Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 410: Cư Nguyên Tử Có Tâm Tình Thật Tốt





Những lời này của Kế Duyên không chỉ là tiếng lòng của lão mà còn là nói giùm cho rất nhiều người ở Ngọc Hoài Sơn.

Chỉ là, Tử Ngọc chân nhân có tu vi và địa vị khá cao nên chẳng mấy ai ở Ngọc Hoài Sơn có thể nói được y.
Có thể do Ngọc Hoài Sơn dù sao cũng không phải loại tông môn kiểu giáo phái, không có Chưởng giáo đứng đầu trên danh nghĩa theo thông lệ, cũng không phải tình huống có một người nắm giữ mọi quyền lực trong tay, mọi phân chi trong đạo thống ấy tuy có bất hòa nhưng khá bình đẳng với nhau.

Vì vậy, cũng có không ít người của thế hệ trước kín đáo phê bình Tử Ngọc chân nhân.
"Kế tiên sinh nói đúng, bây giờ chúng ta cũng không biết Tử Ngọc sư đệ đang ở nơi nào."
Kế Duyên cũng không hỏi tới hỏi lui vấn đề này nữa, mà chuyển sang chuyện Tiên Du đại hội.
"Ngọc Hoài Sơn đã hai lần không tham gia Tiên Du đại hội, nhưng không biết các vị còn nhớ tình huống ở Tiên Du đại hội không?"
Bây giờ, đối với Tiên Du đại hội, Kế Duyên khá lúng túng.

Tuy hắn rất muốn mở mang kiến thức nhưng cũng không thể mò mẫm tìm hiểu được.

Hiện tại, hắn cảm thấy mấy người Ngọc Hoài Sơn giống như "trạch nam trạch nữ" nên cũng có chút không đáng tin lắm.
Cư Nguyên Tử suy nghĩ một lúc, sau đó thành thật nói.
"Tiên sinh có chỗ không biết, Tiên Du đại hội tổ chức sáu mươi năm một lần, quãng thời gian cũng không xem là ngắn.

Vì vậy về cơ bản, mỗi đại hội sẽ có những thay đổi khác nhau.

Nó sẽ được điều chỉnh tùy theo địa điểm, chủ yếu phụ thuộc vào cách chuẩn bị của tiên môn, không có một chương trình thống nhất tuyệt đối nào."
Cư Nguyên Tử dừng một chút, còn nói thêm.
"Chỉ là vẫn có một vài tính huống giống nhau đấy.

Tuy không phải tất cả tiên môn đều đến Tiên Du đại hội nhưng chắc chắn cũng có không ít.

Đây đúng là một kênh giao lưu cực kỳ hiếm hoi.

Chúng ta tu hành cầu mong đắc đạo, nên cơ hội này vẫn là một dịp gặp gỡ luận đạo với nhau, ừ, đôi khi cũng tránh không được sẽ động thủ..."
Nghe vậy, Kế Duyên cũng chỉ cười nhẹ.

Giả sữ cãi nhau bằng miệng không lại, thế thì bọn họ sẽ ra tay động thủ để phân đúng sai - nếu bỏ qua các yếu tố liên quan đến tiên pháp thần dị, vậy đại hội này cũng gần giống mấy phiên chợ của phàm nhân mà thôi.
"Đương nhiên, ở Tiên Du đại hội có thể nhìn thấy một ít thần thông đặc thù, một ít kỳ văn quái sự, cùng là cơ hội tốt để mua bán trao đổi bảo vật và vật hiếm có."

Kế Duyên khẽ gật đầu.
"Thì ra là thế! Nếu vậy, tiên tu ở đẳng cấp Chân Tiên có xuất hiện không?"
Đây cũng là điều Kế Duyên rất quan tâm.

Dù gì đi nữa, hắn cũng chưa từng nhìn thấy một tiên tu cấp bậc Chân Tiên chân chính nào, nên vẫn rất mong chờ có thể gặp mặt tác giả của Vân Trung Du Mộng.
Sau khi tu hành trên hải đảo và luận đạo cùng với Phật ấn Minh Vương một phen, đối với trạng thái trong Vân Trung Du Mộng, có rất nhiều địa phương mà Kế Duyên cần phải cẩn thận xem xét.

Nếu hắn có thể xác minh với bản thân tác giả của quyển ấy một lần, nói không chừng còn có thể chạm tới được một vài thứ thú vị nào đó.
Nghe Kế Duyên hỏi vậy, trong lòng Cư Nguyên Tử cũng có thể giải thích được đấy.

Lão nghĩ, với thân phận và tu vi của Kế tiên sinh, đi Tiên Du đại hội để nhìn một đám vãn bối cãi nhau chắc chắn là cảm thấy không thú vị rồi.

Thế nên, đây có thể xem như một lần nể mặt đến giao lưu với những tồn tại có tu vi cao siêu hơn mà thôi.
"Tại hạ có thể hiểu được tâm tư của Kế tiên sinh.

Tất nhiên nơi đó có không ít thế hệ tu hành cao tuyệt.

Về phần họ có phải cao nhân Chân Tiên chân chính hay không thì cũng không chắc chắn được.

Từ Chân Tiên đối với tiên tu bình thường mà nói thì quá mức cao quý, như lọt vào sương mù mà không nhìn rõ được chân thân."
Cư Nguyên Tử ngừng lại, chuyện đã nói tới đây thì lão cũng không chần chừ nữa.
"Có một vài tiên môn tự xưng là có cao nhân ở đẳng cấp Chân Tiên đi tham dự Tiên Du đại hội cùng với họ, ngay cả ta cũng nhìn không thấu.

Nhưng thực ra, bọn họ cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân với Cư Nguyên Tử ta đây.

Chân Tiên như vậy, Kế tiên sinh nghĩ sao?"
Kế Duyên có thể nghe hiểu được lời này của Cư Nguyên Tử.
Danh xưng Chân Tiên cũng không giống như khi chơi game ở kiếp trước, khi chỉ cần thấy trên đỉnh đầu nhân vật game ấy có ký hiệu level 100 là biết rõ ngay.

Ở hiện tại, nếu một người tự xưng là Chân Tiên, vậy cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm là kẻ đó nói thật.
Mà Thông Minh Sách lúc đầu cũng từng nói tới tiêu chí của đạo diệu Chân Tiên chính là Tam Hoa Quy Nhất, Thiên-Địa-Nhân Tam Tài Quy Nhất.

Nhưng rất rõ ràng là người viết sách thực ra cũng không nói đúng toàn bộ.

Bởi vì, Cư Nguyên Tử có thể xem như là Tam Hoa Quy Nhất nhưng lão vẫn không dám tự xưng là cao nhân Chân Tiên.

Dưới ánh mắt của Kế Duyên, lão quả thực vẫn còn kém hỏa hầu một chút.
Đương nhiên, theo Thông Minh Sách, tiêu chuẩn đại khái để phân loại Chân Tiên trong tu tiên giới chính là như thế.

Nếu muốn tự nhận mình là Chân Tiên, người duy nhất đủ tư cách nói ngươi không phải là Chân Tiên cũng chỉ có thể là kẻ đứng ở hàng ngũ tu vi cao hơn ngươi mà thôi.
Cư Nguyên Tử chẳng khác gì nói cho Kế Duyên, một người có phải cao nhân đẳng cấp Chân Tiên hay không vẫn phải do Kế tiên sinh nhận định.

Điều này cũng khiến Kế Duyên phải suy nghĩ.
Những thế hệ tu hành Tiên đạo rốt cuộc vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Yêu Ma tôn sùng "lực lượng", Tiên Phật lấy "Đạo" làm đầu.

Nếu nói thực ra Yêu Ma trực quan, thì Tiên Phật lại huyền ảo vô cùng, rất khó để đánh giá trực tiếp.

Đương nhiên, nếu bản thân đạt đến trình độ như vậy, chắc chắn có thể phán đoán dễ dàng hơn một chút.
Kế Duyên im lặng ngẫm nghĩ một hồi rồi cười một cách bất đắc dĩ.
"Bỏ đi, bỏ đi, đến lúc đó rồi nói sau.

Ngọc Hoài Sơn có bao nhiêu người muốn đi, có chọn người nào không?"
Kế Duyên hỏi xong, Ngụy Nguyên Sinh bắt đầu ra sức nháy mắt với hắn.

Thần thái kia rất rõ ràng là đang nói với Kế Duyên, Tiên sinh mau nói giúp con, con rất muốn đi!"
"Khục khục..."
Cừu Phong cũng có chút nhìn không được, cố ý ho khan hai tiếng, ý bảo đồ đệ của mình thu liễm một chút.

Chẳng qua, Ngụy Vô Úy ở bên kia lặng lẽ thưởng thức nước trà, hé mắt nhìn con trai tỏ vẻ tán thành.
Không ôm đùi Kế tiên sinh mới là kẻ ngốc.
Cư Nguyên Tử thành thật trả lời.
"Dù sao vẫn còn mấy năm, Ngọc Hoài Sơn ta vẫn chưa quyết định sẽ phái mấy người đi cả, cũng chưa biết sẽ để ai đi.

Chỉ là chắc chắn ta sẽ đi rồi, ha ha, thực sự muốn trao đổi thảo luận với Kế tiên sinh nhiều hơn nữa..."

Nói đến đây, Cư Nguyên Tử nhìn thoáng qua Ngụy Nguyên Sinh và Thượng Y Y.

Cậu bé bị cái nhìn này làm cho hoảng sợ, lập tức trở nên nghiêm túc.
"Đương nhiên, cơ hội khó có được, ta cũng muốn để cho các đệ tử trẻ tuổi cùng đi.

Ta thấy Nguyên Sinh và Y Y không tệ, nên chắc sẽ tiến cử lên Ngọc Chú Phong một phen."
Kế duyên nghe thế cũng cười.

Hắn biết Ngụy Nguyên Sinh rất muốn đi nên cũng hy vọng cậu có thể đi.

Nhưng đây là chuyện nhà của Ngọc Hoài Sơn nên hắn không thể tự tiện can thiệp được.

Mặc kệ có phải Cư Nguyên Tử đang lấy lòng hay không, Kế Duyên cũng thuận thế phụ họa theo.
"Quả là thế, Nguyên Sinh thuần khiết đáng yêu, Y Y tự nhiên trang nhã, đúng là những hạt giống hiếm có, cần được mở mang kiến thức."
Nghe vậy, Ngụy Nguyên Sinh đã hoàn toàn yên tâm, cũng tỏ vẻ vui mừng ra mặt.

Cư chân nhân và Kế tiên sinh đều đã nói như vậy, bọn họ cơ bản nắm chắc việc được đi tới Bắc Cảnh Hằng Châu rồi.
Mà ngay cả Thượng Y Y cũng không nén được sự vui vẻ.

Và khi nhìn sang Ngụy Nguyên Sinh trong bộ dạng kiềm nén nụ cười như thế, nàng càng vui vẻ hơn.
Với thân phận và tu vi của Cư Nguyên Tử, Kế Duyên đương nhiên biết rõ người này chính là nhân vật có thể ra quyết định tại Ngọc Hoài Sơn, thế nên càng phải tranh thủ thảo luận thêm một vài sự vụ bổ sung trong chuyến đi sắp tới.
Một chuyện không phiền hai chủ, Kế Duyên trực tiếp hỏi ba người Cư Nguyên Tử, Dương Minh và Cừu Phong về những chi tiết khác của Tiên Du đại hội.

Hơn nữa, bọn hắn cũng thảo luận xem lúc nào khởi hành thì phù hợp, đợi nhau như thế nào.

Bởi vì chắc chắn sẽ dẫn theo các đệ tử trẻ tuổi, không thể tự mình vượt giới, nên nhất định phải dùng phi chu giới vực rồi.
Lúc nói chuyện sắp xong, bánh ngọt trên bàn cũng gần hết, nước trà cũng đã được châm thêm mấy lần.

Tất nhiên, mấy lần sau là nước trà bình thường.

Kế Duyên cũng không có nhiều mật kết tinh cho lắm, không thể phung phí được.
Cuối cùng, Kế Duyên thuận tiện biểu đạt kế hoạch ban đầu là trong vòng nửa năm sau sẽ tới Ngọc Hoài Sơn, nhưng hắn đã dời đến đầu năm Mậu Tuất, tức là vài năm sau, mới lên Ngọc Hoài Sơn được.

Sau đó, hắn sẽ cũng những người ở Ngọc Hoài Sơn xuất phát.
Kế Duyên nói vậy cũng là nói cho bọn họ biết, vốn dĩ ta muốn lên Ngọc Hoài Sơn bàn chuyện nhưng hôm nay nói đủ rồi.

Điều này khiến đám người Cư Nguyên Tử dở khóc dở cười.
Đêm đến, Kế Duyên cũng không để cho bọn họ đi mà tự mình xuống bếp chiêu đãi một bữa.
Cơ hội được Kế Duyên tự nấu ăn cho cũng ít khi xảy ra, ngay cả Cư Nguyên Tử cũng tấm tắc kêu kỳ lạ.
Ngụy Nguyên Sinh và Thượng Y Y cùng nhau giúp Kế Duyên một tay.

Còn Cư Nguyên Tử nhìn một hồi, cảm thấy hơi bối rối nên cũng ngồi không yên được.

Thế là, lão cũng đi vào bếp hỗ trợ, hoặc nói là muốn nhìn Kế Duyên làm món gì.
Hai con gà mái bản địa huyện Ninh An mua được từ người dân phường Thiên Ngưu, một khối thịt heo mua ở chợ, kết hợp với những thứ như cải trắng, rau khô, cuối cùng làm thành một bàn đồ ăn rất phong phú.

Có thịt gà hầm cách thủy, có thịt gà thái lát, có rau khô thịt hấp, cũng có dưa muối nước canh, thậm chí còn có một dĩa rau dền chưng đậu hũ lớn nữa.
Các món ăn lần lượt được bưng ra, cuối cùng bày kín một bàn.
Đứng ở trước bàn ngửi mùi đồ ăn, Kế Duyên cảm thấy rất có thành tựu.

Những món này tuy đơn giản, nhìn như không có kỹ thuật cao siêu gì, nhưng mấy thứ càng đơn giản càng khó nấu thành món ngon.

Dựa vào khứu giác của mình, hắn biết rằng mùi vị của đồ ăn chắc chắn rất ngon.
Lúc hắn chăm chú nấu ăn, tâm tư cũng sáng tỏ phẳng lặng, giống như bên trong ý cảnh, giữa sơn thủy có đan lô, có nồi có bếp...
Chẳng mấy chốc, thức ăn đã được dọn lên.
"Kế tiên sinh, bản lĩnh nấu ăn của ngài cũng lợi hại như vậy sao? Ngụy gia chúng con có nhiều đầu bếp nhưng vẫn kém ngài nhiều lắm!"
Ngụy Nguyên Sinh khoa trương khích lệ một câu, Kế Duyên cười cười.
"Ha ha, bêu xấu rồi, mọi người không cần phải khách khí.

Ăn đi nào! À, đúng rồi!"
Vừa nói, Kế Duyên vừa lấy một bầu rượu màu bạch ngọc từ trong tay áo ra, rót cho mỗi người một ly.

Rượu vừa được rót xuống, mùi thơm đặc thù phiêu đãng khắp sân nhỏ, lại có cảm giác linh khí hội tụ, men say lâng lâng.
"Vừa đúng lúc ta có một chút rượu ngon, ách, mấy vị có kiêng rượu không?"
Động tác rót của Kế Duyên dừng lại.

"Không kiêng, không kiêng!" "Đúng đúng, không kiêng!"
Cả đám vội vàng trả lời, lúc này Kế Duyên mới tiếp tục rót; sau đó, hắn cũng nâng chén động đũa đầu tiên.
Nửa đêm hôm đó, những người ở Ngọc Hoài Sơn bước lên mây quay về.

Trên mặt Ngụy Nguyên Sinh, Thượng Y Y và Ngụy Vô Ý đều có một tầng màu hồng, hiển nhiên cảm giác say sưa vẫn chưa tiêu.

Nhưng những người khác không có vẻ say rượu, ba người Cư Nguyên Tử cũng không có gì khác thường.
"Sư phụ, vừa nãy con không để ý, hiện tại nhớ ra, chúng ta uống không ít.

Con còn nghĩ rượu ngon như thế mà chúng ta lại uống sạch, nhưng hình như rượu của Kế tiên sinh mãi vẫn không hết, đúng không ạ?"
Cừu Phong cười cười, nhìn đồ đệ mình.
"Vò rượu bạch ngọc trong tay Kế tiên sinh là một bảo bối thần dị khó có được, tên gọi là Đấu Hồ. Có loại mười đấu, trăm đấu, ngàn đấu.

Kỹ thuật này đã thất truyền từ lâu, chẳng những có thể bảo quản được phần lớn rượu ngon, mà còn có thể ủ rượu dung nạp linh khí, làm cho rượu ngày càng tinh khiết và thơm hơn."
"A a a, còn có bảo bối này ạ.

Không phải một người thích rượu như Kế tiên sinh sẽ rất vui vẻ sao! Kế tiên sinh còn biết làm đồ ăn nữa.

Lúc trước, con còn nói lung tung khen ngợi ngài ấy, không ngờ món ăn thực sự rất ngon.

Rõ ràng chỉ là hầm cách thủy, chiên xào bình thường mà lại ngon tới vậy.

Cha, đầu bếp nhà ta không bằng Kế tiên sinh đâu..."
Nghe Ngụy Nguyên Sinh nói, Thượng Y Y cũng tán thành, đứng bên cạnh gật gù.
Cư Nguyên Tử cười "ha ha ha", nói với Ngụy Nguyên Sinh.
"Khó trách Kế tiên sinh thích ngươi.

Nguyên Sinh, cao nhân như Kế tiên sinh thế gian hiếm thấy, là chân chính phản phác quy chân.

Ngài ấy muốn làm chuyện gì đều có thể truy tìm tới sự thuần phác thuần túy.

Tiên đạo như thế, chuyện nấu nướng bình thường cũng là như thế! Hoặc là nói, đối với Kế tiên sinh, làm đồ ăn cũng là đạo!"
Cư Nguyên Tử dựa vào cảm thụ của mình, sau khi cân nhắc đắn đo rồi mới nói lời này.

Nếu ví cuộc nói chuyện của bọn họ trước khi ăn cơm là “chính sự” thì lúc nấu đồ ăn hôm nay càng có cảm giác “tiêu sái và chân diệu”.
Trên bàn ăn, Cư Nguyên Tử từng hỏi riêng Kế Duyên một vấn đề, cũng là vì lúc nhìn đồ ăn của Kế Duyên mà không nén nổi; lúc ấy, lão hỏi một câu rằng: "Rốt cuộc, phải làm sao để thành tiên?"
"Lão thần tiên" hỏi một câu rất đột ngột; nhưng đối tượng được hỏi là Kế Duyên, mọi người ở đây cũng không cảm thấy kỳ quái.
Lúc ấy, Kế Duyên cũng chẳng cần suy nghĩ, chỉ vào đồ ăn và xung quanh, dựa theo bản tâm nói: "Không có gì hơn người tiêu dao!"
Một số người đã nói ý tương tự, ngay cả chính Cư Nguyên Tử cũng đã nói điều đó với người khác.

Nhưng hôm nay ở Cư An Tiểu Các, trước một người ngồi cùng có đủ tư cách để thuyết phục người khác, chưa cần nhắc đến đạo uẩn hiện hữu tại đây, thì câu nói vừa rồi đã đủ để khiến Cư Nguyên Tử đột ngột có một khoảnh khắc chóng vánh nhận ra mình vô cùng biết ơn lời chỉ điểm của Kế Duyên.
Đây cũng giống như việc một người bắt bếp bên cạnh lò luyện đan, vừa vui cười vừa nấu nướng giữa thiên địa sơn hà.
Chỉ một điểm này, Cư Nguyên Tử đã cảm thấy chuyến viếng thăm này không hề uổng phí.

Dù Kế tiên sinh có lùi ngày lên Ngọc Hoài Sơn cũng không sao cả.

Khà khà, dù sao hôm nay lão cũng đã tới đây, hơn nữa cũng phải trở về núi tiêu hóa những thứ đã đoạt được hôm nay thật tốt.

May mắn là mấy năm nữa Kế tiên sinh không lên núi, đủ thời gian đợi lão tỉnh lại rồi phá quan đi ra.
Tâm tình của Cư Nguyên Tử thật tốt.

Lão vung tay áo, cưỡi gió đáp mây cũng trở nên tùy ý tiêu sái hơn.
"Đi thôi, đợi vài năm sau Kế tiên sinh lên Ngọc Hoài Sơn, ta muốn thuận gió vui cười tiêu dao, đi tới đi lui mấy trăm ngàn ngọn núi..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.