ này, dù võ công có cao cường đến đâu thì cũng vô ích mà thôi. Xét đến cả Yêu tộc nhé, biết là kỹ năng chiến đấu cũng rất quan trọng, nhưng những người bình thường với tay chân gầy ốm như thế thì không hữu dụng cho lắm.”

Nói đến đây, lão Ngưu vội vàng chữa lời.

“Nhưng ngươi thì khác, có Kế tiên sinh tại đây, ngươi có thể cầu xin ngài ấy dạy tiên thuật mà!”

Yến Phi cười nhẹ rồi lắc đầu.

“Kế tiên sinh sẽ không dạy ta, chẳng hiểu sao ta lại có cảm giác như vậy. Tóm lại, ta tự biết rằng, chắc chắn ngài ấy sẽ từ chối dù ta cầu xin được truyền thụ tiên thuật. Chẳng những thế, có khi ngài ấy còn coi thường ta...”

Lão Ngưu lại rót rượu cho Yến Phi.

“Này, quả nhiên Yến huynh đệ chính là nhân trung chi long, thậm chí còn có cảm giác này nữa. Vậy, lão Ngưu hỏi ngươi một câu, ngươi và Kế duyên gặp nhau khi nào? Có biết gì nhiều về Kế tiên sinh hay không? Nào nào, uống, cụng ly nhé!”

Nâng chén cùng Yến Phi xong, lão Ngưu uống cạn nhưng sắc mặt không thay đổi, trong khi Yến Phi lại ngà ngà say.

“Nhớ lại năm đó, ta đã quên đi một vài chi tiết rồi...”

“Không sao không sao, cứ kể đi. Lão Ngưu ta và Yến huynh đệ đây vừa gặp mà đã thân. Trong khi đó, ta cũng rất hâm mộ Kế tiên sinh nên muốn hiểu rõ một chút!”

Yến Phi nhìn kỹ khuôn mặt chất phác đến nỗi trông có vẻ thật thà trước mặt, khó có thể tưởng tượng đây là một yêu quái vô cùng lợi hại.

“Nói đến, chuyện cũng bắt đầu từ một tên yêu quái... Đó là đầu mùa xuân của mười hai năm trước, tại Kê Châu thuộc nước Đại Trinh, có một vị trang chủ rất nổi danh trên giới giang hồ tại Lạc Hà sơn trang. Ta đi cùng các vị trưởng bối đến đó dự lễ, thế là gặp gỡ tám người bằng hữu cùng chung chí hướng...”

Lúc ấy, huyện Ninh An bị cọp dữ gây họa. Chín người thiếu hiệp trẻ tuổi đang du ngoạn tại Kê Châu bèn tập hợp lại, trực tiếp nhận lấy cáo thị của quan phủ để thực hiện nghĩa cử trừ hại cho dân.

Kết quả là, cả nhóm người ấy gặp phải một con cọp dữ đã thành tinh bên trong vùng rừng núi, suýt nữa đã mất mạng, nhưng rốt cuộc đã được Kế Duyên cứu sống.

Ngưu Phách Thiên nghiêm túc lắng nghe, ít khi chen ngang giữa chừng, còn không quên rót rượu cho Yến Phi. Mãi đến khi Yến Phi nói xong những chuyện từng xảy ra tại huyện Ninh An năm đó, dường như nó bắt đầu ngẫm nghĩ gì đó.

“Sau sự kiện đó, chính là ngày hôm nay, ta lại gặp Kế tiên sinh ở bên ngoài Ngũ Lý đình. Ha ha, mấy tên cướp cạn không biết tốt xấu, còn định giết chết Kế tiên sinh để cướp bạc nữa chứ...”

Yến Phi không nói gì thêm về việc hai người truy đuổi hung thủ lúc đêm muộn. Y chỉ thở dài, sau đó gắp một miếng thịt dê hầm đã bị mỡ kết đông rồi cho vào miệng nhai.

“Lúc đó, Kế tiên sinh thật sự buông tha cho con cọp tinh đó à? Sau đó Cọp tinh còn hành lễ đệ tử trước mặt Kế tiên sinh ư?”

“Đúng vậy, tình cảnh đó có ấn tượng quá sâu sắc nên ta không thể nào quên.”

Đôi mắt của Ngưu Phách Thiên lóe sáng lên. Nó cầm bát rượu lên nhấp một ngụm, lẩm bẩm.

“Ra là Tiên nhân chỉ lộ…”

“Ngưu... ực… Ngưu ca vừa nói gì?”

“Ồ, không có gì, không có gì. Yến huynh đệ, chúng ta uống tiếp đi. Chủ quán, mang rượu lên. Hết rượu rồi à? Có phải các ngươi pha rượu với nước hay không?

Chưởng quỹ đang ngủ gật bên quầy hàng kia giật mình tỉnh giấc vì tiếng gọi của Ngưu Phách Thiên. Nhìn vào chiếc bàn ăn duy nhất giữa sảnh kia, y trông thấy có hai vò rượu nhỏ trên bàn, hai vò khác nằm lăn dưới mặt đất, và tất cả đều đã cạn sạch.

“Ngươi uống nhiều như vậy mà nhịn đi tiểu được à…” “Ngươi nói cái gì?”

“Không, không có gì! Khách quan chờ một lát, sẽ mang rượu đến ngay thôi!”

Chưởng quỹ nhanh chóng vâng lời, vội vàng gọi tiểu nhị đi lấy rượu. Cần quái gì phải quan tâm đến chuyện bọn chúng uống nhiều, say chết luôn cũng được, miễn trả đủ tiền là tốt rồi.

...

Đến nửa đêm, Yến Phi được Ngưu Phách Thiên bế vào phòng. Đúng thật là y đã bị lão Ngưu chuốc say mèm, thậm chí còn kể lại việc mình tè ra quần thuở thiếu thời cho lão Ngưu nghe.

Khi đến phòng của Yến Phi, Ngưu Phách Thiên đã đặt y lên giường, mặc dù không cởi quần áo nhưng nó cũng đắp chăn lên cho y.

Đương nhiên, Ngưu Phách Thiên hiểu được khúc mắc trong lòng của Yến Phi đêm nay. Nói cho cùng, là do y đánh mất lòng tự tin. Tuy vậy, nó cũng có chút cảm khái khi thấy Yến Phi vẫn ôm chặt kiếm dù say ngủ.

“Chẳng trách sao Kế tiên sinh cũng quan tâm đến ngươi!”

Yến Phi tự nhiên say rồi ngủ thiếp đi, nhưng Ngưu Phách Thiên vẫn đứng trước giường nói.

“Yến huynh đệ, chuyện các ngươi và con hổ dữ đó cùng lập ra khế ước năm đó cũng không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Đó là do Kế tiên sinh đang khảo nghiệm các ngươi, cũng là khảo nghiệm con hổ kia. Bằng vào tình trạng hiện tại của ngươi, không chừng còn bị nó ăn thịt dễ dàng...”

Khi lão Ngưu xoay người, Yến Phi chợt nói mớ.

“Uống... Ngưu ca, cạn ly nào...”

Ngưu Phách Thiên quay người lại, nhìn y.

“Ha ha ha... nhưng đúng là ngươi đã có lòng. Nếu đã gọi ta là Ngưu ca, dĩ nhiên ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn. Trong tương lai, nếu con hổ ấy có thể hóa hình thành công rồi tìm đến, lão Ngưu ta sẽ đánh nó cho ngươi!”

Phòng mà ba người thuê trong quán trọ này không nằm cùng một vị trí. Nơi mà Kế Duyên ở cũng cách căn phòng này ít nhất khoảng bảy tám gian giòng.

Lúc này, Kế Duyên đang nằm nghiêng trên giường trong tư thế vừa ngủ vừa tu hành, còn Thanh Đằng kiếm lặng lẽ tựa vào bên giường. Hắn không hề tu hành, cũng không ngủ, mà là dùng thính lực siêu tuyệt để lắng nghe hai người tâm sự cùng nhau giữa màn đêm yên tĩnh.

Sau khi nghe rành mạch cuộc đối thoại của Yến Phi và Ngưu Phách Thiên dưới sảnh cùng những câu tự sự sau khi lão Ngưu đưa Yến Phi về phòng, hắn chợt mỉm cười.

“Có vẻ thú vị nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.