Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 346: Nhân duyên qua từng thế hệ



Đã lâu không đến Cư An tiểu các, Hồ Vân vừa đi dạo một vòng, sau đó nhảy lên bàn đá khi nghe thấy câu nói của Lục Sơn Quân.

"Ở đây không tốt à? Ta cảm thấy Cư An tiểu các rất tốt nha, cảnh vật vừa đẹp lại vừa yên tĩnh."

Lục Sơn Quân nhìn Hồ Vân, gật đầu nói:

“Nếu đúng là nghĩ như vậy, quả thật ngươi có tiến bộ.”

Vừa nói, Lục Sơn Quân vừa đi tới bàn đá, sau đó nhìn lên tán cây táo lớn trong sân.

Lẽ ra, mùa này là thời điểm hoa táo đua nhau nở rộ, nhưng cây táo trong sân này tuy tươi tốt mà chẳng chịu ra hoa.

Tận sâu trong cành lá xum xuê, có một quả táo đỏ rực. Chỉ là, vốn dĩ cây táo to lớn này trông rất xa lạ trong ánh nhìn của Hồ Vân thường ngày, nhưng hôm nay lại có vẻ như chỉ là một thân cây bình thường mà thôi. Ngoại trừ cành cây đung đưa theo làn gió, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt cả.

Sau khi suy nghĩ một chút, Lục Sơn Quân bèn đứng thẳng người lên, chắp hai tay cúi đầu về phía thân cây táo.

"Tại hạ Lục Sơn Quân, vì may mắn nên được tiên sinh chỉ điểm, từ đó vẫn luôn tu hành tại Ngưu Khuê sơn. Hôm nay, ta đã tu thành chính quả, đặc biệt đến đây gặp gỡ ngài."

Lục Sơn Quân luôn luôn nhớ một chuyện, ân sư đã dặn dò mình không được phép tùy tiện tiết lộ mối quan hệ giữa thầy trò giữa hai người. Vì vậy, y cũng chỉ có thể gọi hắn là tiên sinh dù đang đứng tại nơi này.

Xích hồ cũng phản ứng kịp thời, vội vàng chỉ về phía Lục Sơn Quân, nói:

“Đây chính là Lục Sơn Quân, là con hổ lớn trong Ngưu Khuê sơn đấy.”

Do Kế Duyên cũng thường xuyên nhắc đến Lục Sơn Quân, thế nên y cũng không xa lạ gì trong những kẻ mà cây táo lớn này biết đến, chỉ là chưa từng gặp gỡ y mà thôi. Lúc này, cây táo lớn cũng buông lỏng sự cảnh giác đi sau khi nghe đối phương tự giới thiệu rõ ràng.

"Xào xạc... xào xạc... rì rào... rì rào..."

Cành cây rung nhẹ, chợt có một làn gió thổi qua trong sân; thế là, dường như có một luồng linh khí mơ hồ cuốn lên đâu đó quanh đây.

Ngay thời điểm này, Hồ Vân bỗng nhìn chằm chằm vào tán cây táo như đang mong đợi điều gì đó.

Quả nhiên, không lâu sau, chợt có ánh sáng đỏ lập lòe hiện lên tại một đỉnh nhành nào đó ở tận sâu bên trong tán cây táo. Ngay lập tức, một quả táo đỏ to lớn rơi xuống từ vị trí ấy.

Lục Sơn Quân đưa tay ra theo bản năng, bắt được quả táo kia.

Quả táo này to bằng nửa nắm tay, sờ vào có cảm giác ấm áp như ngọc; vỏ táo ánh đỏ như lửa, thậm chí có cả hơi nóng và nhiệt lượng đi kèm với vầng hào quang mờ ảo. Không những thế, quả táo còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, giúp lòng người thư thái.

"Đây chính là hỏa táo mà Hồ Vân từng nhắc đến ư? Quả nhiên bất phàm."

Lục Sơn Quân cẩn thận quan sát một lúc trước khi vái chào cảm ơn một lần nữa.

“Đa tạ vì đã tặng táo.”

Lục Sơn Quân cầm quả táo trong tay, vừa mở miệng ngậm quả táo vào quả ấy lại hóa thành một làn khói trong miệng. Nhưng thay vì nhai lấy đống mơ hồ đó, y lại hút vào người.

Sau đó, y phất tay áo, lướt nhẹ đến một trong những chiếc ghế đá cạnh bên chiếc bàn đá rồi ngồi xuống. Lục Sơn Quân nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận sự yên tĩnh của Cư An tiểu các.

Y ngồi suốt cả ngày, mãi đến khi mặt trời ngã về Tây mới đứng lên.

Hồ Vân lúc này đã ngủ say trên bàn đá. Trước đây, nó cũng từng ngủ ở đây như vậy. Những năm này, khi Kế Duyên vắng nhà, nó cũng thỉnh thoảng đến đây ngủ một lần.

Bởi mỗi khi tâm trạng buồn bực, nó sẽ cảm thấy an bình đến lạ khi ngủ dưới tán cây táo này.

Lục Sơn Quân không đánh thức Hồ Vân. Thực ra, việc mà y định làm cũng không thích hợp để dẫn con xích hồ này theo cùng. Hơn nữa, tuy con hồ ly này ngày càng chăm chỉ tu luyện nhưng y không nghĩ như thế là đã đủ. Nó cần một số chuyện kích thích hơn để tự giác siêng năng hơn, và cô độc là một trong những yếu tố tạo nên động lực đó.

Vù... vù...

Một cơn gió nhẹ lay động cành cây.

"Xào xạc... xào xạc..."

Cành cây táo nhẹ nhàng đung đưa, dù Lục Sơn Quân chỉ nhắm mắt ngồi yên suốt cả ngày hôm nay nhưng tư thái điềm tĩnh ấy đã được cây táo lớn thừa nhận ở một mức độ nhất định.

Lục Sơn Quân không nói nhiều lời, chỉ chắp tay lại rồi vái chào về phía cây táo. Sau đó, y nhẹ nhàng nhảy lên, phi thân ra khỏi Cư An tiểu các, bước ra bên ngoài. Một lần nữa, y xá một lễ thật sâu với khu nhà nhỏ này trước khi xoay người bỏ đi.

Tuy rằng không am hiểu đạo bói toán, nhưng chẳng hiểu sao Lục Sơn Quân lại mơ hồ cảm ứng được chín người đổ ước cùng y vào thời khắc kia. Dù không chính xác tuyệt đối, cũng không vấn đề gì nếu y tìm kiếm trong một phạm vi đại khái.

Vừa bước ra Thiên Ngưu phường, ông chủ tiệm mì Tôn Ký chừng năm mươi tuổi dường như đang chuẩn bị đóng cửa quầy hàng, thấy Lục Sơn Quân bước ra thì dõi mắt nhìn y thêm vài lần. Ông ta nhớ rõ, hẳn là mình vừa gặp người này vào ban sáng.

“Ông chủ sắp đóng quán à?”

Lục Sơn Quân dừng lại hỏi thăm. Y nhớ rằng, mình còn chưa nếm trải thử khói lửa nhân gian từ lúc hóa hình thành người, đặc biệt là đồ chay làm từ mì sợi lúa mạch. Sớm muộn gì cũng thử, thôi thì nếm thử trước nhà ân sư sẽ có ý nghĩa hơn.

Nghe câu hỏi của vị khách trong trang phục thanh sam nhã nhặn này, Tôn Phúc giật mình cười đáp.

"Đúng vậy, mặt trời sắp xuống núi rồi; người nhà vẫn đang chờ đợi ta quay về. Bất quá, nếu khách quan muốn ăn mì, ta vẫn có thể làm một bát cho ngươi, vẫn còn chút ấy đồ gia vị đây này."

Lục Sơn Quân gật đầu, bước đến vài bước rồi ngồi vào một vị trí nào đó.

“Nơi đây, lão bán món gì?”

Tôn Phúc đi tới lau bàn.

"Chắc khách quan không phải dân bản xứ của Thiên Ngưu phường rồi. Tôn Ký mì gia của ta là quán mì gia truyền nhiều đời nay, chuyên bán mì Lỗ Diện*. Đồng thời, cháo lòng cũng thuộc hàng cực ngon. Ai đã từng ăn rồi đều hết lời khen ngợi! Còn ta, là do phụ thân ta truyền nghề lại đấy! Mùi vị không kém đâu!”

“Khà khà, được rồi! Cho một tô mì Lỗ Diện và cháo lòng.”

Lục Sơn Quân mỉm cười rồi gọi món.

Tôn Phúc gãi đầu, xấu hổ nói:

"À, xin lỗi khách quan. Tôi còn Lỗ Diện, nhưng hết cháo lòng rồi."

Lục Sơn Quân nhíu mày; y là hổ dữ thành đạo trên núi, dĩ nhiên có khướu giác không tệ. Y có thể ngửi thấy rõ ràng, rằng còn có một ít lòng dê luộc tẩm gia vị bên trong; đáng lý ra, đó ắt hẳn chính là thực phẩm để nấu món cháo lòng mới đúng.

Nhưng dù có ăn được món cháo lòng hay không, cũng không quan trọng; có lẽ là vì một nguyên nhân sâu xa nào đấy, y cũng chẳng quan tâm.

“Vậy cho ta một tô mì Lỗ Diện.”

“Được, ta sẽ làm cho ngươi lập tức!”

Chờ không quá lâu, một tô mì Lỗ Diện bốc khói nghi ngút được lão chủ quán dọn ra trước mặt Lục Sơn Quân. Tuy nhiên, y chưa bao giờ dùng đũa, thế là chẳng biết phải làm sao với mấy cây đũa dựng trong hộp đựng đũa.

Tôn Phúc cảm giác khá kỳ lạ, bèn tới hỏi thăm:

“Khách quan, đũa này bị sao vậy?”

“Đũa này không kẹp được!” Lục Sơn Quân nói thật.

"Thế à? Để ta thử xem!"

Tôn Phúc cầm lấy đôi đũa từ tay Lục Sơn Quân. Ông ta gắp thử, rồi lại lấy một đôi khác từ hộp chứa đũa. Tôn Phúc xoay tới xoay lui, gắp thử một vài sợi mì, nhận ra chẳng có gì hư hỏng cả.

“Vẫn còn tốt, không bị vấn đề gì đâu.”

Lục Sơn Quân cười nhẹ, lại cầm lấy chiếc đũa kẹp thử vài lần. Lúc này, y dùng rất dễ dàng, chẳng ai biết là y vừa mới học cách cầm đũa cả.

“Đúng là không có vấn đề gì.”

Tôn Phúc vẫn cảm giác có gì đó là lạ, nhưng chỉ nói rằng: “Mời khách quan từ từ dùng bữa” rồi quay sang thu dọn quầy hàng.

Tắt bếp, lau mặt quầy, dọn dẹp bát đĩa, sau khi bận bịu một hồi, Tôn Phúc bèn liếc sang mớ thực phẩm còn sót lại trong tủ. Nhìn vị thư sinh đang cặm cụi ăn mì, ông ta xúc động nói.

“Khách quan, thật ra ta còn một phần lòng dê thập cẩm. Nếu ngài muốn ăn, ta bán luôn."

Lục Sơn Quân xác nhận mình không hề đoán sai, thế lá vừa nhai vừa nuốt mì vào miệng, vừa hỏi Tôn Phúc.

"Nếu là vậy, tại sao vừa rồi ngươi không bán?"

"Chuyện này..."

Tôn Phúc thở dài, cũng chẳng hiểu sao hôm nay mình rất muốn tâm sự cùng người lạ.

“Chuyện này khá dài dòng. Nếu khách quan không phiền, ta sẽ kể một ít cho ngài nghe nhé?"

Thấy Lục Sơn Quân gật đầu, Tôn Phúc ngồi xuống cùng bàn với Lục Sơn Quân rồi nói tiếp.

"Thực ra, từng có một vị kỳ nhân cư trú tại Thiên Ngưu phường này cách đây rất lâu rồi. Người người đều tôn xưng vi ấy là Kế tiên sinh..."

Lục Sơn Quân thoáng cảm giác chấn động từ trong tim, hóa ra chuyện này lại có liên quan đến ân sư của mình!

"Nhiều người bảo Kế tiên sinh là một vị kỳ nhân, nhưng đó vẫn chỉ là chuyện mua vui cũng được một vài trống canh. Ấy thế mà, phụ thân của ta tin chắc Kế tiên sinh là một vị thần tiên thoát tục. Mỗi lần ngài ấy ghé sang ăn mì, phụ thân ta đều dùng lễ nghĩa để đối đáp. Và hảo tâm của ông ấy đã được đền đáp xứng đáng. Một năm nọ, Kế tiên sinh đi xa, thế là nhờ Doãn Văn Khúc mang ít táo đỏ sang biếu cho phụ thân ta. Nhân tiện, vừa trông thấy tiên sinh đã biết ngài cũng là người đọc sách, chắc ngài biết đến Doãn Văn Khúc chứ?

"Dĩ nhiên là biết! Doãn Văn Khúc chính là người đứng đầu trong nền văn chương tại Đại Trinh chúng ta. Ngài ấy đỗ đạt cả Tam Nguyên, rõ ràng chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm!”

Hồ Vân từng kể khá nhiều chuyện liên quan đến Doãn gia, thế nên Lục Sơn Quân chắc chắn biết rõ.

"Đúng, đúng, đúng! Chính là vị Doãn Văn Khúc đó! Nhớ năm ấy, Doãn đại nhân mang táo đến biếu, ta cũng đã ăn qua. Táo đó rất ngọt, tẩm bổ rất tốt cho cơ thể, lại có ích cho tinh thần. Thậm chí, cả gia đình chúng ta hiếm khi gặp chứng cảm mạo hay phong hàn ở những năm sau. Phụ thân ta xác định, đó đều là do công dụng của mấy quả táo.

Tóm lại, phụ thân ta luôn nhắc nhở với chúng ta rằng, Kế tiên sinh không phải người phàm. Ngài ấy thích ăn mì Lỗ Diện và lòng thập cẩm nhất. Vì vậy, dù đông khách đến nhường nào, tiệm mì Tôn Ký của bọn ta luôn chừa lại ít nhất một tô mì Lỗ Diện và một phần lòng thập cẩm, phòng hờ khi Kế tiên sinh đột nhiên quay về rồi ghé ăn. Nếu Kế tiên sinh không đến, thì đó cũng chỉ là dư ra một phần mì mà thôi. Ta chừa đó rồi về nhà ăn sau..."

Tôn Phúc nhìn về hướng Thiên Ngưu phường.

“Trong chớp mắt, đã nhiều năm trôi qua rồi!”

Lục Sơn Quân nhíu mày.

“Vậy tại sao ngươi lại bán cho ta ăn?”

Tôn Phúc lắc đầu.

"Kế tiên sinh đã không ghé ăn mì trong rất nhiều năm rồi, và phụ thân của ta cũng đã qua đời cách đây hai năm. Ta cũng không biết, liệu lời dặn dò này có còn ý nghĩa gì không nữa..."

Tôn Phúc chưa kịp nói xong, người khách đang ăn mì chợt giơ tay ngăn cản. Đồng thời, chẳng rõ là y đã ăn xong bát mì từ bao giờ.

"Ông chủ, theo góc nhìn của riêng ta, nếu phụ thân của ngươi đã căn dặn như vậy, ngươi nên làm theo thì tốt hơn. Ta sẽ không ăn phần lòng thập cẩm đó. Còn bát mì Lỗ Diện này có giá bao nhiêu vậy?"

Tôn Phúc chỉ mỉm cười, không bàn tán gì thêm.

“Ba văn tiền.”

Lục Sơn Quân sờ sờ ngực, lấy ra ba đồng tiền rồi xếp chồng lên bàn. Y đứng lên, nghiêm nghị chắp tay về phía người chủ quán.

"Ta đặt tiền ở đây nhé. Mì Lỗ Diện này thật sự ngon lắm. Trước đây, ta chỉ toàn ăn mặn. Đây là lần đầu tiên mà ta nếm thử mùi vị của mì! Thật sự rất ngon!"

Trước giờ chỉ ăn mặn thôi à? Tự tưởng tượng ra vị khách quan này có lẽ chính là một người xuất thân từ một dòng dõi phú quý, Tôn Phúc bèn vội vàng đáp lễ, sau đó mới cất mấy đồng tiền trên bàn và dọn dẹp bát đĩa vào trong.

Tối hôm đó, sau khi đẩy xe bán mì về đến nhà, trong lúc kiểm đến lại thu nhập của ngày hôm nay, Tôn Phúc chợt trông thấy một thỏi Cẩu Đầu kim** rơi ra từ hòm chứa tiền. Thỏi vàng này nặng trịch, to bằng hai ngón tay khép lại vậy.

===

(Chú thích:* Mì Lỗ Diện còn được gọi là mì Lor mee, một món ăn xuất phát từ nền ẩm thực Phúc Kiến.** Cẩu Đầu Kim là một loại quặng vàng hay đá quý đến từ thiên nhiên với kết cấu không tinh khiết, hạt lớn và hình dạng không đều. Nó thường cấu thành gồm vàng tự nhiên, thạch anh và các tập hợp khoáng chất khác. Một số người gọi nó là vàng đầu chó (Cẩu Đầu Kim) vì nó giống đầu chó. Một số người gọi nó là vàng móng ngựa vì nó giống móng ngựa ; nhưng hầu hết họ thường gọi đây là vàng ngọc tự nhiên.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.