Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 347: Phu nhân mang thai còn có ba phần hiệp khí



Từ xưa đến nay, Đức Thắng phủ luôn là một trong những phủ lớn xếp thứ hạng cao ở Kê Châu, sự phát triển của phủ thành vẫn tương đối tốt.

Ngoại trừ kinh tế và mức độ hài lòng của dân chúng, danh tiếng của Đức Thắng phủ trên giang hồ cũng không phải loại cá nằm trong chậu. Cho tới nay, nơi đây vẫn rất nổi tiếng trên giang hồ, thậm chí tên tuổi còn vượt trội hơn bài danh của Đức Thắng phủ ở Kê Châu không ít.

Bởi vì ở bên ngoài phủ thành Đức Thắng phủ có một Lạc Hà sơn trang, mà tiếng tăm của Lạc Hà sơn trang trên võ lâm - Lạc gia Đức Thắng phủ - đã dần dần trở thành danh hào tồn tại trên toàn bộ phạm vi võ lâm Đại Trinh.

Tục ngữ có nói ‘nghèo văn giàu võ’. Những người mới luyện võ ở Lạc Hà sơn trang cần rất nhiều dược liệu và các loại vật phẩm tu bổ, nếu không đủ tài lực thì không cách nào đảm bảo được.

Được sự giúp đỡ về tiền tài, quyền thế hùng mạnh khi hợp tác với Ngụy gia, những năm này kinh tế của Lạc gia cũng không ngừng phát triển, không có gì có thể cản trở địa vị của Lạc gia trong chốn võ lâm.

Ở những con phố phồn hoa nhất trong phủ thành Đức Thắng phủ, nơi này cũng có sản nghiệp của Lạc Hà Sơn Trang.

Tháng ba, tháng tư của mùa xuân chính là lúc thời tiết mát mẻ đầy sức sống nhất, cũng là mùa mà thương khách khắp nơi lại bắt đầu hoạt động sôi nổi sau một mùa đông vắng ngắt như tờ.

Ngày hôm nay, phố xá Đức Thắng phủ vô cùng náo nhiệt, thời tiết tốt nên có thêm vài thương đội nổi danh tới đây, thành ra trong thành có rất nhiều người đều đi họp chợ.

Đủ loại son phấn, hàng tơ lụa hàng dệt từ Uyển Châu, kim châu dược liệu, thậm chí là các loại da thú ở những huyện trấn lân cận...

Các loại hàng hóa mới lạ thú vị đều được cung cấp đầy đủ, đều trưng bày ở những cửa hàng đầu đường và các quầy hàng ở những vị trí bắt mắt nhất.

Hôm nay, lúc mặt trời đã lên cao, khi trong thành vẫn ồn ào náo nhiệt, cũng có những người của Lạc Hà sơn trang đang tất bật đi lại. Bọn họ đến phủ thành đi dạo một vòng, cũng rất thích phố xá lúc này, trong đó có Lạc Ngưng Sương gần bốn mươi tuổi.

Là người ở gần nhất trong chín vị thiếu hiệp năm đó, đương nhiên Lục Sơn Quân sẽ tìm đến Lạc Ngưng Sương đầu tiên.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi rẽ vào Đức Thắng phủ, ngồi ở màn xe là hai hài tử đang nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt tò mò nhìn cảnh tượng vô cùng náo nhiệt ở bên ngoài.

"Mẹ, mẹ, người kia giờ này còn khoác áo da thú dày như vậy, có phải họ sợ lạnh không ạ?"

"Mẹ, nhìn kìa, có người trọc đầu..."

"Mẹ, còn bên kia, bên kia có một gã đang đâm trường mâu vào cổ mình nữa. Gã thật lợi hại, trường mâu đâm vào cổ mà không bị gì, nhất định võ công rất cao!"

"Ài, nếu huynh trưởng có thể đi cùng thì tốt rồi..."

Có đứa nhỏ đột nhiên có chút mất mát, nói một câu.

Lạc Ngưng Sương ở trong xe cũng khẽ cười, giải thích.

"Ở cuộc thi võ nghệ mấy ngày trước, huynh trưởng của con bị bá bá khiển trách, phạt một tháng không được rời khỏi Lạc Hà sơn trang. Chỉ là chúng ta có thể mang một chút đồ ăn ngon về cho nó!"

"Dạ!" "Được ạ, con sẽ mang cho đại ca một con gà quay, ha ha ha..."

Lạc Ngưng Sương lắc đầu cười, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn tròn mình. Mấy năm gần đây, nàng mang thai hai lần. Đứa lớn nhất đã đến tuổi học võ nghệ, còn hai đứa nhỏ sinh đôi mới bảy tuổi còn đang chơi đùa trong xe, chẳng qua nàng vẫn muốn có một đứa con gái.

"Xuyyyyy..."

Xa phu kéo dây cương, xe ngựa giảm tốc độ, rất nhanh đã dừng lại trước một gian cửa hàng lớn.

"Tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi!"

"Được, hai con đừng ồn ào, chúng ta xuống xe."

"A~~~" "Xuống xe, xuống xe, tìm cha xin ít tiền tiêu vặt mua mứt quả đi!"

Hai đứa nhỏ cười hi hi, nhốn nháo xuống xe. Còn xa phu vẫn đứng đợi bên cạnh. Thấy Lạc Ngưng Sương bước ra, gã mới đưa tay đỡ nàng xuống.

Dù đã gần bốn mươi tuổi nhưng Lạc Ngưng Sương biết võ công, lại được chăm sóc kỹ càng nên thịt mềm da mịn, dáng vẻ vẫn thùy mị như xưa.

Cửa hàng là một tiệm tạp hóa cỡ lớn, bán tất cả mọi thứ từ dầu muối tương giấm đến công cụ làm nông, cũng là sản nghiệp của Lạc Hà sơn trang và đang được chồng của Lạc Ngưng Sương quản lý.

"Phu nhân, sao nàng lại tới đây, an tâm ở nhà dưỡng thai đi!"

Một gã nam tử có bộ râu đẹp dẫn hai tên tiểu nhị bước nhanh từ trong cửa hàng đi ra. Nhìn bộ pháp thì người này cũng là người luyện võ.

"Cha!"

"Tướng công."

Hai đứa nhỏ và mẹ chúng lên tiếng cùng một lúc khiến nam tử kia cười ha hả. Mặc dù gã ở rể nhưng cuộc sống ở Lạc Hà sơn trang vẫn khá như ý, có vợ đẹp có con nối dõi, cuộc sống cũng khoái hoạt, không còn cầu gì hơn nữa.

Lạc Ngưng Sương nắm tay tướng công nhà mình, đang muốn nói chuyện thì nàng chợt cảm thấy có loại cảm giác kỳ quái. Nàng quay đầu nhìn phía trong cửa hàng.

Bên trong có mấy người mua gạo, có một vị phu nhân đang lựa sọt bằng tre và một tiên sinh đeo trâm màu trắng mặc thanh sam đang nhìn mấy loại bánh ngọt xốp giòn. Cảm giác kỳ quái vừa rồi cũng biến mất.

"Phu nhân, nàng nhìn gì đấy?"

Lạc Ngưng Sương lắc đầu, có lẽ đó chỉ là ảo giác.

"Không có gì, nghe nói hôm nay nội thành đông đúc nên chúng ta muốn đi dạo, chàng đi được không?"

Nam tử nhíu mày nhìn cửa tiệm, cuối cùng lắc đầu nói.

"Không được, lát nữa có một thương đội lớn của Ngụy gia trở về. Có nhiều hàng hóa quan trọng mà ta muốn tự mình kiểm tra. Như vậy đi, ta sai người dẫn nàng đi nhé, gọi thêm một kiệu nhỏ nữa."

Lạc Ngưng Sương cũng không muốn quấy rầy nên đã từ chối cỗ kiệu, chỉ nói mình đi cùng mấy đứa nhỏ là được rồi.

Ra khỏi cửa hàng, hai đứa bé lại càng sôi nổi. Hai gia phó đi theo coi chừng đều phải cố gắng hết sức. Còn Lạc Ngưng Sương cũng nhìn trái nhìn phải, xem son phấn xong rồi lại tới xem tơ lụa vải vóc, đi ngang qua tiệm rèn nào cũng nhìn thử binh khí.

Lục Sơn Quân đi theo không xa không gần một lúc, nheo mắt nhìn thân thể đẫy đà và dáng vẻ thùy mị của vị phu nhân kia.

"Thời gian vừa qua giúp chồng dạy con, trong khi trước đó lại lập chí hành hiệp, ha ha, như vậy cũng có thể xem là trái với lời hứa đúng không?"

Lục Sơn Quân cười cười, trong lòng tự nói một câu có chút tự giễu trêu chọc, chứ y cũng không điên tới mức bất mãn với tình hình lấy chồng sinh con của một vị phu nhân.

Chẳng qua, ước hẹn năm đó có ý nghĩa phi phàm với Lục Sơn Quân nên y cũng không bỏ qua đơn giản như vậy. Đợi lúc đến gần Lạc Ngưng Sương hơn một chút, y thu liễm yêu khí, lấy pháp lực chuyển vào hai mắt.

Phảng phất như có một đôi mắt hẹp dài có thần quét ngang Lạc Ngưng Sương.

Ngoại trừ nhân hỏa khí và thai khí, nàng cũng không có sát khí gì. Nhưng vẫn không thể không kiểm tra, Lục Sơn Quân cũng không muốn việc tìm người đầu tiên dễ dàng kết thúc như thế.

Nghĩ vậy, ánh mắt của y quét một vòng xung quanh, rất nhanh đã phát hiện mục tiêu. Ở phía xa có một nam tử nhìn như không có gì đặc biệt nhưng mỗi lần đi ngang qua người nào đều sẽ thuận tay lấy đi một túi tiền hoặc đồ vật đáng giá trên người đó.

Hơn nữa, người kia dĩ nhiên biết võ công, sau một lần đắc thủ thì gã lại di chuyển vài bước có vẻ nhẹ nhàng tự nhiên hơn.

"Ha ha, chính là ngươi rồi!"

Lục Sơn Quân vui vẻ ra mặt, quay người hướng về phía người kia. Bởi vì quần áo của y tinh xảo, trên đầu là một cây trâm màu trắng hơn người, dáng vẻ lại có chút tùy tiện nên quả nhiên đã bị người kia theo dõi.

Nam tử kia nhìn thấy Lục Sơn Quân mặc thanh sam nhã nhặn giữa đám người, trong lòng khẽ cười, cảm thấy đây là một con dê béo, vì vậy đi vài bước tiếp cận đối phương.

Gã ra vẻ như không đếm xỉa gì, vô tình bước qua. Nhưng khi cách một khoảng thích hợp, một tay của gã đã nhanh chóng hướng tới túi gấm bên hông Lục Sơn Quân.

Chỉ là khi chạm tay đến nơi thì cái túi kia lại biến mất. Nam tử sững sờ, đối diện với một đôi mắt màu hổ phách hẹp dài.

"Ừng ực..."

Trái tim gã nhảy lên một cái, trong mắt trở nên đần độn, chỉ một nháy mắt sau lại thanh tỉnh. Mà lúc này Lục Sơn Quân đã vượt qua người gã.

Nam tử lắc đầu, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Gã nhanh chóng đi về phía trước, bỗng nhiên như bị ma quỷ ám, gã phóng tới trước mặt một lão hán mặt vàng như nến, sau đó đoạt lấy túi tiền trong ngực lão trước con mắt của rất nhiều người xung quanh.

Lão hán kia cũng sửng sốt, kịp nhận ra mình bị cướp túi tiền giữa đường, lão lập tức xông lên bắt lấy nam tử.

"Ngươi! Cướp tiền ta! Ngươi trả lại cho ta, trả lại cho ta! Đây là tiền cứu mạng con trai ta, ngươi trả lại cho ta!"

"Làm gì vậy? Ta cướp tiền của ngươi lúc nào hả?"

Nam tử lắc đầu, tức giận đẩy lão hán ra.

Ông lão bị xô ngã vào một quầy hàng, phát ra một tiếng "ai ôi!!!" Những người xung quanh đều vây tới chỉ trỏ nam tử kia.

"Chính là gã, vừa rồi ta cũng nhìn thấy!" "Đúng, rõ ràng là gã cướp tiền!"

"Báo quan đi, báo quan đi, không thể để gã chạy được!"

Trị an ở Đức Thắng phủ không tệ, mọi người cũng không lạnh lùng lắm, có người đỡ ông lão dậy, có mấy người còn tự phát vây quanh nam tử kia.

"Không xong rồi, ta vừa làm trò ngu ngốc gì vậy? Không được, chạy mau!"

"Tránh ra, ai cản ta thì ta đánh chết người đó!"

Nam tử khoa chân múa tay một quyền, dùng một chưởng đẩy ngã một vị nam tử trước mắt. Người này bay ra sau mấy bước, té trên mặt đất, liên tục ho khan.

"Người này biết võ công!" "Mọi người cẩn thận."

"Quan sai đâu rồi, quan sai ở đâu?" "Đánh người, gã muốn bỏ chạy!"

Ở nơi xa, Lạc Ngưng Sương cũng nhìn thấy cảnh này, hai tay siết chặt, nhưng nàng vuốt bụng rồi lại do dự, không ra tay.

"Ài... Chúng ta đều là bách tín bình thường, tiền mồ hôi nước mắt của lão hán kia bị cướp cũng không lấy lại được. Người này biết võ công, sau khi trốn nhất định khó có thể truy nã. Đáng tiếc những đại hiệp trên giang hồ chỉ là lời đồn hành hiệp trượng nghĩa, tới giờ vẫn chưa thấy ai!"

Bên cạnh có tiếng thở dài.

"Mẹ..."

Đứa nhỏ nhìn Lạc Ngưng Sương, yếu ớt gọi một tiếng. Nàng nhìn hai đứa con của mình, rồi lại nhìn ra xa, tròng mắt hơi híp lại, dặn dò gia nhân.

"Chăm sóc hai đứa nhỏ!"

Dứt lời, nàng trực tiếp đạp bước, liên tục xuất hiện bên cạnh những người đi đường, nhảy vào bên trong đám người, đáp xuống đúng bả vai của nam tử đang muốn chạy trốn.

"Đứng lại!"

"Muốn chết!"

Tưởng rằng lại có tên hán tử nào đó không biết nặng nhẹ chõ mõm vào, gã quay đầu lại đồng thời dùng khuỷu tay tấn công. Kết quả gã bị Lạc Ngưng Sương dùng lực ngăn chặn, rồi lấy quyền kích đánh vào sau lưng nam tử.

"Bịch..."

Sau khi bị đau, nam tử mới nhận ra người tới biết võ công. Tuy gã thấy rõ đó là một vị phu nhân nhưng không dám lưu thủ, thoáng cái đã đứng lên đối đầu với Lạc Ngưng Sương.

"Đùng" "Đùng" "Bịch" "Đùng" "Ầm"...

Một quầy hàng sụp đổi, một ghế gỗ vỡ đôi, đám người vây xem cũng chạy tán loạn như gà bay chó nhảy.

"Ai ôi!!!!" "Tránh đi...."

"Cẩn thận, cẩn thận!"

...

Hai người giao thủ động tác cực nhanh, ở trong mắt người thường chỉ là tay chân va chạm, di chuyển rất nhanh. Sau khi giao thủ nhiều lần, gã ra tay càng lúc càng nặng, thân hình chuyển tới chuyển lui.

Nhưng rốt cuộc nội tình của Lạc Ngưng Sương vẫn rất tốt. Tuy võ công không tính là lợi hại nhưng sau hơn ba mươi chiêu, nàng đã thành công quét ngã chân đối phương, cổ tay đánh vào phần cổ của gã.

"Khục, khục khục ách ôi... Khục khục..."

Nam tử ôm cổ ho khan, có vẻ cực kỳ khó chịu.

"Tránh ra tránh ra, kẻ trộm ở nơi nào, kẻ trộm ở nơi nào?"

Có quan sai tuần tra đi đến, gạt những người xung quanh ra, sau đó đặt dao lên cổ nam tử bị mọi người chỉ điểm đang nằm trên mặt đất.

"Tốt quá!" "Bắt được kẻ cướp rồi."

"Thật tốt quá, mau trói thằng khốn này lại!"

"Ồ, nữ hiệp vừa rồi đâu?"

"Đúng rồi, mới ở đây mà, giờ không thấy..."

Giờ phút này, Lạc Ngưng Sương đang thở dốc rời khỏi đám người. Vừa đến một nơi thưa thớt người, nàng mới che bụng, trên mặt toàn mồ hôi lạnh.

Những người Lạc gia chen lấn trong đám người bên cạnh thấy một màn này liền kêu to, nhanh chóng chạy tới đỡ nàng.

"Tiểu thư! Tiểu thư người không sao chứ?"

"Mẹ!" "Mẹ làm sao vậy?"

"Tiểu thư, chúng ta mau đi trở về đi!"

Lạc Ngưng Sương ổn định hơi thở, khẽ vẫy tay.

"Không, không làm động tác mạnh được, tìm một chỗ, ngồi, ngồi một chút!"

"Bên kia có một quán trà, ta đỡ tiểu thư qua đó." "Đi đi!"

Một đoàn người chậm rãi di chuyển, cẩn thận đỡ Lạc Ngưng Sương tựa như đang mệt mỏi không chịu nổi đi tới quán trà.

Lục Sơn Quân nhìn thấy đám đông vẫn đang vây kín bên kia,y tiếp tục chậm rãi đi theo đoàn người của Lạc Ngưng Sương.

Ở phía trước quán trà, tiên sinh kể chuyện vừa đọc xong một câu chuyện xưa, nhấp ngụm trà rồi đi ra nhà xí phía sau.

Lúc này, Kế Duyên sớm đã trở về Đại Trinh cũng đang đứng trên con đường đằng sau quán trà. Hắn đưa tay ngăn cản tiên sinh kể chuyện đang trên đường từ nhà xí trở về.

"Ách, xin hỏi ngài là?"

Thấy vị nam tử áo trắng hào hoa phong nhã cản mình lại, tiên sinh kể chuyện nghi hoặc hỏi một câu.

Kế Duyên chắp tay thi lễ, cười hỏi một câu.

"Không biết tiên sinh có biết một câu chuyện, khoảng hai mươi năm trước, chín vị anh hùng hiệp nghĩa đến huyện Ninh An diệt cọp không?"

"A, ngài nói truyện chín thiếu hiệp đánh cọp à, hai mươi năm trước đúng không? Ta tất nhiên biết rõ."

"Vậy thì tốt quá, ta mời tiên sinh kể lại đoạn chuyện xưa này một chút. Tiên sinh vui lòng nhận cho!"

Nói xong, Kế Duyên lấy năm đồng thông bảo từ trong tay áo ra, đưa cho người kể chuyện. Lão cũng vui vẻ tiếp nhận.

"Đồng ý đồng ý!"

Dù sao chuyện xưa lúc trước cũng kể xong rồi, lão cũng nên kể chuyện mới. Có người yêu cầu, lại có thể kiếm thêm một chút đương nhiên là tốt rồi. Chỉ là lúc lão ngẩng đầu, vị tiên sinh áo trắng vừa trả thù lao kia đã không thấy đâu nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.